Vay nóng Homecredit

Truyện:Bá Khí - Chương 182

Bá Khí
Trọn bộ 770 chương
Chương 182: Một gã thánh giai!
0.00
(0 votes)


Chương (1-770)

Siêu sale Shopee


Phong Vân Vô Ngân cũng không có thù oán gì cùng các nàng, bèn gật đầu nói:

- Đúng, cuối tháng này ta mới tròn 13 tuổi. Chẳng qua, thế giới võ giả, tuổi tác không thành vấn đề, quan trọng nhất chính là thực lực, tu vi.

Văn Sở Sở đột nhiên bật cười:

- Tiểu gia hỏa, vậy mà khẩu khí lại giống như người lớn. Ài, ngươi đắc tội Sở Phong sư ca như vậy, còn đắc tội cả nhóm người Trần Bỉnh, Lạc Tông, Thái thượng trưởng lão... ngươi.. Ài....

- Hai vị tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta, trong lòng ta tự biết được.

Phong Vân Vô Ngân nghiêm mặt nói.

-tỷ tỷ?

Lưu Phỉ kinh ngạc:

- Chúng ta cùng thuộc Ngạo Hàn tông, tiểu sư đệ, ngươi phải gọi chúng ta một tiếng sư tỷ mới đúng chứ.

- A...

Phong Vân Vô Ngân cười khẽ:

- Hai vị tỷ tỷ, Ngạo Hàn tông đối với ta chèn ép khắp nơi, chưa từng coi ta là đệ tử tông môn. Ta sớm đã không coi mình là đệ tử Ngạo Hàn tông rồi.

Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở đều không rõ lập trường của Phong Vân Vô Ngân. Chẳng qua cảm thấy trong khí chất của Phong Vân Vô Ngân lộ ra một cảm giác cơ khổ không nơi nương tựa, khiển cho mâu tính tiềm ẩn trong lòng các nàng bộc phát, hai nàng đều hận không thể nào chiếu cố yêu thương thật tốt cho vị tiểu sư đệ kỳ quái này.

- Được rồi! Hai nữ oa các ngươi cũng đi nghỉ ngơi thôi! Đừng ở đây mà dây dưa nữa, chẳng lẽ muốn làm lão bà của thằng nhóc Phong Vân Vô Ngân này sao?

Chúc lão ở một bên nhếch miệng cười nói.

Trên mặt Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở đồng thời hiện lên một áng mây đỏ, lúc này liền khom người về phía Chúc lão:

- Chúc lão, chúng ta đi trước vậy!

Sau khi Lưu Phỉ cùng Văn Sở Sở quay về cung điện, Chúc lão mới đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân, nở nụ cười hèn mọn:

- Chúc lão, hai vị tỷ tỷ này tính tình không tệ lắm, sao ngài lại trêu Đùa họ vậy?

Phong Vân Vô Ngân nhịn không được oán giận nói.

- Ha ha ha!

Chúc lão cười dài, không kiêng nể gì cả:

- Đến đây, nhóc con, ngồi cùng lão đầu tử ta một chút.

Chúc lão dẫn theo Phong Vân Vô Ngân vào trong lương đình bên cạnh quảng trường, Lấy xuống hồ lô rượu giắt bên hông, uống ừng ực vài ngụm, tùy ý dùng ống tay lau miệng, tỏ ra vô cùng lôi thôi lếch thếch:

- Vừa rồi đánh một trận, cảm giác thể nào?

- Việc này...

Phong Vân Vô Ngân suy tư chốc lát rồi nói:

- Chúc lão, sau khi ngài áp chế cảnh giới của bọn họ, ta cảm thấy những thiên tài này, kể cả tên Sở Phong kia cũng chẳng là gì to tát cả. Thậm chí mây tên trưởng lão kia, nếu như thực sự duy trì tiêu chuẩn Tiên Thiên Cương khí cảnh, ta cũng dám đánh một trận cùng chúng. Chẳng qua sự thực lại không phải vậy, cảnh giới thực của bọn họ xa không thể với tới. Ví dụ như đối mặt với Sở Phong, đao thực thương thực đánh nhau, ta dù xuất cả Tử Khí giao long ra, sợ rằng cũng không phải đối thủ của hắn.

- Đúng, Sở Phong là cảnh giới Tiên Thiên Tử Khí cảnh đỉnh phong, sở học phi thường phức tạp, hắn có một chút thủ đoạn lợi hại phải lấy năng lượng tử khí làm cơ sở, mới có thể thi triển ra được. Vừa rồi đánh một trận, hắn đã bị hạn chế cực lớn. Dưới tình huống bình thường, 9 phần kiếm ý của ngươi không áp chế được 8 phần hàn ý của hắn. Dù sao chênh lệch về cảnh giới cũng quá lớn.

Thình lình, hai mắt Chúc lão sáng ngời:

1 - Vừa rồi đánh một trận, mục đích của lão đầu tử, chính là tìm tự tin cho ngươi.

- Tự tin?

Phong Vân Vô Ngân mơ hồ nắm bắt được điều gì đó.

- Trên thực tế, thiên phú của ngươi không hề kém so với bất kỳ kẻ nào trong số đó. Nếu như cảnh giới mọi người bị vây trong cùng một tiêu chuẩn, ngươi có thể đánh bại bọn họ! Ngươi phải có tự tin! Ta hạn chế phẩm cấp bọn họ, mục tiêu không phải là để ngươi đánh đập bọn họ, mà là gây dựng nên sự tự tin cho ngươi! Con đường võ giả, tu vi cảnh giới, khí vận, thiên phú, những thứ này đều rất trọng yếu. Thế nhưng tự tin, đảm phách, khí huyết, những thứ này cũng đều rất trọng yếu.

Chúc lão ý vị sâu xa nói:

- Nếu như lúc bình thường, ngươi có dám động thủ cùng mấy trưởng lão, lão giả kia không? Còn vừa rồi ngươi chèn ép bọn họ, có phải là ngươi đã tìm thấy một chút tự tin không?

- A?

Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên vỗ vỗ toán:

- Chúc lão, cái khác không nói, vừa rồi sau khi đánh đấm một trận, ta cảm giác lá gan mình càng ngày càng lớn, lòng tin càng ngày càng đầy.

- Ha ha ha, như vậy thì tốt!

Chúc lão ngửa mặt lên trời cười dài:

- Ngươi biến mất một tháng, né tránh sự truy sát của tên Thái thượng trưởng lão Thánh giai kia, một tháng khổ tu, ngươi tiến bộ thực sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả ta cũng đều không tin được. Tiên Thiên Cương Khí cảnh trung kỳ, 9 phần kiếm ý, hon nữa kiếm pháp của ngươi còn rất cổ quái, ẩn chứa ưu điểm của nhiều loại kiếm pháp, tự thành một phái... Nói tóm lại, ngươi dùng thời gian một tháng, để hoàn thành sự tình mà võ giả khác phải mất mấy năm, mấy chục năm, thậm chí là cả đời cũng đều không thể vượt qua. Ta nghĩ, trình độ yêu nghiệt của ngươi, hoàn toàn có thể sánh ngang được với Bạch Quang có được huyết mạch Đao Đê, cùng với Gia Luật Hoành tu luyện trong vị diện thời không. Nếu như ta không nhìn nhầm, ba năm sau, ngươi vị tất đã không thể tranh dài ngắn cùng bọn chúng! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là...

Ngừng lại một chút, Chúc lão lại nói:

- Cuộc giao lưu vũ kỹ này, phần thưởng hậu hĩnh, nếu như ngươi có thể đạt được thứ tự, thu được một món tài nguyên tu luyện khổng lồ, vậy sẽ khiến cho con đường võ đạo của ngươi trở nên rộng rãi sáng lạn. Còn nếu như ngươi sớm bị đào thải, vậy thì việc này cũng có chút phiền phức.

Phải biết rằng Phong Vân Vô Ngân chỉ có thời gian ba năm, trong ba năm này, hắn đều phải tiến bộ từng ngày, biến chuyển từng ngày. Bởi vậy tài nguyên tu luyện là cực kỳ trọng yếu.

- Chúc lão xin yên tâm, ta nhất định không cô phụ kỳ vọng của ngài. Cuộc giao lưu vũ kỹ lần này, ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Trong ánh mắt Phong Vân Vô Ngân toàn bộ đều là tự tin.

Nếu như nói trước đó Phong Vân Vô Ngân đảm phách hơn người, tâm chí kiên định, vậy thì hiện tại, trải qua một phen tranh đấu, Phong Vân Vô Ngân đã bồi dưỡng ra được một loại tự tin.

Một loại phong phạm chỉ thuộc về cường giả.

Đêm khuya thanh vắng, trong quảng trường Tử Nguyệt điện, Phong Vân Vô Ngân cùng Chúc lão ngồi ở trong lương đình thoải mái nói chuyện phiếm.

- Nhóc con, trải qua chuyện này, ngươi coi như đã đắc tội từ trên xuống dưới Ngạo Hàn tông rồi. Trưởng lão này có thù tất báo, ngày sau chắc chắn sẽ muốn xử lý ngươi. Sở Phong ở trong Vô Biên Hải Vực thành lập nên cơ nghiệp của mình, cũng là hạng người có thủ đoạn thông thiên. Ngươi hành hung Sở Phong, việc này tuyệt đối không dê tính toán. Ngươi phải biết, có thê chiếm lĩnh hải đảo trong Vô Biên Hải Vực, có được người đi theo cùng với hàng ngàn nô lệ, đều là những kẻ có chỗ dựa vừng chắc. Loại chỗ dựa vững chắc này cũng không phải chỉ là Ngạo Hàn tông, mà là cường giả trong Vô Biên Hải Vực.

Chúc lão đã bỏ đi bộ dáng cợt nhả, nghiêm túc nói.

Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày:

- thực lực bản thân mới là mấu chốt để khắc địch chế thắng. Dựa vào bảo vật, ngoại lực, chung quy vẫn mang lại cảm giác không kiên định. Nhưng Sở Phong có thể có được bảo y như vậy có lẽ cũng là một loại thể hiện thực lực bản thân.

Thình lình, Phong Vân Vô Ngân cảm giác được có một cỗ lực lượng như muốn xuyên thủng tâm linh hắn, đang nhìn trộm hắn. Ngước mắt nhìn lại, Sở Phong cực kỳ thâm trầm ngưng thị nhìn Phong Vân Vô Ngân trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt rời ánh mắt đi.

Người cuối cùng đi ra khỏi chính điện là Chúc lão. Bộ dáng của hắn vẫn nửa tỉnh nửa mê, khập khiêng bước đi.

Thế nhưng trải qua sự tình ngày hôm qua, không một ai còn dám khinh thường lão đầu lôi thôi dơ bẩn này nữa. Cho dù là 6 tên trưởng lão khi đối mặt với Chúc lão, trong lòng cũng đều lo sợ bất an.

- Thời gian tới rồi, di hoàng cung thôi!

Chúc lão ngáp dài nói.

Đại trưởng lão hắng giọng nói to:

- Chúng ta đi hoàng cung diện kiến Hoàng đế bệ hạ.

Một đám người nối đuôi nhau rời khỏi khu vực Tử Nguyệt điện.

Không biết bao lâu sau, đoàn người đã tiến vào một khu vực đặc biệt.

Nơi này đỉnh đài tầng tầng lớp lớp, khí tượng khoáng đạt, khắp nơi đều là cửa son trụ khắc, mái nhà cong như cánh én, trùng điệp kéo dài ra hàng dặm. Toàn bộ khu vực này đều có thiên địa linh khí nồng nặc.

Phảng phất như là một khu vực đã được thần minh chúc phúc.

- Mọi người nghe đây, chúng ta đã tiến vào hoàng cung, tuyệt đối không thể lớn tiếng nói chuyện, ngay cả bàn tán cũng không được, bằng không chính là khinh nhờn sự uy nghiêm của Hoàng đế bệ hạ, là tội chết.

Đại trưởng lão khẩn trương quay đầu, thấp giọng nhắc nhở.

Kỳ thực căn bản không cần đại trưởng lão nhắc nhở, toàn bộ đệ tử Ngạo Hàn tông ở đây, bao gồm cả Sở Phong không ai bì nổi kia, cũng đều bị bầu không khí của khu vực này làm cho kinh sợ.

Ở trong khu vực này, bên trong một số tòa cung điện, tản mát ra một loại khí tức thần thánh, một loại khí tức khiến cho kẻ khác chỉ có thể cúng bái, không thể kháng cự.

Loại khí tức này thâm thúy, kéo dài, mênh mông cuồn cuộn... không thể nào tả nổi.

Phong Vân Vô Ngân tự nhận là to gan lớn mật, không gì kiêng kỵ, thế nhưng tiến vào khu vực này, sau khi cảm thụ được khí tức thâm thúy kia, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

- Khu vực này chính là hoàng cung đế quốc Chiến Tần, ẩn giấu rất nhiều cường giả, tàng long ngọa hổ. Hoàng cung so sánh với tông môn mà nói, nội tình thâm hậu hơn không biết bao nhiêu lần.

Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc.

Đúng lúc này đội ngũ bỗng nhiên dừng lại.

Chỉ thấy ở phía sau, vài đạo khí tức hùng hậu bá đạo, sắc bén mênh mông, thấu phát ra không hề cố kỵ. Khiến cho đám người Ngạo Hàn tông cũng không tự chủ được phải dừng bước.

Chỉ thấy có 4 lão nhân toàn thân tản ra quang trạch hạo khí nhàn nhạt, khí tức sâu như biển đang bước nhanh tới. Thoạt nhìn bước đi của họ cũng không nhanh, nhưng môi bước đi đều xa hơn trăm thước, dần dần từ khoảng cách hơn một cây số, nhanh chóng tiếp cận đội ngũ Ngạo Hàn tông.

4 cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh.

Điều này cũng không đáng kinh ngạc, mà khiển kẻ khác chắn động chính là, 4 võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh này đang nâng một chiếc kiệu.

Một chiếc kiệu được điêu khắc từ phỉ thúy tinh khiết mà thành.

Quá điên cuồng!

- Bên trong kiệu này là ai?

Phong Vân Vô Ngân cảm giác da đầu đều run lên. Bởi vì, cảm ứng của hắn thấy bên trong kiệu dường như không có ai, không cảm nhận được bất kỳ dao động năng lượng nào.

Chiếc kiệu kia lúc đi ngang qua đội ngũ Ngạo Hàn tông, 4 võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đồng thời dừng bước.

Đúng lúc này, nữ tỳ, thái giám, binh sĩ, nha hoàn bốn phương tám hướng đều khom người, hô lên:

- Tư Mã thừa tướng!

- Là... là Tư Mã thừa tướng... Của Để quốc Chiến Tần, là nhân thần, tồn tại dưới một người trên vạn người...

Đại trưởng lão lẩm bẩm nói:

- Là... là một vị Thánh giai...

- Nhân mã Ngạo Hàn tông?

Thình lình, bên trong kiệu truyền ra một tiếng nói bình thản. Trong tiếng nói này dường như có một cô khí độ khiển kẻ khác phải thần phục cúng bái, thật giống như thánh nhân giáo hóa thế gian, chỉ điểm thể gian.

- Vâng... vâng...

Đại trưởng lão chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, vội vã đi tới bên cạnh chiếc kiệu, khom người thật sâu:

- Tư Mã thừa tướng, tại hạ chính là đương kim đại trưởng lão Ngạo Hàn tông, Mặc Tử Hắc, dân theo đệ tử tông môn tới hoàng cung, tham gia cuộc giao lưu năm tông.

- Ừm. Các ngươi mau mau tới hoàng cung đi, nhân mã bốn tông môn khác đã đi trước các ngươi rồi đó.

Bên trong kiệu, âm thanh nhàn nhạt lại truyền ra.

- Vâng, vâng, Tư Mã thừa tướng!

Đại trưởng lão kinh hoàng nói.

- Ừ, không tê. Trong đám thanh niên tài tuấn Ngạo Hàn tông cũng có mấy người nhìn vào mắt, ngày sau có thể sẽ có chút tiền đồ.

Lập tức toàn bộ đệ tử Ngạo Hàn tông, trong lòng đều cảm thấy vô cùng tự hào, được người bên trong kiệu thừa nhận, chính là phúc duyên tích tụ từ kiếp trước.

Sở Phong kia lại càng ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng thầm nói:

- Trong hàng đệ tử thanh niên này, ta chính là người đứng đầu, Tư Mã thừa tướng đại nhân chắc chắn là thừa nhận ta. Tư Mã thừa tướng đại nhân là cường giả Thánh giai, ánh mắt hắn tự nhiên sẽ không thấp.

Còn lúc này, Phong Vân Vô Ngân lại dâng lên một cảm giác toàn thân xích lõa ở trong băng tuyết, ngũ tạng lục phủ, linh hồn tinh thần, kinh mạch huyết quản của hắn dường như đang bị một đôi mắt ẩn nấp đâu đó hoàn toàn nhìn thấu.

-Hả?

Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày.

Trong kiệu lại truyền ra thanh âm nặng nề uy nghiêm:

- Không tệ, quả nhiên là một khối lương tài mỹ chất.

Vừa dứt lời, bốn gã cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh nâng kiệu, đột nhiên tăng nhanh cước bộ, lăng không hư độ, nâng theo chiếc kiệu trực tiếp biến mất trước tầm mắt mọi người.

- Nhanh, mọi người nhanh chân lên, nhân mã tông môn khác đã tiến vào hoàng cung trước chúng ta rồi.

Đại trưởng lão lên tiếng thúc giục.

Đám người Ngạo Hàn tông đều triển khai thân pháp, nhanh chóng tiến về phía hoàng cung.

- Chúc lão... vừa rồi, bên trong kiệu chính là một vị Thánh giai sao?

Phong Vân Vô Ngân lúc này mới khẽ nói với Chúc lão.

- Tiểu tử ngốc, võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong phải khênh kiệu cho hắn, không phải Thánh giai thì là gì?

Chúc lão đột nhiên bật cười nói.

- Hắc hắc, chẳng trách, vừa rồi ta có một loại cảm giác linh hồn đều bị nhìn thấu. Hơn nữa ta cũng không cảm ứng được bất kỳ chút khí tức nào của Tư Mã thừa tướng kia.

Phong Vân Vô Ngân le lưỡi nói. Ngừng lại một chút, hắn tiếp tục lên tiếng:

- Ta có một loại cảm giác, thừa tướng kia chỉ cần vừa ra tay là trong nháy mắt có thể tiêu diệt tất cả chúng ta.

Chúc lão cười khẽ một tiếng, dường như không cho là đúng, bỗng nhiên nói:

- Được rồi, đừng bàn tán nữa, tới hoàng cung rồi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-770)