← Ch.123 | Ch.125 → |
Khi đã lưu lại hơn mười xác chết, đám Thực Dương Tông như bừng tỉnh vội vàng bỏ chạy tứ tán, thiếu nữ không hề truy kích, vẫn đi về phía Cảnh Dương Võng.
Đúng lúc này, một âm thanh trêu đùa vang lên sau lưng nàng.
"Thật không hổ là tỷ muội hung ác nhất kiếm quyền song tuyệt a!"
Thiếu nữ quay đầu nhìn lại, đôi mi khẽ nhíu. Một thiếu nữ mặc giáp màu vàng, váy màu sám đang đi tới gần, trên mặt nàng ta có một nụ cười tự tin. Nếu Tô Tinh ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc vạn phần, thiếu nữ này chính là người đã chế trụ được cả Lâm Anh Mi cùng Lưu Thanh ở chỗ Côn Ngô di tích.
"Có phải hay không, Thiên Thương Tinh Hàng Giả Võ Tòng muội muội?"
Người thiếu nữ mặc hoàng giáp cười tủm tỉm.
Mái tóc tung bay, thân ảnh nhoáng lên.
Nữ tử lãnh diễm đã khởi xướng công kích.
Khoái nhi lui lại phía sau, thân pháp giống như một làn gió nhẹ, dễ dàng né tránh một trảo của Võ Tòng. Hai mắt Võ Tòng bắn ra một đạo hàn quang, cổ tay vừa lật, một thanh kiếm cực kỳ hoa lệ, quỷ dị và thần bí chợt xuất hiện. Thanh kiếm này giống như do hai thanh đoản kiếm ghép lại, dài hai thước, kiếm phong như hàn tuyết ngàn năm chế thành, tản mát ra một cỗ hàn ý tuyệt đối, trên thân kiếm có một ký hiệu hoa sen màu đen yêu dị, thâm thúy trong suốt cực kì sinh động.
Hàn quang của kiếm phong tựa như tuyết liên, trong làn tuyết đen, thân ảnh nàng càng thêm tà mị đẹp đẽ.
Đây chính là thiên mệnh tinh võ của Thiên Thương Tinh Hàng Giả Võ Tòng.
Song Đầu Kiếm Quý Sương Yêu Liên!!! Trên thân kiếm có hai khỏa hắc bạch thần tinh lóe sáng, đã là nhị tinh thiên vũ.
"Quý Sương Yêu Liên của Võ Tòng muội vẫn diễm lệ như vậy a!" Thiếu nữ mở miệng trêu chọc.
Võ Tòng tung một quả đấm, Quý Sương Yêu Liên luân chuyển đâm tới Khoái nhi. Khoái nhi vung tay lên, môt cái lung tráo mang theo quang mang màu hoàng kim bay vụt ra, va chạm với Quý Sương Yêu Liên. Mà công kích của Võ Tòng vẫn chưa đình chỉ, tiếp xúc trong nháy mắt, Quý Sương Yêu Liên lập tức lách ngang, dễ dàng tránh được vũ khí của Khoái nhi.
Kiếm khí bổ xuống.
Cánh hoa sen màu đen rơi lả tả.
Khoái nhi nắm chặt binh khí, thân hóa thành ảo ảnh tránh thoát khỏi công kích của Võ Tòng.
Khóe miệng Võ Tòng xuất hiện nụ cười lạnh.
Biểu tình Khoái nhi chợt trở nên ngưng trọng, vội vàng phản thân quay đầu lại. Song đầu kiếm một trên một dưới cùng giáp công. Khoái nhi né tránh thanh kiếm, nhưng bị dòng khí đánh trúng bay ngược về sau vài trăm mét mới đứng vững thân hình.
Khoái nhi nhìn ánh mắt vô tình của thiếu nữ chợt cảm thán: "Các thế hệ Võ Tòng luôn có võ nghệ đè ép Lương Sơn, đến thế hệ này cũng không hề kém a!"
"Muốn chết thì cứ nói tiếp đi."
Thân hình của Võ Tòng so với Khoái nhi còn thành thục hơn vài phần, thế nhưng bị nàng ta gọi là muội muội thì có chút quái dị.
Cùng một lúc, hai người giẫm mạnh chân tại chỗ, Võ Tòng dẫn đầu khởi xướng công kích, Quý Sương Yêu Liên trong tay nàng gào thét xé rách không khí, tựa như một ánh lưu tinh chém thẳng về thân thể của Khoái nhi.
