← Ch.231 | Ch.233 → |
- Phong Vân Vô Ngân ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giao ra bảo vật đồng thời thề sẽ thuần phục tông môn, vậy thì hết thảy tông môn đều có thể bỏ qua. Ân oán giữa ngươi cùng với Gia Luật Hoành, bản tông sẽ thay ngươi xóa bỏ! Tông môn còn có thể dốc sức bồi dưỡng ngươi. Phong Vân Vô Ngân, nói thật cho ngươi biết, mấy năm sau, bổn tông chắc chắn sẽ khám phá ra thiên đạo, nhất cử thành tựu Thánh giai, một bước lên trời. Đến lúc đó bản tông sẽ thoái lui khỏi vị trí tông chủ. Vị trí tông chủ tương lai, trong lòng bản tông cũng đã có tính toán, Gia Luật Hoành, Bạch Quang, cùng với Phong Vân Vô Ngân ngươi, đều là nhân tuyển cho vị trí tông chủ tương lai của Ngạo Hàn tông.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của các trưởng lão đi theo bên cạnh Ngạo Hàn tông chủ đều hiện ra biểu tình nghiền ngẫm.
Ngạo Hàn tông chủ dùng lợi để dụ dỗ! Bắt Phong Vân Vô Ngân đi vào khuôn khổ, giao ra bảo vật.
- Giao ra bảo vật? Trung với tông môn?
Phong Vân Vô Ngân tựa như đang nghe được câu chuyện đáng cười nhất trên thế giới này. Ánh mắt hắn nhìn về phía Ngạo Hàn tông chủ giống như đang nhìn một kẻ ngu si:
- Ta thấy không cần phải thế. Về phần vị trí tông chủ Ngạo Hàn tông, ta một chút hứng thú cũng đều không có. Gia Luật Hoành mới chính là tông chủ mà ngươi đã quyết định, có phải không? Thời gian còn chưa tới ba năm nữa, một trận chiến lôi đài giữa ta và hắn là không thể tránh khỏi. Ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy vị tông chủ tương lai mà ngươi dốc lòng bồi dưỡng, chết ở trong tay ta. Lời cũng đã cạn, ta và ngươi không còn gì để nói nữa.
Dứt lời Phong Vân Vô Ngân liền ngoảnh mặt đi, cũng không thèm nhìn Ngạo Hàn tông chủ cùng với đám trưởng lão Ngạo Hàn tông nữa.
Lời nói lần này của Phong Vân Vô Ngân đã hoàn toàn quyết liệt cùng với Ngạo Hàn tông, không còn phải úp úp mở mở nữa.
Chẳng bao lâu trước đây, Ngạo Hàn tông đối với Phong Vân Vô Ngân mà nói, chính là một con quái vật khổng lồ, Ngạo Hàn tông chủ càng là bá chủ kiêu hùng Phong Vân Vô Ngân không tài nào đụng vào nổi.
Vậy mà hôm nay, Phong Vân Vô Ngân đã chính diện chống đối với Ngạo Hàn tông, không cần phải giả bộ gì nữa, tuy rằng không thể trả được mối thù cha mẹ chết oan, nhưng cũng đã phun ra được một cục tức ở trong lòng!
- Ngạo Hàn tông chủ, ngươi không cần nóng vội, cuối cùng sẽ có một ngày, Phong Vân Vô Ngân ta chắc chắn đánh ngươi thành cặn bã! An ui linh hồn phụ mẫu ta trên trời!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân âm thầm phát thệ.
Đương nhiên bây giờ Phong Vân Vô Ngân, nếu như sốt ruột muốn báo thù, trực tiếp tuyên chiến với Ngạo Hàn tông, vậy thì vẫn là trứng chọi đá!
Tuy rằng Phong Vân Vô Ngân ở trong U Mật Tháp thành công đánh chết thiếu niên bạch y có sức chiến đấu chắc chắn mạnh hơn Ngạo Hàn tông chủ, nhưng đó cũng chỉ là liều mạng đồng quy vu tận, bởi vì thiếu niên bạch y kia hoàn toàn không thèm để Phong Vân Vô Ngân vào mắt, dưới tình huống vô cùng khinh địch mới có thể đánh lén thành công.
Phong Vân Vô Ngân cũng không kiêu căng, không ngạo mạn, hắn biết rõ nếu đôi bên dốc toàn lực liều mạng, hắn căn bản không thể nào tiếp cận được tới gần thiếu niên bạch y.
Một chiêu Sát Thần Quyền Pháp kia cũng không thể nào thi triển nổi.
Cũng bởi lý do đó, Phong Vân Vô Ngân nếu như giao thủ cùng với Ngạo Hàn tông, một cự đầu Tiên Thiên Hạo Khí cảnh đỉnh phong này, thì phần thắng hầu như không có.
Sát Thần Quyền Pháp tuy rằng không quan tâm đến phòng ngự của địch nhân, trực tiếp phá hủy khí quan bên trong cơ thể địch nhân, nhưng lại phải chiến đấu phạm vi gần! Phong Vân Vô Ngân cũng không cho rằng, khi mình giao thủ cùng Ngạo Hàn tông chủ sẽ có được cơ hội áp sát người hắn!
Hơn nữa Ngạo Hàn tông đứng sừng sững nghìn năm vạn năm không ngã, nội tình thâm hậu, có Thái thượng trưởng lão Thánh giai tọa trấn, Phong Vân Vô Ngân còn chưa ngu xuẩn đến mức khai chiến cùng Ngạo Hàn tông bây giờ.
- Chuyện nơi này xong, ta liền tiến thẳng vào Vô Biên Hải Vực. Giờ khắc này, trên dưới Ngạo Hàn tông đều hận ta thấu xương, nhưng ta không thèm quay về Ngạo Hàn tông, xem bọn họ có thể làm gì được ta? Tiến vào Vô Biên Hải Vực, thế lực rắc rối phức tạp, Ngạo Hàn tông không dám tùy tiện phái người vào đó, trắng trợn truy sát ta.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân không hề có chút lo lắng nào.
- Phong Vân Vô Ngân! Ngươi quá làm càn!
Lúc này đại trưởng lão Mặc Tử Hắc, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh:
- Trong mắt ngươi không có tông chủ! Không có tông môn! Tội đáng chết vạn lần! Ngay cả gia tộc sau lưng ngươi cũng đều sẽ bị liên lụy! Ngươi có tin lão phu diệt cửu tộc ngươi không?
Phong Vân Vô Ngân cười nhạt nói:
- Gia tộc? Ha ha! Ngươi muốn làm gì cũng được.
Cha mẹ Phong Vân Vô Ngân đều đã chết, tuy là do Ngạo Hàn tông chủ hạ lệnh, nhưng khi đó, mấy đại gia tộc thành Khâu Hác liên thủ bức bách, chèn ép đủ điều. Gia tộc Phong Vân không chỉ không che chở, trái lại còn bỏ đá xuống giếng. Sau đó đối với đứa trẻ mồ côi như Phong Vân Vô Ngân còn dằn vặt trăm điều, ám hại, thậm chí còn mưu sát.
Phong Vân Vô Ngân sớm đã coi như mình không có gia tộc rồi.
Hắn chỉ coi một mình Phong Vân Tuyết là thân nhân. Nhưng Phong Vân Tuyết cũng đã được Chúc lão thu xếp, Ngạo Hàn tông muốn giận cá chém thớt cũng không đánh được tới trên đầu Phong Vân Tuyết.
- Đại trưởng lão.
Ngạo Hàn tông chủ phất phất tay, ra hiệu cho đại trưởng lão Mặc Tử Hắc im lặng. Hắn âm lãnh nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi giỏi lắm! Hiện tại ngươi còn chưa rời khỏi Ngạo Hàn tông liền đã muốn làm ra việc đại nghịch bất đạo! Bản tông có quyền xử trí ngươi. Tuy rằng ngươi thiên tư yêu nghiệt, nhưng bản tông muốn bóp chết ngươi chẳng qua cũng chỉ là giơ tay nhấc chân mà thôi! Ngươi đã không còn tác dụng gì đối với tông môn, vậy thì chỉ còn một con đường chết.
Nói xong, hàn ý vô biên vô tận bắn đầu xâm nhiễm về phía Phong Vân Vô Ngân. Hư không trên đỉnh đầu Ngạo Hàn tông chủ hiện lên rất nhiều đám hạo vân, bầu trời trở nên lạnh như băng, hoa tuyết bay lượn, một pho tượng nữ thần băng tuyết ngưng tụ ra, 10 phần hàn ý phô thiên cái địa.
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch lên, một luồng kiếm ý phóng lên cao, kiếm ảnh huy hoàng bắn ra bốn phương tám hướng, toàn thành đều là kiếm khí, kiếm ngân, kiếm mang....
- Ngạo Hàn tông nội chiến!
Lập tức, người trong quảng trường đều đổ dồn ánh mắt qua.
Đúng lúc này...
- Làm càn!
Một lão thái giám cất giọng the thé:
- Động võ trong hoàng cung, còn ra thể thống gì? Tội chết!
Thanh âm của hoàng đế cũng đạm mạc truyền tới:
- Sở ái khanh, ý của ngươi là thế nào?
Ngạo Hàn tông chủ trong lúc gấp nộ công tâm, không quan tâm đến hậu quả mới phóng ra uy áp trấn áp Phong Vân Vô Ngân. Lúc này nghe thấy hoàng đế tự mình đứng ra can thiệp, hắn mới bừng tỉnh, nhanh chóng thu hồi khí thế, khẽ khom người nói:
- Bệ hạ, Ngạo Hàn tông, tông môn bất hạnh, xuất hiện một kẻ phản bội, đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng, vi thần không thể nhịn được nữa, muốn xử trí kẻ phản bội, thanh lý môn hộ.
Phong Vân Vô Ngân cũng thu hồi kiếm ý, khẽ cười, cũng không nói nhiều lời.
Lúc này hoàng đế nhẹ nhàng đi tới, uy nghiêm đế vương không thể xâm phạm, một luồng khí tức khổng lồ trong nháy mắt bao trùm khắp nơi, khiến đám người Ngạo Hàn tông không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Sở ái khanh, ngươi muốn xử trí Phong Vân Vô Ngân?
Hoàng đế hiển nhiên là thu được kỳ ngộ vô thượng trong U Mật Tháp, lúc này nói chuyện, mỗi một lần hô hấp đều có thánh quang nhàn nhạt bắn ra. Tu vi của hắn tiến nhanh, lại đạt được vài món bảo vật, đã chắc chắn trùng kích được tới Đế giai.
Trước mặt hoàng đế, Ngạo Hàn tông chủ giống như con kiến hôi. Bây giờ hắn phảng phất như khí tức toàn thân bị áp chế, máu huyết cũng như đọng lại. Hoàng đế muốn giết hắn, chỉ trong khoảnh khắc!
- Bệ hạ, vừa rồi vi thần nhất thời xung động, mới phóng ra hàn ý ở khu vực hoàng cung, mong bệ hạ thứ tội!
Ngạo Hàn tông chủ liên mồm.
- Ừm!
Hoàng đế lạnh lùng nói:
- Sở ái khanh, Phong Vân Vô Ngân là kiều tử của đế quốc, ngày sau sẽ là nhân vật đứng đầu võ đạo của đế quốc Chiến Tần. Anh tài bậc này, tất nhiên không chịu tông môn ràng buộc. Thôi, Sở ái khanh, ngươi không cần dùng khuôn sáo của tông môn áp đặt lên người Phong Vân Vô Ngân. Xử phạt gì đó, toàn bộ đều miễn đi.
- Cái gì?
Ngạo Hàn tông chủ Sở Bích toàn thân run lên, hắn cực kỳ không cam lòng, nhịn không được lên tiếng cãi lại:
- Bệ hạ! Từ khi Ngạo Hàn tông nhất mạch sáng lập tới nay, có rất nhiều quy tắc, được dùng để khen thưởng hoặc xử phạt môn nhân. Phong Vân Vô Ngân cậy tài khinh người, hoàn toàn không để tông môn vào mắt, đây là tội lớn đại nghịch bất đạo! Vi thần nếu như không nghiêm phạt, làm sao có thể ăn nói được với các tiên hiền của tông môn? Làm sao có thể phục chúng?
- Sở Bích!
Thình lình trong lúc đó, trên mặt hoàng đế dần hiện ra biểu tình vô cùng không tốt:
- Cái gì mà quy tắc, quy củ? Đúng, bất kẻ là tông môn hay là đế quốc, đều có quy tắc, tuy củ. Nhưng có một số người lại có thể đánh vỡ những thứ gọi là quy tắc, quy củ này! Phong Vân Vô Ngân chính là người như thế. Ngươi muốn xử trí Phong Vân Vô Ngân? Trẫm nói cho ngươi biết, nếu như ngươi muốn xử phạt Phong Vân Vô Ngân, trẫm nhất định sẽ đặc xá! Sở Bích, ngươi hãy mang theo môn nhân Ngạo Hàn tông rời khỏi hoàng thành đi! Cuộc giao lưu vũ kỹ năm tông lần này, cùng với luyện tập trong U Mật Tháp cũng đã kết thúc, các ngươi có thể trở về được rồi.
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, trực tiếp đặc xá Phong Vân Vô Ngân. Trong lời lẽ của hắn, hoàn toàn nghiêng hẳn về Phong Vân Vô Ngân. Trong lòng Hoàng đế biết rất rõ, phía sau Phong Vân Vô Ngân còn có một chỗ dựa cường đại vững chắc đến mức hoàng đế cũng phải kiêng kỵ. Ngạo Hàn tông tính là cái gì?
Nếu như giữa hai bên Phong Vân Vô Ngân cùng Ngạo Hàn tông phải chọn để ủng hộ một bên, hoàng đế tất nhiên sẽ lựa chọn Phong Vân Vô Ngân!
Ngạo Hàn tông chủ đã nghe ra ý tứ của hoàng đế, ngày hôm nay bất kể thế nào, hắn cũng không thể dùng môn quy để diệt trừ Phong Vân Vô Ngân được. Ngũ tạng lục phủ Ngạo Hàn tông chủ như thiêu đốt muốn phun ra lửa. Mạnh mẽ nhẫn nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vâng, bệ hạ! Từ nay về sau, Ngạo Hàn tông không còn Phong Vân Vô Ngân nữa! Vi thần liền dẫn môn nhân quay về!
Nói xong, Ngạo Hàn tông ngước mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân. Trong ánh mắt đều là cừu hận ngập trời, oán độc, sát khí vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Trong khoảnh khắc, đám người Ngạo Hàn tông đã ra khỏi hoàng cung.
- Phong Vân Vô Ngân, coi như ngươi đã đắc tội toàn bộ Ngạo Hàn tông rồi. Từ nay về sau không chết không thôi!
Lúc này, hoàng đế cười nhạt nói.
- Bệ hạ, giữa ta cùng Ngạo Hàn tông quả thực có chút thù hận. Tông chủ tương lai Gia Luật Hoành của Ngạo Hàn tông đã định ra quyết chiến sinh tử vẫn cùng ta. Hôm nay Gia Luật Hoành đang bế quan khổ tu trong một vị diện thời không đặc thù, sau khi xuất quan, ta liền đem hắn bầm thây vạn đoạn.
Phong Vân Vô Ngân nói cười như không có gì:
- Từ khi ta tiến vào Ngạo Hàn tông tới nay, Ngạo Hàn tông chủ đã nói rõ sẽ không cho ta một chút tài nguyên tu luyện nào, sớm đã không coi ta là đệ tử tông môn, ta hà tất phải kính trọng hắn?
- A...
Hoàng đế gật đầu:
- Thì ra là thế!
Ngừng lại một chút, hoàng đế nói;
- Đi thôi, Phong Vân Vô Ngân, theo trẫm đến ngự hoa viên ngồi tâm sự một lúc.
- Vâng, bệ hạ!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu đáp lời.
Hai người chậm rãi bước đi, phía sau là một đoàn thái giám, cung nữ đi theo.
- Phong Vân Vô Ngân, Ngạo Hàn tông là một trong năm đại tông môn của đế quốc, sáng lập ngàn vạn năm, tuy rằng trẫm thiên vị ngươi, nhưng cũng không thể ở bên ngoài giúp ngươi áp chế Ngạo Hàn tông được. Ân oán giữa ngươi cùng Ngạo Hàn tông, trẫm sẽ không nhúng tay vào. Chỉ có thể đảm bảo khi ngươi ở trong hoàng thành không bị hãm hại mà thôi.
Hoàng đế nhàn nhạt nói.
- Bệ hạ, ta hiểu rõ!
Phong Vân Vô Ngân gật đầu.
Hoàng đế thấy Phong Vân Vô Ngân bộ dáng vẫn trấn định như thường, khônh hề tỏ ra sợ hãi, cũng gật đầu nói:
- Cũng đúng. Ngươi không cần sợ Ngạo Hàn tông. Chỗ dựa sau lưng ngươi, chỉ cần giơ tay nhấc chân, liền có thể diệt Ngạo Hàn tông mười lần tám lần.
Phong Vân Vô Ngân cười cười từ chối cho ý kiến. Nghĩ thầm, đằng sau ta làm quái gì có chỗ dựa nào? Đơn giản chỉ là Kiếm Tiên Đồ Lục. Nhưng hôm nay, ý chí hoàng kim của Kiếm Tiên Đồ Lục đã tiêu hao không còn, ta còn phải tìm kiếm những di vật kiếm tu thượng cổ, bổ sung năng lượng cho Kiếm Tiên Đồ Lục mới được.
Hoàng đế tiếp tục nói:
-Trong tông môn Ngạo Hàn tông thực sự không có tồn tại nào mạnh mẽ. Đơn giản chỉ có vài phân thân Thánh giai trấn thủ tông môn. Nhân vật lợi hại chân chính sẽ phải đi lịch lãm ở các vị diện cao cấp, hoặc là chiếm đất phong vương tại Vô Biên Hải Vực. Ngạo Hàn tông chủ ngược lại sẽ không chuyện bé xé ra to gửi tin tức vào trong hải vực cho những lão già kia đối phó với một thiếu niên như ngươi. Những lão gia hỏa này cũng không thể tự hạ thấp thân phận để truy sát một thiếu niên Tiên Thiên Tử Khí cảnh... Chẳng qua, Phong Vân Vô Ngân, hiện tại ngươi hoàn toàn có thựuc lực đánh bại những võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh bình thường. Ngươi là thiên tài chân chính. Đương nhiên, cái đó cũng có quan hệ với vị đại năng đứng đằng sau bồi dưỡng ngươi.
- Võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh bình thường?
Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày.
Lúc này đã tiến vào trong ngự hoa viên, hoàng đế liền ban ghế cho Phong Vân Vô Ngân. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, hoàng đế cười nói:
- Phong Vân Vô Ngân, tuy rằng ngươi thiên tư lăng vân, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, kiến thức nông cạn. Những võ giả Tiên Thiên Cương khí cảnh, Tiên Thiên Tử Khí cảnh, Tiên Thiên Hạo Khí cảnh mà ngươi được thấy, trong vị diện này của chúng ta chẳng qua chỉ là một góc của núi băng mà thôi. Chỉ khi nào ngươi chính thức tiến vào trong hải vực mới có thể hiểu rõ, cái gọi là thiên tài đó, thực sự rất nhiều. Trong hải vực có các loại võ giả huyết mạch cao quý, có các loại ngoại tộc, các loại chủng tộc kỳ dị... Được rồi, ngươi sắp tiến vào Vô Biên Hải Vực để lịch lãm hả?
Đúng!
Phong Vân Vô Ngân không chút giấu diếm:
- Bệ hạ, chờ ta bế quan một thời gian ngắn, tiêu hóa những kinh nghiệm cùng với vật phẩm thu được ở trong U Mật Tháp, liền lập tức rời đi. Đúng như lời bệ hạ nói, ánh mắt hiện tại của ta vẫn còn quá thấp, là ếch ngồi đáy giếng. Nếu như ta co đầu rút cổ trong đại lục Huyền Tôn, cả đời sẽ không thể gặp được thiên tài chân chính, đối với con đường tu luyện của ta cũng sẽ có hạn chế rất lớn.
- Đúng! Võ giả chưa đi Vô Biên Hải Vực, không thể tính là võ giả chân chính! Đây là một câu nói truyền lưu trên đại lục Huyền Tôn.
Hoàng đế gật đầu nói. Bỗng nhiên, hắn đột ngột chuyển đề tài:
- Phong Vân Vô Ngân, thời gian sống sót trong U Mật Tháp của ngươi, so với trẫm còn lâu hơn, trẫm rất hiếu kỳ, ngươi đến tột cùng đã đạt được thứ gì?
- Cái này...
Phong Vân Vô Ngân chần chờ.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi phải biết rằng, U Mật Tháp là do tổ tiên của trẫm, quân chủ khai quốc sáng lập ra. Bởi vậy trẫm đối với một ít tình huống của U Mật Tháp, so với người ngoài thì hiểu biết hơn nhiều. Trẫm biết, tổ tiên của trẫm, vị quân chủ khai quốc kia, sau khi tiến vào vị diện cao cấp cũng thành lập một vương triều. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trấn thủ thông đạo Tiên Thiên Hạo Khí cảnh của U Mật Tháp, là một vài hậu đại thân vương của hoàng tộc chúng ta ở vị diện cao cấp. Người mạnh nhất trong đó, nhất định là có được huyết mạch hoàng thất vô cùng nồng đậm! Phong Vân Vô Ngân, lúc trước trẫm đã nói, khi tiên đế rời khỏi vị diện đại lục Huyền Tôn đã là Đế giai. Sau khi hắn rời đi được ngàn năm mới sáng lập ra U Mật Tháp, khi đó, cảnh giới của hắn, sợ rằng đã vượt qua Đế giai, đạt được tới Thần giai!
Nói đến đây, trên mặt hoàng đế cũng dần hiện ra thần sắc sùng bái:
- Nói cách khác, vương giả trấn thủ mỗi một thông đạo của U Mật Tháp, huyết mạch trên người, cũng có thể...
- Huyết mạch Thần giai?
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động. Chẳng trách thiếu niên bạch y kia lại cường hãn đến vậy, chẳng lẽ, hắn có được huyết mạch Thần giai?
- Ừm. Cho dù không phải là huyết mạch Thần giai, cũng sẽ là huyết mạch Đế giai vô cùng nồng đậm.
Hoàng đế lo lắng thở dài nói:
- Những thành viên hoàng thất này, thực sự là may mắn. Không những được trưởng thành, tu luyện ở trong vị diện cao cấp, về phương diện huyết mạch, so với chúng ta... Trẫm tiến vào thông đạo Thánh giai, liền gặp phải vương giả của thông đạo Thánh giai này, vương giả kia, thực sự quá mạnh mẽ, cảnh giới tương đương với trẫm, sức chiến đấu lại cao hơn trẫm gấp trăm lần. Hắn chỉ dùng một đầu ngón tay, liền... liền giết chết trẫm.
- Quá mạnh mẽ!
Phong Vân Vô Ngân cũng nhịn không được hít vào một luồng khí lạnh:
- Cùng một cảnh giới, sức chiến đấu lại cao hơn gấp trăm lần... Lẽ nào, võ giả vị diện cao cấp, so với những võ giả ở vị diện của chúng ta, trời sinh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều sao?
- Quả đúng vậy!
Hoàng đế cũng không phủ nhận:
- Vị diện cao cấp, thiên địa linh khí dư thừa, vị diện của chúng ta không thể nào sánh bằng được. Các loại thiên tài địa bảo, dược liệu cũng không phải vị diện cấp thấp như chúng ta có thể so sánh. Hơn nữa, đại đa số những võ giả ở vị diện cấp thấp, sau khi tu luyện tới Đế giai, đều đi tới những vị diện cao cấp để lang bạt. Cũng vì thế mà người của vị diện cao cấp, sau khi sinh ra đã có được huyết mạch vô cùng cao quý.
- Ta hiểu rồi!
Phong Vân Vô Ngân bật thốt lên:
-Vị diện cao cấp có rất nhiều Đế giai, thậm chí là Thần giai, bởi vậy, con cháu họ sau khi sinh ra toàn bộ đều là huyết mạch cao quý.
- Ừm. Một ngày nào đó, trẫm cũng sẽ tiến vào vị diện của tiên đế, tiến vào hoàng triều của tiên đế sáng tạo trong vị diện cao cấp đó.
Trên mặt hoàng đến vô cùng sáng lạn, dường như đang tự lẩm bẩm với mình.
- Phong Vân Vô Ngân, nếu như trẫm không đoán sai, ngươi cũng đã chết trong tay người thủ hộ mạnh nhất của thông đạo Tiên Thiên Hạo Khí cảnh.
Hoàng đế cười nhạt nói.
- Người thủ hộ mạnh nhất? Tên gia hỏa đó đã bị ta giết rồi, còn rơi ra được một hạt giống màu xanh nữa.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm cười. , chẳng qua ngoài miệng lại nói:
- Đúng vậy. Người thủ hộ mạnh nhất của thông đạo Tiên Thiên Hạo Khí cảnh kia, là một thiếu niên bạch y, nhiều lắm cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, am hiểu thương thuật, giơ tay nhấc chân dường như cũng có thể giết hết toàn bộ tông chủ của năm đại tông môn, phi thường đáng sợ! Ta cũng bị hắn giết chết! Ài, bệ hạ, trên thực tế, mặc dù ta tiến vào trong U Mật Tháp, kiên trì đến phút cuối cùng mới bị giết, thế nhưng bảo vật mà ta kiếm được cũng không trân quý như trong tưởng tượng của bệ hạ đâu. Đơn giản chỉ là gần ngàn khối hạo khí linh thạch, cùng với một bộ tàn thiên thương thuật Địa giai cao cấp, cộng thêm một chút dược liệu.
- Hả? Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mặc bạch y, sức chiến đấu so với tông chủ năm đại tông môn còn mạnh hơn?
Chân mày hoàng đế nhíu lại một lúc:
- Đây nhất định là một người có huyết mạch cao cấp! Nói không chừng, có lẽ còn là Thần giai huyết mạch! Đáng tiếc, Phong Vân Vô Ngân, nếu như ngươi có thể đánh chết được thiếu niên thiên tài của vị diện cao cấp này, bảo vật rơi ra tuyệt đối phi thường kinh khủng.
- Ài...
Phong Vân Vô Ngân cũng giả vờ nuối tiếc:
- Bệ hạ, ta cũng muốn giết hắn lắm. Nhưng... thực lực cách nhau quá xa! Căn bản là không thể nào tiến lại gần hắn được.
Hoàng đế cũng không nghi ngờ gì, cười nói:
- Được rồi, Phong Vân Vô Ngân, trẫm có được một ít bảo vật, sắp phải bế quan khổ tu, khi ngươi tiến vào Vô Biên Hải Vực trẫm sẽ không đến tiễn được. Phong Vân Vô Ngân, trẫm cho ngươi một lời hứa, thời gian U Mật Tháp phủ xuống lần tiếp theo, bất kể là ngươi ở nơi nào, trẫm cũng đều dành cho ngươi một danh ngạch tiến vào U Mật Tháp! Muốn có được bảo bối, vậy thì ngươi phải tu luyện cho thật tốt đi! Giết chết mỗi một người thủ hộ mạnh nhất trong thông đạo, cũng đều đạt được chỗ tốt khó có thể tưởng tượng! Đương nhiên, vượt cấp chém giết sẽ rơi ra bảo vật, nếu như là một Thánh giai tiến vào đó giết chết người thủ hộ mạnh nhất của thông đạo Tiên Thiên Tử Khí cảnh, Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, vậy thì cũng chẳng đạt được bảo vật gì đáng nói.
- A? Nguyên lai là như vậy! Lấy tu vi Tiên Thiên Tử Khí cảnh của ta, vượt cấp chém giết một người thủ hộ Tiên Thiên Hạo Khí cảnh mạnh nhất, vậy thì bảo vật rơi ra khẳng định là vô cùng trân quý.
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với hạt giống màu xanh mà mình vừa đạt được.
Đến tột cùng đó là bảo vật gì?
Đương nhiên, hoàng đế có mặt ở đây, Phong Vân Vô Ngân không dám khinh thường, chỉ có thể ẩn nhẫn, tạm thời không đi quan sát nghiên cứu hạt giống màu xanh đó.
Sau đó, Phong Vân Vô Ngân từ biệt hoàng đế, quay trở về khu vực tiên gia phúc địa của hoàng thất.
Tiên gia phúc địa hoàng thất, khu vực Tiên Thiên Cương khí cảnh, lại một lần nữa tỏa ra sinh cơ. Tiên thiên cương khí so với ngày trước càng thêm nồng đậm, đầy rẫy trong khu vực này. Vô số các loại kỳ hoa dị thảo lại một lần nữa sinh trưởng, xanh um tươi tốt, màu sắc rực rỡ.
← Ch. 231 | Ch. 233 → |