← Ch.610 | Ch.612 → |
Phong Vân Vô Ngân rốt cục gặp được Khinh Vân trong truyền thuyết.
Nàng là tiểu thiếp Chúc Lão năm đó thương yêu nhất, cũng là trong lòng lão đầu tử mang áy náy nhiều nhất.
Lúc trước, Khinh Vân đã từng là một tông môn tiểu công chúa vị diện nào đó, sống an nhàn sung sướng, nhưng bị Chúc Lão vừa ý, cường hành cướp đi, sau đó Chúc Lão lại nói, dùng bạo lực thủ đoạn đã chiếm được thân thể Khinh Vân tiểu công chúa. Trong trường hợp đó, lâu ngày sinh tình, tiểu công chúa Khinh Vân, đối với Chúc Lão, cũng phát sinh tình cảm. Song...
Lúc trước Tiểu công chúa muốn tha thứ Chúc Lão hành vi hoang đường, kịch biến đột nhiên xảy ra, cũng không biết là biến cố gì, khiến Chúc Lão cùng với toàn bộ các thê thiếp năm đó, toàn bộ thất lạc.
Lại nói tiếp, Phong Vân Vô Ngân cùng Khinh Vân tiểu công chúa, cũng là có một ít nguồn gốc. Phải biết, ngày đó Phong Vân Vô Ngân tại trong phủ đệ Chúc Lão, thì ra là ở trong phòng của Khinh Vân, lúc lật xem kiếm pháp bí tịch, đã từng đọc được qua nhật ký Khinh Vân, từ trong nhật ký Khinh Vân, cảm giác nhận lấy ý cảnh đau thương, do đó hắn đã lĩnh ngộ Lệ Ngân kiếm thuật. Như vậy, Khinh Vân, tuy nhiên cùng Phong Vân Vô Ngân vốn không quen biết, nhưng nghiêm khắc mà nói, coi như là một lão sư trên con đường Phong Vân Vô Ngân tu hành.
Giờ phút này, Phong Vân Vô Ngân đối với Khinh Vân thái độ thập phần tôn kính. Hắn đem kiêu ngạo trên người cùng Thần tức, đều áp chế, lấy trạng thái bình thường nhất đối mặt với Khinh Vân.
Hơn nữa, tuy Khinh Vân lấy khăn lụa che mặt, làm cho Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn nhìn không được bộ mặt của nàng, nhưng là nàng có cử chỉ uyển chuyển thân hình, tuyệt đối là một mỹ nữ hiếm có. Hơn nữa, trên người nàng, tản ra một loại cảm giác tuyệt diệu.
- Hẳn là một nữ nhân xinh đẹp. A, bất quá cũng đúng. Khinh Vân tiền bối nếu như không xinh đẹp, tại sao trở thành nữ nhân Chúc Lão yêu thích nhất? Chúc Lão không tiếc cường hành đem nàng cướp đoạt đến tay, còn từng vì nàng, giận dữ Trùng Quan, đại sát tứ phương.
Phong Vân Vô Ngân âm thầm gật đầu.
- Ân?!
Lúc này, nghe được Phong Vân Vô Ngân gọi tên của nàng, thân thể Khinh Vân đột nhiên chấn động một cái. Sau đó nhìn về phía Đại.
Đại làm ra vẻ một rất người vô tội, vẻ mặt rất đáng yêu, cực kỳ xinh đẹp.
- Là Đại nói cho ngươi biết. Tên của ta sao?
Lúc này thanh âm Khinh Vân, thập phần thanh tịnh.
- Mà thôi, Đại đã đem ngươi mang về tới. Vậy ngươi cùng Đại nha đầu kia quan hệ, khẳng định cực kỳ thân mật. A, người trẻ tuổi, Đại là một tinh linh phi thường thiện lương, hơn nữa có căn cốt thật tốt, ngươi đạt được trái tim Đại, tương đương đạt được toàn bộ thế giới bảo vật đấy. Ngươi có lẽ nên thấy đủ.
- Đúng vậy, Khinh Vân tiền bối, vãn bối hoàn toàn thấy đủ. Thỉnh Khinh Vân tiền bối yên tâm, vãn bối một đời một kiếp, đều chăm sóc tốt Đại.
Phong Vân Vô Ngân rất nghiêm túc nói ra.
Nhẹ nhàng một câu, liền đem Đại cảm động đến hốc mắt đỏ lên, trong mắt tràn nước nóng.
- Ân.
Khinh Vân cũng rất là hài lòng nhẹ gật đầu. Sau đó thân mật sờ lên mái tóc Đại.
- Đại, ánh mắt của ngươi không tệ, người trẻ tuổi kia. Vô Ngân đúng không? Thập phần ưu tú, khí chất bất phàm, là lão sư ta lần đầu cuộc đời trông thấy, nam tử ưu tú nhất. Cũng chỉ có nam tử như vậy, mới xứng đôi với Đại nhà ta.
Thở dài thoáng một chút, Khinh Vân thập phần cao hứng nói.
- Đại. Lão sư đối với quyết định của ngươi, cảm giác được mừng rỡ, ngươi cũng không có tìm Tinh linh tộc nam tử, nói thật, lão sư cảm thấy, tinh linh nhất tộc, một nhóm người nào đó, thật sự là dối trá.
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân nói thẳng.
- Khinh Vân tiền bối, ngươi vì cái gì không vạch trần khăn che mặt này?
- Ân?
Khinh Vân thân thể mềm mại, lần nữa chấn động.
- Tốt rồi, Vô Ngân, ta lập qua lời thề, vĩnh viễn cũng sẽ không để những người khác, trông thấy bộ dáng của ta, Khinh Vân từ nhỏ cùng ta cùng lớn lên, đều chưa từng gặp qua chân thật diện mục của ta, ngươi cũng đừng có khó xử ta rồi.
- A.
Phong Vân Vô Ngân cười cười.
- Khinh Vân lão sư, trên thực tế, ta biết đến, ngươi sở dĩ không dùng chân diện mục bày ra, đó là bởi vì, vẻ đẹp của ngươi, chỉ thuộc về hắn, đúng không? Ngươi cùng hắn, có một ít hiểu lầm, làm cho suốt đời ôm hận, đúng không?
- Cái gì!!!!
Thình lình, Khinh Vân gần đây thập phần yên lặng điềm mỹ, bỗng nhiên thất thố, cả người trực tiếp đứng lên, run rẩy nói.
- Vô Ngân, ngươi đang nói cái gì? Ngươi biết cái gì? Những điều này, đều là Đại nói cho ngươi sao?
Đại cũng dùng ánh mắt hoài nghi mê hoặc, nhìn Phong Vân Vô Ngân đang hồ ngôn loạn ngữ.
Bất quá, Phong Vân Vô Ngân ra hiệu Đại yên tĩnh, không được xen vào.
- Khinh Vân tiền bối, nếu như cho ngươi thêm một lần cơ hội, ngươi nguyện ý chính miệng nói ra, ngươi tha thứ hắn sao?
Phong Vân Vô Ngân đem ánh mắt, thật sâu nhìn vào Khinh Vân.
Khinh Vân quả thực là kinh tâm động phách.
- Ta... Ta...
Trong mắt nàng, bỗng nhiên thẩm thấu đi ra nước mắt, cả người hồn bay lên trời, lẩm bẩm nói.
- Ta nguyện ý! Ta tự nhiên nguyện ý! Chỉ có điều... Ngày hôm nay người vĩnh viễn xa cách... Hắn đã bị một đám đồ vô sỉ, vây công sát hại rồi, mà ngay cả thần cách, đều bị đánh thành bụi phấn.
Khinh Vân thấp giọng, nước mắt chảy lên.
- Nếu như một lần nữa cho ta một lần cơ hội, ta tự nhiên sẽ ngoan ngoãn hướng hắn xin lỗi, một đời một kiếp đều cùng hắn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau. Tốt rồi! Đã đủ rồi! Vô Ngân, ngươi không được nói chuyện này nữa. Đây là trong cả đời ta, một chuyện tiếc nuối lớn nhất. Vĩnh viễn cũng không cách nào đền bù.
- Sai!
Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên lớn tiếng nói.
- Ông trời sẽ cho ngươi một lần cơ hội đền bù! Cho ngươi một lần cơ hội cùng người yêu ngươi đoàn viên! Tốt rồi! Chúc Lão, ngươi xuất hiện đi.
- XÍU... UU!
Tại bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, có hình dáng người lóe lên, sau đó Chúc Lão đã xuất hiện.
- Ah!!!!!!!!
Khinh Vân vừa nhìn thấy Chúc Lão, cả người thoáng cái mềm nhũn, nếu không phải Đại tranh thủ thời gian đở lấy nàng, nàng khẳng định đã té ngã trên đất.
Sau đó, cả người nàng cũng đã mê mang rồi, đúng là ý loạn tình mê rồi.
Nàng hoàn toàn cảm giác được, chính mình là đang nằm mơ.
Phát sinh trước mắt, đều là không chân thực.
Người này xuất hiện tại trước mắt, cũng là không chân thực sao.
Tại trăm ngàn năm qua, nàng đã từng mong nhớ cả ngày lẫn đêm, người này đều xuất hiện tại trong mộng nàng, đã trở thành tinh thần trụ cột của nàng, đã trở thành tín niệm chèo chống nàng sống sót đến nay.
Hôm nay, người này đột ngột xuất hiện tại trước mắt nàng, nàng vừa trầm say tiến vào trong mộng.
Nàng nỉ non nói.
- Thiên ca, ngươi lại đây ta xem. Ngươi có biết hay không, những năm này, ta rất nhớ ngươi, thật sự suy nghĩ ngươi, đến khắc cốt minh tâm. Ta chỉ thù hận chính mình năm đó không hiểu chuyện, không biết sớm đi tha thứ cho ngươi, ta thật hận mình. Ngươi năm đó đã từng giữ ta tại trong phòng. Nói, không cho phép nam tử khác, trông thấy dung mạo của ta. Ta lúc ấy còn mắng ngươi, đánh ngươi. Có thể ta hiện tại đã biết rõ, ngươi làm như vậy. Là vì yêu ta. Thiên ca, từ nay về sau, ta đều biết dùng khăn che khuất mặt của mình, sẽ không để cho bất luận nam tử trông thấy dung mạo của ta, cũng sẽ không khiến bất luận nữ tử trông thấy dung mạo của ta.
- Thiên ca, ta đã sớm tha thứ ngươi rồi.
Khinh Vân chậm rãi giãy giụa ở trong tay Đại, sau đó hướng Chúc Lão đi tới.
Đại đứng ở một bên, cảm động đến khóc.
- Nhân loại tình yêu, thật sự so với Tinh linh tộc chúng ta, muốn lớn hơn nhiều.
Phong Vân Vô Ngân đứng ở bên cạnh, cũng cay mũi, trong nội tâm thầm mắng một tiếng, mẹ nó, còn rất cảm động. Bất quá, Chúc Lão lúc trước, khẩu vị cũng quá nặng, động một chút lại nhốt tại trong phòng, cũng không được nam nhân khác, chứng kiến bộ dạng của nữ nhân hắn. Rất Bá Đạo.
- Đại, ngươi tới, đừng quấy rầy bọn hắn.
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đem Đại đi qua. Nhẹ nhàng ôm trong ngực.
Lúc này, Chúc Lão cũng là nước mắt tuôn đầy mặt, chớp mắt cũng nhìn chằm chằm vào tiểu thiếp chính mình yêu nhất.
Từng yêu say đắm, ly biệt vô số năm tháng, thần cách bị người đánh nát, bị đày đến cấp thấp nhất vị diện, cả ngày mượn rượu giải sầu, chí khí tinh thần sa sút, tâm chết như nước, thật không nghĩ đến, mình còn sống lại một ngày. Còn có thể một lần nữa cùng người yêu của mình, ôm nhau như vậy.
Chúc Lão da mặt có thể so với tường thành còn dầy hơn, hiện tại cũng cảm động đến muốn khóc.
- Thiên ca, ngươi rất gầy.
Khinh Vân đần độn, u mê ôm Chúc Lão, phân không rõ ràng là mộng cảnh hay là sự thật, nàng dùng bàn tay như ngọc trắng, lục lọi đôi má Chúc Lão.
Đúng lúc này...
- Khinh Vân! Ta không chết! Ha ha ha ha! Khinh Vân! Ngươi cũng không chết. Chúng ta lại gặp lại rồi! Ha ha ha ha ha!
Thình lình, Chúc lão âm thanh gầm hét lên, đem trong nội tâm hờn dỗi, hoàn toàn thổ lộ.
- Ah!!!!
Khinh Vân bị Chúc Lão gào thét, trực tiếp kéo về sự thật, nàng dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Chúc Lão, nước mắt tuôn ra như bão táp.
- Hắc hắc, hắc hắc, Khinh Vân, ngươi tha thứ ta đi?
Chúc Lão trì độn cười nói, trong ánh mắt, toàn bộ là yêu say đắm.
- Thiên ca!!!!
Khinh Vân thân hình chấn động mãnh liệt, co rút run rẩy nói ra.
Hai người rốt cục gặp lại.
Tất cả tưởng niệm, thiên ngôn vạn ngữ, đều hóa thành nước mắt.
- Khinh Vân, tha thứ ta rồi hả?
Chúc Lão tựa hồ vẫn còn có chút e ngại Khinh Vân. Cũng là nói, là vì yêu, mà sinh ra kính sợ.
- Thiên ca, ta... Ta... Ta chỉ cầu ngươi tha thứ ta lúc đầu không hiểu chuyện. Không được ghi hận ta... Thiên ca, ta mỗi thời mỗi khắc, đều muốn gặp lại ngươi.
Khinh Vân rơi lệ nói.
Chúc Lão cũng không nói nhảm, trực tiếp đem Khinh Vân ôm lấy, một bên nhìn Phong Vân Vô Ngân linh hồn truyền âm nói.
- Tiểu oa nhi, ngươi đi ra ngoài trước, canh chừng cho lão đầu tử, lão đầu tử hiện tại cùng với Khinh Vân, làm một ít. Ách, làm một ít so sánh tình cảm mãnh liệt.
- À?!
Phong Vân Vô Ngân thiếu chút nữa sụp đổ, trong tràng diện cảm động như vậy, Chúc Lão còn nghĩ đến làm chuyện này sao?
Bó tay rồi! Cực độ im lặng.
- Chúc Lão, ngươi thật tài tình.
Phong Vân Vô Ngân linh hồn truyền âm, thở dài liên tục.
- Ta rốt cục minh bạch, cái gì gọi là tục nhân rồi.
- Bớt nói nhảm! Lão đầu tử nhẫn nhịn bao nhiêu năm, ngươi biết không? Mau đi ra, mau đi ra!
Chúc Lão không ngớt lời thúc giục.
- Đại, chúng ta đi ra ngoài trước nói sau.
Đương nhiên, Phong Vân Vô Ngân cũng không đành lòng ngỗ nghịch ý nguyện Chúc Lão, cũng mặc kệ Đại phản ứng, trực tiếp lôi kéo Đại, đi ra nhà gỗ.
Phong Vân Vô Ngân cùng Đại, ngồi ở một bên bờ ruộng. Đại hái xuống nhiều dưa leo, từng ngụm cho Phong Vân Vô Ngân ăn.
Lúc này Dưa leo ngọt mà không ngán, thoải mái trơn trượt nhiều nước, mà Đại là người so hoa còn yêu kiều hơn, dưa leo còn hương, còn Đại ôn nhu phục thị Phong Vân Vô Ngân ăn dưa.
Phong Vân Vô Ngân tay đều không cần động, trong miệng ăn lấy, trên tay vuốt cảm thán nói.
- Với tư cách một người nam nhân, có thể được kiều thê mỹ quyến, ta còn có gì đòi hỏi nữa đây.
- Vô Ngân, ngươi nói Chúc Lão đem chúng ta đuổi ra làm gì vậy?
Đại thập phần đơn thuần, nhíu mày dò hỏi.
- Vừa rồi, lão sư nhất định sẽ tháo xuống cái khăn che mặt, kỳ thật ta đều không nghĩ ra được, ta nhìn thấy lão sư diện mục chân thật, thật sự rất hiếu kỳ.
- Hắc hắc, hiện tại vẫn không thể xem. Khinh Vân lão sư cùng Chúc Lão, đang làm chuyện nguyên thủy nhất, cũng là chuyện chúng ta về sau vận động.
Phong Vân Vô Ngân cười quái dị nói.
- Không phải đâu?!!!!
Đại hoàn toàn chấn kinh rồi, há miệng đều lớn lên, không thể chọn tới.
- Vô Ngân. Ngươi nói loạn, nói bậy.
Đại không thuận theo nói.
- Ta nào có?
Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên vãnh tai.
- Đại, ngươi cẩn thận nghe một chút.
Đại cũng hiếu kỳ tập trung thính lực.
Thình lình, chỉ nghe thấy, ở bên trong nhà gỗ, loáng thoáng truyền đến một ít thanh âm kỳ quái.
- Ba ba ba, ba ba ba.
- Ah... Thiên ca... Ôm chặt ta... Thiên ca.
...
- Tốt xấu.
Đại khuôn mặt ửng đỏ, phun mắng một tiếng.
- Chúc Lão xấu, cũng đừng nói rồi, không thể tưởng được lão sư ta. Cũng thật là hư.
- Ha ha ha, cái này có cái gì tốt xấu hay sao? Đây là nhân luân bình thường.
Phong Vân Vô Ngân dứt khoát liền đem Liên Y, Tử Viêm. Tử Yên, con cua, cũng đều phóng ra, mọi người cùng nhau ăn dưa leo, nói chuyện phiếm, thập phần vui sướng.
Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân cũng đã làm xong công tác chính mình, tận tâm tận lực thay Chúc Lão trấn thủ ở bên ngoài, chỉ cần Chúc Lão nói để cho Phong Vân Vô Ngân đi vào. Phong Vân Vô Ngân tuyệt đối sẽ không một mình xâm nhập thế giới hai người Chúc Lão cùng Khinh Vân.
Một mực đến buổi tối.
Chúc Lão mới dùng linh hồn truyền âm Phong Vân Vô Ngân.
- Tốt rồi! Tốt rồi! Tiểu oa nhi, ngươi có thể vào được, ta ăn no rồi, sảng khoái ah.
Phong Vân Vô Ngân âm thầm giơ ngón tay cái lên.
- Chúc Lão, ngươi quá trâu rồi. Từ buổi sáng làm đến buổi tối. Hơn nữa, một mực tiếp tục phi thường kịch liệt, thanh âm lớn đến ngay cả ta không muốn tận lực đi nghe, đều nghe xong minh bạch. Ngươi quá trâu rồi.
Phong Vân Vô Ngân đứng lên, vỗ vỗ bờ mông, lớn tiếng hô.
- Đi. Chúng ta đi vào!
Một đám người đi vào nhà gỗ.
Lúc này, chứng kiến Chúc Lão vẻ mặt hưng phấn ở trong nhà gỗ dạo bước. Tại chiếc ghế, ngồi một tuyệt mỹ thiếu phụ, phong hoa tuyệt đại, mỹ mạo so Liên Y cùng Tử Viêm, Tử Yên, đều thắng hơn nửa trù.
Thiếu phụ vẻ mặt như mùa xuân, xụi lơ vô lực ngồi ở trên mặt ghế, dùng ánh mắt oán trách, nhìn xem Chúc Lão, bất quá, trên trán, lại hạnh phúc tràn đầy.
- Ha ha ha, Tiểu oa nhi, vừa rồi...
Chúc Lão tùy tiện nói.
- Thiên ca! Ngươi nói gì.
Mỹ phụ mắng.
- Ách... Ta không nói, ta không nói.
Chúc Lão vội chạy tới che chở Khinh Vân.
Hai người thêm mật thêm dầu.
Đại vội vàng tiến lên nói.
- Lão sư, ngài thật xinh đẹp.
Kết quả là, một phòng người vô cùng náo nhiệt, thân mật nói chuyện phiếm, thật giống người một nhà.
Cuối cùng, Chúc Lão tuyên bố.
- Từ hôm nay trở đi, ta mang Khinh Vân đi, ly khai tinh linh bộ lạc.
- Không có vấn đề. Ngày mai, đợi Bích Lợi Tư Nữ Hoàng, câu thông chí cao vị diện, ta lấy được sinh mệnh chi tuyền, cũng mang Đại ly khai bộ lạc dối trá này.
Phong Vân Vô Ngân nhìn về phía Đại.
- Tốt.
Đại hoàn toàn không có bất kỳ cân nhắc.
- Vô Ngân, anh đi đâu vậy, ta sẽ đi chỗ đó. Một đời một kiếp, cũng cùng ngươi cùng một chỗ, vĩnh viễn không chia lìa.
Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên cảm giác, chính mình được hạnh phúc bao phủ.
...
Ngày thứ 2.
Cách Lạp Đa Tinh Linh Đại Lục, địa phương thần thánh nhất.
Đại tế đàn.
Cái đại tế đàn này, là thánh địa Cách Lạp Đa tinh linh bộ lạc, không phải địa phương khinh nhờn. Mỗi một năm, với tư cách Nữ Hoàng Bích Lợi Tư, cũng sẽ ở cái tế đàn này, cầu phúc, câu thông tinh linh chí cao vị diện, khẩn cầu bên trên có thể ban cho một ít Linh Vũ cùng linh khí xuống, tưới tiêu quả thụ thực vật.
Ngày nay, Bích Lợi Tư Nữ Hoàng, đã quy củ đứng tại trung ương tế đàn, bầy ra vụ đài, bên trên có đại lượng dưa leo. Bích Lợi Tư Nữ Hoàng mắt xem mũi mũi nhìn tâm, thập phần thành kính.
Tại trên tế đàn, khắc họa rất nhiều tinh linh văn tự cổ xưa, mơ hồ hợp thành một đạo Thượng Cổ trận pháp.
Lúc này, bốn phương tám hướng tế đàn, đứng đầy Tinh Linh tộc nhân.
Phong Vân Vô Ngân nắm tay Đại, cũng đứng ở một bên. Mặt khác, Khinh Vân, Chúc Lão, Liên Y, Tử Viêm, Tử Yên, cũng đều ở một bên hiếu kỳ nhìn xem thế nào.
- Bích Lợi Tư nữ hoàng bệ hạ Xinh đẹp tôn quý, ngài có thể câu thông đến tinh linh chí cao vị diện?
Phong Vân Vô Ngân ở bên cạnh một giờ, có chút không kiên nhẫn được nữa.
- Thỉnh đừng lên tiếng, nữ hoàng bệ hạ đang tại dùng thành tín tâm nhất, tới câu thông.
Một Tinh Linh tộc trưởng lão, liền vội vàng quát bảo Phong Vân Vô Ngân ngưng lại nói năng lỗ mãng. Lại bị ánh mắt Phong Vân Vô Ngân hung dữ, trực tiếp trừng trở lại.
- Tốt rồi, tôn kính nhân loại, có thể rồi.
Lúc này, Bích Lợi Tư bỗng nhiên mở to mắt, trong ánh mắt của nàng, có một nghiền ngẫm.
Trong nội tâm nàng tràn đầy sát cơ.
- Nhân loại đáng chết! Ngươi chờ xem, ta sẽ đem ngươi phạm phải tất cả hành vi phạm tội, toàn bộ bẩm báo tinh linh Chí Cao Thần vĩ đại! Ngươi đợi đến thừa nhận tinh linh Chí Cao Thần đại nhân trừng phạt đi. Ngươi sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.
Thình lình, Bích Lợi Tư Nữ Hoàng, dùng một thanh dao găm cổ xưa, đem tay trái của mình cạo phá, máu tươi, rót ra, trực tiếp đổ vào trên tế đàn, ở trên những tinh linh văn tự cổ xưa.
Sau đó, Bích Lợi Tư Nữ Hoàng, bắt đầu lớn tiếng đọc cổ tinh linh ngôn ngữ.
- Thằng này đang làm gì thế?
Phong Vân Vô Ngân hướng bên cạnh Đại dò hỏi.
- Ah, Bích Lợi Tư chỉ dùng Tinh linh tộc ngôn ngữ chúng ta, đang cùng chí cao vị diện câu thông, nội dung nàng nói chuyện, toàn bộ là một ít cung phụng.
Đại phiên dịch giải thích.
Từ Bích Lợi Tư phun ra máu tươi, càng ngày cũng nhiều, bỗng nhiên, toàn bộ tế đàn, ầm ầm sáng rõ.
Hào quang thần dị, từ tế đàn ngưng tụ, đâm thẳng phía chân trời.
- PHỐC!!!!!!!!
Đem bầu trời, trực tiếp đâm ra một cái lổ thủng.
Có vô số nhiều khí tức, cuốn sạch tới.
Đem trọn Cách Lạp Đa đại lục, đều chiếu sáng.
Một loại lục sắc mộng ảo mê ly, hiện tại di động, đang mờ mịt thiêu đốt.
- Chí cao vị diện! Chí cao vị diện.
Tất cả tinh linh, tập thể quỳ xuống, dập đầu không thôi.
Trên tế đàn, Bích Lợi Tư, cũng quỳ sát xuống, trong miệng nói lẩm bẩm.
- Ân, Tiếp Dẫn ra một cái thời không trùng Động, liên tiếp kết nối một cái vị diện vĩ đại mà cổ xưa, hẳn là mở ra tinh linh chí cao vị diện rồi.
Phong Vân Vô Ngân con mắt có chút nhíu lại.
Lúc này, Đại cũng muốn quỳ xuống, Phong Vân Vô Ngân liền vội vàng kéo Đại.
- Đại, ngươi không cần quỳ, từ nay về sau, ngươi không cùng tinh linh có quan hệ, ngươi là nhân loại, có biết không?
Đúng lúc này, trên tế đàn, một thanh âm vĩ đại mà cổ xưa, xuất hiện tại trong đầu Bích Lợi Tư.
- Cách Lạp Đa đại lục Nữ Hoàng, Bích Lợi Tư, ngươi câu thông chí cao vị diện, có việc gấp sao?
- Ah! Đại nhân!
Bích Lợi Tư dùng phương thức linh hồn trao đổi, cùng thanh âm đến từ tinh linh chí cao vị diện, rất nhanh đối đáp.
- Tôn kính đại nhân! tín đồ Bích Lợi Tư cảu ngài, nhận lấy vũ nhục, thật lớn vũ nhục, xin ngài nhất định phải vì Bích Lợi Tư làm chủ.
← Ch. 610 | Ch. 612 → |