← Ch.457 | Ch.459 → |
Phong Vân Vô Ngân lửa giận bùng phát, cũng không thể dễ dàng tha thứ, cước bộ dừng lại, cất cao giọng rống lên một tiếng.
- Đồ chó! Ngươi mắng thử một câu nữa xem, lão tử đập chết ngươi!
Một tiếng rống này, quả thực tựa như thạch phá kinh thiên, trực tiếp trấn trụ đám người đang lao vào Vạn Kiếm Sơn Trang, tất cả đều ngừng lại, quay đầu quan sát. Có một số võ tu hiếu kỳ liền lên tiếng bàn tán:
- Thiếu niên Thánh giai này có phải đã ăn nhầm thuốc hay không? Dám chủ động đi trêu chọc một tên kiếm tu Đế giai ó được huyết thống cao quý? Đây chẳng phải là muốn chết sao? Kiếm tu Đế giai này ta cũng nhận ra, chính là đệ tử nội môn Liễu Diệp công tử của học phủ Thu Sương, tình tình vô cùng ngang ngược, nhưng cũng có vốn liếng đề kiêu ngạo, tu vi kiếm thuật thông thiên triệt địa.
Người ngoài kinh ngạc, Liễu Diệp công tử đứng mũi chịu sào lại càng cảm thấy kinh ngạc không tài nào tin nổi. Hắn thực sự chưa tùng bị một Thánh giai nào lớn tiếng nhục mạ như vậy. Đây chính là lần đầu tiên. Hơn nữa hắn ở trong học phủ thuộc về đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, tự nhận bất phàm, đã dưỡng thành bộ dáng trên trời dưới đấy mình ta là tôn giả.
Dần dần, trên mặt Liễu Diệp công tử hiện ra nụ cười độc ác, khí thế bùng phát, một cỗ kiếm khí khổng lồ trong nháy mắt hình thành trên đỉnh đầu hắn, hấp nạp như xà, chỉ cần khẽ rung lên cũng khiến cho hư không tan vỡ.
- A?
Mộ Dung sư tỷ cũng nhíu mày, thầm nghĩ Phong Vân Vô Ngân này chẳng phải là quá cuồng vọng sao? Không biết nặng nhẹ! Ta rõ ràng đã cảnh cáo hắn, không nên chủ động trêu chọc Liễu Diệp công tử, thực không ngờ hắn lại không kiêng nể gì như vậy, mắng chửi Liễu Diệp công tử, hoàn toàn không thèm để ý tới lửa giận của Liễu Diệp công tử...
5 gã đệ tử nội môn còn lại của học phủ Tử Anh cũng gấp giọng lên tiếng:
- Mộ Dung sư tỷ, đừng quản hắn! Là tự bản thân hắn muốn chết, có quan hệ gì tới chúng ta? Làm bậy không thể sống, cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt, chúng ta không cần phải nhúng tay!
Đúng lúc này...
- Chết!
Liễu Diệp công tử nhe răng cười, trong mỗi một lỗ chân lông quanh thân thể đều tuôn ra kiếm khí, kiếm ý, cuồn cuộn như thủy triều, ẩn chứa bên trong kiếm thuật là quang minh, lôi trì, núi lửa, băng tuyết, địa ngục, hoàng tuyền... rất nhiều các loại ảo cảnh.
- Phốc!
Một đạo kiếm quang tất sát đâm thẳng vào đầu Phong Vân Vô Ngân!
Uy lực một kiếm này đủ để xé rách tinh không!
- Liễu Diệp công tử vừa ra tay chính là đại sát thuật tuyệt thế, bạo phát ra toàn bộ tiềm năng sinh mệnh, diễn dịch ra một kiếm kinh thiên, căn bản không thể hoàn thủ, chính là vì đề phòng chúng ta ra tay cản trở!
Trong lòng Mộ Dung sư tỷ trầm xuống.
Thình lình trong lúc đó...
- Ha ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân cuồng tiếu một tiếng, tay phải trong nháy mắt tung trảo!
5000 long lực lượng gia trì!
Chỉ thấy một bàn tay khổng lồ bao phủ hư ảnh long phượng bay ra, trên bàn tay toàn bộ đều là chân khí hình rồng uốn lượn, phẫn nộ gào thét, đồng thời còn kèm theo cả ngọn lửa Hỏa Phượng Hoàng.
- Phốc!
Long thủ trực tiếp tóm chặt lấy đạo kiếm khí diệt thế này!
- Rắc rắc rắc! Rắc rắc rắc!
Dưới sự gia trì của long lực kinh khủng, dưới ngọn lửa thần thánh của Hỏa Phượng Hoàng, đạo kiếm quang kia dần dần ảm đạm, run rẩy giãy giụa, tựa như có được sinh mệnh bắt đầu kêu rên!
- Ầm!
Chỉ trong một hơi thở, kiếm quang kia đã bị long thủ mạnh mẽ nghiền nát!
- Phốc!
Long thủ thuận thế đẩy ra, chỉ trong khoảng khắc liền thấy được hữu chưởng của Phong Vân Vô Ngân đã gắt gao ấn lên trên thiên linh cái của Liễu Diệp công tử!
