← Ch.421 | Ch.423 → |
- Tốt, tốt, tên tạp dịch này, ngươi có thể chất chân long, nếu bản tọa đánh chết ngươi, luyện hóa thân thể ngươi, ngươi có hiểu được diệu dụng cỡ nào? Ha ha ha! Giống như một khối đan dược trân quý cực phẩm! Ngươi chính là một đạo dược thiệu cho bản tọa sử dụng! Bản tọa sẽ cắt vụn ngươi!
La Thiên Hoa kia cũng cười rộ lên, thân thể khẽ động, đao ngân tại bốn phương tám hướng lập tức run lên không thôi, liên tục ma sát với hàng rào không gian. Hơn nữa, đao ý và phân tử thiên địa còn sản sinh ra một loại cộng minh, cộng hưởng, sắc bén mười phần.
Hai người giằng co.
- Hai vị tiên sinh học phủ Tử Anh, các ngươi đều đến từ một học phủ, đồng khí liên chi, có mâu thuẫn gì nên cười đùa hóa ân thù, vì sao còn muốn chém giết lẫn nhau? Cho dù muốn chém giết, cũng có thể lên lôi đài trong học phủ đấu võ, không nên tư đấu như thế này. Hơn nữa, học phủ Tử Anh tựa hồ có quy định, nghiêm cấm học sinh tư đấu...
Một người trong số những thiếu phụ vừa được giải cứu, thấy vậy liền vội vã khuyên can.
Lại nói tiếp, những thiếu phụ này đều do Phong Vân Vô Ngân dùng thủ đoạn giải cứu ra, thế nên ở phương diện cảm tình, vẫn hướng về phía Phong Vân Vô Ngân.
Một thiếu phụ có chút tức giận, cất cao giọng nói:
- La tiên sinh, thiếp thân vừa mới nghe được hai người các ngươi đối thoại, ngươi là một trong mười đại đệ tử ngoại môn của học phủ Tử Anh, được hưởng rất nhiều quyền uy cao vợi, là một đại nhân vật. còn vị Phong Vân Vô Ngân tiên sinh này, chỉ là đệ tử tạp dịch, thân phận căn bản không thể so sánh với ngươi. Vì sao ngươi còn đánh lén hắn? Hơn nữa còn luôn mồm nói muốn luyện hóa thân thể hắn. Loại hành vi này, thực sự khiến kẻ khác chê cười, cũng không có chút phong độ...
- Mẹ nó, ồn ào quá!
Sắc mặt La Thiên Hoa kia từ hồng chuyển qua xanh, vung tay lên, trực tiếp đánh ngã tám thiếu phụ kia rơi xuống dưới, hết thảy đều ngã úp sấp xuống.
- Một đám tiện ngân, bên dưới đều bị người ta chơi nát rồi, còn muốn giảng đạo lý trước mặt bản tọa? Các ngươi còn cho rằng các ngươi đoan trang cao quý lắm sao? Hết thảy đều là tiện nhân! Nếu không phải vì các ngươi có thể đổi lấy năm vạn điểm công lao, lão tử liền gian bọn ngươi trước, sau đó diệt sạch!
Thần sắc La Thiên Hoa kia cực kỳ nanh ác!
- Ha ha ha... La sư huynh, ngươi đối đãi với một ít phụ nhân như thế, quả thực làm mất mặt học phủ Tử Anh chúng ta! Ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân mỉa mai một trận, có điều cũng không chậm trễ, thánh quang bùng phát quanh thân, kiếm khí bành trướng, hai nghìn ba trăm đạo chân khí hình rồng điên cuồng lủi động, hội tụ thành hàng dài trên đỉnh đầy Phong Vân Vô Ngân! Thế giới Long! Văn minh Long!
- Ta sẽ dùng toàn lực đánh với ngươi một trân! Đừng khiến ta thất vọng!
Phong Vân Vô Ngân bắt đầu khởi động chân nguyên quanh thân, ba căn kiếm cốt bộc phát ra ánh sáng ngọc, thuần dương, man hoang, liệt hỏa hòa quyện với nhau, dung hợp hoàn mỹ... Giết!
