← Ch.055 | Ch.057 → |
Phong Vân Vô Ngân cũng không để ý tới cuồng ngôn của Đường Thanh, mau chóng rời khỏi. Lúc này, một âm thanh lười biếng tụ thành tuyến truyền vào trong tai Phong Vân Vô Ngân...
- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên tu luyện công pháp luyện thể Thần Man Lực Vương Quyết, luyện đến cảnh giới tiểu thành, ừm, không tồi, rất không tồi. Chỉ là, ngươi có thần lực toàn thân, nhưng không có bất luận vũ kỹ gì, gặp phải cường giả như Đường Thanh, nhất định không ổn. Trừ phi ngươi ra tay trước, mượn lực lượng áp chế. Chỉ là, Đường Thanh đã biết lá bài của ngươi, tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội như vậy. Còn có mười ngày, chính ngươi tự nhìn đi!
Phong Vân Vô Ngân giật mình một chút, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Chúc lão kéo chân què, bước từng bước một, cực kỳ lười nhác rời khỏi sân thi đấu.
Phong Vân Vô Ngân gãi gãi tóc, hiện nay không thèm nghĩ nhiều như vậy nữa, hắn chỉ nhớ tới tỷ tỷ Phong Vân Tuyết, lúc này hắn chạy nhanh đến cạnh khu vực nhà gỗ.
Sau khi Phong Vân Vô Ngân rời khỏi, Đường Thanh trái lại tiến tới trước người ba huynh đệ Kim Thị, hạ thấp người nói:
- Ba bị đại nhân, ta đã xem một môn thương kỹ Huyền Giai sơ cấp, tu luyện tới cảnh giới có chút thành tựu, giống như cá gặp nước, mỗi lần tu luyện tìm hiểu một phen, đều có điều đạt được. Mười ngày sau, thương kỹ này có thể đạt tới cảnh giới trung kỳ. Đánh bại Phong Vân Vô Ngân dễ như trở bàn tay mà thôi.
- ừm, tốt!
Lão đại ba huynh đệ Kim Thị thấp giọng nói:
- Đường Thanh, thiên phú của ngươi trong hàng đệ tử mới có thể bài danh đệ nhất, phi thường không tồi. Chỉ bất quá, ngươi vừa mới tấn chức cảnh giới bát phẩm không lâu, cũng chưa vững chắc. Như vậy, đợi lát nữa ta cho ngươi một ít vàng bạc, chính ngươi đi dược điếm cao cấp, mua một ít đan dược...
- Đa tạ ba vị đại nhân!
Trong nội tâm Đường Thanh mừng như điên.
Trong gió đêm, Phong Vân Vô Ngân triển khai Tật Phong Bộ, rất nhanh quay lại khu vực nhà gỗ.
Ven đường, thấy những tiệm tửu lâu và đan dược này, trong lòng Phong Vân Vô Ngân sinh ra cảm khái. Nhớ kỹ lúc mới vào Nham Thạch Thành, sẽ bị một loạt tiêu phí cao cấp dọa sợ, đi đan dược điếm, lại không có tài lực thoải mái mua đan dược. Ra khỏi Nham Thạch Thành, lại bị đám người thực lực cường đại chèn ép... Các loại nghẹn khuất. Mà hiện nay, trong tay Phong Vân Vô Ngân có hai mươi mấy vạn lượng vàng, thần lực toàn thân bá đạo uy mãnh, tu vi huyền khí lục phẩm không người có thể phá nổi. Cho nên mới nói, nhân sinh gặp gỡ, ai có thể nói trước được gì đây? về phần Đường Thanh khiêu chiến, Phong Vân Vô Ngân cũng không cự tuyệt! Tu luyện Thiên Địa Phách Khí Quyết, trong lồng ngực khí phách ngang dọc, không chút nào được phép cho đám người đạo chích khiêu khích. Tuy rằng Đường Thanh khá mạnh, nhưng cũng không mạnh đến nỗi Phong Vân Vô Ngân không thể chiến thắng. Có thể miểu sát võ giả thất phẩm, khiến cho Phong Vân Vô Ngân có tư cách để đánh một trận.
Đương nhiên, chính như lời mờ mịt nhắc nhở kia của Chúc lão, Phong Vân Vô Ngân lúc này, thiếu khuyết một môn vũ kỹ, gặp phải Đường Thanh tu luyện vũ kỹ Huyền Giai thành công, rất là vướng tay vướng chân. Bởi vậy, trong mười ngày kế tiếp, Phong Vân Vô Ngân chỉ đành chuẩn bị tốt một phen, tốt nhất là tìm được một quyển vũ kỹ Huyền Giai thích hợp để tu luyện, mới có thêm phần nắm chặt đánh bại Đường Thanh.
Trong lúc suy nghĩ, Phong Vân Vô Ngân đã đi tới khu vực nhà gỗ.
Bởi vì tuyệt đại đa số đệ tử mới, đều đi tới thi đấu trường bên kia, chưa kịp quay về, cho nên khu vực nhà gỗ có vẻ rất vắng vẻ, khiến bộc phát ra một loại thi vị mênh mông.
Lão bà phụ trách khu vực nhà gỗ này, ngồi ở trên ghế gỗ ngủ gà ngủ gật.
Đột ngột, lão ẩu mở hai mắt, hơi quét mắt liếc Phong Vân Vô Ngân, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng kinh dị:
- Di? Tiểu tử, ngươi còn chưa chết? Lần trước không phải có một đám người mới tu vi cao đuổi giết ngươi sao? Trong khoảng thời gian này, ngươi trốn đi địa phương nào đi? Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi?
- Hả?
Phong Vân Vô Ngân cứng lại:
- Phu nhân, không nghĩ tới người còn nhớ rõ ta. Cái kia... Vận khí của ta khá tốt, đến nay vẫn chưa chết!
Phong Vân Vô Ngân cười cười, chợt không hề nói nhiều lời cùng lão ẩu, trực tiếp tìm được nhà gỗ của tỷ tỷ Phong Vân Tuyết.
Cửa phòng đóng chặt.
Phong Vân Vô Ngân vừa định gõ cửa, lại nghe thấy trong phòng có người đang nói chuyện. Ngôn từ kịch liệt, hiển nhiên đang cãi nhau.
- A Tuyết, ngươi đúng là đồ ngu muội! Ta chỉ cho ngươi một con đường sáng láng, ngươi lại ra sức khước từ, ngươi cho là Phiền Thiên đại ca sẽ không tìm được nữ nhân?
Một âm thanh đanh đá nói, mang theo tức giận và trách cứ:
- Ta nói cho ngươi, thiên tư Phiền Thiên đại ca cao ngút trời, tại đám người mới chúng ta, tu vi gần với Đường Thanh đại ca, sàn sàn cùng Tả Quan Hải đại ca. Hiện nay Phiền Thiên đại ca coi trọng ngươi, là phúc khí mấy đời tu luyện của ngươi, nếu ngươi thuận theo Phiền Thiên đại ca, ngày sau không dứt chỗ tốt cuồn cuộn đến, ta xem, Phiền Thiên đại ca tu luyện mấy năm, đã có thể tấn chức cảnh giới Tiên Thiên, phi thăng Tiên Thiên thành. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, A Tuyết, loại kỳ ngộ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, nhưng nếu như ngươi không sáng suốt... Hừ!
- A Tuyết muội muội, chúng ta đều khổ sở khuyên ngươi mấy giờ, ngươi vẫn chưa đáp ứng xuống. Phiền Thiên đại ca nói, đêm nay hắn muốn cùng phòng với ngươi. Mấy vị tỷ muội chúng ta, ở chỗ này nói chuyện cùng ngươi, dùng lời hay chữ tốt khuyên ngươi, nếu như chờ Phiền Thiên đại ca trở về, tính tình hắn sẽ không tốt như vậy đâu.
Một tiếng nói khác vang lên, có vẻ khuyên nhủ rất ôn nhu.
- A Tuyết muội muội, nữ nhân thôi, đúng là vẫn còn phải nương nhờ nam nhân đấy!
Lại thêm một giọng nữ nữa vang lên.
- Mấy vị, rốt cuộc các ngươi đạt được chỗ tốt gì từ Phiền Thiên, luôn mồm khuyên ta, kỳ thực, khắp nơi uy hiếp, lúc trước ta đã nhìn lầm các ngươi!
Âm thanh của Phong Vân Tuyết vang lên, trong giọng nói đầy phẫn nộ đến cực đại:
- Đêm nay, đệ đệ Phong Vân Vô Ngân của ta muốn quyết đấu cùng Chu Hàm kia, các ngươi vây ta, không cho ta ra bên ngoài xem đấu, lại ở chỗ này cưỡng bức lợi dụ, ta nói một câu cuối cùng, tránh hết ra cho ta! Ta muốn đi tới sân thi đấu!
- Phong Vân Vô Ngân? Hắn đã sớm chết rồi! Còn so với đấu cái gì? Mặc dù không chết, cũng trăm triệu không đánh lại Chu Hàm!
Một giọng nữ quả quyết nói:
- Phong Vân Tuyết, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi theo hay không theo?
- Các ngươi cút hết đi cho ta!
Phong Vân Tuyết giận không thể chịu nổi, quát lên.
- Tiện nhân!
Mấy phụ nhân đồng thời thét to:
- Phiền Thiên đại ca từng nói, hôm nay, ngươi không theo cũng phải theo! Các tỷ muội, bắt lấy con tiện nhân này!
Trong phòng truyền đến âm thanh kịch liệt...
Nghe thấy thế, Phong Vân Vô Ngân cũng hoàn toàn rõ ràng rồi.
Rất đơn giản, trong hàng đệ tử mới, Phiền Thiên ỷ vào thực lực cường đại coi trọng tỷ tỷ của chính mình, sau đó mua được nữ nhân có quan hệ với Tuyết tỷ, uy hiếp bức bách Tuyết tỷ đi vào khuôn khổ.
Lập tức một cỗ sát khí ngút trời xông lên, trực tiếp tràn ngập nội tâm Phong Vân Vô Ngân! Hắn tập trung đủ thần lực trên tay phải, một quyền đập cửa Phong Vân Tuyết thành mảnh nhỏ, phi thân mà vào.
Trong gian phòng, dưới ánh đèn, chỉ thấy ba nữ tử yểu điệu xinh đẹp, ép Phong Vân Tuyết đến sát tường, sắc mặt các nàng hùng hổ dữ tợn, xem ra dường như là muốn ăn tươi nuốt sống Phong Vân Tuyết.
Trên nét mặt thanh thuần của Phong Vân Tuyết, không chịu thua kém, không thể xâm phạm, ngang nhiên nhìn về phía ba nữ nhân hung ác, lạnh lùng nói:
- Trong thành Nham Thạch, nghiêm cấm động thủ, các ngươi muốn thế nào?
Vừa dứt lời, Phong Vân Tuyết và ba nữ tử đều phát hiện có người xông vào gian phòng, ánh mắt cùng nhau nhìn qua đây.
Trước cửa phòng, Phong Vân Vô Ngân đứng thẳng, sát khí dào dạt, dùng ánh mắt cực độ u lãnh nhìn về phía ba nữ tử đang bức bách Phong Vân Tuyết.
- Vô Ngân!
Phong Vân Tuyết liếc mắt thấy Phong Vân Vô Ngân đã biến mất hai mươi mấy ngày, sắc mặt từ phẫn nộ trong nháy mắt chuyển thành dịu dàng, vui quá mà khóc.
- Vô Ngân, quả nhiên đệ không có việc gì? Ta... Ta vẫn luôn tin tưởng đệ không có việc gì? Quả nhiên... Quả nhiên...
- A, hóa ra là tiểu tử thối ngươi!
Ba nữ nhân kia chỉ kinh ngạc trong chốt mắt, chợt, khóe miệng hiện ra một tia biểu tình khinh thường.
- Hừ hừ, đúng là khó chết! Hơn hai mươi ngày qua, xem ra ngươi vẫn chỉ là tu vi tam phẩm, tư chất thật rác rưởi.
Một thiếu nữ khoảng chừng 16, 17 tuổi, thân thể cao gầy xinh đẹp, sắc mặt như xuân, mắt như nước hồ thu, xem thường nói:
- Đêm nay, không phải ngươi có một hồi quyết đấu cùng với Chu Hàm sao? Ta nghĩ ngươi cũng không dám đi.
- Hắc, tiểu tử Phong Vân Vô Ngân, vận khí của ngươi thật tốt, Phiền Thiên đại ca coi trọng tỷ tỷ ngươi, ngươi phải thông minh một chút, cẩn thận khuyên nhủ tỷ tỷ ngươi, đêm nay, nếu như tỷ tỷ ngươi theo Phiền Thiên đại ca, Phiền Thiên đại ca có giao tình không cạn cùng Đường Thanh đại ca, Đường Thanh đại ca ra mặt giải quyết, sẽ giải trừ Phong Sát Lệnh đối với ngươi, Chu Hàm cũng không dám trở lại dây dưa ngươi!
Một nữ tử xinh xắn diễm lệ nói.
Một nữ tử khác cực độ có phong vận, che miệng cười hì hì:
- Hì hì, cậu em vợ này, cũng không phải làm không công đâu!
Phong Vân Vô Ngân lặng lẽ không nói, sát khí toàn thân lặng lẽ kéo lên! Phải biết rằng, linh hồn hắn xuyên qua thế giới này, trong gia tộc hắn, nơi nơi bị người xa lánh, chế nhạo chèn ép, khinh thường đủ loại. Cũng chỉ có Phong Vân Tuyết mới đối xử một mảnh chân tình với hắn. Nếu không phải Phong Vân Tuyết, Phong Vân Vô Ngân đã sớm bị đám đệ tử trẻ tuổi trong gia tộc đánh chết rồi.
Có thể nói, Phong Vân Tuyết chính là nghịch lân của Phong Vân Vô Ngân.
Nếu ai dám động vào Phong Vân Tuyết, đó chính là động vào điểm giới hạn của Phong Vân Vô Ngân!
Sát khí của Phong Vân Vô Ngân tiết ra ngoài, khiến cho trong lòng ba nữ tử dấy lên một nỗi sợ hãi vô danh. Phải biết rằng, Phong Vân Vô Ngân cũng giết không ít người, trong khí thế, sẽ cô đọng ra sát khí chân chính! Loại sát khí này, đối với người có tinh thần bạc nhược, sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp!
- Tiểu tử, ngươi muốn thế nào?
Nữ tử cao gầy kia quát lên. Tuy rằng trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, thế nhưng, đối mặt với một tiểu hài tử xấu xa tu vi bất quá tam phẩm, nàng không có lý do gì phải sợ hãi.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh lười biếng của lão ẩu:
- Trong Nham Thạch Thành, nghiêm cấm tranh đấu, các ngươi muốn vi phạm quy định sao?
Một cỗ uy áp mờ mịt, trực tiếp bao phủ gian nhà gỗ.
Ba nữ tử, cùng với Phong Vân Vô Ngân, trong lòng đều rung động một chút.
Phong Vân Vô Ngân cũng cảm thấy không thích hợp, chỉ là, sát khí hắn vẫn không giảm, lạnh lùng nói:
- Ba tiện nhân, các ngươi dám theo ta đi ra ngoài thành không?
Phụt!
Nữ tử cao gầy cười khúc khích:
- Tiểu tử, lẽ nào ngươi muốn giết chúng ta? Quá buồn cười rồi!
- Ba tiện nhân, có gan thì đi theo ta!
Phong Vân Vô Ngân vừa nói xong, xoay người chạy vội ra ngoài thành.
Ba nữ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nữ nhân cao gầy kia dùng giọng the thé nói:
- Tiểu tạp chủng này, dám bảo chúng ta là tiện nhân, thực sự chán sống rồi!
- Hai vị tỷ tỷ, chúng ta ra khỏi thành, ta thực sự muốn nhìn, một phế vật tu vi tam phẩm, có thể chơi đùa ra trò gì!
Nữ nhân xinh đẹp chẳng hề để ý nói.
Lập tức, ba nữ tử triển khai thân pháp, trực tiếp bay ra nhà gỗ, nhìn thân hình Phong Vân Vô Ngân đang không nhanh không chậm chạy ra ngoài thành, lập tức cũng đuổi theo.
Phong Vân Tuyết sợ Phong Vân Vô Ngân gặp chuyện không may, trong lòng nóng như lửa đốt nói.
Phong Vân Tuyết mới vào thành Nham Thạch, đã chọn một bộ thân pháp Huyền giai tại Tàng Kinh tháp... Mạn Thiên Kinh Hồng Bộ, đã khổ tu gần một tháng, xem ra Phong Vân Tuyết đã tu luyện bộ thân pháp này tới cảnh giới tiểu thành, một bước có khả năng chạy ra ngoài mười thước. Tuy rằng chậm hơn một ít so với Tật Phong Bộ đại thành kỳ của Phong Vân Vô Ngân, bất quá, nếu Phong Vân Tuyết có thể tu luyện Man Thiên Kinh Hồng Bộ này tới cảnh giới đại thành, Tật Phong Bộ của Phong Vân Vô Ngân làm sao có thể bằng được.
Thân pháp của Phong Vân Tuyết, hiển nhiên nhanh hơn một ít so với thân pháp của ba nữ tử, trong phút chốc, do Phong Vân Vô Ngân cố ý trì hoãn tốc độ, nàng đã có thể đuổi kịp.
Sắc mặt ba nữ tử hiện lên vẻ xem thường và trào phúng, nhắm mắt đuổi theo phía sau.
Năm người nhanh chóng ra khỏi Nham Thạch Thành.
Thủ hộ giả khu vực nhà gỗ, lão bà nhìn theo thân ảnh mọi người rời đi, lẩm bẩm nói:
- Sát khí của tiểu gia hỏa kia thật nặng. Xem ra hắn giết không ít người. Chậc chậc, mấy tiểu mỹ nhân, lẽ nào hắn sẽ không thương hương tiếc ngọc?
Phong Vân Tuyết và Phong Vân Vô Ngân sánh vai ra khỏi thành.
- Vô Ngân, đệ... đệ đừng làm chuyện ngu xuẩn! Trở về với tỷ đi!
Phong Vân Tuyết thấp giọng nói bên tai Phong Vân Vô Ngân, sau đó lại vội vàng khuyên:
- Vô Ngân, đệ không đánh lại được mấy ả đó! Tu vi huyền khí của mấy ả còn cao hơn cả tỷ... Vô Ngân, tỷ biết đệ rất tốt với tỷ, không cho người khác sỉ nhục Tuyết tỷ, nhưng... nhưng Tuyết tỷ không muốn nhìn đệ khắp nơi gây thù hằng với người khác vì Tuyết tỷ. Kỳ thực, các ả nói cũng không sai, nữ nhân, nếu có một nam nhân cường đại làm chỗ dựa vững chắc, cũng là không tồi. Tỷ theo Phiền Thiên, Đường Thanh sẽ không tiếp tục chèn ép đệ nữa...
- Tuyết tỷ!
Phong Vân Vô Ngân đột nhiên dừng lại cước bộ:
- Không cho tỷ coi rẻ chính mình. Phong Vân Vô Ngân đệ nếu cần tỷ dùng thân thể làm cái giá để tìm kiếm che chở, đệ liền không bằng chó lợn! Tuyết tỷ, tỷ nói không sai, nữ nhân cần có một nam nhân cường đại che chở, bất quá, tỷ nhớ kỹ, hiện nay, nam nhân này là đệ! Tuyết tỷ, nếu ai sỉ nhục tỷ, đệ sẽ giết giết giết! Hôm nay như vậy, ngày sau đều là như vậy!
Lời này của Phong Vân Vô Ngân, có một loại ý chí cường liệt muốn bảo vệ không có nửa phần lui lại, khiến cho Phong Vân Tuyết trong nhất thời bị ngây dại, dĩ nhiên không nói được nửa lời.
- Tiểu tạp chủng, ngươi dẫn chúng ta ra khỏi thành, ý muốn thế nào?
Ba nữ tử cũng vội vã chạy ra khỏi thành, đứng thẳng, tay cầm binh khí, lạnh lùng khinh thường nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đi về phía ba nữ tử, trầm giọng nói:
- Xin lỗi Tuyết tỷ của ta, đồng thời phát thề từ nay về sau không được tiếp tục dây dưa Tuyết tỷ!
- Cái gì? Ha ha ha ha!
Ba nữ tử cười rất rỡ:
- Cẩu tạp chủng, ngươi đang ra lệnh cho chúng ta sao? Ngươi là ai? Phiền Thiên đại ca muốn ngủ với thứ đê tiện như Phong Vân Tuyết này, đó là phúc khí mấy đời tu luyện của ả! Vậy mà tiện nhân Phong Vân Tuyết không chỉ không biết cảm ơn chúng ta, còn một mực giả bộ trong trắng...
- Chết!
Mỗi câu ba nữ tử kia mắng Phong Vân Tuyết là "đê tiện" sát khí trong lồng ngực Phong Vân Vô Ngân lại cháy thêm một phần, trong nháy mắt, sát khí toàn thân hắn đã bị thôi động đến cực hạn, không còn biện pháp tiếp tục ngăn chặn.
Triển khai Tật Phong Bộ đại thành kỳ, như Phong Thần nhập thể, trong nháy mắt biến tới trước mặt ba nữ tử!
Thần lực thình lình triển khai, nắm ngang thân thể một nữ tử giơ cao lên, ầm ầm đập xuống, toàn bộ thân thể của nàng kia đập vào mặt đất, đập ra một cái hố sâu hình người, hừ cũng chưa từng hừ được một tiếng, sinh cơ đã đứt đoạn.
Sau khi giết chết một người, Phong Vân Vô Ngân lại mở ra cánh tay phải, trong nháy mắt nắm chặt yết hầu của hai nữ tử khác.
Hai nữ tử bị nắm yết hầu lộ ra sợ hãi, toàn thân lạnh thấu, hai mắt trợn ngược, kinh hãi gần chết. Tim và mật tan vỡ, yết hầu bị nắm, huyền khí toàn thân không thể sử dụng ra nửa phần!
Trong mắt Phong Vân Vô Ngân là một mảnh u lãnh, chậm rãi nói:
- Các ngươi đê tiện xấu xa, hết lần này đến lần khác làm nhục Tuyết tỷ của ta, chết cũng không đủ đền tội!
- Không.. Không... Phong Vân Vô Ngân... Ngươi... Ngươi không thể giết ta... Ta là nữ nhân của Đường Thanh đại ca! Ngươi... Nếu như ngươi giết ta, Đường Thanh đại ca chắc chắn sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn!
Nàng bên trái, kinh khủng hét ầm lên.
Phanh!
Tay trái Phong Vân Vô Ngân vừa ném, khiến nàng kia bị ném đi vài chục thước như con gà con, nặng nề đập vào mặt đất, cả người không thể tìm ra một khung xương nào không bị gãy.
- Phong Vân Vô Ngân! Đừng... Đừng giết ta... Chờ ngươi trưởng thành, ta... Ta làm nữ nhân của ngươi... Đừng...
Toàn thân nữ nhân bên phải đều run run, đột nhiên, giữa hai chân nàng trở nên ẩm ướt, đã bị sợ đến mức không thể khống chế nổi nước tiểu.
Phanh!
Tay phải của Phong Vân Vô Ngân tùy ý ném, khiến nàng kia bị ném ra ngoài hơn mười mét, trực tiếp ngã xuống đất chết tươi.
Sau khi giết chết ba nữ tiện nhân, Phong Vân Vô Ngân xoay người nói với Phong Vân Tuyết:
- Tuyết tỷ, chớ trách đệ ra tay độc ác, nếu như không phải hôm nay đệ kịp thời chạy về Nham Thạch Thành, chỉ sợ tỷ đã bị ba nữ nhân này ức hiếp, thất thân cho Phiền Thiên! Đệ thấy lúc đầu mối quan hệ của tỷ cùng những nữ nhân này cũng không tệ, hiện nay, các nàng lại bội bạc, thực sự lòng lang dạ sói, nhân thần công phẫn!
Ngừng lại một chút, Phong Vân Vô Ngân than thở:
- Tại Nham Thạch Thành, chung quy là nắm tay lớn, dụng tâm ngoan độc, mới có thể sinh tồn được?
Phong Vân Tuyết chỉ kinh ngạc một lát, sau đó mới lẩm bẩm nói:
- Vô Ngân, đều do lúc trước Tuyết tỷ không nghe lời đệ khuyến cáo, kết giao nhầm bằng hữu xấu. Suýt nữa, suýt nữa đã...
Nàng nghĩ mà sợ, bất quá, rất nhanh sắc mặt nàng lại chuyển thành vẻ lo lắng:
- Vô Ngân, ba nữ nhân này, một người là nữ nhân của Đường Thanh, một người là nữ nhân Tả Quan Hải, một người thậm chí dính líu với một đệ tử thâm niên, đệ giết các nàng là chuốc lấy phiền phức lớn rồi.
- A, Tuyết tỷ, đệ đã không ít phiền phức rồi, hà tất để ý tới làm gì, đi, chúng ta trở về thành!
Phong Vân Vô Ngân không cho là đúng chỉ cười cười mang theo Phong Vân Tuyết chạy vội trở về khu vực nhà gỗ trong thành.
Lúc này, rất nhiều đệ tử mới đã đi từ sân thi đấu quay lại khu vực nhà gỗ.
Ba người Đường Thanh, Tả Quan Hải, Phiền Thiên nhìn thấy Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết quay lại, lập tức vọt lên vây quanh hai người.
Mi mắt Đường Thanh điên cuồng nhảy lên:
- Phong Vân Vô Ngân, ta nghe người ta nói, ngươi gọi ba người Tiểu Vân, Huệ Mỹ, A Thu ra ngoài thành, các nàng đâu hết rồi?
- Giết!
Phong Vân Vô Ngân lạnh lùng nói:
- Ba con đê tiện, đã bị ta làm thịt rồi!
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên chém giết ba nữ tử. Hắn biết được trong ba tiện nhân kia, có nhân tình của Đường Thanh, cũng có nhân tình của Tả Quan Hải. Hắn không coi là chuyện lạ, tất nhiên sẽ không đội trời chung cùng Tả Quan Hải, Đường Thanh, không chết không ngớt! Bất quá, mười ngày sau đánh một trận cùng Đường Thanh, giống như trận chiến sinh tử, đã có hận cũ, cần gì phải quan tâm thêm thù mới đây?
- Cái gì?
Đường Thanh và Tả Quan Hải đồng thời rống lớn một tiếng, tròng mắt lồi ra, tơ máu trong hai mắt tăng vọt, sát khí nháy mắt thiêu đốt:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi dám giết nữ nhân của chúng ta!
Khí thế phóng ra áp đảo về phía Phong Vân Vô Ngân, khiến quần áo hắn không gió tự động bay.
Phiền Thiên cũng trợn mắt nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Ngân.
- Mấy tiện nhân mà thôi, giết liền giết!
Phong Vân Vô Ngân coi như không, thần lực toàn thân hắn giống như trăm nghìn đầu cự thú ngủ đông tại trong cơ thể, gào thét gầm gừ, rục rịch xuất dộng.
Dưới sự áp chế từ cảnh giới của ba đại cường giả Đường Thanh, Tả Quan Hải, Phiền Thiên, Phong Vân Vô Ngân giống như một con thuyền tre trong biển sóng lớn, lênh đênh nhỏ nhoi, nhưng lại thủy chung dựa vào lực lượng cơ thể, mạnh mẽ chống đỡ.
Vẻ mặt các đệ tử mới khác đều thất sắc, không dám đứng quá gần đám người Phong Vân Vô Ngân, sợ bị vạ lây. Bạch Quang khoanh tay trước ngực, bộ dáng nghiền ngẫm nhìn Phong Vân Vô Ngân, lẩm bẩm nói:
- Phong Vân Vô Ngân này, sợ rằng không phải đơn giản như vậy, mười ngày sau hắn đánh một trận cùng Đường Thanh, chưa chắc đã bại!
Lúc này, lão ẩu phục trách trông coi khu vực nhà gỗ, đương nhiên phải đứng ra trấn áp, tu vi của nàng sâu không thể lường được, đơn giản đã hóa giải tình thế giương cung bạt kiếm của đám người Phong Vân Vô Ngân.
Sợ cho uy áp của lão ẩu, mọi người đều tán đi, trở lại các nhà gỗ khác.
Đường Thanh tức giận đến nỗi da mặt đều chuyển sang màu xanh, nghiến răng nghiến lợi nói với Phong Vân Vô Ngân:
- Tiểu tạp chủng, ngươi chờ, mười ngày sau, nếu như ta không giết ngươi, ta thề không làm người!
Phong Vân Vô Ngân không để ý Đường Thanh đang hổn hển, hắn cùng Phong Vân Tuyết trở lại phòng gỗ. Trước khi chia tay, Phong Vân Tuyết không nhịn được kinh ngạc nói với Phong Vân Vô Ngân:
- Vô Ngân, đệ càng ngày càng cường đại rồi, không chỉ đơn giản hành hạ chết ba nữ nhân xấu xa kia, hơn nữa trên khí thế, hầu như đã có thể ngang ngửa với Đường Thanh. Tỷ nhìn đệ từ nhỏ lớn lên, nhưng gần hai năm nay, các loại biến hóa của đệ, khiến cho tỷ không đoán ra.
Phong Vân Vô Ngân cười nói:
- Tuyết tỷ không đoán ra, vậy thì không cần đi đoán. Nói chung, đệ vẫn mãi là đệ đệ Phong Vân Vô Ngân của tỷ, lúc tỷ gặp nguy nan, đệ sẽ là người thứ nhất đứng ra giải nạn thay tỷ. Được rồi, Tuyết tỷ, tỷ đi nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai, chúng ta cũng đừng đi thí luyện trường, khu vực nhà gỗ này hoàn cảnh quá kém, bất lợi cho việc tu luyện, mấy ngày nay đệ kiếm chác được một chút tài phú nho nhỏ, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, tìm chỗ ở tốt hơn.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |