← Ch.204 | Ch.206 → |
Xà Hạt nương tử đứng ở chỗ cao nhất của Ngọc Phàn cung, sương mù mờ mịt, vô biên vô hạn, bởi vì mở ra cấm chế của Ngũ Độc sơn, nên sương mù càng vô cùng dày đặc, cho dù là am hiểu cổ độc như Xà Hạt nương tử cũng không khả năng đi qua.
Tiểu Chiêu, Tiểu Thiền đứng bên cạnh nàng, mới ở trong tinh thai khôi phục Song Vĩ Hạt Giải Thiền còn chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt, không thấy vẻ hoạt bát như xưa, trong mắt nhiều hơn một tia cừu hận.
- Những tu sĩ Thương Long giới quả thật đến đây.
Hai con mắt của Xà Hạt nương tử lạnh như băng, cấm chế của Ngũ Độc sơn lần cuối cùng đặc biệt tu kiến là mười năm trước, Ngũ Độc trùng điệp, cấm chế vừa mở thì tu sĩ bình thường đi vào chỉ có con đường chết, mà lúc này Xà Hạt nương tử cảm nhận rất rõ một mắt trận của Ngũ Độc sơn đang bị phá từng cái một.
- Giết hết những tên đáng ghét đó.
Tiểu Thiền cắn chặt răng.
- Mẫu thân, cần báo với nam nhân đó không?
Tiểu Chiêu không buồn không vui nói.
- Còn chưa đến mức đó.
Xà Hạt nương tử lo lắng nhất vẫn là gã tu sĩ thoát khỏi tay Bằng Ma vương, vì theo lời Tiểu Thiền kể lại, tu vi của gã tu sĩ kia chỉ mới là Tinh Hà sơ kỳ, nếu như vậy thì thật là rất dọa người, bất quá tu sĩ Tinh Hà cũng không có khả năng biến thái đến vậy, Xà hạ nương tử đoán phải là Đông Phương Vô Kỵ mới đúng.
- Chung Khất!
Xà Hạt nương tử bỗng nhiên lên tiếng.
Một nam tử thon gầy, lạnh lùng giống như quỷ hồn bất chợt hiện ra.
- Nương nương, có gì phân phó?
- Ngũ Độc sơn chỉ sợ không ngăn được Đông Phương Vô Kỵ kia, đến lúc đó phải phiền toái ngài rồi.
Xà Hạt nương tử nói.
- Vâng.
Chung Khất gật đầu, giống như đối phó với một gã tu sĩ Tinh Không kỳ cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.
Nghe hắn nói vậy, Xà Hạt nương tử cũng thở nhẹ một hơi, Chung Khất này là bằng hữu chí thân của Bằng Ma vương, nghe nói là tu sĩ khủng bố đến từ Bạch Hổ giới, tu vi sâu không lường được, cho dù Bằng Ma vương cũng rất kính trọng hắn, có hắn đối phó với Đông Phương Vô Kỵ, Xà Hạt nương tử có chút nắm chắc hơn. Sau đó, Xà Hạt nương tử đi vào trung tâm đại điện, nơi có một trận pháp màu đen, vài trận kì màu đen trôi nỗi, trên mặt trận kì có Ngũ Độc đồ đằng, có hai mặt đã bị hư tổn, Xà Hạt nương tử phất tay lên, một con hắc trảo Thiềm Thừ (con cóc vuốt đen) bay đến trước mặt Xà hạt nương tử.
Mấy trăm dị binh ở Ngọc Phàn cung khởi động Ngũ Độc đại trận, hắc kì trong tay không ngừng xoay chuyển, di chuyển theo một bộ pháp huyền diệu.
- Để Thiềm Thừ Hắc Hà trở thành nơi chôn cất các ngươi đi.
Xà Hạt nương tử nhìn phiên kỳ trước mặt, pháp quyết bắn ra, lạnh lùng cười nói.
.........
