← Ch.047 | Ch.049 → |
Tự nhiên, trên khuôn mặt mịn màng của Miêu Nhược Lan, da thịt bóc ra thành từng khối, máu tươi nhễ nhại, có thể thấy rõ xương cốt.
- Ngứa quá!
Miêu Nhược Lan hét lên một tiếng, tay phải từ trong nước giơ lên, ra sức gãi chỗ bóc ra trên mặt, càng gãi máu me càng nhễ nhại! Hơn nửa, máu ở vết thương, cũng từ màu đỏ biến thành màu tím...
Trên cánh tay nàng gãi ngứa kia, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ, tuôn ra mủ máu nồng đậm, thấy mà giật mình!
- A!
Da thịt trên mặt Từ Tuấn cũng bắt đầu xuất hiện vết tróc, hắn ngứa vô cùng, trợn mắt nhìn lên, vừa lúc đối mặt với khuôn mặt của Miêu Nhược Lan!
Gần trong gang tấc, Từ Tuấn thấy khuôn mặt xinh đẹp thanh tú làm mê hồn biết bao người, lúc này biến thành màu tím máu me nhễ nhại, xương cốt lồi lõm, nhìn như ma quỷ, dữ tợn đáng sợ!
- Nhược... Nhược Lan... muội... muội...
Từ Tuấn cả kinh.
- Mặt của muội... mặt của muội tại sao...
Miêu Nhược Lan vẫn đang gãi ngứa, đột nhiên, cười một chút...
- Càng gãi ngứa, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều...
Tiếng cười vô cùng quỷ dị, lập tức, nàng cũng kinh hãi nói.
- Từ Tuấn, huynh... da thịt trên mặt huynh... tại sao, tại sao lại biến thành màu tím... thật đáng sợ! Đây... đây là... A! Ngứa quá!
Một câu nói còn chưa nói hết, cơn ngứa ngáy lại càng thêm khó chịu, tựa hồ không tiếp tục gãi chỉ cần thoáng dừng lại một chút là không thể chịu nổi. Hai tay nàng điên cuồng gãi ở trên mặt, bóc ra từng tảng thịt, khuôn mặt thanh tú giờ xơ xác như cò hoang.
Từ Tuấn cũng rõt cục chịu đựng không nổi, học theo Miêu Nhược Lan, hai tay không ngừng gãi trên mặt, bóc từng tảng thịt trên mặt ra.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân đã dùng 104 hạt thiên địa đan điền ra sức cởi trói hai tay, hắn nhìn màn diễn trước mắt, trong lòng phấn khởi... Ông trời còn thương tình, là độc tố của Sinh quả phát tác.
Nhưng thảm trạng của Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan thật sự khiến cho người ta khiếp sợ! Trong lòng cũng có phần run rẩy sợ hãi!
Sau một khắc, Từ tuấn cùng Miêu Nhược Lan, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ tuyệt đẹp, toàn bộ tóc rụng hết, da thịt trên cơ thể bị cào sạch sẽ, trờ thành hai bộ xương khô, chỉ có viền mắt, vẫn còn hai con ngươi ngâm đen. Hai tay của bọn họ, cũng chỉ còn hai đoạn xương cốt.
- Hả?
Cái đầu lâu của Từ Tuấn mở miệng ngáp ngáp vài cái, phát ra thanh âm khàn khàn tối nghĩa.
- Nhược Lan... muội... Tại sao muội lại biến thành... xương khô rồi... Buồn cười quá...
Vừa dứt lời, hai con ngươi liền rơi vào trong nước thuốc, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị hòa tan. Cái đầu lâu của hắn cũng oặt sang một bên.
Miêu Nhược Lan cũng như vậy, rắc rắc vài tiếng, toàn thân tan rã.
- Chết... Thực sự bị độc chết!
Phong Vân Vô Ngân bật thốt lên!
Lúc này đây, may mà độc chết được Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan, đúng là phao cứu sinh lúc sắp chết đuối, khiến Phong Vân Vô Ngân phảng phất như trải qua một vòng Luân Hồi, sống sót sau tai nạn.
Hắn thở dài, nghĩ đến vừa rồi Từ Tuấn một mình chém chết bốn gã cường giả hậu thiên bát phẩm, bây giờ lại chết không toàn thây, thực sự là khiến kẻ khác phải thổn thức.
Nhìn lại, trên bãi đất trõng chỉ còn lại cái thùng bốc hơi nghi ngút. Cách đó không xa, thi thể nhóm người Âu Dương Bảo Châu nằm rải rác, trong thùng gỗ Miêu Nhược Lan cùng Từ Tuấn, cũng hóa thanh xương trắng.
Chỉ có Phong Vân Vô Ngân tu vi yếu nhất lại sống sót.
Đột nhiên, ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn lướt qua, phát hiện trong đám thi thể bầy nhầy của nhóm người Âu Dương Bảo Châu lấp lóe một tia sáng, tập trung nhìn vào, hai miếng giới chỉ nho nhỏ yên tĩnh nằm ờ bên cạnh đống thi thể.
- Cái này... cái này không phải là nạp giới chứ...
Phong Vân Vô Ngân không kìm lòng được nuốt nước bọt ừng ực.
Hắn không thể chờ đợi được, vội và dùng 104 lạp thiên địa đan điền, trùng kích hai chân. Chỉ một lúc sau, trong không khí phát ra âm thanh lách cách, huyền khí Từ Tuấn dùng để trói chặt hai chân Phong Vân Vô Ngân tự động dãn ra.
Phong Vân Vô Ngân khôi phục được tự do, hướng phía thi thể nhóm người Âu Dương Bảo Châu chạy đi.
Chạy đến gần tới nơi, Phong Vân Vô Ngân không có vội vã đi thu thập hai chiếc nhẫn, mà là khoanh chân ngồi xuống, 104 hạt thiên địa đan điền ùa lên, dung nhập vào trong đống thi thể vụn vặt này.
Luyện hóa!
Hấp thu năng lượng huyền khí còn sót lại trong đám thi thể.
Mặc dù nói, nhóm người Âu Dương Bảo Châu sinh tiền có tu vi huyền khí bát phẩm, thế nhưng sau khi bị Từ Tuấn giết chết, thi thể một thời gian ngắn đã nguội lạnh, huyền khí tự nhiên tan biến mất một phần rất lớn. Phong Vân Vô Ngân muốn thúc giục thiên địa đan điền luyện hóa đống thi thể vụn vặt trên mặt đất cũng dễ dàng hơn.
Liều mạng luyện hóa! Tần suất giao độngcủa 104 hạt thiên địa đan điền càng lúc càng nhanh hơn, một hít một thở, cùng linh hồn Phong Vân Vô Ngân hình thành một sự liên hệ chặt chẽ!
- Ầm... Ầm... Ầm
Đến khi 104 hạt thiên địa đan điền luyện hóa hết toàn bộ thi thể trên mặt đất, đột nhiên...
- Ầm!
Bùng nổ!
104 hạt thiên địa đan điền, tất cả đều một phân thành hai, bùng nổ hóa thành 208 hạt!
Phong Vân Vô Ngân trong lòng vui vẻ, thu nạp 208 hạt thiên địa đan điền vào trong cơ thể, bông nhiên cảm giác quanh người tràn trề sức sống, huyền khí cuồn cuộn, tu vi nâng cao một bậc!
Tu vi huyền khí Hậu Thiên ngũ phẩm!
Phong Vân Vô Ngân vừa hấp thu luyện hóa đám thi thể của bốn gã cường giả hậu thiên bát phẩm, tu vi trực tiếp đốt phá đến cảnh giới ngũ phẩm. Trên mặt đất, xương thịt của bốn người dần dần nhỏ đi tựa như bốc hơi, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại hai chiếc nhân cổ xưa, cùng với binh khí của bốn người khi còn sống từng sử dụng.
Phong Vân Vô Ngân vui sướng cười lớn, đi qua nhặt hai chiếc nhẫn cổ xưa lên.
Chỉ thấy hai chiếc nhẫn lớn nhỏ không khác nhau nhiều, thoạt nhìn không có gì bắt mắt, trên đó điêu khắc một vài đồ họa đơn giản.
Phong Vân Vô Ngân từng nghe người ta nói qua, nếu như có được nạp giới, cần phải đem máu tươi của mình dung nhập nạp giới, hình thành một loại linh hồn liên hệ, vậy mới có thể thu nạp giới làm của riêng mình.
Dưới sự kích động, Phong Vân Vô Ngân cắt ngón tay trò, nhỏ hai giọt máu, bôi loạn xạ trên hai chiếc nhân trong tay.
Thình lình, sâu thẳm trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân truyền đến thanh âm thanh thúy, dường như là máu của hắn đã xóa bỏ một số vết tích vốn có của hai miếng nạp giới.
Rất nhanh, trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, dâng lên một cảm giác kỳ diệu... Hắn 'nhìn' thấy không gian bên trong của hai chiếc nhẫn!
Cảm giác huyền diệu khó có thể giải thích.
Bên trong hai chiếc nhẫn này có một không gian độc lập. Tuy nhiên, không gian cũng không lớn, diện tích cũng chỉ tương đương với một cái rương rộng một thước cao nửa thước mà thôi.
Trong "rương" có một ít vàng cùng vài bình thuốc cộng thêm một ít thảo dược.
- Quả nhiên là nạp giới! Chẳng qua hình như cũng chỉ là nạp giới tương đối rác rưởi, không gian không lớn.
Phong Vân Vô Ngân lầm bẩm một câu, tâm niệm vừa động, toàn bộ đồ trong chiếc rương đều đột ngột na di hiện ra ở dưới chân hắn.
Hắn khoanh chân mà ngồi, bắt đầu kiểm kê.
← Ch. 047 | Ch. 049 → |