Thế nhưng động tác của Khoái nhi cũng không chậm. Đao phong lướt sát qua người nữ hài, vài sợi tốc bị chém rơi lả tả, nhưng Khoái nhi không hề để ý, ánh mắt vẫn chuyên chú vào mục tiêu ở phía trên. Một thân ảnh yểu điệu nhẹ nhàng như một con chim én, mang theo ánh sáng chói mắt lướt thẳng xuống. Trong khoảng khắc, bàn tay của Khoái nhi chợt động, một cái lung tráo màu hoàng kim bay ra, đập vỡ đòn công kích rồi gào thét tấn công về phía thân ảnh ở phía trên.
Võ Tòng nghiêng người tránh thoát một kích, nhưng suối tóc mềm mại bị chặt đứt một đoạn, bay tán loạn trong không gian. Chợt có một cơn gió thổi qua, đợt công kích thứ hai của Khoái nhi đã tới.
Tiếng binh khí giao tranh đan xen vào nhau, thân ảnh cực nhanh không thể nào nhìn kịp, chỉ trong một đã phân thắng bại.
Hai nữ hài đứng hai bên giằng co.
"Chào hỏi với tỷ tỷ như thế không tốt lắm đâu!" Khoái nhi vơ vơ nắm tay, che miệng cười khẽ.
"Thì ra là ngươi!"
Võ Tòng chậm rãi thu hồi chiến ý, Song Đầu Kiếm tan biến vào hư không, biểu tình như nhận ra thận phận của nữ hài trước mắt. Võ Tòng mở miệng hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Đừng lạnh lùng thế chứ?" Khoái nhi cười tươi như hoa: "Tỷ tỷ đem đến cho muội hai cái tin tức tốt nè."
"Võ nghệ của Võ Tòng muội muội ngày càng lợi hại, tỷ tỷ khậm phục, nếu tiếp tục chiến đấu thì cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Nhưng mà lấy tu vi hiện tại của muội muội thì khó lòng chế phục được con yêu thú kia." Khoái nhi chậm rãi nói.
Võ Tòng dùng tay sửa sang lại những sợi tóc vướng bên má, không hề trả lời.
Khoái nhi nói tiếp: "Khoái nhi giúp ngươi chế phục nó, thế nào?"
"Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?" Võ Tòng hỏi.
"Rất đơn giản a! Ta muốn cùng muội đi lấy Tử Vi cấp Sinh Thần Cương."
"Ta không có hứng thú với thứ đó." Võ Tòng lạnh lùng xoay người đi tiếp.
"Còn có một tin tức nữa, chắc chắn muội muội sẽ có hứng thú." Khoái nhi cũng không hề bất ngờ với thái độ của Võ Tòng.
"Lâm Xung đã ký hạ khế ước!"
Cước bộ của người thiếu nữ chợt đình chỉ, nàng xoay người lại, hai mắt bắn ra hai đạo tinh quang đáng sợ: "Ngươi vừa nói gì?"
"Xem ra muội muội thật đúng là võ si à! Chẳng hề quan tâm đến chuyện tình của Thương Long giới, Lâm Xung cùng Tử Lôi Ma Đầu quậy đến thất điên bát đảo mà muội lại không biết gì." Khoái nhi nhướng mày nói.
Võ Tòng so với nàng còn cao hơn một đoạn, song phong cao ngất, vòng eo thon thả, hương đồn phong mãn, khí chất như u lan nở rộ, đúng là một vưu vật của thiên địa a! Bất luận tên nam nhân nào đều nằm mơ muốn có được một tinh tướng như thế này. Càng quan sát Khoái nhi càng thấy ghen tị.
"Không thể nào, Anh Mi chẳng bao giờ ký hạ khế ước cả, ngươi muốn gạt ta?" Ngữ khí của thiếu nữ chợt hạ thấp vài phần.
"Anh Mi? Đến tên thật mà muội cũng biết sao. Xem ra quan hệ của hai người không tệ a, thế nhưng nghĩ lại cũng có lý, cả hai muội đều là những tinh tướng không muốn ký hạ khế ước nên quen biết nhau cũng không phải lạ." Khoái nhi cười khẽ: "Nếu như ngươi thấy Khoái nhi lừa ngươi thì có thể tự đi hỏi."
"Vả lại, chính Khoái nhi còn gặp tên nam nhân của nàng ta mà."
"Hừ!!! Chắc chắn tên đó sử dụng thủ đoạn đê tiện." Hai nắm tay siết chặt lại, không khí tựa như bị bóp nát phát ra tiếng nổ nhỏ, hai mắt Võ Tòng hiện lên tia sát ý mãnh liệt.
Khoái nhi nheo mắt, cười khẽ: "Thế nào? Lâm Anh Mi cùng thiếu chủ của nàng ta sẽ xuất hiện ở Tử Vi cấp Sinh Thần Cương, đến lúc đó muội có thể tìm được nàng ta, sao nào? Nam nhân kia chắc sẽ cho ngươi một cái bất ngờ đó."
"Ta nhất định sẽ giết hắn!!!"
(DG: Hic, tội chàng Tô Tinh, đắc tội mỹ nhân mà hổng hiểu lý do luôn...)
Âm thanh của Võ Tòng lạnh lùng tựa như khối băng ngàn năm.
o0o
Hao phí gần mười ngày, lại kiếm thêm hai cái thùng cấp Địa Sát, đoàn người Tô Tinh rốt cuộc cũng tới đảo Hỏa Đông, tận đông của Thương Long giới. Đảo Hỏa Đông là một cái đảo nhỏ, trên đảo có một loại Địa Hỏa nằm trong những dãy núi non uốn lượn phập phồng là một loại hỏa chất tuyệt hảo để rèn binh khí. Trên bầu trời đảo Hỏa Đông luôn bị bao phủ trong một đám mây đen do mười ngọn núi lửa trên đảo phun ra.
Chỗ này có hoàn cảnh khốc liệt, tinh lực bình thường khó lòng ngăn cản nhiệt độ, cho dù cách vài cây số nhưng vẫn thấy oi bức, càng đi sâu thì làn da tựa như bị kim châm, hết sức đau đớn, khó lòng tưởng tượng một chỗ như thế này lại là nơi cư trú của một môn phái cổ.
Vào thời thượng cổ, môn phái của Cửu Long Chí Tôn bị diệt, Tứ Pháp Môn có thể bảo lưu được có thể nói là hết sức may mắn, cả môn phái buộc phải di chuyển đến vùng hải ngoại có hoàn cảnh ác liệt. Tứ Pháp Môn tìm được đảo Hỏa Đông là một nơi luyện khí không tồi thì quyết định cư trú tại nơi này, toàn tông môn dốc sức biến đảo Hỏa Đông thành một cái đại trận cấm chế khủng bố khiến cho mọi người kiêng kị không dám tới diệt môn. Hơn nữa, cách ngàn dặm hải vực còn có Lạc Anh Quỷ Quốc, đảo Hỏa Đông chính là cổ họng để Lạc Anh Quỷ Quốc tiến đánh vào Thương Long giới. Các tông phái trên Thương Long giới cũng cần có một đại phái trấn thủ ở nơi này, chính vì thế nơi đây hoàn toàn trở thành nơi cư trú của Tứ Pháp Môn.
Mặc dù vậy, các tông phái của Thương Long giới đối với Tứ Pháp Môn cũng hết sức kiêng kị, phong tỏa nghiêm mật, cuối cùng khiến Tứ Pháp Môn bị ngăn cách hoàn toàn, từ đó về sau không hỏi đến chuyện thế sự nữa, đến bây giờ gần như đã bị mọi người lãng quên.
Mấy ngày trời không hề có mưa, đất đai khô cằn.
Yết hầu khô khốc, toàn thân Tô Tinh không ngừng toát mồ hôi.
Hắn lấy lệnh bài ra, dồn thần niệm vào trong, lệnh bài chợt hóa thành một đạo ánh sáng biến mất trong đám sương mù.
Chừng một nén nhang sau.
Từ trong mấy đỉnh núi của đảo Hỏa Đông phóng ra mấy vầng ánh sáng màu đỏ.
Quang độn dừng lại trước người, một nam một nữ mặc pháp bào màu đỏ sậm, tu vi chừng Tinh Vân trung kỳ xuất hiện trước mặt Tô Tinh.
"Không biết đạo hữu có quan hệ gì với Trì Thanh Sơn sư bá?" Thấy tu vi của Tô Tinh là Tinh Vân hậu kỳ, thái độ của hai người thập phần cung kính.
