← Ch.002 | Ch.004 → |
Hắn vừa chuyển, nhìn một chút đám người đại gia tộc xung quanh:
- Các ngươi muốn diệt cỏ diệt tận gốc, kỳ thực cũng không cần thiết, một tiểu oa nhi như vậy, không đủ làm nên trò trống gì, để các ngươi có thể yên tâm, như vậy...
Da Luật Hoành khinh thường quét mắt nhìn đám người các đại gia tộc trong đại điện.
Hắn, cao ngạo, lãnh ngạo, không ai bì nổi!
Rồi đột nhiên trong lúc đó, hắn vương tay phải, ngón trỏ vạch lên một vòng khí cầu màu trắng tạo thành phù triện, trong miệng nhẹ nhàng vừa quát...
- Phong!
Phất tay trong lúc đó, phù triện nho nhỏ kia, trực tiếp đánh vào vị trí dưới rốn Phong Vân Vô Ngân! Nơi đó, chính là đan điền!
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân lạnh lùng, sau đó cảm giác trong đan điền dường như bị nhét vào một loại vật chất lạ lùng nào đó. Sau đó, lại không cảm giác thấy sự tồn tại của đan điền nữa.
- Băng Phong Quyết trong Ngạo Hàn Thất Quyết?
Phong Vân Mặc nhẹ giọng hô một tiếng.
- Tiểu oa nhi, ta đã phong ấn đan điền của ngươi, từ nay về sau, ngươi không còn khả năng tu luyện bất luận vũ kỹ, đã là một nửa phế nhân!
Trong mắt Da Luật Hoành có chút biểu tình trêu tức:
- Trừ phi là võ giả cấp bậc Tiên Thiên mới có thể hóa giải phong ấn của ta!
Két... Két...
Phong Vân Vô Ngân cắn chặt hàn răng, phát ra tiếng ken két..
Hận!
Hắn hận đến tận trời xanh!
- Cứ như vậy bị người ta chơi đùa? Bị người ta tùy ý phong ấn đan điền?
- Được rồi, bây giờ ta phải về tông môn phục mệnh. Tiểu oa nhi này, có thể nói là cả đời tàn phế, suốt đời không thể ngưng tụ một tia huyền khí, các ngươi cũng có thể yên lòng. Không muốn giết hắn, đỡ bị làm xấu thanh danh của Ngạo Hàn Tông chúng ta, để người ngoài nói ra nói vào!
Da Luật Hoành chắp tay sau lưng, cười tiêu sái, thân hình giống như một làn khói nhẹ, bay về bên ngoài điện.
- Sứ giả đại nhân mưu tính sâu xa, chúng ta bội phục! Cung nghênh sứ giả đại nhân!
Trong đại điện, vang lên một trận âm thanh ca tụng công đức.
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân gắt gao nhìn chằm chằm Da Luật Hoành dần khuất xa, con ngươi dường như sắp rơi khỏi hốc mắt, từng sợi tơ máu hiện ra!
- Ha ha, tiểu oa nhi, xem ra ngươi không phục lắm! Nếu có một ngày ngươi có bản lĩnh, có thể đến Ngạo Hàn Tông tìm Da Luật Hoành ta tính sổ! Ha ha! Có ý tức, thực sự có ý tứ!
Da Luật Hoành trêu tức cười.
- Ha ha, sứ giả đại nhân thực hài hước!
Trong đại điện, cả đám người đều phát ra tiếng cười.
- Ngươi yên tâm, Da Luật Hoành, Phong Vân Vô Ngân ta nhất định sẽ tìm được ngươi! Nhất định!
Âm thanh hài đồng nho nhỏ, chợt quanh quẩn trong đại điện.
- Ha ha ha ha!
Thế nhưng rất nhanh, âm thanh non nớt này, liền bị bao phủ bởi một trận tiếng cười vang.
Phong Vân Vô Ngân nắm chặt hai tay, trong lòng âm thầm thề:
- Đám các ngươi, hãy đợi đấy! Chung quy có một ngày, ta sẽ cho các ngươi trả giá đắt vì hành vi hôm nay của các ngươi!
Khâu Hác Thành!
Phong Vân gia tộc, chính là một trong sáu đại gia tộc của Khâu Hác Thành, địa ben bên ngoài ven viển. Lấy tơ lụa, hải sản, ủ rượu, hàng tre thủ thủ công mỹ nghệ làm ăn buôn bán. Luận tài lực, Phong Vân gia tộc đủ để mạnh hơn ngũ đại gia tộc khác một đầu.
Từ khi Da Luật Hoành rời khỏi, rốt cuộc tốt xấu Phong Vân Vô Ngân cũng bảo toàn được một mạng. Hắn được Phong Văn Mặc sắp xếp ở một phủ đệ mà thành viên dòng chính của Phong Vân gia tộc sinh sống.
Bất quá, trong cuộc sống mấy tháng từ nay về sau, Phong Vân Vô Ngân chịu đủ các lời chế nhạo châm chọc của huynh đệ tỉ muội các thế hệ. Nhưng dù vậy, Phong Vân Vô Ngân vẫn luôn luôn lạnh lùng đáp lại.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân rất nhanh ý thức được một vấn đề. Trong bất luận thế giới nào, đều có loại chuyện người không gây phiền phức, phiền phức tự tìm tới cửa.
Có vài thứ, nếu như Phong Vân Vô Ngân không cố tình gây sự, nhưng lại bị đối phương quyền cước đấm đá.
Đánh trả không có bất luận ý nghĩa gì.
Đan điền Phong Vân Vô Ngân bị phong ấn, bản thân chỉ có một điểm tu vi huyền khí lãng vô cùng, lúc này đã không còn sót lại chút gì, làm sao có thể là đối thủ của đám huynh đệ tỉ muội hung ác trong gia tộc?
Bởi vậy, cho nên mấy lần bị đòn hiểm.
Sau khi bị đánh, Phong Vân Vô Ngân chưa bao giờ đi cáo trạng. Hắn cũng biết, đám huynh đệ trong tộc này đều là đám hài tử xấu xa tuổi tác xấp xỉ với chính mình. Bọn họ làm gì có tâm cơ? Đáng giá năm lần bảy lượt vung tay với chính mình sao?
Đơn giản chính là một ít trưởng bối có tâm cơ ở sau lưng xúi giục mà thôi!
Đương nhiên, toàn bộ Phong Vân gia tộc, cũng không phải mỗi người đều nhìn Phong Vân Vô Ngân không vừa mắt.
Phong Vân Tuyết là trường hợp ngoại lệ duy nhất.
Phong Vân Tuyết, 16 tuổi, là nữ nhi của Phong Vân Triệu, con thứ hai của Phong Vân Mặc, trong đám người trẻ tuổi của gia tộc, thiên tư của nàng bức thẳng trời cao, tu vi huyền khí dĩ nhiên đã đạt Hậu Thiên ngũ phẩm, là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm của Phong Vân gia tộc. Cũng là kiều nữ vô cùng có khả năng được Ngạo Hàn Tông chọn nhập tông môn trong nghi thức tuyển chọn năm sau của Ngạo Hàn Tông.
Vào lần Phong Vân Vô Ngân gặp đòn hiểm lần thứ năm, vừa lúc bị Phong Vân Tuyết thấy được.
Ngày đó, toàn thân Phong Vân Tuyết mặc quần áo màu vàng nhạt, thanh nhã như tuyết, mắt trong như nước mùa thu, không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Nàng xua tan đám trẻ đang quần ẩn Phong Vân Vô Ngân, tự mình đỡ Phong Vân Vô Ngân đến gian phòng của nàng. Tặng thuốc trị thương, ôn nhu an ủi.
Lúc Phong Vân Vô Ngân rời khỏi gian phòng của Phong Vân Tuyết Phong Vân Tuyết rất chăm chú nói một câu:
- Vô Ngân, sau này có ai bắt nạt đệ, đệ cứ nói cho Tuyết tỷ.
Phong Vân Tuyết cũng không phải chỉ biết nói miệng. Thậm chí nàng tự mình triệu tập đám tiểu bối trong Phong Vân gia tộc, trước mặt mọi người tuyên bố:
- Từ hôm nay trở đi, nếu ai bắt nạt Phong Vân Vô Ngân, đó chính là bắt nạt Phong Vân Tuyết.
Tại trong đám người trẻ tuổi, Phong Vân Tuyết là thần tượng, là mục tiêu để mọi người học tập. Bởi vậy lời của nàng nói cũng rất đủ phân lượng.
Từ nay về sau, không có ai động thủ đánh Phong Vân Vô Ngân, chỉ bất quá, lời nói châm chọc, chửi rủa cười nhạo, liền thường như cơm bữa.
- Ta phải dựa vào chính mình! Tuyết tỷ không thể giúp ta cả đời! Nếu như, ta hài lòng với hiện tại, cả đời này của ta, chung quy của có thể làm một phế nhân! Ta, còn muốn đi Ngạo Hàn Tông, tìm Da Luật Hoành kia!
Phong Vân Vô Ngân thường xuyên nói với chính mình như thế.
Dựa vào chính mình?
Đan điền đã bị phong ấn, không thể tụ tập một tia huyền khí, lấy gì để dựa vào?
Với tư cách là một người xuyên qua, Phong Vân Vô Ngân không giống đám người miêu tả trong tiểu thuyết, tùy thân mang theo bàn tay vàng cỗ máy gian lận. Thế nhưng, hắn còn có con bài có thể đánh.
Kiếp trước, tổ tiên Phong Vân Vô Ngân đã từng truyền xuống một bộ kiếm pháp tên là Độc Cô Cửu Kiếm!
Bí quyết tổng cộng có hơn ba nghìn chữ, bao gồm ba trăm sáu mươi loại biến hóa.
Tổng quyết thức!
Phá Kiếm Thức!
Phá Đao Thức!
Phá Thương Thức!
Phá Tiên Thức!
Phá Tác Thức!
Phá Chưởng Thức!
Phá Tiến Thức!
Phá Khí Thức!
Lúc Phong Vân Vô Ngân còn nhỏ tuổi, liền học thuộc làu Độc Cô Cửu Kiếm này. Thế nhưng thời gian trôi qua, người dần lớn lên, hắn ý thức được, những đồ vật này cũng không thể dùng làm cơm ăn.
Độc Cô Cửu Kiếm cái gì? Luyện thành có thể tìm được một công tác ổn định? Có thể làm đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa? Có thể không sợ súng lục đại pháo hay không?
Căn bản không có nhiều tác dụng lắm.
Bởi vậy, kiếp trước, Phong Vân Vô Ngân khinh thường thứ mạc danh kỳ diệu tổ tiên lưu truyền lại này. Thế nhưng, giờ khắc này, Độc Cô Cửu Kiếm lại trở thành cọng rơm cứu mạng duy nhất của Phong Vân Vô Ngân.
Không dám cam đoan đựa vào khẩu quyết là có thể tu luyện ra võ học tuyệt thế, nhưng chung quy muốn sống khá giả hơn, không thể ngồi chờ chết không được sao?
Phong Vân Vô Ngân quyết định thử xem.
Bất quá, muốn luyện công, phải tác ra những ánh mắt theo dõi của Phong Vân gia tộc, tìm được một nơi hẻo lánh không người, chính mình cẩn thận lục lọi lại mới được.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân rõ ràng, nếu như chuyện mình động đao kiếm học võ nghệ, bị một số người trong Phong Vân gia tộc biết, sợ rằng trước tiên sẽ đi ra chèn ép.
Phong Vân Vô Ngân nói cho Phong Vân Tuyết biết ý tưởng rời xa phủ đệ dòng chính của Phong Vân gia tộc. Quả nhiên Phong Vân Tuyết chăm sóc Phong Vân Vô Ngân rất tỉ mỉ, do nàng đứng ra, rất nhanh thay Phong Vân Vô Ngân tranh thủ được một chỗ để "ẩn cư".
Đó chính là một khối khu vực Phong Vân gia tộc không dùng đến.
Địa phương kia ở ven biển, lại tới gần núi non rừng rậm, xưa nay, người của Phong Vân gia tộc, sẽ không hỏi thăm những địa phương như thế.
Phong Vân Mặc tự mình phê chuẩn, Phong Vân Vô Ngân có thể ở lại cạnh biển. Mỗi ngày sắp xếp một gã người hầu, đưa lương thực thực phẩm cần thiết trong một ngày đêm.
Trên thực tế, Phong Vân Mặc cũng có ý định sung quân Phong Vân Vô Ngân ra biên cương.
Tuy nói rằng, Phong Vân Mặc đã đáp ứng Phong Vân Bách Thắng muốn chiếu cố Phong Vân Vô Ngân. Nhưng đan điền Phong Vân Vô Ngân đã bị phong ấn, đã thành phế nhân, mỗi lần Phong Vân Mặc gặp Phong Vân Vô Ngân đều chói mắt, trong lòng sẽ gặp ý nghĩ xui, mất mặt. Hơn nữa, toàn bộ người trong Phong Vân gia tộc đều không muốn gặp Phong Vân Vô Ngân. Phong Vân Mặc không cần thiết phải vì một phế nhân ảnh hưởng đến sự đoàn kết bên trong gia tộc.
Hiện tại, Phong Vân Vô Ngân chủ động đưa ra yêu cầu rời xa phủ đệ dòng chính, Phong Vân Mặc thực sự là cầu còn không được.
Phong Vân Vô Ngân bằng tốc độ nhanh nhất, chuyển đến khu vực kia.
Cạnh biển có một nhà tranh đổ nát, trong không khí có mùi vị mặn mà của nước biển, sóng biển vuốt vào bờ cát và đá ngầm, phụt phụt rung động.
Hai bên nhà tranh, là núi non rừng rậm nguyên thủy liếc mắt không thấy cuối.
Con người phải bước đi bằng đôi chân của chính mình.
Rời xa những khuôn mặt đáng ghét kia của Phong Vân gia tộc, tới địa phương hoang vắng này, trong lòng Phong Vân Vô Ngân mới cảm giác rộng rãi thư sướng.
- Bắt đầu từ ngày mai, liền tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm kia!
Phong Vân Vô Ngân nhìn nước biển dâng trào mãnh liệt cuồn cuộn, trong lòng bắt đầu định ra kế hoạch tu luyện cho chính mình.
...
Mà về phương diện khác.
Phủ đệ thành viên dòng chính Phong Vân gia tộc.
Lầu các lớn nhất, nơi đại nhi tử của Phong Vân Mặc, Phong Vân Sở ở lại.
- Phu nhân, nàng có ý kiến gì đối với cử động khác thường của tiểu tử Phong Vân Vô Ngân kia không?
Phong Vân Sở song song mà ngồi, tay đang cầm một chén trà thơm, dò hỏi một vị phụ nhân đang ung dung ngồi phía đối diện trên giường.
- Phu quân nói là chuyện Phong Vân Vô Ngân tự nguyện đi chỗ bên cạnh biển để ẩn cư kia?
Lông mi phụ nhân hơi nhăn một chút, mặt mang theo ý cười:
- Sở ca, việc này, ta còn có thể có ý kiến gì? Cam chịu mà thôi!
Phong Vân Sở lắc đầu, đặt chén trà trong tay lên bàn:
- Phu nhân, cuối cùng ta cảm giác tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này, rất không thích hợp. Phải biết rằng, lúc ngũ đệ Phong Vân Bách Thắng của ta còn trẻ tuổi, thiên phú tập võ ban đầu cũng rối tinh rối mù, đến mười ba tuổi mới miễn cưỡng đạt được cảnh giới Hậu Thiên nhất phẩm. Nhưng bước qua cửa ải này, hắn dường như đột nhiên thông suốt, đến mười sát tuổi, đã phá tan cảnh giới huyền khí Hậu Thiên ngũ trọng, thành tựu này, trong gia tộc chúng ta cũng đủ được khen ngợi rồi. Lúc đó Ngạo Hàn Tông chọn lựa nhân tài, Phong Vân Bách Thắng không ở Khâu Hác Thành, nếu không sợ là hắn sẽ trực tiếp bị chọn tiến vào Ngạo Hàn Tông đây!
Ngừng lại một chút, Phong Vân Sở tiếp tục nói:
- Ta càng xem Phong Vân Vô Ngân, càng nghĩ đến Phong Vân Bách Thắng năm đó. Không thích hợp, sự tình không thích hợp.
- Cáp! Sở ca, huynh chỉ buồn lo vô cớ! Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Bách Thắng, không có bất luận thứ gì có thể so sánh! Khác không nói, Phong Vân Vô Ngân đã bị đại nhân Ngạo Hàn Tông phong kín đan điền, cả đời không thể tụ tập một tia huyền khí, hắn còn có thể phá kén mà ra sao?
Phụ nhân ung dung có chút cười nhạt nói.
- Vẫn không thích hợp. Ngày đó tại chủ điện, nàng cũng thấy ánh mắt kia của Phong Vân Vô Ngân, giống như ánh mắt dã thú, đó không phải là ánh mặt một hài đồng mười tuổi nên có! Hơn nữa, một tiểu hài tử, chủ động yêu cầu đi ẩn cư ở gần biển... Ta không nghĩ ra. Xác thực không nghĩ ra...
Phong Vân Vô Ngân lấy tay gõ mặt bàn, tự hỏi mấy hơi thở, hắn cất cao giọng nói:
- Phúc bá!
- Có tiểu nhân!
Lập tức, một lão đầu khom khom, bước nhanh từ dưới đi lên.
"Phúc bá" này chính là một nộ bộc trung thành của Phong Vân Sở, tu vi huyền khí, đạt được Hậu Thiên tam phẩm. Vóc người hắn thấp bé, tướng mạo giống vượn giống khỉ, thường thường lộ ra ánh mắt âm hiểu xảo trá.
- Chủ nhân, chủ mẫu, không biết có chuyện gì muốn giao cho tiểu nhân đi làm?
Phúc bá hạ thấp người, khom lưng hỏi.
- Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi đi đưa cơm một lần cho Phong Vân Vô Ngân ở cạnh biển ẩn cư!
Phong Vân Sở nhàn nhạt nói.
- Chủ nhân, ý người muốn...
Phúc bá chặt ngang một cái trên hư không, tạo thành tư thế chém giết.
- Không cần giết hắn!
Phong Vân Sở nhẹ nhàng lắc đầu:
- Có thể là ta đã thực sự quá mức lo lắng, bất quá, luôn luôn cần một người hầu, mỗi ngày đưa cơm cho Phong Vân Vô Ngân, bởi vậy, chuyện này, giao cho ngươi đi làm. Không có ý tứ khác, trong mỗi lúc đưa cơm, quan sát một chút Phong Vân Vô Ngân xem có hành vi khác thường nào không, nếu có, nhớ kỹ bẩm báo ta!
- Vâng, chủ nhân, tiểu nhân rõ rồi!
Phúc bá nở một nụ cười âm hiểm..
...
Sáng sớm tinh mơ! Cạnh biển!
Ánh bình minh chiếu xuống ngoài khơi xa tít mù, tạo nên từng đạo ánh vàng đỏ hắt lên từ mặt biển, như một chiếc gương đồng sáng lóa!
Chiếc gương đó, khi thì bình tĩnh, khi thì rung chuyển, trời nước một màu, đẹp không sao tả xiết!
← Ch. 002 | Ch. 004 → |