← Ch.030 | Ch.032 → |
- Ba vị trọng tài yên tâm. Vô Ngân về sau nếu có thể đạt được thành tích, nhất định sẽ không quên ân đức của ba vị trọng tài!
Đứa trẻ 11 tuổi, đưa ra lời thề hư vô mù mịt như thế này, vốn dĩ là buồn cười, nhưng ba gã trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý đều đồng thời chấn động, dường như dự cảm được điều gỉ đó. Khuôn mặt bọn họ do lo lắng mà căng ra, cũng dần dần thả lòng một chút, khóe miệng xuất hiện ý cười.
- Được, Vô Ngân, ân oán giữa bọn ta và Gia Luật Hoành chất chứa đã lâu, sớm muộn cùng phải đối mật, không liên quan đến chùyện của ngươi.
Trọng tài họ Tây Môn nói.
Lúc này, từ trong thành Nham Thạch, một lão già chậm rãi đi ra, lão ước chùng khoảng sáu bảy mươi tuổi, gầy đến mức chi còn bộ xương khô, khuôn mặt tiều tụy, bước đi khập khiễng, dì nhiên là người què!
Lão già chậm rãi đi đến phía 13 đám người bên này, trong miệng lười nhác nói.
- Mọi người đều trở về rồi sao?
Đừng thấy dáng vẻ gần đất xa trời của lão già, nhưng thanh âm vô cùng to, lời nói ra dường như có một loại lực xuyên thấu thần kỳ, làm cho tất cả mọi người ờ đây đều có thể nghe rõ.
- Chúc lão đến.
Trọng tài họ Đạt Hề sắc mặt trang nghiêm nói.
- Đi, chúng ta qua bên Chúc lão báo cáo tình hình.
Trọng tài họ Tây Môn cùng họ Ly đồng thời nói.
Ba gã trọng tài bảo Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết ờ đây chờ, sau đó đồng thời ra chỗ lão già kia, thái độ vô cùng cung kính.
39 gã trọng tài, đồng thời đều đi ra chỗ lão già, thái độ đều rất cung kính, bao gồm cả Gia Luật Hoành mất cao hơn trán cùng phải trở nên ngoan ngoãn.
Lão già cùng 39 trọng tài thương lượng vài phút, bỗng nhiên lớn tiếng nói.
- Được rồi, các tiểu tử, nơi này không có chùyện của các ngươi nữa. Lần lựa chọn thiếu niên anh kiệt này, các ngươi đà tận tâm tận lực rồi, đi lại mệt nhọc, trở về nghỉ ngơi đi.
- Vâng, Chúc lão!
39 trọng tài cùng trả lời, bỗng nhiên nổi đuôi nhau theo hương thành Nham Thạch mà đi. trong nháy mắt đà vào hết thành Nham Thạch, mất hút trong tầm mất của đám đệ tử thiếu niên.
Một lúc sau, lão già chậm rãi đi qua bên đám thiếu niên. Mỡ miệng nói:
- Đều đứng thẳng lên cho ta!
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân lướt vài vòng trên người lão già, chí cảm thấy lão thật sự rất bình thường, nhìn không ra chỗ đáng sợ. Tuy nhiên, đôi mắt nhỏ hẹp của lão đôi khi toát ra hung mang tựa như dã thú, khiến người ta sợ hãi!
Thình lình, lão già phát hiện ra Phong Vân Vô Ngân đang quan sát lão, nheo mắt lại nhìn thăng về phía Phong Vân Vô Ngân! Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, Phong Vân Vô Ngân chi cảm thấy cả người như sét đánh, dường như linh hồn đều phát run, hắn cuống quýt cúi đầu, trong lòng xác định nói.
- Lăo nhân này, sâu không thể lường!
Lăo giả cười mỉa một chút, đi tới trước mặt chúng đệ từ, cất cao giọng nói.
- Đệ tử của 13 thành trì, đà qua luyện tập căn bản tổng cộng có 109 người, ừm, các thiếu niên, chúc mừng các ngươi được tiến vào thành Nham Thạch với tư cách cơ bản, tuy nhiên, có thể ở thành Nham Thạch, từng bước hoàn thành mục tiêu và yêu cầu về võ công của các ngươi, vậy... Ha ha, vậy còn phải đợi xem. Các ngươi có thể gọi ta Chúc lão, hiện tại, ta dẫn các ngươi vào thành và đọc cho các ngươi một vài quy tắc.
Dừng một lúc, lão già giang hai tay ra, trong tay có hai nắm thẻ trúc, chép miệng nói.
- Chúc lão ta làm việc, lúc nào cùng phải như sấm rền gió cuốn, ha ha, nào, chia cho các ngươi cái này trước.
Vừa dứt lời, Lão Chúc hai tay giương lên, trong nháy mắt, hai nắm thẻ trúc trong tay, giống như một làn mưa hoa, bay lả tả về phía 109 thiếu niên.
Lực đạo vừa đúng, mỗi một thẻ trúc, vừa vặn bay đến trước mặt một thiếu niên, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng.
109 thiếu niên vô ý thức, vươn tay chụp lấy thẻ trúc đang bay đến trước mặt mình.
Sau đó, trong lòng 109 danh thiếu niên mới giật mình kinh hãi... Chúc lão đầu khống chế sức lực cùng độ chính xác quả thực không thể tường tượng nổi, đạt tới trình độ quỷ thần khó lường!
Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc, xem xem thẻ trúc trong tay, thẻ trúc nhìn tựa như chiếc đũa, trên một đầu có viết một chữ rất nhỏ ‘100’.
- Vô Ngân, thẻ trúc của tỷ ghi '49', chữ số này có ý gì?
Phong Vân Tuyết nói khẽ với Phong Vân Vô Ngân. Định đưa thẻ trúc trong tay cho Phong Vân Vô Ngân xem.
Phong Vân Vô Ngân lắc đầu.
- Tuyết tỷ, đệ cùng không biết đây là ý gì.
Chúc lão đầu cười ha ha nói.
- Các thiếu niên, cầm chắc lấy thẻ trúc của các ngươi, mặt trên có đánh sổ của các ngươi, số này, đợi lát nữa có thể có tác dụng làm thẻ ra vào. Được rồi, bây giờ, cùng ta vào thành!
Nói xong, Chúc lão đầu quay người lại, khập khiêng đi đen cửa thành.
Trong lòng các thiếu niên vừa lo sợ vừa chờ mong, nhắm mắt theo sát phía sau.
Trông thấy cửa thành cổ kính, trong lòng Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ... Khoảnh khấc bắt đầu bước vào thành Nham Thạch, vận mệnh của ta đà hoàn toàn thay đổi! Ta sẽ trở thành một võ giả chùyên chí vào võ đạo!
Phụ thân, mẫu thân, các người yên tâm, hài nhi nhất định sẽ dốc sức tu luyện, sớm ngày báo thù thay hai người!
109 thiếu niên do Chúc lão đầu dân đầu, cuối cùng đã bước vào thành Nham Thạch... Thánh địa võ đạo mà họ tha thiết ước mơ!
Vừa vào thành, con mắt của các thiêu niên đã không kìm nén được, hết nhìn đông lại nhìn tây, chi câm thấy mọi nơi đều đầy sự ngạc nhiên, nhìn hoa cả mắt.
Lớn.
Bố cục bên trong thành Nham Thạch mang tới cho các thiếu niên cám giác đầu tiên chính là lớn! Không gì sánh bằng! Vô cùng rộng lớn!
Phố phường phồn hoa, tửu lầu phiêu hương, đông như trẩy hội...
Nhiều.
Trong thành Nham Thạch, nhiều người, nhiều ngựa, nhưng qua lại vẫn rất có trật tự.
Độ tuổi của những người này không giống nhau, có những thiếu niên trẻ tuổi vung roi thúc ngựa phi nhanh, có những mỹ nữ thướt tha xinh đẹp vô hạn, thần thái tươi trẻ, tinh lực tràn ngập.
Cùng có nam nữ trung niên phong thái điềm tình.
Có những lão ông lão bà đã lục thất tuần, tinh thần quắc thước.
-Oa! Vô Ngân, thành thị thật náo nhiệt!
Phong Vân Tuyết ờ bên tai Phong Vân Vô Ngân, kinh hô một tiếng.
Phong Vân Vô Ngân lại nói.
- Tuyết tỷ, đệ quan sát qua, mỗi người trong thành đều có tu vi huyền khí không tầm thường, đặc biệt là nhưng người già và trung niên kia rất khó nhìn thấu được tu vi của họ. Đoán chừng, đều là Hậu Thiên bát phẩm trờ lên!
Phong Vân Vô Ngân không phải tới đây để xem náo nhiệt, hắn biết rỏ, muốn Sống sót được trong tòa thành thị thịnh vượng đông vui này cũng không phải đơn giản như vậy.
Những thiếu niên mới vào thành đang nhìn người ờ trong thành, mà những người trong thành cũng đang quan sát đám thiếu niên mới đến này.
Có người trong thành muốn lại gần quan sát lại bị Chúc lão đầu đẩy lùi ra.
Chúc lão đầu dường như có uy danh không tồi trong thành Nham Thạch, vừa mới nghiêm mặt, liền không có ai dám tiến lại gần xem đám người mới này.
Sau giờ ngọ, những tửu lầu trong thành tòa ra toàn mùi rượu thịt thơm phức, đại đa số các thiếu niên đều đã trải qua luyện tập cơ sở, sau đó bị đưa luôn vào thành Nham Thạch, bụng đã sớm đói, bây giờ, lục phủ ngũ tạng đều đang kêu réo.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |