← Ch.219 | Ch.221 → |
Tô Tinh đi theo dọc theo con đường xoay quanh những tảng đá tạc hình người, từng bước hướng tới chỗ cao, trên mặt tràn đầy vẽ kinh ngạc.
Vì Tinh Không tu sĩ đang đại chiến, toàn bộ Ngọc Phàn cũng đã là người đi – nhà trống, tất cả đều bị bên đó hấp dẫn. Bên mình có Bàn Ti Nhi Yêu Vương, nên cả hai người đều không gặp trở ngại. Xông vào hành lang gấp khúc của Ngọc Phàn cung chưa lâu, trước mặt xuất hiện một cái động, những bậc thang miên man không dứt. Đi ước chừng ăn xong một bữa cơm vẫn chưa có dấu hiệu đến cuối động. Lòng hiếu kỳ của Tô Tinh nổi lên, Ngọc Phàn cung này sao lại xây dựng một nơi có độ cao như vậy?
Ôm trong lòng nghi hoặc, Tô Tinh tĩnh tâm lại, đi dọc theo bậc thang, không chút hoang mang, từ từ đi lên.
- Vạn Niên Cổ kia ở nơi nào?
- Nô tỳ không biết. Tại Ngũ Độc sơn, nương nương xây dựng năm tòa Cổ điện. Trong đó có một tòa là Vạn Niên Cổ, bốn tòa khác đều là tử địa. Nương nương cũng là lo lắng có người dòm ngó nên làm ra mê cục
Bàn Ti Nhi yêu nhiêu(1) trả lời, con mắt tròn xoe loạn chuyển, nhìn quanh giống như là đang suy nghĩ cái gì.
- Chủ nhân đánh chủ ý với Vạn Niên Cổ, nô tỳ cảm thấy không được sáng suốt đâu.
Bàn Ti Nhi che miệng cười tươi.
- Sao lại nói như vậy?
Tô Tinh không nói rõ chủ ý.
Bàn Ti Nhi nói:
- Muốn khống chế Vạn Niên Yêu nếu không phải thần thông hiển hách thì cần phải có người khống Cổ thuật cao thâm. Đại tu sĩ Thương Long giới này cũng không biết ai có thể biết Cổ thuật hoặc có thể nghĩ khống chế Vạn Niên Cổ. Đúng là nằm mơ. Cho dù nương nương không chiếm được, thì những người khác cũng đừng mơ tưởng!
- Ta tự biết chừng mực! Không cần nhiều lời.
Tô Tinh lạnh lùng nhìn nàng một cái. Không nói tiếp.
Bàn Ti Nhi nghĩ rằng Tô Tinh cứ khăng khăng một mực có thể là dựa vào cái gì đó. Bất quá nghĩ lại, Tô Tinh có thể bằng vào tu vi Tinh Hà sơ kỳ khống chế nàng, thần thông kia đúng là lợi hại. Có lẽ có sát chiêu gì đó không chừng. Hàng Tinh giả này thật sự không thể tưởng tượng được. Chẳng lẽ trong truyền thuyết kia Hóa Tinh Yêu Diệt chính là nhân vật này sao?
Lại hướng lên trên đi chừng hơn trăm trượng, bậc thang đá xanh còn bảy tám bậc xoay tròn, hai người rốt cục cũng thấy được cuối cầu thang đá xanh là một cánh cổng chính. Lập tức phấn chấn tinh thần bước nhanh hơn. Trong lúc đang đi qua một cái góc, một cái đại môn hình chữ nhật hiện ra ngay trước mắt mình.
Theo hướng đó nhìn ra phía ngoài, tình cảnh thực tế bên ngoài khiến sắc mặt Tô Tinh khẽ động.
Ngọc Phàn cung được xây dựng lỗng lẫy đầy khí thế. Bốn vách tường đều pha ánh sáng chói lọi. Tiến vào đại điện cũng rất khác thường, trên không trung phát ra ánh sáng màu vàng âm u, tuy rằng sương mù u tối nhưng vẫn có thể nhìn ra khí thế lớn của cung điện, cũng mơ hồ dấy lên một loại màu sắc âm u không rõ, xuyên thấu qua ánh sáng đen u tối. Tô Tinh chứng kiến điện này được trang hoàng nhưng thật ra rất dị thường, quái dị. Trên vách tường không không hề có bức tranh nào mà là vô số hình vẽ Tri Chu(2) liên tiếp từng sợi tơ chạy trên tường, từ trần nhà mãi cho đến sàn nhà.
Hơn nữa đồng tử trên hình vẽ Tri Chu, lục đích u minh, hồng đích thấu huyết, tử đích thâm am, hắc đích như uyên (3). Vừa nhìn thấy đã cảm thấy ớn lạnh.
- Nơi này là?
Tô Tinh bình tĩnh hỏi.
Bàn Ti Nhi cười nói:
- Chủ nhân! Nơi này là Bàn Ti điện, trong Ngọc Phàn cung xây dựng Ngũ Độc điện, Cổ điện kia ở trong một điện. Nô tỳ là Bàn Ti Nhi Yêu Vương chỉ có thể đưa chủ nhân đến Bàn Ti điện một cách thông suốt. Xin chủ nhân đừng làm như người xa lạ.
Tô Tinh đánh giá Bàn Ti điện, gật đầu:
- Ngươi có biết tứ điện khác đi như thế nào không?
- Tứ điện khác đều thông nhau, muốn tìm chỉ sợ tốn không ít thời gian. Nhưng nô tỳ có biện pháp. Chủ nhân, mời vào khuê phòng của nô tỳ.
Bàn Ti Nhi cười vui vẻ, nói không hết vẽ phong tình vạn chủng.
Tô Tinh gật đầu, tiến nhanh vào.
Không khí u ám lượn lờ bay lên, như sương như khói, cũng không có kịch độc, nhưng che dấu được thực hư của đại điện.
- Ngươi ở đại điện này làm công pháp gì sao? Sương mù này xem ra không phải bình thường.
Tô Tinh nhìn ngắm luồng sương mù, nói.
- Đúng vậy a! Nô tỳ luôn luôn ở Bàn Ti điện tu luyện Thiên Trượng Vạn kiếp võng!
Bàn Ti Nhi lượn lờ đi lên một gian thư các, nở ra một nụ cười kỳ quái.
Nhưng vào lúc này, sương khói trong Bàn Ti điện đột nhiên giống như thật hướng về phía Tô Tinh bay tới, tiếp theo hóa thành Thiên Trượng Vạn Kiếp võng bao vây toàn bộ tứ chi của Tô Tinh. Tại trung tâm của đại điện, một cái mắt trận khởi động. Trên vách tường, Tri Chu cũng phun ra hàng ngàn, hàng vạn tơ nhện, dùng tơ nhện vây tròn Bàn Ti điện chặt chẽ, ít thấy khe hở.
- Bàn Ti Nhi, ngươi làm cái gì vậy?
Tô Tinh trầm giọng.
Bàn Ti Nhi cười ha ha, thái độ thay đổi tà ác nổi lên:
- Chủ nhân, đúng là không cẩn thận chút nào. Dám không cần Tinh Tướng mà cùng nô tỳ bước vào Bàn Ti điện! Chỗ này là Bàn Ti trận, có khả năng vây thần niệm. Hừ hừ, hiện tại ngươi không thể dùng được Phong Thần bài đâu!
Tô Tinh động động tay chân. Bàn Ti trận quả nhiên lợi hại, đem thân thể hắn hoàn toàn vây khốn, ngay cả thần niệm cũng giống như bị dính vào tơ nhện không thể nhúc nhích.
Trong mắt Bàn Ti Nhi đầy lãnh ý.
- Một người Tinh Hà tu sĩ nho nhỏ lại dám khống chể Bản vương, thật là không biết sống chết. Hôm nay Bàn Ti Nhi sẽ hầu hạ chủ nhân thật tốt.
Chỉ thấy khóe miệng Bàn Ti Nhi nhếch lên, hàng ngàn, hàng vạn tơ nhện giống như hòa tan trong thân thể nàng không có chướng ngại nào. Trong mắt Bàn Ti Nhi gợi lên vẽ quyến rũ mị hoặc, chỉ thấy nàng bước như hoa sen, xinh đẹp thướt tha, tiện tay khẽ kéo một cái yếm nho nhỏ trước ngực, rất tròn trịa lộ ra, gương mặt đỏ bừng dịu dàng, ướt át đầy dục vọng.
Trên thân Bàn Ti Nhi hoàn toàn xích lõa.
- Xin mời chủ nhân đem Tinh nguyên hảo hảo kính dâng cho nô tỳ đi. Nô tỳ sẽ làm cho chủ nhân sắp chết cũng được một phen hoan lạc.
- Ngươi thật sự là tự tìm đến đường chết.
Tô Tinh lạnh lùng nhìn.
Bàn Ti Nhi vẻ mặt xinh đẹp yêu nhiêu nhất thời lạnh xuống.
- Rơi vào bàn ti trận cuả nô tỳ thì giống như một con ruồi bọ rơi vào mạng nhện. Ngươi vùng vẫy là vô tác dụng, tự tìm đường chết chính là ngươi!
Trong mắt Tô Tinh lộ ta lãnh ý đến tận xương tủy, giống như nhạo báng sự phản bội của nàng, Bàn Ti Nhi rất khó hiểu. Chẳng nhẽ hắn chẳng lẽ trông cậy vào sự hỗ trợ của Tinh Tướng? Nhưng Vũ Tư U bị ngăn ở ngoài Ngọc Phàn cung căn bản không thể tiến vào.
- Chờ một chút!
Bàn Ti Nhi đột nhiên nghĩ tới một sự thực, Hàng Tinh giả cùng Tinh Tướng ký hạ khế ước có thể tiến vào Tinh thai. Nếu Vũ Tư U muốn đi vào Ngọc Phàn Cung mà nói, chỉ cần đi vào Tinh thai là được.
Nhưng mà...
Trong lòng Bàn Ti Nhi cảm thấy không ổn.
Giống như là nghiệm chứng ý nghĩ của nàng. Một trận gào thét long trời lở đất sau lưng đánh úp lại.
Nhanh cực độ. Bàn Ti Nhi khi nghe được tiếng động kia thì không còn cách nào trốn đi.
Lưng bị một quyền, xương cốt vỡ vụn. Bàn Ti Nhi hét thảm một tiếng, thiếu chút nữ thì ngất đi.
Bàn Ti Nhi cũng không hổ là Yêu Vương, khi lảo đảo về phía trước, liên tục thúc dục pháp lực, một luồng tơ nhện giống như cuộn sóng lao nhanh, vội vàng bay tới.
Phía sau người tập kích giống như mị ảnh tử thần. Bàn Ti Nhi chỉ thấy hai luồng quang diễm một nóng một lạnh ở trong quyền của đối phương truyền đến phá bỏ tơ nhện, chưởng đao hạ xuống, xương vai sưng lên nhất thời giống như là gỗ bị chém nứt ra. Bàn Ti Nhi đau đớn kêu to, nhưng cuối cùng cũng quay người lại, tránh được những đòn tấn công liên tục.
- Tinh Tướng?
Bàn Ti Nhi nhìn vào nữ nhân trước mắt không thể tin, lớn tiếng kêu lên.
Người tới mặc trang phục của thị nữ, lộ ra một mảnh trắng như tuyết, lưng, đùi, bả vai có hình xăm màu đỏ sậm, đầu đội hoa quan, mắt màu son, tay phải đang xuất quyền, tay trái ở phía sau, tư thế lạnh lùng sẵn sàng liệp sát. Hơn nữa cặp quyền kia lại một âm, một dương, có song ngư lưu động, hai khỏa Tinh thần chiếu rọi lẫn nhau.
- Làm sao ngươi xuất hiện ở đây được?
Bàn Ti Nhi kêu lên.
- Phản bội chủ nhân không thể tha thứ!
Thị nữ mỗi một chữ tràn ngập băng lãnh và tử vong ngắt lời.
Nàng đúng là Yến Ất Chân.
Bàn Ti Nhi chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng, toàn thân lạnh đến cực điểm:
- Ngay trước mặt Bàn Ti trận cũng dám làm càn! Thiên Trọng Vạn Kiếp võng!
Bàn Ti Nhi tức giận quát to lên một tiếng. Hé miệng phun ra mạng nhện màu trắng.
Thân hình Yến Ất Chân trong chớp mắt giống như một đạo tàn ảnh xẹt qua nước gợn, dễ dàng né tránh Thiên Trượng Vạn Kiếp võng của Bàn Ti Nhi, lại nhanh chóng hướng cơ thể nàng tấn công, Bàn Ti Nhi sợ hải mạng nhện thoạt nhìn kín không kẽ hở. Giờ lại bị Yến Ất Chân dễ dàng đột phá. Thiên Xảo Tinh Lãng Yến Thanh thân giống như một con Hồ Điệp mang đên bụi phấn tử vong, lướt qua mạng nhện ở xung quanh.
Đợi cho Bàn Ti Nhi hoàn hồn trở lại, Yến Ất Chân một tay đã bắt được tay của nàng, một tay khác đã xuất quyền hung hăng đánh lên, tiếng gãy xương chói tai vang lên. Hai tay Yến Ất Chân giống như là lật hoa, không ngừng chớp động trên thân thể Bàn Ti Nhi. Một khi Thiên Trượng Vạn Kiếp võng bị phá bỏ, Bàn Ti Nhi hoàn toàn mất đi phản ứng tránh né.
Trên mặt Yến Ất Chân từ đầu đến cuối hiện lên vẻ lạnh lùng, hai tay ẩn chứa sức mạnh cực lớn. ở tại bên người công kích tới, tơ nhện của Bàn Ti Nhi nghiễm nhiên trở thành vật bài trí, cặp ngực cao ngất trước mắt đã bị đánh lở loét ra.
Không có một chút thông cảm. Trong chiến đấu Yến Ất Chân dường như giống với Sát Thần lạnh như băng, liên tục đánh lên tiếng kêu xé gió. Yến Ất Chân không ngừng chạy đến bên cạnh nàng. Đợi cho Bàn Ti Nhi tỉnh táo muốn lui lại, thì đầu óc của nàng cũng không đủ khí lực để chỉ huy thân thể di chuyển.
Bàn Ti Nhi lần đầu tiên nhấm nháp mùi vị hoảng sợ. Nàng ngẩng đầu, nội tạng toàn thân, xương cốt, kinh mạch đều bị xé rách. Nghẹn ngào một tiếng, như muốn cầu xin tha mạng. Nhưng Yến Ất Chân đem cổ của nàng vặn ra phía sau. Cặp mắt Bàn Ti Nhi vô thần, ngơ ngác nhìn vào Tô Tinh. Sao đó giống như bùn nhão mềm nhũn ngã trên mặt đất. Lúc này đây, không còn hơi thở.
Khi Bàn Ti Nhi vừa chết. trận pháp của Bàn Ti điện cũng mất đi, sương mù u ám cũng tan biến. Chỉ nhìn thấy một mảnh thê lương.
- Chủ nhân!
Yến Ất Chân trong mắt ánh lên vẻ quan tâm.
- Không sao.
Tô Tinh quan sát Bàn Ti điện kia, nhìn vào Bàn Ti trận bên trong điện hết sức thú vị. Bàn Ti Yêu Vương này thần thông về tơ nhện quả thực có chỗ hơn người. Nếu dùng trong thời điểm xuất quỷ nhập thần thì đúng là đệ nhất sát thủ. Nghĩ vậy, Tô Tinh ở Bàn Ti điện dùng thần niệm dò xét một phen, xem xét có khả năng dùng vùng đất này hay không.
Một cái mạng nhện rơi vào lòng bàn tay Tô Tinh. Đây đúng là Thiên Trượng Vạn Kiếp võng của Bàn Ti Nhi.
Đem nó thu vào, Tô Tinh nói:
- Bây giờ chúng ta đi tìm Xà Hạt nương tử, đem máu của Giải Trân thu vào tay.
Tuy nói Vạn Niên Cổ rất hấp dẫn, nhưng Tô Tinh có việc khẩn cấp trước mắt là vì Công Tôn Hoàng giải trừ Cổ độc? Càng tiếp cận Song Giải, Công Tôn Hoàng trong Tinh thai như lại càng suy yếu.
Yến Ất Chân gật đầu, đồng tử màu đỏ thắm che dấu rất sâu vẻ tự trách bản thân.
Tô Tinh vừa thấy cũng hiểu Yến Ất Chân cũng cảm nhận được Lâm Anh Mi đang gặp phiền phức ở bên kia. Có lẽ nàng đang áy náy không từ mà biệt, đi tới đây. Vỗ vỗ bả vai của nàng, giọng dịu dàng an ủi nói:
- Không cần tự trách mình. Anh Mi cùng Tâm Giải như quần anh tụ hội chắc là sẽ không có gặp nguy hiểm gì đâu.
- Nô tỳ biết rồi!
Yến Ất Chân tránh ánh mắt của Tô Tinh.
1. Yêu nhiêu: xinh đẹp lẳng lơ
2. Tri Chu: nhền nhện
3. Dịch đại: màu lục u minh, đỏ hồng như máu, tím thâm sâu, đen như vực sâu
← Ch. 219 | Ch. 221 → |