- Ta đã nói là đập chết ngươi, chắc chắn sẽ đập chết ngươi!
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân nhếch lên một chút tiếu ý lạnh lùng.
- A!
Toàn bộ võ tu đều hít vào một luồng khí lạnh, kinh hãi la lên!
- Làm sao có thể? Một kiếm tuyệt sát này của Liễu Diệp công tử lại bị Phong Vân Vô Ngân dùng nhục chưởng thuần túy mạnh mẽ nghiền nát... Đây là gì? Quá cường hãn! Quá biến thái! Cho tới giờ ta chưa bao giờ thấy qua sự tình dùng nhục thân phá kiếm thuật!
Mộ Dung sư tỷ cũng kinh hãi, trong đôi mắt hạnh toát ra quang mang khó thể nào tin nổi.
Liễu Diệp công tử bị Phong Vân Vô Ngân ấn xuống, trong ánh mắt ngạo mạn lóe lên một chút kinh khủng, chẳng qua rất nhanh, hắn lại nhe răng cười độc ác:
- Không tệ, không tệ, ngươi có thể bức bách bản công tử sử dụng tuyệt chiêu, ngươi chết cũng thấy tự hào!
- Thượng cổ thần kiếm... Thương Ba Cổ Kiếm!
Thình lình trong lúc đó, hai mắt Liễu Diệp công tử phát sáng, sâu thẳm trong con ngươi hiện ra một tia kiếm khí cổ xưa mà thâm thúy, chỉ thấy ở trong mắt trái hắn có phong ấn một thanh thượng cổ bảo kiếm, thần quang rực rỡ, phù văn ẩn hiện, ẩn chứa tuyệt thế kiếm pháp, thình lình bắn thẳng về phía Phong Vân Vô Ngân.
Thanh cổ kiếm này bay ra từ trong con ngươi của Liễu Diệp công tử, gặp gió liền lớn, rít gào thành tiếng, khí thế thôn phệ thiên địa.
Khoảng cách giữa Liễu Diệp công tử cùng Phong Vân Vô Ngân rất gần, thanh cổ kiếm này tốc độ lại cực nhanh, Phong Vân Vô Ngân căn bản không có cơ hội cùng thời gian né tránh!
Cơ hồ chỉ là trong một phần trăm hô hấp, cổ kiếm này đã trực tiếp đâm vào trong cơ thể Phong Vân Vô Ngân.
- Ha ha ha ha ha ha!
Liễu Diệp công tử cười như điên, khuôn mặt của hắn gần như vặn vẹo, toát ra thần sắc đắc ý dạt dào:
- Tiểu tử, ngươi còn non lắm! Bản công tử giấu kiếm trong mắt, hơn nữa đây còn là một thanh cổ kiếm, đã thông linh, ngươi làm sao có thể chống đỡ?
Liễu Diệp công tử dùng một chiêu này, chuyển thắng thành bại, giết chết rất nhiều địch nhân so với hắn còn cường đại hơn! Hắn tự tin, cho dù là đối mặt với Mộ Dung sư tỷ, nếu như ám toán đánh lén, trong nháy mắt cũng có thể giết chết được nàng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, dáng tươi cười trên mặt Liễu Diệp công tử trong nháy mắt khựng lại, khóe mắt vô ý thức co giật một chút:
- Chuyện gì xảy ra? Thương Ba Cổ Kiếm, vậy mà... vậy mà lại mất đi liên hệ cùng với linh hồn ta. Điều này sao có thể? Đây là thần kiếm mà ta cực khổ luyện hóa dựng dục, là một phần thân thể ta, cùng tương liên với tâm thần ta... hiện tại chỉ một thoáng liền đã bị chặt đứt... Chẳng lẽ thần kiếm của ta đã bị ngươi luyện hóa? Không có khả năng! Không ai có thể trong nháy mắt gạt bỏ đi ấn ký linh hồn của ta ở trên thần kiếm được...
Trong lòng Liễu Diệp công tử dâng lên khiếp sợ, quả thực là khiếp sợ đến tột đỉnh!
Lại nói thần kiếm Liễu Diệp công tử tế ra muốn thuấn sát Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Vô Ngân căn bản chưa từng gặp qua cách thức chém giết nào như vậy, vừa rồi, quả thực đã bó tay!
Đáng lẽ lấy long phượng thể chất của Phong Vân Vô Ngân hôm nay, bị một kiếm này ám sát, chết có lẽ sẽ không chết, thế nhưng tuyệt đối là trọng thương, hơn nữa tiểu thế giới trong cơ thể đều sẽ sụp đổ, về sau còn có thể khôi phục lại hay không vẫn còn khó nói.
Thế nhưng...
Ngay trong nháy mắt thần kiếm ám sát tiến vào trong thân thể Phong Vân Vô Ngân, Kiếm Tiên Đồ Lục bộc phát ra một lực hấp dẫn thầm bí mà thâm thúy, cứ vậy trực tiếp cắn nuốt luôn thanh thần kiếm này!
← Ch. 457 | Ch. 459 → |