Đi qua Hạt Tử hoang mạc, xuất hiện trước mặt Tô Tinh và những người khác là một biển rộng không thấy bờ, nước biển đen như mực, từ biển còn bốc lên mùi hôi khó ngửi, liếc qua cũng biết nước biển đều là kịch độc, trên mặt biển có rất nhiều lá sen trôi nổi, lá sen hàng năm ngâm trong Hắc Hà cũng bị nhuộm thành màu đen, biển này rất rộng lớn, vì không thể phi hành, nhìn đến Hắc Hà rộng như vậy, các tu sĩ mặt đều biến sắc.
- Nói đùa sao, loại biển độc này, chúng ta sao đi qua được chứ.
- Chắc chắn sẽ chết!
- Căn bản là qua không được.
Thiên Lý lão tổ không vui nói:
- Các ngươi kêu la cái gì? Chẳng lẽ không nhìn thấy lá sen sao?
- Các vị không cần lo, chúng ta chỉ cần đạp lá sen này thì có thể đi qua.
Thanh Liên chân nhân mỉm cười.
- Lá sen đó có thể chịu được sức nặng của một người sao?
Có vài tu sĩ sắc mặt thay đổi.
Tô Tinh nhìn Thiên Lý lão tổ trong mắt tràn ngập sự mỉa mai thì cảm thấy không ổn chút nào, quả nhiên, Thiên Lý lão tổ tùy tiện phât tay một cái đã đem tu sĩ đang nói kia bay lên, một cơn gió mạnh thổi hắn bay qua ngã xuống một lá sen.
Tu sĩ quá sợ hãi, cơ thể rơi xuống chỉ có thể đứng trên lá sen, kinh hồn chưa bình tĩnh được đã đứng lên, lá sen giống như chịu không nổi lay động một chút khiến tu sĩ đó sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống nước. Đến khi đứng vững vàng rồi thì mới dám thở nhẹ một hơi.
- Chư vị, mời đi trước! Nhưng đây là Thiềm Thừ Hắc Hà, bên dưới nước biển có hắc trảo Thiềm Thừ, phải thật cẩn thận độc của chúng nó thì có thể đi qua thôi.
Thanh Liên chân nhân mỉm cười, nụ cười mời mọc ấy quả thật khiến người ta cảm thấy bên trong giấu phi đao mà lạnh cả người.
- Bất quá hắc trảo Thiềm Thừ kia, bản chân nhân và Thiên Lý lão tổ sẽ ở sau đối phó, các ngươi chỉ cần thật cẩn thận thôi.
- Tô Tinh, ngươi ôm chặt nương tử của ngươi đợi qua cùng bản chân nhân.
Thanh Liên chân nhân thản nhiên nói.
Thiên Lý lão tổ cũng phân phó Phương Tâm Cố một câu.
- Lá sen chỉ có thể chịu được sức nặng một hai người, để an toàn, Tinh Tướng của các ngươi hay là đi trước đi.
- Ta nhất định phải đi theo biểu ca.
Trịnh Yên Nhiên bĩu môi.
Công Tôn Hoàng hôn gò má Tô Tinh, thân thể nàng suy yếu, khí độc của Hắc Hà quá mạnh nên cũng không muốn ở lại lâu thêm nữa.
Tô Tinh chuyển ánh mắt hỏi Võ Tư U.
Đôi mắt lãnh diễm của Võ Tư U như đang nói nói: Ngươi đừng mơ tưởng làm như vậy.
Tô Tinh nhún nhún vai, còn muốn nói gì, thì đột nhiên nghe tiếng vật gì rơi xuống nước, bùm.
Gã tu sĩ bị Thiên Lý lão tổ phất bay vốn muốn đang hăng hái đạp lá sen màu đen qua Thiềm Thừ Hắc Hà, lúc đầu còn rất thuận lợi, đi hơn trăm mét đạp lên lá sen, cũng không biết sao lá sen không chịu nổi sức nặng của hắn bắt đầu chìm xuống, độc thủy kia giống như nặng ngàn cân, tu sĩ rơi xuống không cách nào nổi lên được khiến cho mọi người ở đây không khỏi bắt đầu tuyệt vọng. xem tại
Các tu sĩ ở đây đồng thời biến sắc, các tu sĩ vốn đang muốn đạp lá sen kế tiếp thì đều bị hoảng sợ quay đầu lại nhìn hai tổ sư.
Một gã tu sĩ còn muốn quay về, lúc này bộ mặt thật của hai lão tử rốt cuộc lộ ra.
Gã tu sĩ muốn quay về liền bị Thiên Lý lão tổ một chưởng chấn trở về.
- Tiền bối!!!
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
- Chặng đường còn lại còn nhờ chư vị dò đường.
Thiên Lý lão tổ nhe răng cười.
- Đám lá sen Hắc Hà đó cũng là không thể kéo các vị tu sĩ, còn mời các vị tìm ra một con đường vượt qua.
- A??
Mấy chục tên tu sĩ lập tức biến sắc, lời của Thiên Lý lão tổ rõ ràng là muốn dùng tính mạng tu sĩ để mua đường – tự mình đi thử, đứng vững trên mặt bình yên vô sự tự nhiên sẽ đi qua, rơi xuống nước thì là con đường chết, phương pháp này tuy tàn khốc, nhưng lại là phương pháp hữu hiệu nhất trước mắt.
- Tiền bối đều là cao nhân thần thông quảng đại, sao phải làm khó như vậy.......
- Răng rác!
Một gã tu sĩ lớn mật lấy giọng điệu mềm yếu cầu một con đường sống, lời của hắn còn chưa nói xong, Thiên Lý lão tổ đã không kiên nhân giơ một ngón tay lên, mấy thanh Cử Thủy Thần Lôi phi kiếm không biết từ đâu hiện ra, chặt đứt đầu của tu sĩ kia.
Mọi người mặt không còn chút máu. Thanh Liên chân nhân thờ ơ lạnh nhạt, cũng không để ý tới.
- Ngươi nghĩ rằng chúng ta cần đám các ngươi để làm gì hả? Tu vi năng lực của các ngươi có thể làm gì chứ?
Thiên Lý lão tổ cười quái dị, hỏi:
- Các ngươi bây giờ chính là lúc kính dâng một phần sức lực cho bản tổ, đến lúc đó bản tổ sẽ không bạc đãi người đó, còn có ý kiến gì nữa sao?
Lặng ngắt như tờ.
Mọi người ngươi xem ta, ta xem ngươi, ở khoảng khắc này mọi người đều lựa chọn im lặng, xác gã tu sĩ không đầu kia máu còn đang chảy, mềm nhũn xụi lơ nằm trên mặt đất, máu tươi tràn ra, cái chết của hắn xảy ra trong chớp mắt, mấy lão tổ môn phái này ngay từ đầu đã tính quá tốt, ai còn dám kháng nghị chứ?
Mọi người tuy không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nuốt quả đắng vào miệng mà thôi.
- Chẳng lẽ không có cách nào thử coi lá sen nào có thể để người đứng được sao?
Tô Tinh nhíu mày hỏi, có chút không đồng ý với cách làm của họ.
Ánh mắt Thiên Lý lão tổ tràn ngập châm biếm:
- Vậy ngươi đi thử nghiệm đi, chỉ cần tìm được đường qua là xong.
- Vì để công bằng, bản chân nhân đề nghị mọi người tách ra dò đường, luân phiên tiến lên, vậy cũng có thể tránh thương vong.
Thanh Liên chân nhân từ tốn nói.
Mọi người mắng thầm mấy lão bất tử, công bằng mẹ ngươi ấy.
Đám tu sĩ vốn đang vui mừng khi người gặp nạn khi nhìn Tô Tinh ký khế ước với Tinh Tướng phế vật, bây giờ thật sự hận không thể thay thế được, Tô Tinh và Phương Tâm Cố lại thật may mắn, vì ngoài ý muốn bị hai lão tổ thu làm môn đồ nên có thể không cần đi dò đường, nhưng Tô Tinh không chút nghi ngờ nếu toàn bộ đám tu sĩ ở đây chết hết, cái gọi là "tình nghĩa thầy trò" của hai lão tổ này đại khái sẽ biến thành "vì vi sư đi chết đi."
Thiên Lý lão tổ đã bắt đầu chỉ tên kêu họ một đám tu sĩ đi dò đường, một gã nam tu Tinh Hà hậu kỳ lúc này đã nhảy đến lá sen thứ năm trăm, ở trước mặt hắn là mấy chục đóa hoa sen đang trôi nổi trên Hắc Hà, thoáng nhìn qua, yên bình vô cùng, căn bản không nhìn thấy sát khí giấu diếm bên dưới, hai con mắt của hắn nhìn chằm chằm phía trước, tựa hồ như đang lợi dụng thần thức nhìn xem lá sen nào có thể chịu được sức nặng của hắn, thật lâu cũng không có bước tiếp.
Nhìn hắn để ý đến vậy, Thiên Lý lão tổ không kiên nhẫn nói:
- Đừng uổng phí tâm tư, nếu có thể nhìn ra cái gì, còn cần dùng các ngươi đi mở đường không??! Đừng lãng phí thời gian, lúc này chỉ cần phó mặc cho số phận, tất cả nhờ vào may mắn, nhanh lên bước tiếp!
Nam tu khẽ cắn môi, hắn lựa chọn một lá sen cực lớn cách hắn năm mươi bước, lá sen căn tròn, thoạt nhìn có thể chịu được sức nặng, khởi động kiếm trận, tu sĩ thả người bay tới lá sen kia, di chuyển ở Hắc Hà chỉ có thể dựa vào thân pháp của bản thân thôi, Hắc Hà này một khi rơi xuống căn bản không cứu vớt lên được, khinh công thân pháp bình thường lúc này lập tức phát huy công dụng kì diệu.
- Đạp đạp.
Hai chân nam tu đạp lên lá sen, trên mặt bổng nhiên hiện ra vẻ mặt kinh hỉ, hắn sung sướng đến nỗi muốn kêu la vài tiếng, thì đột nhiên phát hiện lá sen từ từ chìm xuống Hắc Hà, trong lòng hắn hoảng loạn, nhìn chằm chằm một lá sen gần nhất chuẩn bị dùng sức nhảy qua.
- Phốc!
Hắn dùng một chút sức, chân trong chớp mắt đã chìm xuống dòng nước màu đen, cơ thể một khi dính nước sẽ không còn cách nào sử dụng khí lực, cả người giống như một quả cân nặng ngàn cân chìm xuống, nam tu hoảng sợ kêu.
- Hỗn đãn, maaysc lão thất phu ti bỉ các ngươi, tại hạ thành quỷ cũng không tha cho các ngươi!!
Nam tu tuyệt vọng kêu lên, tay thao túng phi kiếm hướng Thiên Lý lão tổ đâm tới.
Thiên Lý lão tổ thờ ơ.
Mấy chục thanh phi kiếm còn chưa bay tới trước mặt đã bùm bùm rơi xuống nước, cơ thể nam tu kia cũng trong chớp mắt không thấy, một gã tu sĩ Tinh Hà hậu kỳ đã chết như thế, không cần dùng nhiều sức, Tô Tinh âm thầm kinh ngạc sợ hãi.
Các tu sĩ khác nghe được lời sắp chết của nam tu đều nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt oán hận len lén liếc Thiên Lý lão tổ và Thanh Liên chân nhân, nếu không phải biết cho dù ra tay cũng sẽ chết thì đã sớm ra tay rồi.
Hai vị lão tổ cũng không để ý, ánh mắt nhìn mọi người như con kiến mà thôi, Thiên Lý lão tổ cười lạnh:
- Tới ngươi!!
Một nữ tu bị điểm danh, vẻ mặt bi thương phẫn nộ nhảy tới nơi đứng của nam tu kia, suy nghĩ một lát rồi nhảy đến một lá sen gần nhất, mọi người nhìn chằm chằm nàng, thấy lá sen vững vàng chịu được sức nặng của nàng thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, nữ tu vui mừng đến khóc, có một cảm giác gặp đại nạn không chết tràn ngập cơ thể.
- Lão bà, chút nữa chuẩn bị ra tay.
Tô Tinh nheo lại ánh mắt, truyền âm qua một câu.
Đã sớm nhìn Thiên Lý lão tổ và Thanh Liên chân nhân hai lão thất phu dối trá khó chịu Võ Tư U ừ một tiếng.
108 Thiếu Nữ Lương Sơn
Tác giả: Tha Khốc Đích Tượng Băng
Quyển 1: Lạc Thảo Lương Sơn.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |