← Ch.227 | Ch.229 → |
Phong Vân Vô Ngân lập tức càng trở nên cảnh giác hơn, tinh lực toàn thân tập trung lại, lực lượng cường đại của tiên thiên cương thể sinh ra trong mỗi khiếu huyệt của cơ thể, hai tay nắm chặt, chuẩn bị đối phó với mọi thứ nguy hiểm có khả năng xuất hiện.
Đồng thời, Phong Vân Vô Ngân cũng bước nhanh hơn, không ngừng quan sát bốn phía của không gian đặc biệt này.
Nhưng ở trong không gian đặc biệt này, ngoài thứ thanh âm "thùng thùng" giống như tiếng nhịp tim đập kia ra, căn bản không hề có thứ đặc biệt gì khác.
Phong Vân Vô Ngân không hề cảm nhận thấy bất cứ khí tức nguy hiểm nào.
Thanh âm vang vọng kia lại truyền tới:
- Hì hì, thứ sâu kiến của thấp cấp vị diện, ngươi không cần phải sợ hãi, trên thực tế, tuy ngươi bị Cổ Thạch Cự Thú nuốt vào, nhưng ngươi sẽ không bị chết. Cũng sẽ không gặp phải bất cứ công kích gì. Nói chính xác, Cổ Thạch Cự Thú này là do kỳ thạch cứng rắn nhất ở trên vị diện của chúng ta hóa thành. Mức độ cứng rắn của loại kỳ thạch này, thứ sinh vật từ thấp cấp vị diện các ngươi căn bản không thể nào hiểu nổi. Kỳ thạch trải qua hàng ngàn năm phong sương, hấp thu thiên địa linh khí, hấp thu đại địa hậu thổ chi khí, hóa thành một con cự thú. Con cự thú này chưa có linh trí, không có lực công kích gì, vốn dĩ cũng chẳng có tác dụng gì. Đem đặt vào trong khu vực này cũng chỉ là để làm thứ trang trí, chẳng hề có chút uy hiếp gì với đám ti tiện từ thấp cấp vị diện các ngươi.
- Nhưng đồ sâu kiến nhà ngươi lại tự chui vào trong bụng của Cổ Thạch Cự Thú! Chẳng khác nào tự phong ấn! Với lực lượng của ngươi, căn bản không thể phá được phong ấn này để thoát ra.
- Nếu ngươi chết ở trong tay của bổn thiếu gia ta thì sẽ lập tức được hồi sinh, chỉ bị mất tư cách thám hiểm ở trong U Mật Tháp mà thôi. Nhưng lúc này, ngươi bị phong ấn ở trong Cổ Thạch Cự Thú, ha ha ha! Bổn thiếu gia tâm trạng rất tốt, có thể nói cho ngươi biết, từ giờ phút này ngươi sẽ rơi vào bể trầm luân. Ngươi sẽ bị phong ấn ở trong cơ thể của Cổ Thạch Cự Thú, khí tức sẽ bị ngăn chặn hết. Sau khi tất cả đám người tiến vào trong U Mật Tháp thám hiểm đều bị chết hết, U Mật Tháp sẽ rời khỏi thấp cấp vị diện này, chìm xuống đáy biển sâu ở trên vị diện của chúng ta, bị phong ấn hoàn toàn lại. Ngươi sẽ không thể nào thoát ra khỏi phong ấn của Cổ Thạch Cự Thú, càng không thể thoát khỏi phong ấn của U Mật Tháp! Ngươi có biết người phong ấn U Mật Tháp là ai không? Đó là một nhân vật vạn cổ bất hủ! Một nhịp hô hấp có thể khiến cho vị diện của ngươi bị tan rã. Hắn mà phong ấn U Mật Tháp lại, thứ sâu kiến nhà ngươi căn bản không thể nào làm rung chuyển chút nào được.
- Cũng có nghĩa là, ngươi sẽ bị giam cầm ở trong bụng của Cổ Thạch Cự Thú. Bị giam cầm ở trong U Mật Tháp! Ha ha ha! Vĩnh viễn, lần giam cầm này, cơ hồ vĩnh viễn!
- Thật đáng buồn cười! Ngươi để bổn thiếu gia ta giết chẳng phải sẽ rất tốt hay sao? Lại tự tìm đường chết. Không ai có thể cứu ngươi được.
- Để bổn thiếu gia xem nào... ồ, còn 9 gã lúc này vẫn còn sống, đang thám hiểm trong U Mật Tháp... không, chỉ còn 8 gã... đợi đã, còn 7 gã... ha ha ha! Còn 7 gã vẫn sống sót! Khi 7 gã này bị chết hết, U Mật Tháp sẽ tự động rời khỏi vị diện của các ngươi... ha ha ha!
Tiếng cười này vô cùng cuồng ngạo, tràn ngập sự mỉa mai, xa dần xa dần.
Còn lúc này, Phong Vân Vô Ngân cũng ngày càng cảm thấy lo lắng, thất vọng...
Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của hắn.
Khí tức của hắn đã hoàn toàn bị ngăn cách. U Mật Tháp sẽ tự động cho rằng, hắn đã bị chết, hoặc là đã rời khỏi U Mật Tháp. Vậy, khi tất cả những người khác đều bị chết hết, U Mật Tháp sẽ rời khỏi hoàng thành của Chiến Tần Đế Quốc, rời khỏi vị diện này.
Tới lúc đó, Phong Vân Vô Ngân cũng sẽ chẳng còn đường cứu nữa.
Vạn kiếp bất phục!
- Nguy rồi! còn 7 võ giả vẫn còn sống! Khi 7 võ giả này chết hết, ta cũng sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại Huyền Tôn Đại Lục được nữa. Sẽ vĩnh viễn bị giam cầm, việc này còn đáng sợ hơn cả cái chết. Bị phong ấn lâu như vậy, không có thực phẩm, cơ năng thân thể ta sẽ dần suy giảm, dần chết đi. Bị giam cầm lâu như vậy, không có tài nguyên tu luyện, tu vi của ta sẽ không thể nào tiến bộ được, cuối cùng tráng trí cũng sẽ tiêu tan, thân xác cũng sẽ biến thành cát bụi...
- Kiếm Tiên Đồ Lục chưa hấp thu đủ năng lượng, không thể nào cứu ta được! Chúc lão trước đó cũng đã nói, ngay cả hắn cũng không thể nào tiến vào trong U Mật Tháp được, hắn cũng không thể cứu ta được.
Phong Vân Vô Ngân lúc này đã trở nên hoảng loạn.
Tình cảnh này, so với bị hoàng đế giam cầm 20 năm thì còn đáng sợ hơn nhiều.
Phong Vân Vô Ngân đứng im tại chỗ mấy chục giây, hít sâu một hơi, cố gắng khống chế tâm trạng của mình:
- Không được hoảng loạn! Nhất định phải nhân lúc mấy võ giả cuối cùng còn chưa chết, phá vỡ Cổ Thạch Cự Thú này! Đánh nát Cổ Thạch Cự Thú này!
Phong Vân Vô Ngân thi triển thân pháp, điên cuồng chạy ở trong không gian đặc biệt này.
Không lâu sau, Phong Vân Vô Ngân đã tới điểm cuối của không gian đặc biệt này. Ở đó có một bức tường cực lớn màu xanh xám, bên trên có khắc đầy phù văn vô cùng cổ xưa, lực lượng cường đại được tăng cường ở trên bức tường đó.
- Đánh vỡ bức tường này, tạo ra một lỗ thủng từ trong Cổ Thạch Cự Thú này! Đánh nát nó ra! Đánh ra đường thoát ra! Thoát khỏi nơi này!
- Gừ!
Phong Vân Vô Ngân gầm lên một tiếng, xương cốt toàn thân đều phát ra những tiếng răng rắc, mỗi một tế bào, mỗi một lỗ chân lông đều tràn ngập thần lực man hoang.
Khiến hai cánh tay của hắn đều phồng cả lên.
Lực lượng cường đại của tiên thiên cương thể đã bộc lộ hết ra.
- Vỡ cho ta!
Phong Vân Vô Ngân gầm lên một tiếng, cánh tay phải bộc phát ra 1 long chi lực, đánh mạnh lên bức tường đá.
- Bịch!
Hơn 1 long chi lực đánh lên trên bức tường đá, không ngờ lại chỉ phát ra một thanh âm rất khẽ.
Giống như một viên đá rơi xuống mặt sông!
Bức tường đá đó không hề bị hư tổn chút nào, vô cùng cứng rắn, khiến cho cả cánh tay phải của Phong Vân Vô Ngân đều trở nên tê dại.
- Thật là cứng rắn!
Phong Vân Vô Ngân trừng mắt lên.
- Thịch! Thịch! Thịch!
Ở phía sau bức tường đá có thanh âm như tiếng nhịp tim vang lên, truyền tới khí tức của sự sống. Tiếng đập thịch thịch này tựa hồ như đang chế giễu Phong Vân Vô Ngân không biết tự lượng sức mình.
Cổ Thạch Cự Thú do kỳ thạch hóa thành này ngay cả bên trong cũng vô cùng cứng rắn. Đây là loại kỳ thạch của cao cấp vị diện, 1 long chi lực căn bản không thể nào làm gì được.
Mắt Phong Vân Vô Ngân đã đỏ lòm lên.
- Gừ!
Tiên thiên giao long trên đỉnh đầu cũng phát ra tiếng gầm lo lắng, tay cầm Thần Lực Chùy, ngưng tụ tới gần 10 long chi lực, đuôi giao long quét ra, khiến hư không trong không gian đặc biệt này cũng bị nát vụn.
- Đập cho ta! Đập mạnh cho ta! 10 long chi lực có thể đập bằng một ngọn núi, ta không tin không thể phá được bức tường đá này.
Phong Vân Vô Ngân giận dữ gầm lên, hai cánh tay giao long cầm chùy đập ra.
- Ong!!!!
Phù văn, triện tự ở trên bức tường đá lập tức rung động, tạo thành từng đợt sóng, trên bề mặt bức tường đá cũng xuất hiện một vết mờ nhỏ.
- Cái gì?!!!
Trên trán Phong Vân Vô Ngân, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra:
- Gần 10 long chi lực cũng không làm gì được bức tường đá này sao?
- Rầm!!!
Phong Vân Vô Ngân không cam tâm, tâm niệm khống chế, hai cánh tay giao long thôi động thần lực, điên cuồng đập xuống tường đá.
Lúc này, một thanh âm đầy vẻ giễu cợt vang lên:
- Còn 6 gã võ giả còn sống sót! Ha ha ha! Chỉ còn 6 gã sống sót! Tuyệt vọng đi! Tên nô lệ ti tiện!
← Ch. 227 | Ch. 229 → |