← Ch.090 | Ch.092 → |
Hai tay Phong Vân Vô Ngân tràn đầy thần lực, mấy vạn cân thần lực trên hai bàn tay xé mạnh.
-Phù!
Trên không trung, thân thể của nữ nhân kia bị xé ra làm hai mảnh, ruột gan nội tạng huyết dịch trút cả xuống đất. Phong Vân Vô Ngân cười lớn một tiếng, thân hình lui lại, không dính một giọt máu, nhẹ nhàng dập tắt lửa trên y phục, hai tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn xung quanh.
Giết trong nháy mắt!
Phanh thây!
Phong Vân Vô Ngân cố ý đứng trước mặt đám tán tu này, dùng thủ đoạn giết người nguyên thủy nhất, đẫm máu nhất để chấn áp nhân tâm.
-A!
Lý Tu đứng bên cạnh Phong Vân Vô Ngân vô thức lui lại một bước, nhìn đống thi thể trước mặt, thân nổi da gà, vô cùng kinh hãi. Hắn nhìn đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, chỉ thấy vẻ mặt Phong Vân Vô Ngân vô cùng bình thản, giống như chưa hề có bất cứ việc gì xảy ra cả.
-Tiểu tử này không phải tàn nhẫn một cách bình thường. Giết người như giết chó gà.
Lý Tu thầm chấn kinh.
Tĩnh lặng.
Tất cả tán tu có mặt ở đây đều im lặng.
Rất nhiều tán tu ở đây có thể giết chết nữ nhân kia trong nháy mắt, nhưng rất ít người giống như Phong Vân Vô Ngân, xé nát mụ ra làm đôi.
Thủ đoạn quá ư hung tàn.
-Hừ, loại người man rợ này, đâu cần chấp nhặt với hắn.
Một vài gã 10 phẩm cảnh giới tán tu dịch chuyển ánh mắt, tựa như vô cùng coi thường Phong Vân Vô Ngân:
-Tu luyện một môn luyện thể công pháp tới đỉnh cao, thiên phú hơn người, quả thực có tư cách để cuồng ngạo.
Những kẻ tán tu có mặt ở đây, vốn muốn kiếm Phong Vân Vô Ngân để trút giận, nhân tiện lập uy thì trong lòng đều trở nên do dự, cuối cùng quyết định không đi trêu chọc vào Phong Vân Vô Ngân nữa.
Ba gã tán tu lúc nãy vừa cùng với trung niên nữ tử đứng lên chửi mắng Phong Vân Vô Ngân đều đưa mắt nhìn nhau, khí thể đột nhiên sụt giảm, tu vi của bọn chúng tương đương với trung niên nữ nhân kia, đâu dám làm càn trước mặt Phong Vân Vô Ngân. Tuy có chút mất mặt, nhưng may vẫn còn mạng sống, liền vội vàng ngồi xuống.
Lúc này, Lý Tu mới hoàn hồn lại, thân mật hơn gấp bội kéo tay Phong Vân Vô Ngân, cười lớn:
-Được rồi, được rồi, các vị hảo bằng hữu, vừa rồi chỉ là một chuyện nhỏ, một chuyện vặt vãnh mà thôi. Nào, chúng ta cùng uống rượu.
-Đợi đã!
Phong Vân Vô Ngân ngưng lại một lát, 416 hạt Thiên Địa Đan Điền từ trong đan điền tỏa ra, luyện hóa sạch sẽ đống thi thể trên mặt đất.
Hành động này lại khiến đám tán tu kia càng thêm kinh hãi, tiểu tử này tu luyện công pháp gì vậy? Trực tiếp luyện hóa thi thể, tám chín phần là một loại ma công, giết người rồi, ngay cả thi thể cũng không buông tha, luyện hóa luôn, thật là ác độc tới cực điểm.
Cần phải biết rằng, Thiên Địa Bá Khí Quyết, từ cổ ít người tu luyện thành công, ngay cả nhập môn cũng vô cùng khó khăn, bởi vậy, khi Phong Vân Vô Ngân thi triển Thiên Địa Bá Khí Quyết luyện hóa thi thể ngay trước mặt đám tán tu này, cũng không có ai có thể phát hiện ra.