"Tại hạ Tô Tinh." Tô Tinh cũng vội đáp lễ. Rồi đem những điều Ngô Tâm Giải soạn trước ra diễn một lần.
Nam tu tò mò nhìn lướt qua người Tô Tinh, còn nữ tu thì mỉm cười gật đầu với hắn.
"Mời theo ta." Nữ tu nói.
Tô Tinh ngự kiếm bay phía sau hai người.
Tiến vào trung tâm đảo thì nhiệt độ không khí giảm xuống vài phần. Ở giữa là một ngọn núi đầy cỏ xanh như những án mây, tại đây mới thấy được một tia hơi thở ôn hòa của đảo Hỏa Động. Ngọn núi này tên là Thanh Tâm Phong, cũng chính là chủ phong chính điện của Tứ Pháp Môn, còn lại là Hỏa Vân Phong, Thủy Nguyệt Phong, Phong Liệt Phong cùng Lôi Minh Phong, tương ứng với Tứ Pháp.
Từ trên cao, Tô Tinh cố ý dò xét toàn bộ khung cảnh của đảo Hỏa Đông. Hắn chợt pháp hiện có mấy thôn xóm nhỏ ở vùng lân cận, ngoài ra suốt trên đường tới Thanh Tâm Phong, hắn chỉ gặp lẻ tẻ vài đệ tử đi ra đi vào năm ngọn núi. Khung cảnh cực kì hùng vĩ nhưng lại hết sức buồn tẻ thiếu sức sống, một môn phái đầy vẻ tịch liêu.
Tô Tinh chợt cảm thấy đồng tình.
Nữ tu như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Tinh liền giải thích: "Rất nhiều đệ tử đang bế quan luyện khí, chúng ta vốn là tông phái chuyên luyện khí mà, cho đến tận bây giờ đều ở trong thâm sơn này, rất ít khi lộ diện bên ngoài, nếu như có chuyện gì lớn thì chỉ cần rung chuông cảnh báo là được. Nơi này cũng có khoảng ngàn người."
Tô Tinh gật đầu tiếp nhận, thế nhưng một nơi hùng vĩ thế này lại chỉ có chừng mấy nghìn người thì vẫn cảm thấy quá ít.
Nữ tu như nhớ tới cái gì chợt mỉm cười nói: "Tại hạ là Dương Ngiên Ngọc, ngươi có thể gọi là Dương sư tỷ hoặc Nghiên Ngọc tiểu sư tỷ."
"Nghiên Ngọc sư tỷ, không biết đạo sư ta trong môn phái là người như thế nào?" Tô Tinh làm ra bộ dáng tò mò hỏi.
"Trì Thanh Sơn sư bá chính là luyện khí tông sư đứng đầu Tứ Pháp Môn, tính tình hơi quái gở, ta suốt ngày chỉ lo tu luyện nên cũng không rõ lắm, nhưng mà nghe người ta nói, chưởng môn cùng tứ pháp trưởng lão đều rất kính trọng sư bá. Pháp bảo luyện tạo Cách Thiên Thần Hỏa của Thanh Sơn sư bá cực kì mạnh mẽ, chỉ có Thiên Thủy Tâm Diễn mới ganh đua nổi. Lúc đầu nghe nói khi sư bá bảo muốn đi khỏi đảo tìm kiếm người truyền y bát thì các sư tổ trong tông phái phản đối kịch liệt, nhưng người vẫn rất cố chấp a."
"Họ sao lại phản đối?" Tô Tinh không hiểu.
"Ta cũng không rõ lắm, có lẽ bởi vì do quá hung hiểm. thế nhưng lo lắng của chưởng môn cũng rất đúng, không nghĩ tới sư bá thật sự gặp chuyện." Dương Nghiên Ngọc cảm thán một tiếng.
Tô Tinh im lặng.
"Hoàn hảo là sư bát tìm được truyền nhân, coi như cũng không tiếc nuối quá lớn. Nhìn Tô Tinh sư đệ dáng vẻ sáng sủa, tiền đồ vô lượng a, sau này nhớ chiếu cố sư tỷ nhiều một chút đó." Dương Nghiên Ngọc cười nói.
"Sao lại thế, ta còn phải xin sư tỷ chiếu cố nhiều hơn." Tô Tinh khiêm tốn.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |