Truyện ngôn tình hay

Truyện:Ẩn Sát - Chương 051

Ẩn Sát
Trọn bộ 475 chương
Chương 051: Trận đấu hòa giải
0.00
(0 votes)


Chương (1-475)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Biết hai người bị em đánh hôm qua thế nào rồi chứ?"

Nghiêm túc nhìn ra ngoài một lát, sau đó lén lén lút lút đóng cửa, kéo rèm lại, vẻ mặt của Nhã Hàm khá buồn cười.

" Một cái xuơng ức đã xảy ra chuyện, một ngón tay cũng bị em bẻ gãy luôn rồi, vừa nãy có người đến kể chuyện rồi, chị gọi em tới để nói việc này sao?"

Ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, Gia Minh thuận tay hí hoáy mở máy vi tính lên.

Nha Hàm trợn mắt giận dữ:

"Không thể giả bộ một chút sao, vẫn còn có một người khác, còn tồi tệ hơn nhiều..."

" Gãy hai ngón tay cái, răng ước chừng bảy tám cái, cằm chắc chắn là trật khớp, nhưng vấn đề cũng không lớn lắm, sống mũi không biết có bị gãy không... Cái máy tính này của chị sao không thể kết nối internet?"

" Chị cũng không dùng Internet gì đó... Tránh ra, đây là chỗ ngồi của chị!"

Nhã Hàm cười rồi bước tới, sau đó đặt mông ngồi lên bàn, che màn hình máy tính, nói:

" May mà hôm qua chị giúp em thoát nạn, còn ám chỉ với bọn họ là em có Hoàng gia hậu thuẫn, bọn họ chắc sẽ không giám làm lớn chuyện đâu. Nhưng mà chị nghe nói em đã đồng ý sẽ đơn đấu với bọn chúng hả?"

"Chị rốt cuộc có phải là du học sinh không vậy?"

Gia Minh di chuyển màn hình máy tính qua một hướng khác.

"Chuyện đấu võ không phải do em trả lời đồng ý, mà là do người tên Đông Phương Uyển ở lớp em đồng ý, là người của Đông Phương gia sao? Em đang dự định chiều nay sẽ thả chim bồ câu tới chỗ bọn họ"

Nhã Hàm cười khúc khích, chân mang giày cao gót đá vào tay vịn cùa chiếc ghế dựa:

"Em nghĩ thật hay, anh trai của Đông Phương Uyển là Đông Phương Lộ, là hội trưởng của hội học sinh, cô ấy và Hoàng Hạo Binh giúp em quyết định, em lại không phản đối liền ngay lúc đó, nếu muốn chạy trốn, chị bảo đảm rằng em không thể ra khỏi cổng trường. Này, cho em biết, nếu em muốn ẩn giấu thực lực thì phải cẩn thận một chút".

"Tại sao?"

"Tối qua các bọn em đánh nhay, chị vừa hay đi sân bay đón hai thầy cô giáo về, nghe nói rất có lai lịch. Một người là cô giáo trạc tuổi chị, qua đây để làm y sỹ trong trường, còn một người nghe nói là thầy giáo dạy võ, đến trường chúng ta cũng chỉ làm thấy giáo danh dự, nhưng mà sau khi nhìn thấy em đánh trận đó xong liền nói em rất có tiềm chất, còn nói muốn dạy võ cho em nữa. Làm cho chị một phen hú vía, may mà hôm qua em giấu rất khéo."

" Thầy giáo dạy võ? Tên gì vậy?"

"Trần Cô Hạ"

" A?"

Nét mặt Gia Minh liền biến sắc, mình đúng là vẫn còn gây ra hiệu ứng Hồ Điệp, theo lý mà nói, lão già này hiện giờ đáng lẽ đang là nội ứng của Bùi La Gia, vài năm sau mới bị phát hiện. Xem ra đến cuối tháng sáu mình điều động bảy tỷ của Bùi La Gia gây nên trận bão cũng thực sự hơi lớn rồi.

" Sao? Em biết ông ta à? Ông ta rất lợi hại hả?"

Nhìn vẻ mặt trầm tư của Gia Minh, Nhã Hàm liền vội vàng hỏi.

" Chậc, có nghe sư phụ em nói qua, cũng thường thôi, thường thôi".

Gia Minh cười cười.

" Kỳ thực em cũng không để ý đến lai lịch của người khác, chẳng qua chỉ là biết đánh một chút thôi, nhưng mà một khi bị vạch trần, Linh Tĩnh và Sa Sa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, chị cũng biết rồi đó, thói quen của hai người họ là tìm sự tự tin trên người em."

" Lại là thầy của em... dẹp đi. Nhưng mà, em chính là vì chuyện này mới luôn che dấu không chịu ra tay?"

" Gia đình mình rất trong sạch, bạn Nhã Hàm à, nếu không thì là vì điều gì? Lẽ nào vì mình đánh nhau cũng khá nên có bang xã hội đen muốn kéo mình vào?"

Nhã Hàm ngẩn người ra, một lúc sau mới nói:

" Ờ, em đối với họ thật tốt. Này này, họ nói bên trong là hệ thống dữ liệu gì đó, không thể mở bừa bãi, em muốn chơi game thì vào desktop không được sao?"

" Máy tính của chị thật vô dụng, bỏ đi thôi, em đang giúp bạn tối ưu hóa nó, dung lượng 32 Mb thật là phiền phức..."

" Trẻ con như em thì biết gì về máy tính, đừng có phá lung tung, bên trong còn có tài liệu của trường và game lưu trữ của chị đó, bạn mà làm mất thì mình biết kêu ai cài lại chứ, a... Cứu tôi với..."

Hai người ở trong phòng làm việc lăn qua lăn lại cả buổi trời, cuối cùng cũng đợi được đến lúc kết thúc tiết học thứ nhất, lúc này Gia Minh mới khúm na khúm núm trở về phòng:

"Xin lỗi, cô giáo Trương, em sai rồi, lần sau em không dám như vậy nữa"

" Hừ, lần sau nếu như tái phạm thì sẽ ghi lỗi đó, nhớ kĩ bài học lần này. Được rồi, về chỗ đi"

Nhã Hàm đeo cặp kính khó coi, ánh nắt nhìn lên trời, hiên ngang lẫm liệt. Một học sinh lướt ngang qua chỉ trỏ sang bên này:

"Không biết lại phạm lỗi gì nữa đây, thiệt tội nghiệp, lần trước mình bị cô ta tụng ròng rã hơn một tiếng đồng hồ, bực mình muốn phát điên..."

Gia Minh nghe được, nín cười đến nỗi cơ thịt trên mặt có chút hơi co giật.

Trở lại lớp học, ánh mắt một số bạn học đã nghe nói về Nhã Hàm từ học sinh cũ đều có chút đồng cảm. Sách ngữ văn đã phát ra rồi, đặt ngay ngắn trên bàn học của Gia Minh, Nguyệt Trì Huân ngồi bên cạnh cũng đang giở sách ra, ánh mắt tuy lạnh lùng, lông mày lại hơi cau lại, dễ nhận thấy sách Trung văn xem ra đối với cô còn có chút khó khăn.

Nhìn thấy Gia Minh tiến lại, cô ấy hơi cúi đầu, sau đó nói khẽ:

" Cố quân, xin lỗi..."

Gia Minh nhìn quanh bốn phía, sau đó nói:

"Ta đã nói từ lâu là tôi hy vọng sẽ không có gì dính dáng đến cô, cô thế này là muốn làm gì?"

" Xin lỗi, nhưng mà... lần này tôi đến đây hy vọng Cố quân dạy tôi bí quyết cao hơn của Trì Anh Thiên Huyễn..."

" Trì Anh Thiên Huyễn là của nhà mấy người, ta có thể có bí quyết gì chứ. Cô muốn trở nên giỏi hơn, sao không đi tìm Thiên Vũ Chính Tắc chứ?"

" Đây chính là ý kiến đề xuất của Thiên Vũ quân sau khi đính hôn. Thiên Vũ Quân không biết Trì Anh Thiên Huyễn, nhưng theo suy đoán của anh ta, Cố quân có thể luyện Trì Anh Thiên Huyễn đến trình độ như vậy, nhất định là biết rất rõ các loại võ học tương tự khác, sau đó đem đối chiếu quy nạp, một pháp thông rồi, thì vạn pháp cũng thông. Môn phái võ thuật Trung Quốc, chi nhánh rất nhiều, cũng là nguồn gốc của võ thuật Nhận Bản, do vậy mà Thiên Vũ Quân đề nghị tôi đến Trung Quốc học tập, người tôi quen biết chỉ có Cố quân thôi..."

" Giờ ta đang suy nghĩ có nên giết cô hay không, muốn học thì tự đi tìm võ quán mà học, đừng có đến làm phiền ta nữa!"

Gia Minh ngoảnh đầu đi, không điếm xỉa gì đến cô ta nữa, một lát sau mới lờ mờ nghe thấy tiếng xin lỗi:

"Thật xin lỗi."

Hai tiết học sau, cũng chỉ là thầy cô mới đến giới thiệu về mình, phát sách, cô bé nữ sinh tên Đông Phương Uyển từ đầu đến cuối đều rất nhanh nhẹn hoạt bát, lúc phát sách để lên bàn Gia Minh, liền nói một câu:

" Chiều nay cố lên nhé".

Nguyệt Trì Huân vẫn vất vả đọc những chữ Hán không mấy quen thuộc kia, thỉnh thoảng lại nhìn Gia Minh một cái, không dám nói thêm lời nào.

Sau giờ tan học sáng hôm sau, Gia Minh sẽ cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa ăn cơm ở căng tin dành cho học sinh, hai cô bé cũng bị đám người hội võ thuật đó quấy rầy, nhưng đám người đó không đề nghị hai cô khiêu chiến. Nói đến chiều nay sẽ có trận thách đấu, hai cô bé rất tức giận.

" Bắt nạt người quá đáng, Gia Minh, cậu thật là đã đồng ý rồi sao?"

Linh Tĩnh lo lắng hỏi.

" Cứ để mình đi cho, mình mới không sợ bọn chúng, chậc... Gia Minh, mình không nói là bạn sợ bọn chúng, nhưng mà..."

Sa Sa nói xong lo lắng sợ đụng chạm đến thể diện của Gia Minh, dù sao có chạy trốn thế nào, đầu hàng thế nào trước mặt mình cũng không sao, nhưng khi ở bên ngoài, con trai ở vào tuổi này đều rất coi trọng mặt mũi của mình.

" Ừ, còn có mình đi nữa mà, dù sao mình cũng nghĩ kỹ rồi."

Gia Minh khích lệ, cười cười:

" Mình chỉ cần ra sức trốn, ra sức chạy, mệt cũng không chết thì hắn sẽ tức mà chết thôi, yên tâm đi, nếu thật đánh không lại, thì dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn lao."

" Ừ, chịu thua cũng không sao, con trai không phải biết đánh nhau mới là giỏi"

Linh Tĩnh mặt ửng đỏ, kéo tay Gia Minh,

"Cậu là người giỏi nhất"

Sa Sa nhìn quanh bốn phía, sau đó đặt tay lên tay hai người họ:

"Cố lên"

Ngày hôm nay ngoài việc phát sách thì chẳng có việc gì khác. Đến chiều tối, khi chuông tan học vang lên, Gia Minh càng bị mọi người vây quanh đi về phía phòng thể dục, chính giữa sân bóng rổ rộng lớn, đã bày biện bố trí xong xuôi võ đài, dụng cụ, mười mấy tên mặc trang phục võ thuật đã đứng đó đợi từ lúc nào, khán giả từ cửa bên ùa vào phòng dành cho khán giả ngồi.

Gia Minh ánh mắt đảo một vòng, Nhã Hàm đang ngồi trên khán đài vẫy tay về phía bên này, ngồi bên cạnh cô ấy là một người trung niên có ánh mắt sắc bén, đó chính là Trần Cô Hạ. -

Lúc này Linh Tĩnh và Sa Sa cũng đã từ trong đám đông chen vào, đi theo bên cạnh Gia Minh, Sa Sa trong tay cầm chiếc gậy bóng cô ấy thích nhất, xem ra là chuẩn bị khi tình thế lúc bất lợi sẽ lấy ra.

Nhìn thấy Gia Minh và bọn họ tiến vào, trong đám thành viên hội võ thuật phía bên kia nhìn thấy Hàn Cương Thành đi theo cùng với một tên mặc áo thể dục, một nam sinh rất có khí chất bước tới, Khi đến gần, nam sinh mặc áo thể dục đó cười và đưa tay ra:

" Bạn là Cố Gia Minh phải không, mình là Đông Phương Lộ, là anh trai thứ hai của Đông Phương Uyển, cũng chính là trọng tài của hữu nghị của trận đấu này, chào bạn.

*****

Câu lạc bộ trong học viện Thánh Tâm tìm người tỷ thí là chuyện thường xuyên xảy ra, đôi khi câu lạc bộ với câu lạc bộ, đôi khi là câu lạc bộ với một người. Rất nhiều con em nhà giàu có trong trường học hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ không tầm thường, nếu như cứ có mâu thuẫn lại dùng quan hệ đến gây khó khăn lẫn nhau, cuối cùng sẽ gây ra hỗn loạn thế nào đều khó mà lường trước được.

Vì vậy loại đấu đơn như trước mắt này mặc dù có hơi dã man, nhưng trường học quá nửa sẽ lựa chọn mắt nhắm mắt mở để đè ép sự ảnh hưởng của sự việc đến mức thấp nhất, chỉ cần không trọng thương, không tai nạn chết người thì mọi chuyện đều có thể bỏ qua.

Vì vậy, dưới tình huống như thế, sáng nay Đông Phương Uyển và Hoàng Hạo Binh đã nhận chiến thiếp mà không cần hỏi ý kiến Gia Minh, mặc dù nhìn như vọng động nhưng trên thực tế đây cũng là biện pháp đơn giản nhất để giải quyết chuyện này, nếu thực sự không đánh lại được, nhiều lắm cũng chỉ bị đánh một trận, nói lời xin lỗi mà thôi.

Mà theo những gì Hoàng Hạo Binh biết, nếu để cho hai cô bé ra sân, đánh không lại thì nhiều lắm cũng chỉ phải nói đầu hàng, chắc chắn sẽ không bị đánh, có lẽ nói xin lỗi người ta cũng không thể nào không biết xấu hổ mà tiếp thu.

Trấn đấu hòa giải đầu tiên sau khi tựu trường cũng khiến không ít người chú ý. Đương nhiên, sân vận động rất lớn, mặc dù lúc này có tới mấy trăm người lục tục đi vào, có bưng theo chén cơ, có ăn đồ ăn vặt, bàn luận sôi nổi, nhưng cũng không lộ ra vẻ chật chội, một vài thầy cô rảnh rỗi như Trương Nhã hàm, Trần Cô Hạ cũng đến xem.

Dưới sân vận động, hội trưởng hội học sinh Đông Phương Lộ nói vài lời khách sáo, quy định bên nào bị thua sẽ phải nói lời xin lỗi công khai với đối phương, hơn nữa còn phải chịu toàn bộ trách nhiệm của lần đánh cược này, hắn lại bắt đầu giảng giải quy định của lần tranh tài này, chẳng qua vừa nói được một nửa, Gia Minh liền tỏ vẻ khó khăn đưa ra ý kiến.

"À, chuyện này... Mình cảm thấy như vậy hình như có chút không công bằng thì phải?"

"Ồ, bạn Gia Minh có ý kiến gì sao?"

Đông Phương Lộ kia cười dò hỏi, Hàn Cương Thành ở bên kia lại cho rằng Gia Minh muốn từ chối, lập tức nói:

"Mày sợ sao? Hết hi vọng đi, trận này mày nhất định phải đánh, chờ ăn đòn đi!"

Nghe hắn nói như vậy, Sa Sa ở bên cạnh nhíu mày lại, lập tức muôn xông lên nhưng lại bị Linh Tĩnh vội vàng kéo lại. Thực ra Sa Sa nghĩ rất đơn giản, mình giả bộ kích động lao đến đánh cho thằng cao to đáng ghét này một gậy, bất kể tiếp theo sẽ náo loạn thế nào nhưng ít nhất hôm nay Gia Minh cũng không cần phải đánh trận này.

Trong hai cô bé, tính cách Linh Tĩnh ngoài mềm trong cứng, thường ngày luôn yếu đuối dịu dàng, nhưng khi gặp chuyện gì đều rất có chủ kiến, Sa Sa lại hoàn toàn ngược lại, nhìn bề ngoài như dễ giận dữ, xúc động nhưng trong lòng lại cực kỳ mềm yếu, chỉ cần Gia Minh không có chuyện gì là tốt rồi, mình là một cô bé, có mất mặt mũi gì đó cũng không sao cả.

Gia Minh quay đầu lại nhìn hai người như muốn an ủi rồi nói:

"Là thế này, thường ngày mình cũng chỉ luyện võ với người khác ở võ quán, căn bản chưa từng đánh nhau với người khác trên lôi đài, bình thường đương nhiên có đánh nhau, nhưng bạn đặt ra nhiều quy củ như vậy, mình làm sao có thể thích ứng kịp. Nhưng hắn lại khác, hắn đánh lôi đài nhiều lần như vậy, quy định gì cũng đều đã quen thuộc, bạn làm thế này chẳng phải là thiên vị cho hắn rõ ràng sao?"

Hàn Cương Thành cười như không cười, nhíu mày:

"Vậy muốn quy định thế nào đều do mày, tao lại sợ mày sao?"

"Tốt, trừ không được dùng vũ khí ra thì không còn quy định gì khác, rời khỏi lôi đài là thua, bị đánh ngã không dậy nổi, thua, nhận thua đương nhiên là thua!"

"Còn phải sợ mày sao, tao thấy mày thực sự muốn ăn đòn rồi!"

Hàn Cương Thành nở nụ cười.

Lai lịch Gia Minh đơn giản, chỉ mất chừng một ngày bọn họ đã tìm hiểu được bảy tám phần, mặc dù thằng nhóc này luyện võ ở Diệp thị võ quán nhưng thực ra căn bản không học được thứ gì, cả ngày cũng chỉ biết giữ bia ngắm cho người ta đánh, có chuyện gì xảy ra đều do hai cô bé bên cạnh ra mặt.

Chiều muộn hôm qua, mặc dù mấy người Lô Kiến Xuyên bị thương nặng, nhưng chuyện về Lô Kiến Xuyên trên căn bản là ngoài ý muốn, đoán chừng lực chân của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là lực chân có mạnh hơn nữa, người không trải quả huấn luyện rốt cuộc vẫn chỉ là người không trải qua huấn luyện, ở trên lôi đài, lẽ nào hắn còn có thể bay lên sao?

Nếu hai bên đều đã quyết định tranh tài, Đông Phương Lộ cũng cứ tuyên bố quy định này ra ngoài.

Trần Cô Hạ đứng trên khán đài khi nghe xong cũng không khỏi hơi buồn cười:

"Ừ, đúng vậy, đối với người chưa trải qua huấn luyện mà nói, những quy định lúc thi đấu thực sự hơi gò bó tay chân, chỉ là, nếu thực sự muốn đánh nhau, nhưng chiêu như móc mắt, đá vào hạ thân đều không có hiệu quả dễ dàng được. Cô giáo Trương, biểu hiện thường ngày của bạn học Cố Gia Minh này thế nào?"

"Biểu hiện?"

Nhã Hàm suy nghĩ một lát, khóe miệng không kiềm chế được nở nụ cười, sau đó gật đầu, nói như chém đinh chặt sắt:

"Rất nham hiểm!"

"Ặc?"

Nghe được nhận xét như vậy, Trần Cô Hạ cũng hơi nghi ngờ, nói:

"Lẽ nào lúc hắn ở võ quán với cô giáo Trương các cô đều dùng những chiêu quái dị này để đánh người?"

"Ừ... A... ha hả, thực ra cũng không phải vậy."

Lời vừa nói ra, Nhã Hàm cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, tại sao có thể nói xấu người mình trước mặt người ngoài chứ, vì vậy liền vội vàng bổ sung:

"Thực ra thường ngày hắn rất thành thật, xử sự có quy củ, thành tích không cao công thấp, nói hắn nham hiểm cũng chỉ là lời nói đùa khi ở cùng nhau thôi. Mỗi khi lên lôi đài, ha hả, hắn đều chỉ biết chạy trốn."

"Chạy trốn? đây là tình huống luôn xảy ra khi không ở trên lôi đài sao?"

"Ừ, tôi nói là khi ở trên lôi đài, hắn luôn chạy quanh lôi đài, không ra khỏi lôi đài."

Nghe nàng nói, Trần Cô Hạ cũng không khỏi hơi không thể tin tưởng:

"Chạy trốn ngay trong phạm vi lôi đài, chẳng lẽ hắn có thể tránh không bị người khác chặn lại sao?"

Nhã Hàm cười nhún vai:

"Dĩ nhiên cũng không phải là mỗi lần đều thành công, chỉ là hắn vừa thấy đánh nhau đã sợ, chạy, nhảy, lăn trên lôi đài, trước giờ đều không chú ý đến hình tượng, đương nhiên cũng có lúc hắn không tránh được, chẳng qua ngày thường hắn thường cầm bia ngắm cho người khác đánh, động tác phòng thủ lại rất nhuần nhuyễn, ha hả, chúng ta xem tranh tài thôi."

Lúc này trên lôi đài ở bên dưới, Gia Minh và Hàn Cương Thành đều đã bước lên, Đông Phương Lộ vừa tuyên bố bắt đầu, Gia Minh lập tức dùng hai tay bảo vệ mặt.

Hàn Cương Thành âm thầm cười, chân quét ngang một cú mạnh mẽ, sau đó cú đá thứ hai, thứ ba, bốn quyền liên hoàn đánh ra như gió. Động tác của bảy chiêu liền hoàn này lưu loát đến cực điểm, Trần Cô Hạ ngồi thẳng người dậy trên khán đài, khẽ cười:

"Ừ, rất tốt, đáng tiếc..."

Đáng tiếc là Gia Minh tránh được rất nhẹ nhàng. .

Giơ hai tay lên, động tác của Gia Minh cũng rất có quy tắc, thậm chí có thể sử dụng như giáo trình, chỉ là vừa mới bắt đầu đã chỉ biết chống đỡ một cách tiêu cực, khi Hàn Cương Thành dừng lại cũng không có chút khuynh hướng muốn tấn công nào, tinh thần tranh tài thế này lập tức khiến người khác xem thường.

Nhìn tư thế và động tác né tránh chuẩn xác cửa hắn, trong lòng Hàn Cương Thành hơi nghi ngờ, chẳng qua hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trong tình báo nói, Cố Gia Minh chỉ biết né tránh. Mới qua mấy chiêu đã dồn đối phương đến sát lôi đài, Hàn Cương Thành cười một tiếng, lại đá mạnh về phía bên hông Gia Minh.

Xem mày trốn thế nào!

Sau một chiêu kia, Gia Minh lại lùi về phía sau một bước, cuối cùng bị thế công dồn ép đến góc chết trên lôi đài. Trong lòng Hàn Cương Thành vui vẻ, hai nắm đấm liên tục đánh ra, mắt thấy Gia Minh đột nhiên cúi người xuống, đầu gối đã chờ từ trước liền đánh mạnh ra, chỉ cần Gia Minh trốn sang bên cạnh, đầu gối này sẽ trực tiếp đụng vào mặt hắn. Sau một khắc, Gia Minh đột nhiên bổ nhào ra ngoài.

Chiêu lên gối bị thất bại một cách thần kỳ!

"Động tác thật nhạy bén!"

Trên khán đài, Trần Cô Hạ xoa tay, song bốn phía cũng vang lên tiếng châm biếm liên tục, bởi vì lần lao ra vừa rồi, thân thể Gia Minh khom xuống thấp đến ngoài dự tính, gần như dán sát xuống mặt lôi đài, hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của Hàn Cương Thành.

Hàn Cương Thành vừa quay đầu lại, Gia Minh đã đứng ở giữa lôi đài, hai tay vẫn bảo vệ mặt như trước, đầu nghiêng trái nghiêng phải rất chuyên nghiệp, nhưng bộ dạng hoàn toàn không có vẻ như muốn tấn công chút nào.

"Mày làm gì thế?"

"Xông lên đi, đánh đi, đây tính là gì chứ?"

"Mày có phải đàn ông không, chỉ biết trốn!"

Từ trên xuống dưới đều là tiếng la hét dở khóc dở cười của người xem. Chẳng qua Gia Minh vẫn không nhúc nhích chút nào, lần này Hàn Cương Thành cảm thấy mình hơi mất mặt, cẩn thận bước chân theo bộ pháp chậm rãi tiến lên, tiếp tục triển khai công kích.

Song động tác của Gia Minh vẫn chỉ là nghìn bài một điệu chạy trốn, hầu như mỗi khi bị dồn vào góc chết, hắn đều trốn thoát trong lúc chỉ mành treo chuông, cách thức đa dạng, động tác cũng không thể tưởng tượng nổi.

Tình hình như vậy kéo dài đại khái hơn năm phút đồng hồ, Linh Tĩnh và Sa Sa ở phía dưới ôm nhau cười lăn lộn, lần đầu tiên Sa Sa luận võ với Gia Minh cũng phải chịu cảm giác buồn bực thế này, vì vậy mỗi lần Gia Minh phải bất đắc dĩ lên lôi đài đánh nhau nàng đều rất hưng phấn, tốt cuộc có thể khiến càng nhiều người phải cảm nhận loại buồn bực này rồi...

Tiếng phản đối, tiếng cười mắng của người xem không ngừng vang lên, Hàn Cương Thành rất mất mặt, bời vì bất kể thể nào hắn đều cảm nhận được dường như mình đã không còn là nhân vật chính của trận luận võ này, ánh mắt mọi người đều đặt lên con khỉ chỉ biết chạy tới chạy lui này.

Mà ở trên khán đài, Nhã Hàm khổ sở ôm bụng, trong trường học, nàng là lão xử nữ, nàng phải nhịn cười, bên cạnh nàng, tiếng cười của Trần Cô Hạ vang lên không dứt, với hắn mà nói, đây là một cuộc biểu diễn thú vị không thể nghi ngờ.

"Không tệ, không tệ, đứa nhỏ này thật sự có tư chất luyện võ rất cao, cảm giác nhạy bén, thân thủ cũng đủ nhanh nhẹn, có lẽ không dám ra tay là do trong lòng có chướng ngại nào đó. Trước đây ta đã gặp đứa nhỏ như vậy, chỉ cần được bồi dưỡng, thành tích sẽ rất không tệ, nếu như hắn có thể dung hợp sự nhanh nhẹn này để tấn công... Ặc..."

Hắn vừa nói tới đây liền đột nhiên dừng lại, cả sân vận động cũng lặng ngắt, bởi vì mới vừa rồi, Gia Minh tấn công. Đây dường như là lần tấn công đầu tiên của hắn, đánh về phía trước mặt đối phương, động tác rất rõ ràng. Thừa dịp Hàn Cương Thành sững sờ trong nháy mắt, hắn lại tránh thoát công kích của đối phương, chạy tới giữa lôi đài, tay bảo vệ mặt, đầu nghiêng trái nghiêng phải.

"Mày..."

Xoay người lại, Hàn Cương Thành không thể tin tưởng mà lấy tay xoa mặt, ướt át, nhơn nhớt, trơn bóng...

Đó là một ngụm nước miếng...

*****

Quá... quá xấu hổ...

Toàn trường lặng ngắt như tờ, Hàn Cương Thành nghiến răng nghiến lợi:

"Mày... Mày lại nhổ nước miếng..."

"Ồ?"

Gia Minh hơi ngạc nhiên,

"Có nói không được nhổ sao? Mày có thể nhổ lại mà!"

"Mày..."

Hàn Cương Thành căm phẫn,

"Mày còn có chút tinh thần thi đấu nào không!?"

Hắn vừa hỏi câu này liền nhận được vô số người phía dưới ủng hộ, trong chốc lát dường như cả thế giới đều đứng về một phía.

Gia Minh bất đắc dĩ giang tay ra:

"Tinh thần thi đấu? Thôi xin đi, là bọn mày buộc tao tới đây tranh tài, tao đã đồng ý điều gì sao?"

Hắn vừa nói ra, mọi ngiời ở đây cũng hơi ngạc nhiên, đúng vậy, mặc dù nói là tranh tài nhưng mọi người trong câu lạc bộ võ thuật có ai xem chuyện này như một cuộc thi đấu chính thức, chẳng qua chỉ muốn để thằng nhóc này lên võ đài rồi bị đánh, làm hắn mất mặt, nhục nhã hắn một lần mà thôi.

Mà lúc này Đông Phương Uyển đang ngồi gần đó cũng hơi lúng túng, dường như cuộc tranh tài này không có đoợc sự đồng ý của hắn, là chính mình vọng động rồi thay hắn đồng ý, bây giờ nghĩ lại, hắn và mình ngay cả quen biết cũng không phải, dường như hành động của mình thực sự cũng hơi quá đáng rồi.

Song nghĩ lại một chút, nàng liền tức giận, vậy thì thế nào, nếu không đánh một trận, ngươi còn có biện pháp nào để giải quyết chuyện này sao? Nghĩ tới đây, nàng nhíu mày, nhìn Cố Gia Minh đang đứng trên võ đài cũng thấy hơi không vừa mắt.

"Tao đánh chết mày!"

Trên võ đài, rốt cuộc Hàn Cương Thành cũng không kiếm chế được nữa, lao về phía Gia Minh với uy thế kinh người, thế công như gió. Mà trên khán đài, Trần Cô Hạ bất đắc dĩ day day thái dương, không biết tiếp theo phải đánh giá đứa nhỏ này như thế nào nữa.

"A... Rõ ràng bạn Hàn đã bị chọc giận, mặc dù hiệu quả rất tốt, nhưng thủ đoạn lại dường như hơi..."

Hắn là đại sư về võ thuật, cũng là một thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, trên võ đài phải chú ý thứ này thứ khác, nhưng đến khi tranh đấu sống chết, chỉ cần có thể thắng lợi thì bất kì thủ đoạn gì đều có thể sử dụng.

Lúc này hắn một mặt dùng ánh mắt xem luận võ để đánh giá cuộc tranh tài này, mặt khác, hắn cũng hiểu Cố Gia Minh kia bị buộc ra sân, đối phương cũng chỉ tính toán muốn làm nhục người khác, như vậy hắn có dùng thủ đoạn như thế này thì cũng không có gì đáng trách cả. Trong thời gian ngắn, nụ cười trên mặt hắn không khỏi hơi quái dị, sau đó quay đầu lại nhìn Trương Nhã Hàm ở bên cạnh.

"Cô giáo Trương, thường ngày vị Gia Minh bạn học này..."

"À, ha hả... Thường ngày hắn cũng không thích đánh nhau với người khác, lúc này bị buộc phải đánh, hơn nữa lại không thể trốn tránh, đoán chừng... đoán chừng cũng có chút bối rối... Ha hả..."

"Ồ, điều này cũng đúng, nếu tính cách thường ngày của hắn không xấu, vậy thì tâm tính cũng chưa chắc đã hư hỏng, lúc này khó tránh khỏi bối rối, nhưng nếu như có thể dạy dỗ..."

Nghe thấy dường như Trần Cô Hạ vẫn không buông tha cho ý muốn dạy võ công cho Gia Minh, trong lòng Nhã Hàm chợt lo lắng, rồi lại hận tên đang ở phía dưới kia đến nghiến răng, muốn chơi người ta cũng không cần phải chơi kiểu đó chứ, lại nhổ nước miếng, quá đáng xấu hổ, mình cũng cảm thấy ghê tởm, còn không bằng dùng ba quyền hai cước đập cho hắn nằm xuống đi.

Giờ phút này, cuộc tranh tài phía dưới nghiễm nhiên đã đến hồi gay cấn, hoặc là nói ít nhất Hàn Cương Thành đã lâm vào trạng thái điên cuồng, sau mỗi lần công kích tuyệt đối không để lại khe hở, Gia Minh chạy trốn, hắn cũng không dừng lại triển khai tư thế như lúc trước nữa mà tiến công, tiến công, lại tiến công, tuyệt không cho địch nhân bất kỳ cơ hội thở dốc nào.

Dưới công kích điên cuồng như vậy, Gia Minh dường như cũng không tránh né được mỗi lần đều chuẩn xác như lúc trước, thỉnh thoảng không kịp tránh né, trên người cũng sẽ trúng vài quyền, vài cước. Mặc dù tư thế ngăn cản của hắn chín xác nhưng bị đánh rốt cuộc vẫn là bị đánh, hầu như tất cả mọi người đều nhận định rằng lúc này hắn đã rơi vào thế yếu, cả sân vận động đều vang lên tiếng hô cổ vũ cho Hàn Cương Thành.

"Cố gắng lên!"

"Nhanh một chút, nhanh hơn một chút, Đừng cho hắn có chỗ trốn!"

"Đánh hắn mạnh vào! Đánh hắn!"

Trong tiếng reo hò ủng hộ như vậy, hai cô bé ở dưới đài nắm chặt quả đấm, khẩn trương nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu: Tránh sang, tránh sang, chặn lại, tốt, Gia Minh cố gắng lên, gắng sức lên...

Về phần trên võ đài, một mặt tấn công mãnh liệt, trong lòng Hàn Cương Thành rốt cuộc cũng tim lại được sự hả hê, hai quyền thình thịch đánh lên cánh tay Gia Minh, quyền thứ ba thất bại, nhưng hắn lại lập tức tung một cú đá xoáy sắc bén về phía trước, xoay người lại quét ngàng, chỉ cần mình công kích nhanh, thằng này luôn sẽ có lúc không thể tránh được, cho dù hắn ngăn chặn lại rất kín kẽ, nhưng chỉ với thân thể như vậy, sớm muộn gì mình cũng có thể đánh ngã hắn, trốn đi, trốn nữa đi, mày có thể trốn đến khi nào...

Trận đấu từng giây từng phút trôi qua, cả sân vận động đều vang lên tiếng ủng hộ Hàn Cương Thành, Sa Sa không cam lòng yếu thế, chạy đến lôi đài liều mạng la hét:

"Gia Minh cố gắng lên! Gia Minh cố gắng lên! Gia Minh cố gắng lên..."

Nhưng giọng nói kia chỉ trong nháy mắt đã bị tiếng la hét xung quanh đè ép xuống.

Công kích, né tránh, công kích, ngăn cản, cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Gia Minh bắt đầu trở nên chật vật, mà động tác của Hàn Cương Thành vẫn lưu loát mà mạnh mẽ như trước, hầu như có thể nói, cảm xúc của toàn bộ người đứng xem trong sân vận động đều do một mình Hàn Cương Thành dẫn dắt.

Đến khi toàn tâm toàn ý đắm chìm vào sự nghiệp truy đổi đối thủ vĩ đại này, những thành quả huấn luyện thường ngày của Hàn Cương Thành biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn trong hơn mười phút đồng hồ này, lực lượng kết hợp với sự nhanh nhẹn, công kích như cuồng phong bão táp liên tục không hề gián đoạn trong hơn mười phút đồng hồ, mấy chục loại động tác phản ứng với yêu cầu kĩ thuật cao...

Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem chiêu thức, mọi người xem đến đã mắt, đồng thời trong lòng các bạn học trong câu lạc bộ võ thuật cũng cảm thấy khâm phục, ngay cả Trần Cô Hạ ngồi trên khán đài cũng không khỏi than thở:

"Ừ, đây là thành quả có được do tập luyện khắc khổ, tấn công kéo dài liên tục trong hơn mười phút đồng hồ như vậy nói rõ thể lực của hắn tương đối tốt, động tác cũng rất hoàn mỹ, Gia Minh bạn học có thể ngăn cản lâu như vậy đã là khá hơn người bình thường rất nhiều, chẳng qua, sợ rằng hắn cũng rất nhanh sẽ không trụ nổi nữa..."

Dường như chỉ để phản bác lời tiên đoán của Trần Cô Hạ, chỉ trong nháy mắt, tiếng gào thét như nước thủy triều của mọi người lập tức im bặt, dần dần tựa như rơi vào trong hầm băng còn lạnh lẽo hơn cả lần Gia Minh ra tay lần trước, rất nhiều người vẫn còn duy trì tư thế reo hò hưng phấn, tiếng hít thở, tiếng hít thở...

Trên võ đài, Gia Minh lại xuất chiêu, hoặc có thể nói đây là lần xuất chiêu chính thức đầu tiên của hắn, một chiêu này rất chính quy. Ngay khi Hàn Cương Thành đánh đến hưng phấn, hưng phấn đến xem việc Gia Minh phải tránh né, chạy trốn như một quy luật, dường như hắn vĩnh viễn chỉ biết lùi lại phía sau, sẽ không khi nào tiến công, Gia Minh bạn học của chúng ta đá ra một cước, rất hiển nhiên, một cước này khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.

Tất cả mọi người rất bất ngờ.

Trên võ đài, hai chân Hàn Cương Thành run rẩy lùi lại một bước, thống khổ ôm chặt lấy chỗ yếu hại giữa hai chân, ngẩng đầu lên, chậm rãi quỳ xuống mặt đất. Bởi vì sự đau đớn đã khắc sâu đến tận xương tủy, đến nỗi hình dạng cái miệng của hắn cũng vô cùng khoa trương, hình chữ "O", hơn nữa còn kéo rất dài, chúng ta có thể dùng một câu thơ để hình dung động tác này:

Ngỗng, ngỗng, ngỗng.

Ngẩng cổ lên trời kêu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-475)