Phong Vân Vô Ngân được Lý Tu bố trí ngồi ngay cạnh hắn, thể hiện sự coi trọng tới cực điểm.
-Các vị hảo bằng hữu, vị Quách huynh này là người của ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo trong giới tán tu của Chiến Tần Đế Quốc chúng ta. Thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy Đảo!
Lý Tu mỉm cười giới thiệu.
-Đông Hải Nộ Chùy Đảo là đảo thần bí nhất trong giới tán tu của Chiến Tần Đế Quốc chúng ta, vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy thân thủ của Quách huynh rồi, ha ha, từ đó có thể thấy, Đông Hải Nộ Chùy Đảo tuy vô cùng thần bí, nhưng thế lực không hề yếu.
-Hừ!
Đúng lúc đó, phía đối diện với Phong Vân Vô Ngân truyền tới mấy tiếng hừ lạnh.
Mấy đạo sát khí mơ hồ chợt lóe qua, nhưng đã bị Phong Vân Vô Ngân cảm nhận thấy.
Phong Vân Vô Ngân sau khi tu luyện thành Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, cảm giác vô cùng nhạy cảm, sức mạnh linh hồn hơn hẳn người thường, hắn trong nháy mắt liền cảm nhận thấy mấy cỗ khí tức rất không hữu hảo.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn qua, thần sắc của mấy gã thanh niên phía đối diện rất không hòa hảo, khóe mắt lộ ra khí tức ngoan lệ.
Lý Tu giỏi nhìn mặt đoán ý, lập tức nói:
-Quách huynh đệ, ở đây có mấy vị bằng hữu mới, cũng giống như ngươi đều vừa tới Vạn Tiên Thành, tới làm khách trong phủ của ta, đều là quý khách. Để ta giới thiệu với Quách huynh.
Ngưng lại một lát, Lý Tu lần lượt giới thiệu:
-Đây là Đỗ Kiệt thiếu đảo chủ của Hải Kình Đảo; đây là Lưu Như Sơn thiếu đảo chủ của Phi Kiếm Đảo’ đây là Liễu Bưu thiếu môn chủ của Trọng Nhạc Phái; còn có Kim Tử Hán thiếu đảo chủ của Khổ Quả Đảo.
-Ồ?
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn qua.
Bốn gã trẻ tuổi, rất không hữu hảo nhìn chằm chằm về phía Phong Vân Vô Ngân.
Đỗ Kiệt là một gã thanh niên da trắng bóc, dáng vẻ hào hoa phong nhã, hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, giống như một gã tú tài làu làu kinh sử, nhưng đôi mắt hắn lại bé tí, thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng gian xảo, huyền khí tu vi khoảng 9 phẩm.
Lưu Như Sơn cũng hơn 20 tuổi, lùn tịt, da thô ráp, ánh mắt sáng rực, lưng đeo một thanh trường kiếm hình thù kỳ lạ, huyền khí tu vi đã đạt tới 10 phẩm cảnh giới, vô cùng đáng sợ.
Liễu Bưu, hơn 20 tuổi, diện mạo bình thường, nhưng khóe miệng lại có một vết sẹo như một con rết vô cùng đáng sợ, khiến hắn trông hung tợn như quỷ dữ, ánh mắt lộ ra hung quang.
Kim Tử Hàn, hơn 20 tuổi, da vàng, khí chất như kẻ bị bệnh, thỉnh thoảng lại che miệng ho khụ khụ mấy tiếng, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
Xung quanh bốn người này đều có mấy gã trung niên khí tức lúc có lúc không, rất khó đoán biết nông sâu, tựa hồ là tùy tùng của bốn gã này.
-Ồ! Xem ra, bốn người này là các vị thiếu đương gia của ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo rồi, lần này vào trong Vạn Tiên Thành, mục đích cũng là để tranh giành thứ hạng trong đại hội chọn rể.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng thầm hiểu ra.
-Là đối thủ cạnh tranh của mình, khó trách sau khi biết thân phận của mình liền có địch ý.
-Quách huynh phải không?
Gã Đỗ Kiệt đó cười tủm tỉm nói với Phong Vân Vô Ngân:
-Lẽ nào, Quách huynh cũng muốn lọt vào trong số ba người mạnh nhất của đại hội kén rể? Ha ha, tạ hạ Đỗ Kiệt, Hải Kình Đảo thiếu đảo chủ, có một lời khuyên.
-Ồ? Đỗ thiếu gia có gì muốn nói?
Phong Vân Vô Ngân mặt không chút biểu cảm:
-Xin cứ nói.
-Ha ha! Được lắm! Nếu Quách huynh đã thẳng thắn như vậy thì tại hạ cũng không vòng vo nữa.
Đỗ Kiệt chậm rãi nói:
-Quách huynh trời sinh thần lực, xem ra nhất định đã ăn không ít bảo vật trong đất trời, tu luyện một môn luyện thể công pháp tới cảnh giới rất cao. Tu vi này, nếu muốn kiếm một công việc ở chỗ tam thiếu gia thì hoàn toàn thừa sức, nhưng.... nếu muốn có chút thành tích ở trong đại hội kén rể thì e rằng... , hì hì, e rằng có chút không biết tự lượng sức mình. Tại hạ có ý tốt khuyên nhủ, sao Quách huynh không sớm từ bỏ ý định tham gia đại hội kén rể, an phận phò tá tam thiếu gia, chuyện tự chuốc nhục vào thân, ta khuyên Quách huynh ít làm thì tốt hơn.
-Ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn:
-Đỗ huynh, nếu mọi người đều là người thẳng thắn, vậy ta cũng có một lời muốn nói thẳng với Đỗ huynh.
-Ồ?
-Đỗ huynh, chó không nên bắt chuột thay mèo, ngươi cũng đừng nên xen vào việc của người khác.
Phong Vân Vô Ngân nói đầy châm biếm.
-Rầm!
Đỗ Kiệt đột nhiên đập bàn, đứng thẳng dậy, mặt tái xanh:
-Tên họ Quách kia, đừng thấy ta nể mặt mà không biết xấu hổ.
Ba gã trung niên nam tử ngồi cạnh Đỗ Kiệt cũng cùng đứng dậy, toàn thân tỏa ra uy áp cuồn cuộn, không ngừng tuôn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không chút e sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Đỗ Kiệt.
-Được rồi, các vị đều là hảo bằng hữu, có thể nể mặt tại hạ một chút, chớ nên nóng giận.
Lý Tu cuối cùng cũng lên tiếng.
-Tên họ Quách kia, ngươi được lắm! Hôm nay ta nể mặt tam thiếu gia, tạm thời không so đo với ngươi.
Đỗ Kiệt vô cùng ngoan độc trừng mắt với Phong Vân Vô Ngân một cái rồi ngồi xuống, ba gã tùy tùng cũng tràn đầy sát khí nhìn Phong Vân Vô Ngân, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Tiếp đó, Lý Tu vỗ vỗ taến tiệc chính thức bắt đầu, vô số thị nữ thân hình kiều mỵ, y phục mỏng manh như cánh ve, tay bê các loại đĩa khay, lần lượt dâng các món sơn hào hải vị lên, dáng đi thướt tha yểu điệu như cành liễu mùa xuân, ánh mắt nhìn về phía tán tu hoặc tràn ngập vẻ kiệu mỵ khiêu gợi, hoặc đầy vẻ yếu đuối dễ thương, hoặc vẻ lạnh lùng xa cách, khiến cho đám tán tu hồn siêu phách lạc, tay chân không ngừng đưa ra sờ đón vuốt ve.
Tuy thân thể của Phong Vân Vô Ngân mới chỉ có 12 tuổi, nhưng tư duy thì đã có kinh nghiệm hai mươi mấy tuổi ở kiếp trước, không ngừng thầm kinh ngạc trước sự xa hoa của Lý Tu.
Yến tiệc kéo dài hơn một giờ đồng hồ rồi mới kết thúc.
-Quách huynh, xin mời đi theo ta.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Lý Tu nói khẽ bên tai Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân khẽ gật đầu, đi theo Lý Tu.
Lý Tu đưa Phong Vân Vô Ngân tới một gian phòng yên tĩnh. Trong phòng có mấy trung niên nam tử khí tức trầm ổn, huyền khí tu vi đạt tới 10 phẩm bảo vệ.
Lý Tu mời Phong Vân Vô Ngân ngồi xuống.
-Quách huynh, tại hạ chuẩn bị một phần lễ gặp mặt, hi vọng Quách huynh nhận cho.
Lý Tu không hề vòng vo, cười nói với Phong Vân Vô Ngân.
-Được, được!
Phong Vân Vô Ngân thuận miệng trả lời, thầm nghĩ, để ta xem xem ngươi dùng vốn liếng thế nào để chiêu mộ ta. Trong Hoàng Thạch Thành giết 4 gã tán tu, 2 gã tông môn đệ tử, sau đó lại giết 5 gã tán tu, trong dó có cả Bạch Hổ, trong bữa tiệc lại giết chết một mụ 9 phẩm tán tu.
Những thứ này chính là vốn liếng để Phong Vân Vô Ngân mặc cả.
Bây giờ là lúc nhìn xem Lý Tu chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu vốn liếng để trao đổi với Phong Vân Vô Ngân.
-Bốp!
Lý Tu vỗ vỗ tay.
Một giây lát sau, 5 thiếu nữ xinh đẹp, tay bê khay từ ngoài sảnh bước nhẹ nhàng bước vào, dáng điệu thướt tha, người chưa vào mùi hương đã nhẹ nhàng bay tới.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn qua, 5 thiếu nữ này tuyệt đối chưa vượt quá 18 tuổi, thân thể hoàn mỹ, đường cong ẩn hiện, làn da trắng muốt như ngọc, ánh mắt lúng liếng, đầy vẻ yếu đuối khiến người khác phải yêu thương che chở.
Đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh trong thiên hạ. Vưu vật!
Quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành!
5 thiếu nữ đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân và Lý Tu, cùng quỳ xuống, hai tay nâng cao khay lên, thanh âm dịu dàng nói:
-Tam thiếu gia, Quách thiếu đảo chủ.
-Quách huynh, xin mời xem.
Lý Tu cao giọng giới thiệu.
-Ta đã chuẩn bị cho Quách huynh 10 vạn lượng vàng, một quyền huyền cấp trung cấp chùy pháp bí kíp, 100 hạt cao cấp tôi thể đan để tôi luyện nhục thể, 5 củ nhân sâm ngàn năm, còn có một bình tinh huyết của 10 phẩm hung thú Hỏa Diệm Điêu... Quách huynh, có hài lòng không?
Nói rồi, Lý Tu cười đầy ẩn ý:
-Ngoài ra, 5 thiếu nữ này đều là tuyệt thế mỹ nhân ta đã khổ công tìm kiếm, 5 thiếu nữ này từ nhỏ đã được dạy dỗ, am hiểu thuật giường chiếu, hơn nữa còn biết luyện chế các loại đan dược phục vụ cho việc nam nữ hoan lạc, ngoài ra, bọn chúng đều là xử nữ.... tất cả đều tặng cho Quách huynh, suốt đời làm nô lệ, Quách huynh có thích không? Ha ha!
Hắn lộ ra nụ cười mà tất cả nam nhân đều hiểu ý nghĩa của nó.
5 thiếu nữ kia đều đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi bị người khác dùng làm lễ vật dâng tặng, ngược lại còn tràn ngập vẻ kiều mỵ mê hoặc.
Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày, không nhịn được cười:
-Tam thiếu gia, ta ngàn dặm từ Đông Hải Nộ Chùy Đảo tới Vạn Tiên Thành không phải để thăm thú thưởng ngoạn, mục đích của ta là đoạt được ngôi quán quân của đại hội kén rể, trở thành hôn phu của Lý Thanh Thanh, ngươi tặng mỹ nữ cho ta, việc này là bị vợ tương lại Lý Thanh Thanh của ta biết được, e rằng nàng ta sẽ không vui.
-A?
Lý Tu tròn mắt:
-Quách... Quách huynh, ngươi... ngươi... lại mơ tưởng tới Lý Thanh Thanh tiểu thư.... ngôi quán quân của đại hội kén rể? Khục khục, Quách huynh, ta nói thật với ngươi, trong đại hội kén rể lần này, bao gồm cả Quách huynh, tổng cộng có 108 người, đều là thiên tài, giống như Đỗ Kiệt, Lưu Như Sơn, Liễu Bưu, Kim Tử Hàn mà hôm nay Quách huynh đã nhìn thấy, tu vi ít nhất đều là 9 phẩm đỉnh cao, trong đó Lưu Như Sơn, Liễu Bưu đã đạt tới 10 phẩm sơ kỳ, thậm chí... bọn chúng, bọn chúng đã lãnh ngộ ra "ý", thứ mà võ giả đều mơ tưởng tới, thực lực đó, ở trong Chiến Tần Đế Quốc ngũ đại tông môn đều có thể gọi là nhân tài. Bọn chúng tâm cao khí ngạo, ta đã bỏ ra vô số vàng bạc châu báu đều không thèm để ý tới, không thèm chấp nhận sự chiêu mộ của ta. Còn đám hộ vệ đi theo bọn chúng, tu vi không thể đoán nổi, thực sự là tuyệt thế cường giả trong môn phái của bọn chúng. Ngoài bốn người này ra, theo tin tức tại hạ biết được, trong số 108 thiếu đương gia tham gia đại hội kén rể lần này, ít nhất có 30 người thực lực vượt qua Đỗ Kiệt, Kim Tử Hàn, Lưu Như Sơn, Liễu Bưu... nghe nói, Hoàng Tuyền Đảo thiếu đảo chủ Đế Huyền, chỉ mới 24 tuổi đã đạt tới 10 phẩm đại viên mãn, lãnh ngộ ra 4 phần kiếm ý, là đệ nhị thiên tài trong đám thanh niên giới tán tu trong Chiến Tần Đế Quốc, ngoài Lý Thanh Thanh tiểu thư ra, thực lực vô cùng cường hãn. Thực ra, ngôi quán quân của đại hội kén rể lần này, thực sự là vật trong túi của Đế Huyền thiếu đảo chủ, những người khác chỉ có thể tranh vị trí thứ 2 hoặc thứ 3.... Quách huynh, tuy ngươi thực lực cường hãn, tâm tính kiên định, đảm lược hơn người, nhưng nếu muốn đoạt ngôi quán quân, việc này... việc này... có chút... có chút.... không biết trời cao đất dày là gì.... Quách huynh, tại hạ coi ngươi là người thân tín, nên mới nói thật như vậy, xin đừng trách, đừng trách!
-Đế Huyền? 24 tuổi, hậu thiên 10 phẩm đại viên mãn cảnh giới, 4 phần kiếm ý?
Phong Vân Vô Ngân lẩm bẩm mấy câu, rồi lập tức nói lớn:
-Tam thiếu gia, ta xưa nay dũng cảm tiến lên phía trước, tranh đoạt ngôi quán quân, có cạnh tranh là việc tốt, nhưng, tất cả những người cạnh tranh sẽ đều là đá lót đường để ta bước lên ngôi quán quân. Ngươi không cần nói nhiều, việc ngươi cần làm là cố gắng cung phụng ta, cung cấp tài nguyên để ta tu luyện. Tam thiếu gia yên tâm, chỉ cần ta đoạt được ngôi quán quân của đại hội chọn rể lần này, trở thành hôn phu của Lý Thanh Thanh, nhất định sẽ giúp ngươi đoạt được chức vị ngoại thành thành chủ, đại ca và nhị ca của ngươi, tất cả cao thủ trong tay bọn chúng, ta sẽ tìm cơ hội giết hết là xong.
Tất cả những lời này vô cùng bá đạo, khiến Lý Tu không thể phản bác, trong lòng thầm không ngừng gật đầu.
Phong Vân Vô Ngân không phải là kẻ nông nổi ngạo mạo, hắn biết rõ, con đường võ đạo như thuyền ngược dòng nước, không tiến lên thì sẽ bị cuốn lùi lại, nếu cứ lo lắng sợ sệt thì sẽ rất không có lợi cho việc tu luyện, cho dù cảnh giới có tăng lên thì tâm tính cũng khó mà có chút đột phá.
Bởi vậy, gặp phải vật cản đường thì phải loại bỏ hết.
Một tướng thành danh, vạn xương khô.
Đương nhiên, tự tin đến từ thực lực, Phong Vân Vô Ngân khoát tay nói:
-Tam thiếu gia, những thứ đan dược, bí kíp, mỹ nữ, nhân sâm ngàn năm, tinh huyết của 10 phẩm hung thú... ta đều không cần! Nếu ngươi thực tâm muốn cung phụng ta, thì hãy cho ta.... .
-Quách huynh, ngươi... ngươi muốn gì?
Lý Tu hỏi.
-Thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú!
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp lên tiếng.
-Gần đây ta đang tu luyện một môn vô thượng ma công, cần rất nhiều thi thể của 10 phẩm hung thú, ngươi tạm thời đưa ta thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú rồi tính sau.
-A?
Cho dù Lý Tu vô cùng giàu có, nhưng nghe thấy yêu cầu vô cùng bá đạo của Phong Vân Vô Ngân, cũng giật mình kinh hãi:
-Thi thể... của 100 con 10 phẩm hung thú?
Cần phải biết rằng, 10 phẩm hung thú đứng đầu trong hậu thiên hung thú, vô cùng khó săn bắt. Thi thể của 10 phẩm hung thú, mỗi một bộ, giá cả đều vô cùng đắt đỏ.
Đương nhiên, Vạn Tiên Thành là nơi tập trung của phần lớn tán tu trong Chiến Tần Đế Quốc, trong thành lại có rất nhiều chợ giao dịch, trường đấu giá quy mô lớn, bởi vậy, tán tu đi săn hung thú hàng ngày đều mang thi thể của hung thú săn được về Vạn Tiên Thành buôn bán.
Có thể nói, muốn mua thi thể của 10 phẩm hung thú ở trong Vạn Tiên Thành, 100 con, mấy trăm con đều không phải là vấn đề, quan trọng là....
Giá cả!
Giá cả của thi thể một con 10 phẩm hung thú, không có mấy chục vạn lượng vàng thì không thể mua nổi.
Phong Vân Vô Ngân mở miệng là yêu cầu thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú, như vậy chẳng phải là ngửa tay đòi Lý Tu mấy ngàn vạn lượng vàng hay sao?
Lý Tu là con trai của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ, có cơ nghiệp của riêng mình, hàng ngày đều được thu lợi từ tiền phí vào thành của vô số tán tu, tiền lợi nhuận từ các sản nghiệp trong thành, đảm bảo cho Lý Tu có một gia tài không nhỏ, ít nhất cũng lên tới mấy tỷ lượng vàng. Nhưng, hắn chiêu mô hàng trăm tán tu, tài nguyên để cung phụng cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Muốn ngay một lúc đưa ra mấy ngàn vạn lượng vàng để cung phụng cho một gã tán tu, Lý Tu vẫn chưa có được khí phách đó.
-Quách huynh.... thi thể của 100 con hung thú... cái này... cái này thật là làm khó tại hạ. Thế này vậy, 10 cỗ thi thể của 10 phẩm hung thú, thế nào? Ngày mai ta sẽ cho người đưa tới cho Quách huynh.... 10 cỗ thi thể!
Lý Tu do dự một lát rồi nói.
-Ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân đứng thẳng lên.
-Tam thiếu gia, ngươi cho ta là hạng gì chứ, mục tiêu của ta là quán quân của đại hội chọn rể, hùng tâm tráng chí, không ai sánh nổi, tất cả mọi chướng ngại đều sẽ bị đạp đổ. Những kẻ tán tu mà ngươi nuôi dưỡng kia có thể sánh được với ta sao? Thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú, nếu tam thiếu gia đồng ý bỏ ra, sau này ta nhất định sẽ báo đáp, nếu không thể chấp nhận yêu cầu cỏn con này, ta cũng không cần lưu lại phủ đệ của tam thiếu gia nữa.
Nói rồi, Phong Vân Vô Ngân ra vẻ muốn bỏ đi.
-Quách huynh! 30... 30 bộ thi thể của 10 phẩm hung thú!
Lý Tu vội nói.
Phong Vân Vô Ngân không thèm để ý, đi thẳng ra ngoài.
-50! Quách huynh xin dừng bước! 50 bộ thi thể!
Lý Tu cũng không muốn từ bỏ một nhân tài có thủ đoạn ngoan độc, giết người như giết chó gà như Phong Vân Vô Ngân, nên nén đau lên tiếng giữ lại.
Phong Vân Vô Ngân vẫn không thèm để ý, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
Đúng lúc đó, một thanh âm bình thản vang lên bên tai Lý Tu:
-Tam thiếu gia, chấp nhận yêu cầu của hắn.
Nghe thấy vậy, Lý Tu không suy nghĩ lâu, thở dài nói:
-Được rồi, được rồi! quách huynh, thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú, trưa ngày mai tại hạ sẽ chuẩn bị đưa tới cho Quách huynh.
Thân hình Phong Vân Vô Ngân dừng lại, rồi chậm rãi quay người:
-Như vậy thì thật đa tạ tam thiếu gia. Ta cần một nơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy, thi thể của 100 con 10 phẩm hung thú vừa tới, ta sẽ bế quan tu luyện, cố gắng xuất quan trước khi đại hội chọn rể diễn ra, tranh đoạt ngôi quán quân.
-Ừ!
Lý Tu gật đầu, nói với 5 thiếu nữ đang quỳ trên đất:
-Các người đưa Quách thiếu đảo chủ tới Ám Hương Điện, truyền lệnh, không được ta cho phép, ai cũng không được quấy rầy Quách thiếu đảo chủ tu luyện.
-Dạ! Tam thiếu gia!
5 thiếu nữ chầm chậm đứng dậy, theo sau Phong Vân Vô Ngân đi ra khỏi sảnh.
Sau khi Phong Vân Vô Ngân rời đi, Lý Tu cười khổ nói:
-Hoàng thúc thúc, tiêu tốn mấy ngàn vạn lượng vàng đi nuôi dưỡng một gã tán tu, đây là chuyện điệt nhi lần đầu tiên làm. Nếu Hoàng thúc thúc không lên tiếng, điệt nhi nhiều nhất cũng chỉ đưa hắn 60 con 10 phẩm hung thú.
Đột nhiên, một lão nhân không biết từ đâu đi bước ra, đứng bên cạnh Phong Vân Vô Ngân.
Mấy gã 10 phẩm đại viên mãn võ giả đều quỳ gối cung kính:
-Hoàng tiền bối!
Vị Hoàng tiền bối đó khoảng sáu bảy chục tuổi, khí tức toàn thân lúc có lúc không, thoạt nhìn già nua, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang.
Hắn nhìn theo bóng Phong Vân Vô Ngân đang dần xa, cười đầy ẩn ý.
-Hoàng thúc thúc, ngươi cho rằng hao tốn nhiều như vậy để nuôi dưỡng thiếu niên này, đáng giá sao?
Lý Tu lại lên tiếng, ngữ khí không chắc chắn lắm, có cảm giác như vừa bị ngươi khác lừa mất một vố.
Lão nhân kia lắc đầu cười:
-Tam thiếu gia, nếu ta nói cho ngươi biết, tiểu tử đó đã có phẩm chất đột phá lên tiên thiên nhục thể, lãnh ngộ ra ít nhất là 2 phần kiếm ý, ngươi còn cho rằng ngươi bị lỗ chứ? Tuổi của hắn tuyệt đối không quá 17, có thành tựu như vậy, có thể gọi là thiên tài tuyệt thế.
-Hắn... lãnh ngộ ra ít nhất là 2 phần kiếm ý?
Ánh mắt Lý Tu lồi hắn ra, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Ý" đối với võ giả mà nói, giống như một cảnh giới siêu nhiên. Võ giả lãnh ngộ ra "ý" có thể dễ dàng đánh bại võ giả cùng cảnh giới chưa lãnh ngộ ra "ý".
-Có thể là 3 phần kiếm ý, thậm chí 4 phần kiếm ý, ta không có sở trường dùng kiếm, nên không nhìn thấu được, nhưng ít nhất là 2 phần kiếm ý.
Lão nhân tự lẩm bẩm:
-Tiểu tử này đúng là quái thai, nhục thể lực lượng cường bạo, lại còn lãnh ngộ ra kiếm ý, nếu có thể phối hợp sử dụng, uy lực sẽ tăng vọt.
-Hoàng thúc thúc, nói như vậy... điệt nhi lần này đã trúng lớn!
Lý Tu nuốt một ngụm nước bọt:
-Kiếm ý, hắn không ngờ lãnh ngộ ra kiếm ý.... Thiên tài, quả thực là thiên tài! Ta vốn cho rằng, hắn lưng đeo trường kiếm, chỉ là để trang trí mà thôi.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |