Vay nóng Tinvay

Truyện:Bá Khí - Chương 445

Bá Khí
Trọn bộ 770 chương
Chương 445: Đại sư huynh đã trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-770)

Siêu sale Lazada


Về phần các đệ tử ngoại môn, vốn trái tim có phần trùng xuống, hiện tại lại hồi hộp hẳn lên.

Trên lôi đài.

Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy mỗi một điều cơ bắp trong cơ thể chính mình, đều đầy rẫy lực lượng thuộc tính bạo tạc, hủy diệt. Trong hai tròng mắt, thoáng ẩn thoáng hiện hoa văn Long tộc.

- A? Lực lượng trống rỗng tăng lên quá hai lần! Này... Quá cổ quái... Hôm nay phải thanh toàn thể đệ tử ngoại môn chúng ta, đánh chết tên tặc tử này, bằng không này sau sẽ là một mối đại họa, một khi cho hắn cơ hội phát triển, không biết sẽ thế nào? Phải lập tức bóp chết hắn!

Hoàng Phủ sư huynh, hiện tại đã tập trung toàn bộ tiềm lực, uy năng, chân nguyen toàn thân, chân chính như lâm đại địch. Hắn đã liệt Phong Vân Vô Ngân, một tên tạp dịch tân sinh vô danh vào hàng địch nhân đáng sợ nhất của chính mình từ lúc chào đời cho đến nay.

- Tam sư đệ, Thất sư đệ, Bát sư đệ, không cần cố kỵ gì cả, cùng nhau công kích đi, kề vai chiến đấu!

Hoàng Phủ sư huynh dùng linh hồn truyền âm với Tam sư đệ, Thất sư đệ, Bát sư đệ.

Cũng đúng lúc này...

- Mà thôi, ta rời khỏi lần chiến đấu này...

Bát sư đệ kia dĩ nhiên bị khí thế của Phong Vân Vô Ngân trực tiếp phá hủy tâm chí, lui thân xuống lôi đài.

- Đại khai sát giới!

Bất ngờ trong lúc đó, lực lượng quanh thân Phong Vân Vô Ngân bùng nổ, tuy rằng lấy ít địch nhiều, thế nhưng không chút sợ hãi, ngược lại còn kích phát ý chí chiến đấu và sát khí đáng sợ, lật tay một trảo!

Phốc!

Lực lượng bảy nghìn năm trăm long ngưng tụ thành một long trảo, trực tiếp tiến nhập vào sâu trong hư vô, nơi có Bát sư đệ, mạnh mẽ kéo hắn trở lại, thuật lợi bắt lấy... "Ca ca ca..."

Cốt cách toàn thân Bát sư đệ vang lên những trận giòn hưởng, cũng ngay trong lúc đó, quanh thân hắn không còn thấy được một đoạn xương cốt nào hoàn chỉnh, tất cả đều bị thần lực của Phong Vân Vô Ngân nghiền nát thành bột mịn.

- Bát sư đệ!

Thất sư đệ nhìn thấy thảm trạng như vậy, mắt như muốn lồi ra, khai sơn phủ trong tay khó nhịn, chém thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân. Một phủ này kéo theo quỹ tích sấm phong, pháp tắc chu thên, gia trì trật tự xiềng xích Đế giai, bài sơn đảo hải, diệt sạch tất cả!

Nguyên bản hai người Thất sư đệ và Bát sư đệ vẫn luôn giao hảo rất tốt với nhau, nhìn thấy Bát sư đệ bị Phong Vân Vô Ngân bóp nát, trong lòng liền bộc phát lửa giận ngút trời, lập tức liều mạng chém ra một phủ về phía Phong Vân Vô Ngân.

- Tam sư đệ, động tjhur đi! Đánh ra sát chiêu mạnh nhất! Một kích trí mạng!

Thân hình Hoàng Phủ sư ca không ngừng nhảy lên, trong sát na, ầm ầm tuôi ra mười loại dị hỏa... Có hồng viêm chi hỏa, tử viêm chi hỏa, địa ngục chi hỏa, thiên giới chi hỏa, tu la kiếp hỏa...

Chư bàn hỏa diễm, thiêu sơn đốt biển, khiến một mảng lớn không gian xuất hiện vết rạn, hỏa quang huân thiên, đan bện vào nhau tạo thành cảnh tượng diệt thê, s dần dần, mười loại dị hỏa liền cấu thành một khôi lỗi hỏa diễm, cao trên trăm trượng, toàn thân cuồn cuộn pháp tắc Đế giai, khí tức mạt thế, kéo thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân.

- Thương Lão Nhất Kiếm!

Tam sư đệ kia là một gã kiếm tu, hàm súc kiếm khí toàn thân, cùng với tiềm lực sinh mệnh, đều bức bách ra thành một kiếm... Thương Lão Nhất Kiếm! Đây là một chiêu kiếm pháp Thần giai tàn thiên, công kích quỷ dị, dưới kiếm khí, bất luận sinh mệnh nào, đều bị rút tháo thọ nguyên. Người bị ba động kiếm khí công kích, trong nháy mắt liền già nua, hủ mục, phi thường lợi hại.

Ba đại cường giả ngoại môn, hung hãn xuất thủ, không cho lối thoát.

Trên toàn bộ lôi đài, chư bàn pháp tắc, năng lượng loạn bạo, không gian hỗn loạn, khí tức bạo động mạnh mẽ không thể khống chế...

Phong Vân Vô Ngân đứng tại trung tâm những công kích này, tựa như con thuyền nhỏ, đối diện trận trận sóng dữ.

- Lĩnh vực Chân Long!

Phong Vân Vô Ngân chỉ trời đánh đầu, trước tiên oanh ra một lĩnh vực Chân Long, Long miếu loang lổ cổ xưa điên cuồng mở rộng, cấu thành một tầng phòng ngự Long tộc, trường thành Long tộc, tôn nghiêm Long tộc, bất khả xâm phạm.

Oanh!

Hỏa diễm khôi lỗi, Thương Lão Nhất Kiếm, tuyệt sát đại phủ, đồng thời đánh lên trên lĩnh vực Chân Long của Phong Vân Vô Ngân.

Oanh oanh oanh!

Lĩnh vực Chân Long được cấu thành từ lực lượng bảy nghìn năm trăm long, dĩ nhiên bị mạnh mẽ đánh bạo, nát bấy hóa thành một phiến long lân.

Có điều, lĩnh vực Chân Long bị nghiền nát, thế nhưng lại cấp cho Phong Vân Vô Ngân một lỗ hổng, một thời cơ, một cơ hội...

Hưu!

Thân thể Phong Vân Vô Ngân hơi chút khẽ động, toàn thân liền hóa thành một lũ tàn ảnh, phóng thẳng tới trước người Tam sư ca kia.

Cận thân!

Tam sư ca kia là một gã kiếm tu, lực công kích quỷ dị và sắc bén. Thế nhưng, bản thân hắn là một kiếm tu, tự nhiên có nhược điểm cố hữu của kiếm tu, đó là... Sợ cận thân!

Bán kính công kích của kiếm khí lớn vô cùng, thích hợp với chém giết cự ly xa, thế nhưng một khi bị địch nhân tiếp cận bên người, tốc độ kiếm khí sẽ giảm chậm lại rất nhiều.

- Ngươi dám!

Tam sư ca kinh khủng tru lên!

Trong lúc chớp nhoáng đó, Phong Vân Vô Ngân đã nắm lấy hai chân Tam sư ca, dùng hai tay kéo mạnh qua hai bên...

Tê!

Tam sư ca kia, dĩ nhiên trong nháy mắt bị Phong Vân Vô Ngân trực tiếp xé thành hai mảnh! Máu tươi cuồng phun như xuối, nội tạng rớt đầy một mảnh.

Trực tiếp xé đôi!

Tràng diện máu tanh, tàn bạo khiến người khác không dám nhìn.

Giết chết Tam sư ca xong, Phong Vân Vô Ngân nhảy người lên, thoáng cái liền vọt tới trước người Thất sư ca. Lực lượng thân thể mạnh mẽ đến biến thái, liền đơn giản đánh vỡ cấm chế pháp tắc không gian quanh mình Thất sư ca, tiếp cận sát người Thất sư ca.

- Không...

Thất sư ca liền hét thảm một tiếng, động thân lướt ngang, nhanh chóng tránh ra.

Phốc! Phốc! Phốc!

Phong Vân Vô Ngân liên tiếp đánh ra mấy chiêu Yên Diệt.

Thất sư ca tránh né được mấy chiêu Yên Diệt, thế nhưng vẫn không thể tránh né được hết, một chiêu Yên Diệt đã đánh trúng vào trong cơ thể hắn.

Phanh! Phanh! Phanh!

Trong cơ thể Thất sư ca, bắt đầu điên cuồng bạo tạc, toàn thân bị bạo tạc ngã nằm xuống đất, cơ thể co quăp, toát ra khói xanh, bốc mùi hôi thối...

Chỉ trong mấy lần hô hấp đó, Phong Vân Vô Ngân đã vận dụng sức bật, lực bạo phát của bản thân tới cực hạn, tựa như sói đói vồ dê, nhanh chóng gặt đi tính mạng Tam sư ca và Thất sư ca.

- Cuối cùng, đến lượt ngươi rồi! Trực tiếp đánh gục!

Phong Vân Vô Ngân dùng vẻ tươi cười tàn khốc vô cùng, nhìn về phía Hoàng Phủ sư ca kia, thân hình không ngừng lủi động, tránh né khỏi khôi lỗi hỏa diễm cao trăm trượng kia oanh sát tới.

Năng lực di động, khả năng phản ứng, tính mẫn tiệp, sức bật của Phong Vân Vô Ngân quả thực quá mạnh mẽ! Hắn giống như một con bọ chó, không ngừng chớp động, lướt ngang lướt dọng, khiến hỏa diễm khôi lỗi cực lớn có thể thiêu đốt tất cả kia, căn bản không thể chạm tới nửa điểm trên cơ thể.

Phanh! Phanh! Phanh!

Phong Vân Vô Ngân một mặt tránh né khôi lỗi hỏa diễm, một mặt tranh thủ đánh ra từng chiêu Long Bạo Kích, quất tới khiến xong quanh khôi lỗi hỏa diễm tán loạn, dần dần xói mòn hỏa nguyên tố...

- Thật linh hoạt! Khả năng di động của Phong Vân Vô Ngân này đích xác vô cùng linh hoạt.

Đường chủ chấp pháp đường cũng nhìn ra được, cứ tiếp tục như vậy, Phong Vân Vô Ngân một mực đánh du kích, cũng có thể khiến Hoàng Phủ kia kiệt lực tới chết!

Lúc này, trên mặt Hoàng Phủ sư huynh đổ đầy mồ hôi, thân hình không ngừng toát ra vô số không gian, đồng thời nỗ lực khống chế khôi lỗi hỏa diễm, đánh giết về phía Phong Vân Vô Ngân.

Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân vẫn như một con bọ chó, di chuyển linh hoạt, khó có thể bắt trúng.

Oanh!

Bất ngờ, khôi lỗi hỏa diễm nện xuống một quyền, quỹ tích một quyền này khiến Phong Vân Vô Ngân nhất thời không thể né tránh. Phong Vân Vô Ngân không dám chậm chễ, lập tức vung tay, đánh ra một quyền thôi động Yên Diệt... "Oanh"!

Một quyền tương giao, đánh cho khôi lỗi hỏa diễm liên tục lui về phía sau, có điều, quanh thân Phong Vân Vô Ngân cũng bị một loại dị hỏa màu tím thẩm thấu đốt cháy, toàn bộ thân thể bắt đầu bốc cháy lên, quang mang màu tím sáng lòa, các loại pháp tắc Đế giai liên tục quấn loạn trên cơ thể Phong Vân Vô Ngân.

Phốc!

Lấy lực phòng ngự mạnh mẽ của thân thể Phong Vân Vô Ngân, cũng bị phát bỏng, xuất hiện một ít vết thương nhẹ, miêng phun máu đỏ.

- Tốt! Ngươi rốt cục bị thương! Chết cho ta!

Hoàng Phủ sư huynh thấy thế mừng rỡ, liên tục thôi động khôi lỗi hỏa diễm, truy sát Phong Vân Vô Ngân. Cùng lúc đó, trên quyền phải hắn cũng ngưng tụ một đoàn dị hỏa, yêu dị tà ác, bày biện ra màu trắng nhạt, đắp nặn thành hình nắm tay lớn đến vài mẫu, trực tiếp oanh kích về phía Phong Vân Vô Ngân.

- Dị Hỏa Thần Quyền.

- Long Bạo Kích! Long Bạo Kích! Long Bạo Kích...

Phong Vân Vô Ngân liên tục đánh ra năm chiêu Long Bạo Kích.

Phốc! Phốc! Phốc!

Vừa đánh ra qua quyền, tới quyền thứ tư liền đánh ra được bạo kích, đập nát Dị Hỏa Thần Quyền kia.

Phanh!

Phanh!

Hai tiếng bạo tạc truyền đến, chiêu Long Bạo Kích thứ năm của Phong Vân Vô Ngân cũng đạt được bạo kích, một quyền đánh ra đạt được lực lượng bảy vạn năm nghìn long, trực tiếp đánh bay Hoàng Phủ sư huynh từ trong hư không ra ngoài, miệng mũi trào máu tươi!

Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân cũng chịu phải khôi lỗi hỏa diễm hung hăng đập một nhát, cũng bị đánh bay ra ngoài, mấy đạo dị hỏa bắt đầu bao phủ, bốc cháy trên khắp cơ thể Phong Vân Vô Ngân.

Phong Vân Vô Ngân và Hoàng Phủ sư huynh, cả hai đồng thời ngã xấp xuống trên lôi đài.

Hoàng Phủ sư huynh bị Long Bạo Kích của Phong Vân Vô Ngân đánh cho phá tan nội tạng, toàn bộ tiểu thế giới chịu một ít tổn thương, quỳ rạp trên mặt đất, mũi miệng trào máu tươi, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy, chỉ có thể yên lặng vận công chữa thương.

Tình huống của Phong Vân Vô Ngân, thoạt nhìn tựa hồ thảm hại hơn... Hắn bị đủ năm loại dị hỏa bao trùm, toàn thân bốc cháy, phát lên những tiếng "Cách cách"!

Từng đạo tử hỏa, bạch hỏa, hồng hỏa, lam hỏa, cuộn qua cuộn lại trên người Phong Vân Vô Ngân.

Bởi vì Hoàng Phủ sư huynh thụt thương, khôi lỗi hỏa diễm do hắn thôi động toàn bộ công lực đắp nạn ra, từ đầu cao tới trăm trượng, lúc này bị thu nhỏ lại chỉ còn cao mấy thước, nguyên khí đại thương. Có điều, vẫn đang tiếp tục đi từng bước tiến về phía Phong Vân Vô Ngân...

- Cáp... Ha ha... Phong Vân Vô Ngân, tuy rằng ngươi... Ngươi có thể... Đánh ta trọng thương... Thế nhưng... Ngươi vẫn thua... Ngươi phải chết rồi! Ngươi lập tức phải chết rồi...

Sắc mặt Hoàng Phủ sư huynh hiện lên vẻ dữ tợn tà khác, vừa nói, trong miệng cũng không ngừng trào máu tươi.

Bên kia, Phong Vân Vô Ngân bị đốt thành một cây đuốc lửa, nằm úp sấp trên mặt đất, vẫn không thấy nhúc nhích, sinh tử không rõ.

Ngay khi khôi lỗi hỏa diễm đến gần Phong Vân Vô Ngân, chuẩn bị đánh cho Phong Vân Vô Ngân một kích trí mạng...

Hưu!

Quanh thân Phong Vân Vô Ngân dục hỏa, dĩ nhiên hắn nhảy dựng lên...

Phanh! Phanh! Phanh!

Một trận mưa quyền, mạnh mẽ đánh nát khôi lỗi hỏa diễm coa mấy thước này.

Phốc!

Bất ngờ, quanh thân Phong Vân Vô Ngân đạt phát long khí, thánh quang như lũ, mạnh mẽ dập tắt vài đạo dị hỏa đang thiêu đốt trên người.

Lúc này, chỉ thấy toàn thân Phong Vân Vô Ngân bị cháy đen thui, da thịt bày ra ngoài những khối bỏng đỏ nghiêm trọng, huyết nhục không rõ ràng, y phục toàn thân bị đốt thành tro, chỉ còn lại vài miếng vải vụn che đi chỗ bộ vị nhạy cảm trên người Phong Vân Vô Ngân.

Thánh quang phủ kín quanh thân Phong Vân Vô Ngân, đang chậm rãi thẩm thấu và trong vết thương, tiến hành trị liệu...

Phốc!

Phong Vân Vô Ngân phun ra một ngụm máy tươi, thân hình run rẩy, bước qua về phía Hoàng Phủ sư huynh. Khuôn mặt đã bị cháy thành đen, nhưng trong con ngươi vẫ sáng rực như sao, bắt đầu khởi động sát khí, trực tiếp tập trung vào Hoàng Phủ sư huynh. Có điều, trong lòng hắn cũng phải chấn động...

- Lợi hại, gã đứng thứ hai trong hàng đại đệ tử ngoại môn này, quả nhiên lợi hại. Nếu không phải ta luyện hóa thuốc thịt từ đầu bạch viên cự thú, giờ khắc này ta đã bị thiêu chết cháy rồi... Mấy loại dị hỏa kia, đích xác quá lợi hại, chỉ một điểm hỏa diễm cũng đủ khiến ta thống khổ không tốt.

- A?

Thấy Phong Vân Vô Ngân thụ thương, thế nhưng vẫn đi tới trước chính mình, đồng thời chính mình cảm giác được một loại khí tức cận kề tử vong. Hoàng Phủ sư huynh nỗ lực đứng lên, có điều không thể được.

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi... Ngươi muốn giết ta?

- Ta không giết ngươi thì giết ai?

Tuy rằng thân thể Phong Vân Vô Ngân bị thương, năng lực hành động cũng yếu nhược vô cùng, thế nhưng lực lượng của hắn còn chưa biến mất, một quyền đánh xuống, Hoàng Phủ sư huynh đã mất đi năng lực phản kháng, sẽ bị đánh thành thịt vụn.

- Ha ha ha! Không phải vừa rồi ngươi rất lợi hại sao? Cho rằng chắc chắn có thể giết chết ta? Buồn cười, buồn cười, cuối cùng vẫn phải chết trong tay ta...

Phong Vân Vô Ngân liên tục nhe răng cười, thong thả bước tới, từng bước lại gần Hoàng Phủ sư huynh.

Mỗi tiếng bước chân của hắn, là một tiếng chuông tang, âm vang khắc vào lòng Hoàng Phủ sư huynh.

Toàn trường nín thở! Thu chặt trái tim!

- Không... Ngươi không thể giết ta! Ta là kiêu tử của học phủ, tùy thời có thể trở thành đệ tử nội môn! Ngươi không thể giết ta!

Hoàng Phủ sư huynh bắt đầu nổi điên, kêu gào thảm thiết.

- Ta quản ngươi là thứ gì... Hôm nay, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!

Phong Vân Vô Ngân vững vàng sát khí, tâm chí kiên định, không thể lay chuyển!

Đúng lúc này...

- Một chó con tạp dịch ti tiện, dĩ nhiên chèn ép đệ tử ngoại môn chúng ta đến tình trạng này... Được rồi, ngươi có thể chết đi rồi!

Ầm ầm ầm long!

Một thanh âm đột nhiên truyền lại đi ra từ trong hư không, lãnh khốc, uy nghiêm, tựa như đế vương cao cao tại thượng, vô địch vô song, chủ tể thiên hạ, uy nghiêm như ngục.

- Là... Là Đại sư huynh... Là Đại sư huynh... Là thanh âm của Đại sư huynh!

Đột nhiên trong lúc đó, mấy vạn đệ tử ngoại môn dưới lôi đài, hầu như trăm miệng một lời kêu lớn lên, vốn ánh mắt bọn họ còn đang ảm đạm chán chường, tuyệt vọng cùng cực, lại một lần nữa cháy lên từ đống tro tàn, rực rỡ sắc màu, tựa hồ ánh mắt người mù đột nhiên gặp được ánh quang.

Toàn bộ đệ tử ngoại môn, hầy như điều chỉnh tư thế, tựa muốn quỳ bái.

Đứng đầu mười đại cường giả ngoại môn, Đại sư huynh, Tào Huyền!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-770)