← Ch.204 | Ch.206 → |
Cung điện hoàng đế ban cho Phong Vân Vô Ngân gọi là Vô Ngân Điện, nằm ở trong tiên gia phúc địa của hoàng thất, quanh năm tiên khí bao phủ, tiên thiên cương khí lưu chuyển, là một nơi bảo địa. An công công dẫn Phong Vân Vô Ngân thông qua truyền tống trận tới thẳng tiên gia phúc địa của hoàng thất.
Hai người đứng trên một đài cao tràn ngập hoa thơm, tầm mắt mở rộng ra xa.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy bên ngoài đài cao là những dãy núi trùng điệp, mỗi một ngọn núi đều độc lập với nhau, không hề nối liền với những sơn cốc khác, mỗi một sơn cốc đều có màu sắc rực rỡ, hồng đỏ vàng xanh, khiến cho ngọn núi như một ngọn tiên sơn, từng ngọn núi tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, còn có đại bằng, hắc ưng, tiên hạc bay lượn, tiên vụ ẩn hiện, thậm chí mơ hồ còn nghe thấy cả tiếng đàn sáo âm vang, tất cả đều vô cùng hữu tình.
Trên những ngọn núi này đều xây những cung điện lớn, ngói xanh tường đỏ, nguy nga tráng lệ.
Phong Vân Vô Ngân ngưng thần nhìn ra, vô số đỉnh núi, hoặc có tiên thiên cương khí bao phủ, hoặc có tiên thiên tử khí bao phủ, hoặc là tiên thiên hạo khí. Ba loại năng lượng quý giá bao trùm lấy một phần dãy núi. Phần dãy núi này lại được chia một cách nghiêm ngặt thành ba khu vực, ngoài ra còn có một ít đỉnh núi không hề có bất cứ năng lượng gì bao trùm, tỏa ra mùi vị vô cùng thần bí, xen lẫn cả khí tức khiến người khác khiếp sợ.
- Xem ra, tiên thiên cương khí cảnh giới, tử khí cảnh giới, hạo khí cảnh giới võ giả ở trong tiên gia phúc địa của hoàng thất, đãi ngộ cũng khác nhau.
An công công đứng bên cạnh giải thích:
- Phong Vân Vô Ngân đại nhân, cảnh giới của ngươi là tiên thiên cương khí cảnh giới đỉnh cao, bởi vậy, cung điện bệ hạ ban cho nằm ở khu vực có tiên thiên cương khí lưu chuyển. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi tới đó, sau này nếu ngươi muốn rời khỏi cung điện thì có thể thông qua truyền tống trận
Nói rồi, An công công lôi từ trong nạp giới ra một viên cương khí linh thạch, nhét vào trong một lỗ nhỏ trong truyền tống trận cổ xưa xây dựng trên đài cao, rồi cùng Phong Vân Vô Ngân đứng vào giữa truyền tống trận.
Rất nhanh, cảnh tượng xung quanh Phong Vân Vô Ngân đã biến đổi.
Một giây sau, hắn đã rời khỏi đài cao, truyền tống tới một đỉnh núi cao.
Nơi đây xây dựng một quần thể cung điện nguy nga, bạch ngọc lát đường, hoàng kim làm tường, giả sơn thác nước, đình đài lầu các, khắp nơi đều là hoa thơm cỏ lạ, trong hồ tràn ngập một thứ nước trong mát, người bình thường uống vào có thể kéo dài tuổi thọ. Ngoài ra còn có vô số dị thú kỳ lạ, bạch hạch, bạch viên, độc giác bạch mã, còn có họa mi, hoàng anh....
Từng tia tiên thiên cương khí lững lờ giữa các cung điện, khiến nơi đây nhìn tựa thiên đường tiên giới.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn ra xa, nơi đây có hàng trăm sơn cốc lưu chuyển tiên thiên cương khí, là tiên gia phúc địa cho tiên thiên cương khí cảnh võ giả tu luyện. Khu vực tu luyện của tiên thiên tử khí cảnh giới, tiên thiên hạo khí cảnh giới lại được phân chia ra nơi khác, rất có trật tự.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã nhìn thấy một đám tì nữ, tay cầm chổi đang quét dọn lá rụng bên ngoài chính điện, một vài nô dịch và hộ vệ đang đứng thẳng bảo vệ các cung điện, tất cả đều tràn ngập sức sống.
Tất cả đều là nô bộc mà hoàng đế ban cho Phong Vân Vô Ngân. Tất cả đều có hậu thiên tu vi, không thể hấp thu tiên thiên cương khí ở đây được, nhưng ở nơi có tiên thiên cương khí nồng đượm như vậy, thần thái đương nhiên cũng giàu sức sống hơn nhiều những nơi khác.
Nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân quay về, tất cả đám tì nữ, nô bộc, hộ vệ đều cung kính quỳ xuống:
- Chủ nhân, người đã quay về.
- Ồ...
Phong Vân Vô Ngân khẽ sững người, hắn căn bản không quen có người quỳ trước mặt mình.
Các ngươi hãy đứng lên.
Đám nô bộc ngay ngắn đứng dậy, khẽ đưa mắt lén nhìn, ánh mắt ngoài sự thần phục bản năng còn có sự hiếu kỳ với tiểu chủ nhân Phong Vân Vô Ngân. Một vài nữ tì tâm tư nhanh nhẹn đã thầm suy nghĩ về tính cách, sở thích của vị tiểu chủ nhân này.
- Mọi người vào trong điện, ta có chuyện cần tuyên bố.
Phong Vân Vô Ngân nhìn cả đám đông rồi nói, không lâu sau, ở quảng trường trong chính điện của Vô Ngân Điện, 1000 hộ vệ, 1000 tì nữ, 1000 nô bộc cùng tập trung lại, xếp hàng ngay ngắn, cung kính nghe Phong Vân Vô Ngân huấn thị.
Bọn chúng từ nhỏ đã được hoàng gia nuôi dưỡng, truyền thụ kiến thức làm nô bộc, các quy tắc, lễ tiết, tất cả đều là nô bộc xuất sắc, biết rằng chủ nhân vừa mới lên ngôi vị, cần phải đặt ra những quy củ của riêng mình, cũng như các quy định về thưởng phạt.
Đám nô bộc đều đang đoán xem chủ nhân sẽ đặt ra những quy củ như thế nào.
Đám nữ tì từ nhỏ đã được truyền thụ kỹ thuật giường chiếu, tuy tất cả đều là xử nữ, nhưng những kỹ thuật của chuyện nam nữ thì đã sớm tinh tường. Quý tộc đại thần trong hoàng cung đều yêu cầu tì nữ ngủ cùng, đám nữ tì này trong lòng vừa lo lắng vừa căng thẳng, nhìn tuổi tác của tiểu chủ nhân thì tựa hồ mới chỉ 13, 14, lại nghĩ tới chuyện ngủ cùng chủ nhân, đám nữ bộc này sắc mặt đều đỏ bừng, tim đập thình thịch.
- Mọi người nghe đây.
Phong Vân Vô Ngân cao giọng nói.
Ta không phải xuất thân từ vương công quý tộc, trong lòng không hề phân biệt tôn bi quý tiện, ta cũng không có những yêu cầu gì quá cầu kỳ với tất cả mọi người. Tất cả mọi người đều có võ đạo tu vi, lúc bình thường rảnh rỗi có thể tự tu luyện, đạt tới tiên thiên cảnh giới ta sẽ có thưởng, ví dụ như vũ kỹ bí kíp, linh thạch đan dược đương nhiên sẽ không thiếu.
Sau này đi theo ta không được gây chuyện, ức hiếp dân lành, nhưng nếu bị người ta ức hiếp thì cũng không được yếu đuối. Ta sẽ bảo vệ cho mọi người. Cơ bản là như vậy. Chuyện ăn uống sinh hoạt của ta cũng không cần các ngươi lo lắng. Quan trọng nhất là, sau này không được quỳ trước mặt ta.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng thầm nghĩ, trong nạp giới của mình đang có rất nhiều vũ kỹ bí kíp, đợi khi đám nô bộc này tu luyện tới tiên thiên cảnh giới thì có thể phân phát vũ kỹ bí kíp cho bọn chúng, coi như là nước phù sa không chảy ra ruộng người.
Đám nô bộc nghe thấy Phong Vân Vô Ngân tuyên bố như vậy đều tròn mắt ngây ngốc, vị tiểu chủ nhân này, có chút quá ư dễ gần chăng?
Tất cả những quy củ mà hắn nói, cơ bản đều giống như chẳng có quy củ gì cả, hơn nữa, hắn còn thưởng vũ kỹ bí kíp, thậm chí là cả linh thạch cho bọn chúng.
Đám nô bộc đều đưa mắt nhìn nhau, nhất thời ngây ngốc, rồi lập tức, Phong Vân Vô Ngân lại nói:
- Được rồi, mọi người giải tán đi. Ta cần bế quan một thời gian, nếu không có chuyện gì quá quan trong thì đừng tới làm phiền ta.
Nói xong, Phong Vân Vô Ngân liền tiến vào một gian mật thất thanh nhã ở trong điện chính.
Ngồi xếp bằng.
Phong Vân Vô Ngân đoạt được rất nhiều linh thạch, lại còn có thiên nhất thần thủy, Kiếm Tiên Đồ Lục cũng đã có chút biến hóa. Có thể nói, Phong Vân Vô Ngân bây giờ cần chút thời gian để tiêu hóa đám tài nguyên này. Tiên thiên cương khí ở xung quanh cung điện vô cùng nồng đượm, giống như đại dương biển rộng vô cùng tận, phẩm chất cũng cực cao, Phong Vân Vô Ngân cũng chuẩn bị hấp thu chút tiên thiên cương khí này để nâng cao thực lực.
Trước hết, Phong Vân Vô Ngân lôi Kiếm Tiên Đồ Lục từ trong nạp giới ra.
Ngưng mắt nhìn kỹ, chỉ thấy Kiếm Tiên Đồ Lục toàn thân tỏa ra màu vàng kim, có yên vụ dày đặc lững lờ xung quanh, từng tia kiếm khí bao trùm lấy.
Ở trong bức tranh, hình ảnh của kiếm tiên cũng ngày càng sinh động, khiến cho Phong Vân Vô Ngân có cảm giác như kiếm tiên trong bức tranh như sắp bước ra ngoài.
Càng kỳ dị hơn là, xung quanh kiếm tiên trong bức tranh đang có kiếm ý vô cùng chân thực bốc lên! Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân như cảm thấy kiếm tiên trong bức tranh như đang truyền ra một cỗ ý niệm cho hắn, nhưng Phong Vân Vô Ngân không thể nào nắm bắt nổi cỗ ý niệm huyền diệu đó.
Nhưng kiếm tiên đã có được khí chất kinh người. Đây là một loại khí chất ẩn chứa cả sự cao ngạo, vinh quang, vĩ đại, thần thánh.
Nếu như trước đó, bức Kiếm Tiên Đồ Lục này chỉ là một bước tranh cổ xưa thì lúc này, nó đã trở thành một kiện bảo bối.
Trước đó, công hiệu tác dụng của Kiếm Tiên Đồ Lục khiến Phong Vân Vô Ngân khẳng định nó là bảo vật thì lúc này, không gì khác, chỉ nhìn từ bề ngoài, nó đã hiển hiện ra đường nét của bảo bối.
- Lẽ nào là do hấp thu kiếm ý, kiếm hồn của những bảo kiếm kia, khiến cho Kiếm Tiên Đồ Lục có sự biến hóa?
Phong Vân Vô Ngân thầm suy nghĩ trong lòng.
- Kiếm Tiên Đồ Lục này quả nhiên thần diệu vô cùng, có vô số ảo diệu, chờ đợi mình đi khai quật.
Trong lòng thầm vui mừng, Phong Vân Vô Ngân đưa ý niệm và 10 phần kiếm ý của mình vào trong Kiếm Tiên Đồ Lục, cẩn thận nghiên cứu.
Nhưng, rất lâu sau, Kiếm Tiên Đồ Lục vẫn không hề có bất cứ phản ứng gì.
Phong Vân Vô Ngân thu tâm thần lại, lại ngồi suy nghĩ:
- Đúng rồi! sau khi mình đột phá lên tiên thiên cương khí cảnh giới đỉnh cao thì từ trong Kiếm Tiên Đồ Lục lãnh ngộ ra 10 phần kiếm ý, còn học được một chiêu thiên cấp kiếm pháp. Bây giờ, cảnh giới của mình chưa hề thay đổi, vẫn chỉ là tiên thiên cương khí cảnh đỉnh cao, quan sát Kiếm Tiên Đồ Lục không hề có chút biến hóa gì... mình phải nâng cao cảnh giới của bản thân, đột phá rào cản, trở thành tiên thiên tử khí tu vi, khi đó Kiếm Tiên Đồ Lục mới có những chỉ dẫn mới cho mình.
Trong khi Phong Vân Vô Ngân còn đang miên man suy nghĩ.
Trên hư không trong khu vực có Vô Ngân Điện.
- Vù! Vù! Vù!
Ba đạo tử quang nhanh như thiểm điện lao tới.
Một giây sau, ba gã tiên thiên tử khí cảnh cường giả đã đứng trên tầng không của Vô Ngân Điện.
Là ba gã thanh niên nam tử, khuôn mặt anh tuấn, da dẻ trắng muốt như ngọc.
Một người trong đó hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn bầu trời, vẻ mặt vô cùng nhàn tản.
Người bên trái tay cầm một quyển sách, đang lần giở để đọc.
Người bên phải rút ra một thanh bảo đao dài nhỏ, cẩn thận lau chùi.
Bọn chúng ai làm việc nấy, nhưng lại tỏa ra uy áp, tử khí nồng đượm bao trùm lấy cả Vô Ngân Điện, khiến cho chim thú ở xung quanh đều run lẩy bẩy. Ba cỗ tử khí sắc bén khiến cho tiên thiên cương khí đang lưu động quanh Vô Ngân Điện cũng trở nên bạo loạn, tiếng gió gào rít vang lên, cây cỏ nghiêng ngả, sắc trời ảm đạm.
- Chuyện gì thế?
Đám nô bộc của Phong Vân Vô Ngân đều từ trong cung điện chạy ra, bỗng nhiên, ba cỗ uy áp như ba trái núi đè xuống bọn chúng.
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Từng gã nô bộc không chịu được áp lực, lần lượt quỳ xuống, xương cốt toàn thân cũng kêu lên răng rắc, chịu đựng áp lực cực lớn lên cả thân thể và tâm lý.
Cũng đúng, đám nô bộc này của Phong Vân Vô Ngân võ đạo tu vi đều là hậu thiên, còn ba gã kia là tiên thiên tử khí cảnh cường giả, cách biệt giống như con kiến và cự thú, mặt trời và mặt đất.
Lúc này, từ các cung điện ở gần khu vực này, một vài tiên thiên cương khí cảnh cường giả lần lượt đi ra, thò đầu thò cổ nhìn về phía Vô Ngân Điện.
Hơn nữa, đều lần lượt lên tiếng bình phẩm.... .
- Ồ? Đỉnh núi kia có người mới tới. Là tiên thiên cương khí cảnh cường giả, được bệ hạ ban cho một một cung điện, mang theo nô bộc vào ở trong đó. Nhưng, người mới tới luôn phải chịu áp bức, chuyện này cũng bình thường.
- Trong tiên gia phúc địa của hoàng thất, tiên thiên cương khí cảnh võ giả đẳng cấp thấp nhất, đặc biệt là tiên thiên cương khí cảnh võ giả mới tới, nhất định phải cung phụng đám ma cũ, đây là quy luật ngầm. Năm xưa chúng ta vào ở trong tiên gia phúc địa của hoàng thất cũng bị ép giao nộp tì nữ và một phần linh thạch của mình thì mới thoát tội được.
Một vài tiên thiên cương khí cảnh vj cũng bay tới cung điện của đám bạn hữu thân quen, vừa nhìn vừa bàn tán chuyện này.
- Ha ha, mấy vị lão huynh, đây là chuyện bình thường, cũng chẳng có gì đáng xem, chúng ta hãy đi chơi cờ hay bàn luận trải nghiệm võ đạo thì hơn....
- Hừ! Ta lại thấy không công bằng. Đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả chúng ta lại bị đám tiên thiên tử khí cảnh võ giả ức hiếp, tại sao chứ? Đúng là căm phẫn.
- Huynh đệ, ngươi cũng đừng bất bình. Chúng ta đã ở đây một thời gian rồi, đã quen biết vài vị tiên thiên tử khí cảnh võ giả, cũng có chút quan hệ rồi, không có ai tới ức hiếp chúng ta nữa đâu. Người mới tới bị chèn ép một chút cũng là chuyện bình thường. Đợi tới khi chúng ta trở thành tiên thiên tử khí cảnh võ giả thì lại đi áp bức đám tiên thiên cương khí cảnh võ giả mói tới. Ha ha ha.
- Đúng, mọi người hãy cố gắng tu luyện, cố gắng tu luyện tới tiên thiên tử khí cảnh, tới lúc đó có thể đi áp bức những kẻ mới tới. Khoái thật!
Trên tầng không của Vô Ngân Điện.
Ba cỗ tử khí uy áp điên cuồng tỏa ra, uy thế kinh người.
Mấy chục nô bộc của Phong Vân Vô Ngân đã bị ép quỳ xuống, nhưng trong mắt bọn chúng đều hiện lên sự không cam tâm.
Bọn chúng tuy trời sinh ra đã là nô bộc, nhưng bọn chúng chỉ là nô bộc của một người nào đó, bây giờ, ngay cả mệnh lệnh của hoàng đế bọn chúng cũng không cần nghe nữa, chỉ nghe lệnh của Phong Vân Vô Ngân, là tài sản riêng của Phong Vân Vô Ngân. đột nhiên, có mấy kẻ vô cớ tới gây chuyện làm nhục bọn chúng, bọn chúng sao có thể cam tâm? Bọn chúng từ nhỏ đã được hoàng gia huấn luyện, quen nhìn cao quan quý tộc trong hoàng thất, cũng đã nhìn thấy rất nhiều tiên thiên tử khí, hạo khí cảnh cường giả, cũng không phải những kẻ yếu đuối nhu nhược, luận về khí khái thậm chí còn cứng cỏi hơn cả đám đệ tử chơi bời phá phách của đại gia tộc.
- Chư vị, các ngươi có ý gì?
Một gã hậu thiên 9 phẩm hộ vệ cố gắng thoát khỏi uy áp, đứng lên, xương cốt toàn thân đều vang lên những tiếng răng rắc vô cùng khủng khiếp, hai mắt hắn mở to:
- Các ngươi tại sao lại tỏa uy áp ra Vô Ngân Điện. Đây là phủ đệ của chủ nhân chúng ta, Phong Vân Vô Ngân đại nhân, do bệ hạ ban cho, các ngươi.... các ngươi....
Đúng lúc đó....
- Bốp!
Từ trên hư không, một trong ba gã nam tử khóe mắt khẽ giật một cái, từ trên hư không tát ra một cái, tát bay gã hộ vệ kia đi, ba chiếc răng rơi xuống, một bên mặt sưng vù như mặt lợn, khóe mắt lỗ múi đều trào máu, rơi bịch xuống đất như một miếng giẻ, không biết sống chết thế nào.
- Hỗn xược!
Gã tiên thiên tử khí cảnh cường giả vừa ra tay, ánh mắt lộ ra vẻ coi thường, khinh bỉ:
- Các ngươi là thứ gì? Nô bộc! Chỉ như một đám chó, còn dám lên tiếng trước mặt chúng ta. Ai cho các ngươi nói. Chó! Chủ nhân của các ngươi là ai? Một tên tiên thiên cương khí cảnh võ giả mà thôi, khá hơn các ngươi một chút, nhưng cũng là chó. Chỉ là một con chó cao cấp mà thôi. Hắn tinh tướng nỗi gì? Nhìn thấy chúng ta giá lâm còn không ra nghênh tiếp, muốn chết hay sao?
- Không được làm nhục chủ nhân của chúng ta!
Đám nô bộc điên cuồng gào lên, đối với bọn chúng mà nói, danh dự của chủ nhân nhất định phải dùng tính mạng để bảo vệ, không được phép làm cho hoen ố.
Một nữ nô bộc ngẩng đầu lên, mắt mở to:
- Đây là lãnh địa bệ hạ đích thân phong cho chủ nhân, các ngươi tới đây gây chuyện, làm bị thương người, còn làm nhục chủ nhân ta, không hợp quy củ.
- Ha ha, gã nam tử bên trái ngừng xem sách, ánh mắt nhìn lên nữ nô bộc kia, đôi mắt hắn dài mà hẹp, ánh mắt âm độc như rắn, không ngừng nhìn nữ bộc đó, khóe mép hiện ra nụ cười bỉ ổi, rồi thở dài nói:
- Trương huynh, Hà huynh, chậc chậc, các ngươi hãy nhìn đám nữ bộc này, tất cả đều trẻ trung xinh đẹp, da thịt mịn màng, tố chất còn hơn cả nữ tử trong đại gia tộc. Ta vốn quen nhìn nữ nhân, đám nữ bộc này tất cả đều là xử nữ. Thật là hiếm có, Trương huynh, Hà huynh, các ngươi nghĩ thử xem, nữ bộc hoàng gia ban cho, thực ra đều không còn nguyên vẹn, đều đã bị đại thần quý tộc vui đùa qua rồi, tới tay chúng ta thì đã là tàn hoa bại liễu rồi. Tư sắc kém một chút mới có khả năng là xử nữ. Các ngươi nhìn xem, đám nữ bộc này nghiêng nước nghiêng thành, càng hiếm có hơn là, tất cả đều là xử nữ.
- Ừ, thế này đi, chúng ta mang đám nữ bộc này đi, chơi hết cả đám rồi giữ mấy kẻ xinh đẹp nhất lại, còn lại đem trả lại, thế nào?
- Tuyệt! Hai vị huynh đệ, chúng ta ngày đêm tu luyện, suốt ngày đối diện với đám nữ bộc đã chơi tới chán ngấy, ở đây có nữ bộc xinh đẹp như hoa như ngọc, có thể mang lại chút niềm vui cho việc tu luyện nhàm chán của chúng ta. Chưa biết chừng chúng ta còn có thể đột phá nữa chứ.
Ba người đều không chút kiêng kị bàn luận, thanh âm rất lớn, khiến tất cả nô bộc của Vô Ngân Điện đều nghe thấy rõ.
Đám nữ bộc đều nghiến chặt răng, trong lòng nhỏ máu, bị kẻ khác coi là hàng hóa, đồ vật vui đùa bình phẩm, dư vị thật là đau đớn.
- Phù!
Một nữ bộc thậm chí đã phun ra máu tươi.
- Được rồi, đám nữ bộc các ngươi giống như một đám kỹ nữ, sinh ra đã là số mệnh bị nam nhân vui đùa, chỉ khác là ai vui đùa mà thôi. Chúng ta đều là tiên thiên tử khí cảnh võ giả, chủ nhân của các ngươi ở trước mặt chúng ta cũng chỉ có thể quỳ xuống ăn kít, các ngươi có thể hầu hạ dưới háng chúng ta cũng là phúc phận của các ngươi. Mau đi theo chúng ta.
Gã nam tử ở bên phải cất bảo đao vào trong nạp giới, cười tủm tỉm nói, rồi bỗng nhiên, tay phải hắn vung lên, một đạo tử khí ngưng tụ thành một bàn tay lớn, bắt về phía đám nữ bộc ở trên mặt đất.
- Các ngươi dám!
Đám nữ bộc vội thất thanh lên tiếng, thanh âm vô cùng bi thống.
Đúng lúc đó, một thanh âm đạm mạc từ trong Vô Ngân Điện vang lên:
- Các ngươi là ai, dám ức hiếp tới đầu ta?
Nói rồi, Phong Vân Vô Ngân chậm rãi bước ra, mỗi khi bước ra một bước, kiếm ý toàn thân liền nâng cao lên một bước, lá cây rụng bốn phía đều bị cắt nát vụn.
- Chủ nhân!
Mấy ngàn nô bộc đều run rẩy, ánh mắt đầy sự phẫn nộ ra ủy khuất. Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn một cái, nhìn thấy gã hộ vệ bị đánh bị thương, hắn nhíu chặt mày, sát khí không thể kiềm chế nổi tỏa ra.
Gã nam tử vừa biến ra cự chưởng để bắt nữ bộc ngưng động tác lại, khẽ cười:
- Tiểu tử, ngươi là chủ nhân ở đây. Tốt, ngươi nghe rõ đây, ngươi là người mới tới, phải có chút cống vật mới có thể sống yên ổn ở đây, nếu không hậu họa khôn lường. Đây là luật ngầm. Tất cả võ giả vào đây đều phải tuân theo luật ngầm này. Nếu ngươi cho rằng được hoàng đế ưu ái, ban cho cung điện, nô bộc là ngươi có thể cao ngạo, có thể coi thường quy củ ở đây. Những người ở đây đều được hoàng đế bệ hạ sắc phong, được bệ hạ ưu ái. Chúng ta đang dạy ngươi cách cư xử. Quan hệ ở trong tiên gia phúc địa này ngươi chưa thể hiểu nổi, hãy ngoan ngoan dâng cống phẩm lên, sau này chúng ta cũng sẽ chiếu cố cho ngươi, nếu không... ngươi sẽ ăn không ngon, ngủ không yên!
Sát cơ trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã tràn ngập mỗi một tế bào, nhưng hắn lại không hề tức giận mà cười nói:
- Có chút thú vị. Cống phẩm? Các ngươi muốn cống phẩm gì?
Nam tử đứng giữa mỉm cười:
- Với tu vi của ngươi, nếu muốn đòi linh thạch bí kíp của ngươi thì thật không hiện thực, ngươi quá yếu. Nhưng nữ bộc của ngươi tốt chất rất cao, chúng ta rất thích. Như thế này vậy, đưa nữ bộc của các ngươi cho chúng ta chơi đùa một phen, đó là cống phẩm. Chơi xong rồi chúng ta sẽ trả lại một bộ phận cho ngươi.
Nghe thấy vậy, tất cả nữ bộc trong lòng đều nhỏ máu, bọn chúng đã bị biến thành thứ vui đùa, một thứ vui đùa đang bị chà đạp.
Lúc này, một nữ bộc nhu nhược yếu đuối đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt tràn ngập sự cầu khẩn, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác bất an, chủ nhân vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao có thể là đối thủ của đám tiên thiên tử khí cảnh giới này được?
Nghĩ như vậy, rất nhiều nữ bộc đã hiện ra sự tuyệt vọng.
Trong đám cung điện ở xung quanh, một vài tiên thiên cương khí cảnh võ giả nhìn náo nhiệt cũng có cảm giác đồng bệnh tương lân...
- Mẹ kiếp! Nữ tên tiên thiên tử khí cảnh võ giả không biết xấu hổ này, chỉ biết ức hiếp chúng ta, làm nhục chúng ta.
- Đòi nữ bộc, đúng là tát thẳng lên mặt chủ nhân, ngồi lên đầu chủ nhân, là đại nhục! Nhưng... tình huống này, tên nhóc kia xem ra vẫn phải khuất phục. Hắn quá nhỏ, tu vi lại thấp, không dám phản kháng.
- Ha ha! đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân cười:
- Nếu ta giao người cho các ngươi thì ta cũng không còn lại người nữa. Không bằng gà chó. Hôm nay có người tới đòi nữ bộc của ta, ngày mai sẽ có người tới đòi hộ vệ, ngày kia sẽ tới đòi linh thạch.... như vậy chi bằng... tất cả các ngươi hãy ở hết lại đây!
Lời vừa dứt, một cánh tay giao long từ trong đan điền của Phong Vân Vô Ngân lao ve, ngũ trảo mở rộng, ngọn lửa đỏ rực bốc cháy, 3 long chi lực xé nát không gian, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
← Ch. 204 | Ch. 206 → |