Một đạo kiếm quang thô to được đánh ra trong nháy mắt! Bên trong ẩn chứ vô số kiếm chiêu, kiếm ý, băng sát bản nguyên, phong sát bản nguyên, tất cả trong một, khí thể nghiền nát toàn bộ, quét ngang bát hoang...
Lúc này Phong Vân Vô Ngân công kích, chính là ngưng tụ toàn bộ tu vi trên kiếm đạo của mình vào một chiêu.
- Cái gì? Vì sao tu luyện Yêu Thai bí thuật còn có thể sở hữu chân nguyên thánh lực? Thực sự là quái thai! Thực lực Thánh giai, dĩ nhiên dễ dàng bộc phát ra công kích kiếm khí diệt Đế, xem ra, là dung hợp không ít kiếm cốt! Vừa vặn, lão tử cũng dung hợp mấy gốc đao cốt, hơn nữa huyết mạch bản thân còn có truyền thừa Đao Đế cực phẩm, mấy căn kiếm cốt của ngươi, lão tử gặt lấy, bán giá cao! Ha ha ha! Chết đi thôi!
Một thanh chiến đao xuất hiện trong tay La Thiên Hoa, vô số đao ngân trong hư không đều dung nhập trên thanh chiến đao này. Hắn chém ra một đao, tan biến thời không, chỉ thẳng bản tâm, đao mang như núi nhuw biển, như tinh thần nhật nguyệt, vũ trụ, biển cả, man hoang...
Đánh ra một đao, trực tiếp va chạm với kiếm quang của Phong Vân Vô Ngân.
Oanh!
Đao kiếm va chạm, bộc phát ra năng lượng ba động hủy thiên diệt địa, bạc tạc thật lớn, khiến hàng rào không gian kiên cố vô cùng trực tiếp xuất hiện vô số những vết rạn nứt.
- A, người này, tu luyện đao pháp không tồi.
Chúc lão ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, bình phẩm:
- Không hổ là tồn tại thứ chín trong mười đại đệ tử ngoại môn của học phủ Tử Anh. Tiểu oa nhi, nhìn từ chênh lệch giữa đao thuật và kiếm thuật, nếu như ngươi không dẫm động lực lượng hoàng kim kia, ngươi khó đánh bại được hắn. Đương nhiên, đây cũng là vì tu vi ngươi quá thấp, mới chỉ là Thánh giai ba chuyển, không thể phát huy toàn bộ năng lượng của ba căn kiếm cốt.
Khi đao kiếm va chạm, kiếm quang của Phong Vân Vô Ngân đã bị đao khí của La Thiên Hoa áp chế hoàn toàn! Một đao này của La Thiên Hoa mạnh mẽ cắt ngang kiếm quang của Phong Vân Vô Ngân, sau đó còn lại chừng ba bốn thành uy lực, trực tiếp khảm tới trên đầu Phong Vân Vô Ngân.
- Ha ha ha! Kiếm thuật của ngươi cũng chỉ tầm thường như vậy! Bị đao thuật của bản tọa áp chế hoàn toàn! Chết! Chết! Chết!
La Thiên Hoa cười dài, pháp tắc Đế giai bao loạn, điên cuồng chém ra mười tám đao. Đao đao sắc bén, mỗi đao đều là trí mạng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ khu vực sa mạc Lục Châu biến thành một mảnh hỗn độn! Trong không gian, không một chỗ nào không phải đao mang, không chỗ nào không phải đao khí... Một mảnh sa mạc rộng lớn như vậy, đều biến thành thế giới đao, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, oanh sát vạn loại thế gian.
- A... Phong Vân Vô Ngân công tử! Nguy hiểm quá! Đao thuật thật mạnh!
Tám thiếu phụ kia đều hoảng hốt lo sợ, hoa dung thấy sắc, kêu lên thảm thiết.
- Ngu ngốc! Ngươi cho rằng, ta ngoại trừ kiếm thuật, sẽ không có thủ đoạn gì khác?
Phong Vân Vô Ngân không chút sợ hãi, hai nghìn ba trăm chân khí hình rồng trên đỉnh đầu chợt ngưng tụ lại, quyền phải chậm rãi đánh ra, nát bấy tinh thần, khúc sạ ánh sáng, đây là pháp tắc thời gian và pháp tắc không gian bị lực lượng thật lớn của Phong Vân Vô Ngân mạnh mẽ biến đổi...
Phanh! Phanh! Phanh!
Đạo đạo đao mang bị long lực đánh cho nát bấy.
Lấy thân thể Phong Vân Vô Ngân làm trung tâm, một tòa long miếu cổ xưa không ngừng kéo dài ra bên ngoài, ẩn chứ rất nhiều hư ảnh văn tự Long tộc cổ đại, toàn bộ đều bày ra...
- Thiên Long Bạo Ngược!
Phong Vân Vô Ngân đánh ra một chiêu quyền thuật tập trung linh hồn, một con long khí thật lớn, giống như roi, trực tiếp rút ra ngoài.
Quét ngang thiên quân!
Nơi chân khí hình rồng đi qua, bất luận đao pháp thế nào, đều bị nghiền nát, loang lổ vô định trong không khí.
Phụt!
Chân khí hình rồng này trực tiếp tập trung vào La Thiên Hoa, quất một cái liền khiến thân thể La Thiên Hoa run rẩy một chút, da thịt hiện lên một ít đường vằn tinh tế.
- Mẹ nó! Ngươi gãi ngứa cho lão tử sao? Chết!
La Thiên Hoa dũng mãnh dị thường, hai tay cử đao liên tiếp chém ra, đao mang vĩnh hằng trường tồn, cuốn tan tất cả..
Phong Vân Vô Ngân bất động, không ngừng đánh ra một đạo chân khí hình rồng, đánh tan đao mang thành nát vụn.
Hai mắt hắn ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào La Thiên Hoa đang bị long khí quất đánh giữa không trung:
- Hừ! Năng lực chịu đòn của người này đích xác không kém, có điều một nghìn nhát quật, ta ngược lại muồn nhìn xem, ngươi có thể chịu đựng được tới bao lâu.
Phong Vân Vô Ngân vững vàng đứng nguyên tại chỗ, vô luận La Thiên Hoa chém ra bao nhiêu đao mang, Phong Vân Vô Ngân chỉ cần đánh ra chân khí hình rồng, liền đánh tan những đao mang này.
Bên trong thế giới đao mang, Phong Vân Vô Ngân giống như một con thuyền vượt qua sóng dữ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Mỗi một lần quật, đều đạt được lực lượng hai nghìn ba trăm long, La Thiên Hoa chịu đựng được tới lần quật thứ 934, rốt cuộc không còn trụ nổi, bản mạng đao ngân ngưng kết trong cơ thể hắn không ngừng bị quất nứt ra, da thịt cũng biến thành như vỏ quýt khô, cốt cách loạn bạo, tiểu thế giới trong cơ thể không ngừng sụp đổ...
- Phong Vân Vô Ngân! Ngươi dám giết ta? Ngươi đánh chết đồng môn học phủ, là tử tội!
Phụt! Phụt! Phụt!
- Phong Vân Vô Ngân! Mau dừng tay! Ta là tồn tại trong mười đại đệ tử ngoại môn hàng đầu, được học phủ trọng điểm bồi dưỡng, ngươi giết ta rồi, khó thoát tội!
Phụt! Phụt! Phụt!
- A... Mau dừng tay! Ngươi sát hại đồng môn, đại nghịch bất đạo, đây là tử tội! Còn phải tru di cửu tộc! Mau dừng tay...
Phụt! Phụt! Phụt!
- Vô Ngân sư đệ, van cầu ngươi, tha cho ta một con đường sống... Ta không biết tốt xấu, muốn gây hại ngươi, ta đáng chết, ta không phải người, năm nay ta sẽ được trùng kích lên hàng đệ tử nội môn, ta không muốn chết... A...
Phụt! Phụt! Phụt!
Khi chịu đủ một nghìn lượt quật, La Thiên Hoa như lạc phàm, toàn thân thành một mảnh huyết nhục không rõ, nằm xụi lơ trên mặt đất, co quắp theo bản năng thần kinh, tính mệnh có mười phần đã bay khỏi chín. Trong miệng hắn không ngừng phun ra máu tươi, bên trong máu tươi có lẫn theo rất nhiều mảnh vụn nội tạng...
- Vô Ngân... Vô Ngân sư đệ... Ta... Ta đã chết khiếp... Đao ngân trong cơ thể ta cũng bị ngươi quất vụn rồi, kiếp này của ta cũng không thể khôi phục lại chiến lực ban đầu nữa... Ngươi tha cho ta một con đường sống, chờ ta dưỡng thương xong rồi sẽ rời khỏi học phủ Tử Anh, trở lại thế tục làm một thổ bá vương, vị trí của ta ở trong học phủ cũng dành lại cho ngươi... Chỉ xin ngươi buông tha cho ta.
La Thiên Hoa thương nặng muốn chết, nằm úp sấp trên mặt đất, không còn khí lực để tức giận, đôi mắt trông mong nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, đau khổ cầu xin.
- Buông tha cho ngươi? Ha ha ha! Ngươi tại vị diện cao cấp này, trà trộn không biết bao nhiêu năm tháng, tự hỏi đã có khi nào ngươi tha mạng cho kẻ bị ngươi hành hạ tới chết rồi đau khổ cầu xin chứ?
Sắc mặt Phong Vân Vô Ngân rất ôn hòa.
La Thiên Hoa nghe vào những lời này, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách, tinh thần hoảng hốt, không tự chủ nghĩ đến những kẻ bị hắn dẫm nát dưới lòng bàn chân, một đám khóc lóc kể lể cầu xin tha thứ, thê thảm cỡ nào, đau khổ cỡ nào, nhưng cuối cùng có kẻ nào được hắn tha mạng?
Hơn nữa, hắn thích nhất là dằn vặt người khác, có hơn phân nửa người chết trong tay hắn, đều bị hắn dằn vặt tới chết. Thậm chí, hắn còn ngược đãi cả đồng môn sư huynh đệ. Giờ khắc này, một đám oan hồn từng bị hắn giết chết, cả dáng điệu và giọng nói, đều hiện lên trong đầu hắn.
- A... Không... Đừng tới lấy mạng ta... Không...
Phong Vân Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, trong đầu đưa ra một ý niệm, tế ra Thánh lô, trực tiếp hút lấy La Thiên Hoa vào bên trong, ầm ầm luyện hóa. Không lâu sau, La Thiên Hoa liền bị luyện chết, từ thi thể hắn tuôn ra bốn căn đao cốt, một mai nạp giới.
Phong Vân Vô Ngân đưa tay một trảo, bắt lấy những vật này lại, tinh tế thưởng thức.
Bốn căn đao cốt, có sọ, xương bánh chè, xương sườn, còn có một cây xương gò má.
- Những đao cốt cứ giữ lại, ngày sau có chỗ dùng!
Phong Vân Vô Ngân ném hết nhưng đao cốt này vào bên trong nạp giới.
Sau đó lại cầm nạp giới kia trong tay, một lần nữa lấy máu nhận chủ.
Hoàn thành bước lấy máu nhận chủ, Phong Vân Vô Ngân đưa linh hồn lực tham nhập vào bên trong, lập tức thấy kinh hãi.
Không gian bên trong nạp giới này vô cùng rộng lớn!
Ý niệm Phong Vân Vô Ngân đảo qua liền phát hiện, không gian bên trong nạp giới này đủ tương đương với diện tích hoàng thành đế quốc Khắc Lạp Mã!
Dĩ nhiên là một mai nạp giới có phẩm chất cực kỳ cao.
Nạp giới rất lớn, thế nên bên trong có vẻ trống trải mười phần, cũng chỉ có một ít dược liệu, đan dược, còn có một ít khải giáp và chiến đao.
Phong Vân Vô Ngân lấy hết những thứ này ra ngoài, ném cả vào trong Thánh lô, bắt đầu luyện hóa. Dọn sạch triệt để mai nạp giới này.
Sau đó, Phong Vân Vô Ngân liền khoanh chân ngồi, lấy ra mai nạp giới của chính mình, bắt đầu đưa tông môn khí vận thụ bốn phẩn, các loại kỳ hoa dị thảo, khoáng thạch, toàn bộ đều di dời sang mai nạp giới mới.
- Ha ha! Tiểu oa nhi, nạp giới này không tồi! Không tồi! Không gian bên trong tương đương với diện tích một tòa thành trì!
Chúc lão cũng được chuyển dời theo tới mai nạp giới mới.
- Thật rộng! Thật rộng! Ta thấy La Thiên Hoa này không có bao nhiêu tài phú, hắn là trước đó đã dùng gần hết tài phú đổi lấy mai nạp giới này rồi. Vậy cũng tiện nghi cho ngươi!
Phong Vân Vô Ngân còn tìm được một thẻ công lao từ bên trong nạp giới của La Thiên Hoa, có điều thẻ công lao của người khác, không có linh hồn ấn ký, chính mình cầm cũng vô dụng, thế nên Phong Vân Vô Ngân liền ném luôn thẻ công lao này vào trong Thánh lô, luyện hóa.
Phong Vân Vô Ngân bận rộn công việc của mình, tám người thiếu phụ kia cũng không dám đến quấy rối. Vừa rồi các nàng chứng kiến Phong Vân Vô Ngân dùng thủ đoạn sấm sét đánh chết Phong Vân Vô Ngân, đã bị dọa sợ triệt để, trong lòng cảm kích mười phần với Phong Vân Vô Ngân. Thế nên, mặc dù thân thể còn trần truồng, đứng ngay bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, vẫn không dám hé răng nửa lời.
Tràng diện vô cùng quái dị, chỉ nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân ngồi khoanh chân, tám thiếu phụ xinh đẹp mỹ lệ, toàn thân trần truồng ngồi tại trước mặt hắn, tựa như tình nô!
Bên trong vẻ quái đản, còn để lộ ra một ít hương diễm.
Đợi tới khi Phong Vân Vô Ngân thu xếp xong tất cả, chuyển mọi thứ qua bên nạp giới mới, lúc này mới chú ý tới mấy người thiếu phụ tuyệt sắc ở bên cạnh. Vừa ngẩng đầu, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân vựa vặn gặp phải vùng cỏ xanh và rãnh nước nhỏ bên dưới cơ thể mấy người thiếu phụ...
- Ách...
Phong Vân Vô Ngân hoa mắt một trận. Lúc này, mấy thiếu phụ đã được giải cứu, người cần giết cũng đã giết. Phong Vân Vô Ngân thấy những thiếu phụ thành thục phải chịu qua đau khổ, chà đạp, thấy các nàng hoàn toàn bại lộ nữ thể, trong lòng cũng bốc lên một ít dục niệm. Vội vã kìm ném, nói:
- Chư vị, các ngươi không có y phục?
Sắc mặt mấy người thiếu phụ đề đỏ đến mang tai, hai chân không tự chủ khép lại. Có điều, hai chân vừa khép lại liền động tới vết thương tại chỗ kia, khiến các nàng đau đớn kịch liệt. Trong khoảng thời gian này, các nàng bị chà đạp tới muốn chết không sống được. Có vài địa phương trên cơ thể bị thương tích, rất không tốt.
Tê!
Các thiếu phụ khẽ chuyển hướng hai chân, như vậy mới dễ chịu hơn một chút.
← Ch. 421 | Ch. 423 → |