← Ch.180 | Ch.182 → |
Ta tự vấn lòng miệt đế vương
Thường tư tỷ muội từng làm bạn
Ngày khác bái phỏng kình thiên sơn
Định diệt trò cười ngàn năm kia
Chữ viết Phượng hoàng bay lượn mỹ nữ trâm hoa. Thoạt nhìn thấy bút tích là của một tiểu thư khuê các.
-Kình Thiên sơn chính là chỉ nữ Lương Sơn? Định diệt trò cười ngàn năm...
Tô Tinh cảm thấy bút pháp của cô nương này thật khí phách. Ngàn năm trò cười hay là chỉ nghìn năm qua Đấu Tinh? Phía dưới đề chữ Tống, làm cho người ta không khỏi nghĩ đến một người nào đó.
Vũ Tư U mắt híp lại, chăm chú nhìn đoạn thơ thất tuyệt im lặng không nói gì.
-Khách quan, khối Ngọc Thạch này chuyên đề thi từ, chỉ cần một lượng hoàng kim, quý khách có muốn hay không lưu lại mỹ danh thiên cổ?
Tiểu nhị tiến lên cười nói.
-Ai viết vậy?
Vũ Tư U vẻ mặt không một chút thay đổi hỏi.
-Ách. Đây là một vị cô nương viết.
Tiểu nhị nói:
-Đã là chuyện của nửa năm trước rồi.
-Cô nương ấy trông như thế nào?
Tô Tinh cũng hỏi.
Tiểu nhị lộ ra một vẻ mặt tán thưởng.
-Đẹp, thực sự là rất đẹp, giống như người ở trong tranh vậy. Đúng rồi, lúc ấy còn có một vị công tử ngọc thụ lâm phong cũng vì thế viết ra một bài thơ.
Tên tiểu nhị chỉ vào phía dưới.
Bên trên viết.
Tam hoàng ngũ đế tầm vị ương,
Văn nữ phinh đình tái tuyết sương.
Đại mi tự yên thanh sơn sắc,
Hàm kiều tế ngữ mãn đình phương.
Dạ lý vọng nguyệt không trường thán,
Mỹ nhân như hoa cách vân đoan.
Nguyện trụy luân hồi tam thiên thứ,
Chích vi giai nhân nhất lũ hương.
Tam Hoàng Ngũ Đế tìm Vị Ương,
Văn nữ thướt tha tựa tuyết sương.
Đại mi như yên(làn khói) thanh sơn sắc,
Hàm kiều tinh tế mãn đình phương.
Ban đêm trăng rằm cũng cảm thán,
Mỹ nhân như hoa cách trong mây.
Nguyện trụy Luân Hồi ba ngàn lần,
Chỉ vì giai nhân nhất lũ(sợi tơ) hương.
Đề tự Liễu Thiên Nhai.
Tô Tinh thầm nghĩ rồi dựa vào đề tự, Liễu Thiên Nhai là một tài tử phong lưu, xem ra cô nương đó quả là mị lực vô cùng. Cái gọi là Vị Ương lại bảo làm Vị Ương Cung, Lương Sơn cung điện trong thần thoại. Truyền thuyết là Cửu Thiên huyền nữ lạc vào phàm trần cũng ở lại cung này. Đem nàng so sánh với tiên giáng trần có thể thấy được là không thể chê được.
-Này, bài thơ trên còn có ai đã xem qua?
Vũ Tư U rất ít ý kiến cũng vội vàng hỏi.
-Có, chừng bốn, năm người. Lần gần đây nhất là khoảng một tháng trước có một nữ tử tú nhã(xinh đẹp nho nhã) uyển chuyển hàm xúc cũng xem qua, còn nói cái gì đó rất thú vị.
Tiểu nhị cung kính trả lời.
-Tú nhã uyển chuyển hàm xúc.
Vũ Tư U trầm ngâm.
-Nàng cũng làm ra một bài thơ.
- Tinh lực tự phụ vi nhất, ngạo khí bất nhượng thương hùng, tự tượng phục long khốn thiển than, tích huyết diêu vọng thương khung; bất hạnh tụ nghĩa nghĩa phản, thì vũ bá nhân nhân hung, na thì nhược ký đương niên tình, nương sơn tỷ muội y cựu. Hoa đề. (cái phần này ai dịch dùm mình nha>.
Từ bia Ngọc Thạch này ở Tầm Dương lâu cũng có danh nhất cảnh, lúc trước Huyết Ảnh lão ma đánh một trận, Lương Hoàng ở Tầm Dương lâu nhìn mảng mênh mông như huyết viết xuống một bài "Tàn binh liệt giáp thị huyết sát, vạn lý trường đồ giang sơn họa(cái này cũng bó tay)", từ đấy về sau rất nhiều tu sĩ có nhã hứng, bất luận có hay không tài hoa tài tình đều nguyện ý lưu lại một bài. Từ bia Ngọc Thạch này được khắc bằng tinh lực, tinh giả thông thường công lực không đủ thì cũng lưu cũng không được bao lâu.
Tô Tinh nhìn xuống phía dưới thấy tử nữ họ Tống cùng Liễu Thiên Nhai viết thơ, người trước thì nhu hòa, uyển chuyển hàn xúc cũng không mất đi khí thế Phượng Vũ Cửu Thiên. Liễu Thiên Nhai cũng khắc được là nhất thủ sinh hoa, , còn lại là Hoa đề bút ý thấu tấm bia đá, công lực hùng hậu, mơ hồ rất bá đạo tự phụ, cái gọi là thấy văn như người, ba loại cá tính hoàn toàn bất đồng hiện ra trước mắt.
-Nàng có muốn hay không cũng viết một bài?
Tô Tinh xem nàng như thê cũng hiếu kỳ nói.
Vũ Tư U môi vểnh lên, bộ dạng không hứng thú, trái lại nói:
-Huynh được Tiểu Ất hầu hạ, chắc chắn là có chút tài hoa, chi bằng huynh viết đi.
-Đả du thi (Vè, thơ văn dân gian) thì còn được.
Tô Tinh cười nói.
-Ah!
Vũ Tư U lộ ra một chút hứng thú.
-Được rồi, đã mang ơn mỹ nhân, tại hạ đành tự bêu xấu mình vậy.
Tô Tinh cũng có chút toan tính. Chẳng qua tự xưng cũng là biết nặng nhẹ, vốn muốn viết vài câu "mãn thành tẫn đái hoàng kim giáp "" giang sơn như thử đa kiều" thơ từ khí phách hào hùng loại này khiến Vũ Tư U nhìn với cặp mắt khác xưa. Nghĩ lại có lẽ là quên đi, trộm tài hoa chung quy cũng sẽ chột dạ một chút.
Nhìn Viễn Sơn hồng vụ. Lại nhìn Tống thơ thất tuyệt, đáy lòng khẽ động, đưa ra một lượng hoàng kim, một chút tinh lực tụ lại ngón, giữa liền khắc lại xuống phía dưới, Tuy không tráng lệ bằng những người khác, nhưng là miêu tả Hoàng Đình, vừa đúng, Tô Tinh viết cũng rất ngắn, chỉ vỏn vẹn mười hai chữ.
-huyết vụ hữu tam thiên, đoạn thế gian nhân duyên; mạch nhiên hồi thủ gian, nhất mộng mai thiên niên.
Vũ Tư U chậm rãi thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng không rõ.
-Vị công tử này thật thấu đáo, câu này cùng định diệt ngàn năm trò cười thật sự là thiên tác chi hợp(duyên trời tác hợp).
Tiểu nhị "vỗ mông ngựa" khen.
Vũ Tư U nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ tươi cười
-Huynh thật ra là giải thích cho nàng...
-Văn hay chữ tốt.
Một giọng nói khen ngợi đột nhiên vang lên.
Tô Tinh nhìn thanh niên tuấn tú mặc bạch phục đang đến gần. Chứng kiến bút lực của Tô Tinh lại thêm tán thưởng.
-Bút pháp của vị đạo hữu đây quả thực phi phàm. Đột nhiên quay đầu, một giấc chiêm bao chôn vùi ngàn năm thật sự đã vạch trần ra điểm quan trọng của cứ điểm trường huyết vô cùng oanh liệt.
-Vị đạo hữu đây khen nhầm rồi.
Hắn vuốt mông ngựa như vậy không khỏi làm Tô Tinh ngượng ngùng.
- Tại hạ Phương Tâm Cố, Tô Tinh huynh đệ chẳng những ý thơ cao diệu mà công lực cũng khiến tại hạ bái phục.
Phương Tâm Cố như là đã quen lâu lắm rồi, thấy Tô Tinh đề bút liền xưng hô huynh đệ.
-Phu nhân của huynh không biết xưng hô thế nào?
Lời nói của Phương Tâm Cố khiến Tô Tinh vui lên bội phần. Hắn tất nhiên nghĩ đến Vũ Tư U là nương tử của mình, điều này cũng không thể trách hắn hiểu lầm được. Cô nam quả nữ đặt mình đến hai giới quan, lại không mặc pháp bào môn phái, thì chỉ có thể là phu thê. Hơn nữa, nhìn đi nhìn lại cũng thấy họ có vẻ rất thân mật, khó tránh khỏi sẽ làm người ta lầm tưởng.
Mặc dù thấy thế nào, Vũ Tư U lạnh lùng cùng Tô Tinh đã dịch dung, phía sau bộ dạng kia là một đóa tiên hoa cắm vào cái gì gì đó.
Vũ Tư U nhíu mày, chẳng thèm giải thích.
-Nương tử tư u.
Tô Tinh ngẫm nghĩ một chút, dùng cái thân phận này để che dấu sự chú ý của các môn phái.
-Ngươi có chuyện gì không?
Vũ Tư U có chút không hài lòng ngắt lời.
Phương Tâm Cố nói:
-Hai vị nhất định là đến Chu Tước giới. Tại hạ đang tìm bằng hữu đi Chu Tước giới, cùng nhau kết giao cũng tốt, có thể tương trợ lẫn nhau, không biết hai vị có nguyện ý này hay không?
Chu Tước giới thiên tài địa bảo vô số, tu sĩ Thương Long giới thường họp lại đi Chu Tước giới thử một phen. Nhất là các tán tinh giả lại càng thích nơi đây, chỉ là Chu Tước dị tộc nguy hiểm, một thân một mình ra đi rất dễ dàng gây sự chú ý, cho nên đông đảo các tu sĩ đã kết giao bằng hữu mới lên đường.
Tô Tinh cũng đang muốn tìm đội ngủ trà trộn vào để che giấu tai mắt người đời khiến cho các đại phái khác không chú ý đến, suy tư liên tục, cẩn thận hỏi:
-Không biết trong đội ngũ có những ai?
- Đều là những tán tinh giả giống như Tô huynh đệ cả, ngoại trừ đi Chu Tước giới tìm chút thiên tài địa bảo, cũng là muốn mấy ngoại tộc của Bách Ma sơn, tất yếu là vì giải thưởng. Một đầu người dị tộc có thể đổi được nhất khỏa(một viên) đan dược cùng trăm lượng hoàng kim. Lấy được cái đầu của tên thủ lĩnh có thể tùy ý đổi một kiện pháp khị thượng hạng. Một tên Yêu Vương, khà khà, có thể được Lương Hoàng dâng tặng cho ngự tọa.
Phương Tâm Cố mỉm cười, những giải thưởng này đối với Tô Tinh không có gì hấp dẫn. Nhưng với tán tinh giả lại có sức mê hoặc rất lớn. Đặc biệt cái Bách Ma sơn thì dị tộc vô số, muốn giết đại khái giống như là bóp chết như con kiến vậy, nếu mà ngự tọa kia giống như để cung phụng các nhân vật như Đại Lương khách khanh, hoàng kim đan dược, pháp khí pháp bảo là những thứ không thể thiếu, bất quá một yêu vương đều là bá chủ một sơn, thần thông mạnh mẻ. Có thể giết chết một yêu vương cùng cấp bậc, chỉ sợ cũng chẳng đáng tiền, tối đa cai ngự tọa kia đúng là không tệ.
Tô Tinh nhớ rõ Ngô Tâm Giải nói đến Lương Hoàng ngự tọa, Đại Lương vương triều "Ngự tọa" Tinh giả cũng có trên trăm người.
-Tốt lắm.
Tô Tinh gật đầu.
-Vậy buổi tối gặp nhau ở cửa đông cứ điểm.
Phương Tâm Cố vui vẻ, có thể đem đôi phu thê Tô Tinh(giả vờ) tu vi Tinh Hà kì nhập đội ngũ, vậy càng an toàn hơn.
Một tiếng kèn hiệu vang lên phá vỡ không khí trong tửu lâu. Đem bầu không khí nơi đây phát sinh tan vở. Mọi người sửng sốt, nhao nhao chen ra cửa sổ nhìn về nơi xa.
Ở ngoài bình nguyên khe sâu trường huyết, huyết vụ tản ra, chỉ thấy một đám người mặc thiết khải (áo giáp cứng), những quái nhân cầm trong tay đại đao phủ bổng, trên trán của bọn chúng là những cái sừng quỷ dài nhọn màu đen, ánh mắt giống như chuông đồng, miệng thị huyết, thật là đáng sợ.
-Là Bách Ma sơn ác quỷ lỉnh của ác quỷ tộc.
-Bọn dị tộc chết tiệt này.
Các tu sĩ vừa trông thấy đã ra sức chửi rủa.
Trên tay bọn chúng đang cầm mấy cái đầu của tu sĩ, nam có nữ có, một nam nhân đi đầu quát:
-Quỷ kiểm Đại vương nói, đường này là do Đại vương mở, cây này Đại vương trồng, tu sĩ Thương Long giới muốn đi đường này, để lại mạng mà mua.
Ác quỷ tộc nhân cầm những cái đầu trong tay ném đi, lực lượng của bọn chúng thực lớn kinh người. Những cái đầu lâu như cự thạch thông thường đột nhiên hiện ra quỷ lệ chi sắc. Hướng tới cứ điểm quan trọng của tường thành cắn tới. Mấy tên binh lính thủ vệ không biết giữ khoảng cách bị cắn cho nát đầu.
Đây chính là sát pháp của ác quỷ tộc – "Nhân đâu chú".
Ác quỷ tộc cười ha ha.
Hơn mười cái đầu người bay khắp trời, thấy cái gì cắn cái đó, cung tên của cứ điểm, pháp thuật cơ bản không thể khống chế, chúng tu sĩ bị nhục nhã xem thường, ngự kiếm ào ào giết tới. Nhưng vào lúc này đột nhiên có một đạo diễm hỏa bắn ra, diểm hỏa trông rất hoa lệ, giống như liên hoa thiêu đốt đến tận cùng. Mấy chục đầu người trong nháy mắt bị đốt sạch. Những tên tu sĩ ác quỷ còn lại nhìn thấy đã vội chạy trốn.
Hồng Liên hỏa diễm ở chung quanh bọn chúng nở rộ, thiêu mở hồng vụ.
Hơn mười tên tu sĩ ác quỷ kêu khóc thảm thiết.
-Hồng Liên nghiệp hỏa.
-Là Hồng Liên tiên tử.
Các tu sĩ kinh ngạc kêu lên, tràn ngập kính nể.
Hỏa diễm dần dần tan hết, một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên hạ phàm, Được hỏa diệm giống như tẩy luyện, vân kế nga nga(búi tóc cao cao), tà bão vân hòa, thân khoác lụa hồng sa, chỉ như tước thông căn(ngón tay như được cắt gọt), miệng đỏ như son, bước chân thon thót, đẹp đẽ vô song. Khiến Tô Tinh thán phục chính là mỹ nhân chân trần đạp Hồng Liên, cánh hoa sen như lửa thiêu đốt lên vẻ đẹp của nàng, hết sức phi phàm.
-Tiểu tiểu ác quỷ cũng dám làm càn.
Hồng Liên tiên tử giọng nói mạch lạc, hai tròng mắt ngưng tụ một màu đỏ, một đoàn hoa sen hỏa diễm cuốn mở hồng vụ, lũ ác quỷ lập tức biến thành tro bụi. Chỉ có một tên ác quỷ ở ngoài pháp thuật được Hồng Liên tiên tử tha mạng.
Nhìn vào nghiệp hỏa nữ tử, nam nhân run rẩy nằm rạt xuống mặt đất.
Chu Tước giới kẻ mạnh làm vua, mà Hồng Liên tiên tử tu vi đương nhiên là Tinh Hải kỳ đỉnh phong, cũng khó trách lũ ác quỷ kia đều kính nể.
-Quay về nói cho Quỷ kiểm Đại vương biết, bổn tiên mấy ngày nữa sẽ lấy tính mạng của hắn.
Hồng Liên tiên tử lạnh lùng mở miệng.
Ác quỷ nam nhân gật đầu, xoay mình trốn vào trong sương mù.
Hồng Liên tiên tử hừ một tiếng, quay đầu lại nhìn, các tu sĩ khác lập tức cúi mặt xuống. Ánh mắt của tu sĩ Tinh Hải đỉnh phong cũng đủ làm bọn hắn tâm thần vỡ vụn, cười như không cười một tiếng. Hồng Liên tiên tử đạp lên một đoàn Hồng Liên nghiệp hỏa liền đi vào khe sâu trường huyết. Trên đường hồng vụ giống như bị xé mở.
-Không nghĩ ra được Thần Viêm Kiếm Tông Hồng Liên tiên tử cũng đến đây?
-Thật là trăm nghe không bằng một thấy, chỉ sợ Hồng Liên nghiệp hỏa đạt đến trình độ bất phàm.
-Xem ra Tử Lôi ma đầu thật kiếp số khó thoát.
Phương Tâm Cố đáng tiếc thở dài.
Tu sĩ Tinh Hải đỉnh phong phần lớn đều là bế quan tu luyện, bình thường hiện thân đều có mục đích quan trọng. Hồng Liên tiên là Thần Viêm Kiếm Tông nhất đại đỉnh cấp tổ sư. Mà theo truyền thuyết Hồng Liên nghiệp hỏa càng là thương cổ bí pháp Cửu Long, bí pháp Hồng Liên tiên tông là đỉnh cấp bí pháp. Tử Lôi ma đầu, Tử Phủ tiên lôi đều không có khả năng chống cự.
Vũ Tư U thản nhiên liếc nhìn Tô Tinh một cái
-Bây giờ huynh hối hận vẫn còn kịp đó.
Tô Tinh nhún vai, trêu ghẹo nói:
-Có nương tử bên cạnh bảo vệ, phu quân ta sao sao phải hối hận.
Tuy nói như vậy nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia ngưng trọng.
Vũ Tư U cũng không thèm để ý nam nhân miệng lưỡi cực nhanh, mà ý vị sâu xa cười cười.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |