Truyện ngôn tình hay

Truyện:Bát Tiên Đắc Đạo - Chương 030

Bát Tiên Đắc Đạo
Trọn bộ 100 chương
Chương 030: Trả nợ cũ, vỏ ốc mở đạo tràng Đánh đối thủ, ruột trai bày lôi đài
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Lăng Hư, Không Không hai yêu, vì muốn hành thích Thiết Quài tiên sinh, đã hóa thân thành muỗi và kiến, tới vỏ ốc, không dè hành thích không thành, đã bị tiên sinh vận dụng công lực, đem nhốt vào trong hồ lô, lại buộc phải để lại tất cả những pháp bảo, chúng đã khổ công tu luyện, ở trong vỏ sò, và dọa dẫm chúng một trận, phải lạy lục vỡ đầu sứt trán, mới thu lại hồ lô, thả chúng đi.

Thiết Quài tiên sinh vốn tính nhân từ, chẳng muốn giết hại hai yêu, còn nhân dịp này điểm tỉnh chúng, để chúng hiểu ra những việc làm trước đây là sai trái, mà gia nhập chính giáo. Nào ngờ hai yêu chấp mê không tỉnh, chỉ một mực cầu xin tha mạng, chứ không có một lời nào cầu xin điểm độ, Thiết Quài tiên sinh biết hai yêu này không có phúc mệnh, nên mới trả chúng về nguyên xứ. Một trận gió tiên nổi lên, đưa hai yêu về thẳng vỏ trai.

Hai yêu mừng rỡ, cùng hướng lên không trung tạ ơn tha mạng, rồi mới tất tả bước vào nội đường. Hơn mười hai yêu nhân của nhóm lão giao đang nóng lòng sốt ruột chờ đợi, bỗng thấy hai yêu bước vào. Nhìn tình hình, chúng biết hai yêu đã phải một phen nếm mùi đau khổ. Minh Minh Tứ lên tiếng trước tiên:

- Xem tình trạng này, thấy rõ hai anh đã phải một phen nhục nhã.

Thông Huyền Tử chỉ nghĩ tới bình báu của mình, vội hỏi:

- Hai anh đã về! Có tìm thấy bình nhiếp hồn của tôi không? Đã điều tra ra hai tiểu yêu bị bắt trước đây ở chỗ nào chưa? Sống chết ra sao?

Lăng Hư Tử xua tay lia lịa, nói:

- Đừng nhắc tới làm chi. Hôm nay chúng tôi đã phải một phen thất bại nặng nề, nhục nhã vô cùng, trước đây chưa từng gặp phải, các anh coi đó, bao nhiêu pháp bảo của hai chúng tôi mất hết rồi, còn đâu?

Không Không Tử đem tình hình vừa qua kể lại một lượt. Mọi người nghe chuyện đều kinh hãi, há hốc miệng, trợn trừng hai mắt, nhìn nhau chằm bẳm, chẳng thốt ra một lời. Lão giao nổi giận, nói:

- Không thể ngờ được hai vị lại chịu nhục nhã như thế. Thằng giặc què quả thật quá hung hăng, tôi phải đi mời giáo chủ lão gia về đây mới trị được hắn, tránh mọi hậu hoạn.

Chúng yêu nghe vậy mừng rỡ vô cùng, xưng tụng lão giao. Hắn vừa tính cất bước, chợt nghe ngoài cửa có tiếng tiên nhạc vang rền, tiếng hạc lảnh lót trên không trung. Lão giao nghi ngờ, nói:

- Lại có tiên nhân nào tới trợ giúp bọn chúng đây? Nếu quả như vậy, chúng ta không mời giáo chủ không xong.

Nói chưa dứt lời, đã thấy tiểu yêu từ ngoài cửa bước vào, bẩm báo:

- Có ba vị lão gia và một vị phu nhân tới cầu kiến, đang đứng đợi ngoài cửa.

Lão giao vui mừng, cho rằng đó là các vị đạo hữu tới trợ chiến, vội dẫn chúng yêu ra ngoài nghênh đón. Thì ra đó là các đại đệ tử trong môn hạ Triệt giáo, là Tôn Hổ, Ngưu Bột, Hồ Hải Tiên, và một vị Bạch thị nữ tiên, nhân nghe trong vỏ ốc thiết lập đạo tràng, các nhân vật của hai giáo phái đều tụ tập về đây, sợ rằng giáo phái của mình có điều sơ thất, nên mới vâng lệnh giáo chủ tới đây xem xét tình hình. Lão giao mừng lắm, cùng chúng yêu thi hành đại lễ. Tôn Hổ mới hỏi tình hình hiện nay hai bên chống đỡ nhau thế nào, bao giờ mở đạo tràng? Lão giao đem tình hình bọn

Lăng Hư ba yêu thất lợi bẩm báo, lại nói:

- Đạo tràng đã định mở vào hôm nay, nhưng nghe nói chỉ vì nhiều đồng đạo chưa tới được, nên đã đổi kỳ hẹn, đại khái là ngày hai mươi tháng này sẽ mở thịnh hội.

Ngưu Bột nghe chuyện bọn Lăng Hư Tử mắc họa, giận dữ trong lòng, nói:

- Môn hạ Lão Quân sao dám làm nhục người của giáo phái ta đến thế? Bọn ta đã đến đây, ngày mai sẽ bày ra một lôi đài ở một khu thoáng đãng trong vỏ trai, để coi bọn chúng, từng đứa từng đứa tới tìm cái chết. Nếu không đứa nào tới đả lôi đài, chúng ta sẽ tới phá nát cái vỏ ốc, đuổi mụ La Viên phu nhân gì đó lên bờ, tống cổ ra khỏi thôn Hoài Hải, không cho ở vùng quanh đây năm trăm dặm, các vị đạo huynh thấy thế nào?

Tôn Hổ cười, nói:

- Thiết Quài tuy có đạo hạnh, cũng mới được có vài năm tu luyện, sao có nổi bản lãnh lớn? Nay biết chúng ta đã tới, nhất định hắn sẽ mời nhiều cao nhân tương trợ. Chúng ta một mặt phái người thông tri cho bọn chúng biết, mời chúng tới đả lôi đài, một mặt chúng ta chia nhau ra trấn giữ những nơi hiểm yếu. Nếu gặp tên nào rời khỏi Hải thôn, nhất định đó là kẻ lên núi cầu viện binh, chúng ta phải bắt giữ lại, trả thù cho nhóm ba vị đạo hữu Lăng Hư Tử.

Chúng yêu mừng rỡ, hoan hô ầm ĩ. Sau đó, chúng mở trong vỏ trai một tiệc lớn để mừng nhau, đồng thời phái một tiểu yêu tới vỏ ốc hạ chiến thư.

Giác Tiên nhận thư, cùng Tuệ Thông, Trương Quả tới gặp Thiết Quài tiên sinh. Tiếp nhận thư, tiên sinh cười, nói:

- Dưới đáy biển mở lôi đài, quả là chuyện lạ chưa từng nghe. Chỉ tiếc rằng lại có nhiều người tại đồng đạo không thoát khỏi kiếp nạn. Đau lòng thay, thương tiếc thay!

Ba người đã hiểu ý tiên sinh, chỉ gật đầu, không nói. Tuệ Thông mới hỏi:

- Tiên sinh thấy có cần mời vài vị tiên sư về đây cứu viện hay không?

- Không cần mời. Viện binh của chúng ta hiện đang trên đường đi.

Không bao lâu, có Văn Thủy, Phiếu Diểu, Quảng Thành, Vân Trung, và Văn Mỹ chân nhân, cùng kéo tới một lượt. Thiết Quài cùng bọn Giác Tiên đều ra ngoài tiếp đón, dẫn vào bên trong.

Các vị tiên thăm hỏi Thiết Quài tiên sinh, khen ngợi một hồi, rồi phân ngôi ngồi xuống. Trương Quả, Tuệ Thông tới ra mắt Văn Mỹ chân nhân, cúi đầu làm lễ, rồi cùng ngồi xuống bên dưới. Văn Thủy, Văn Mỹ hai vị chân nhân tươi cười, hỏi Phiếu Diểu, Hỏa Long hai vị chân nhân:

- Hai vị đạo huynh pháp giá tới đây, sao chưa thấy hai vị cao đồ tới hầu? Vả lại, chỗ này thuộc quyền quản lý của vợ chồng hai vị đó, vai trò chủ nhà phải do hai người ấy phụ trách mới phải chứ?

Hai vị chân nhân cười, đáp:

- Chúng tôi đi thẳng tới đây, chưa từng thông báo tới Thủy Tinh cung, tất nhiên là vợ chồng Long vương chưa thể biết chúng tôi đã đến. Nhưng vợ chồng nhà đó đều là người trung hiếu, chân thành, một hai ngày nữa nghe chúng tôi đã đến, ắt phải tới tham yết thôi.

Câu nói chưa dứt, chợt nghe bên ngoài có tiếng mưa gió ầm ầm, tiếp theo là tiếng sóng dậy đùng đùng. Các tiên chưa hiểu nguyên cớ tại sao, Thiết Quài tiên sinh còn cho là chúng yêu ở vỏ trai xông tới phá phách, chỉ có Văn Mỹ chân nhân cười, nói:

- Tôi biết rõ đây là hai vị cao đồ của hai vị đạo huynh Phiếu Diểu, Hỏa Long đã tới đấy thôi.

Nói vừa dứt lời, quả nhiên có thị tì bản động dẫn vợ chồng Long vương tới, hướng về phía Phiếu Diểu và Hỏa Long chân nhân cúi đầu làm lễ. Hai vị chân nhân kêu hai học trò ra mắt các vị sư thúc bá và sư huynh đệ. Duy có Tuệ Thông cùng Long vương là chỗ quen biết cũ, và Trương Quả là bạn thân của long vương cách đây một ngàn năm, nhưng thời gian qua đã lâu rồi, hai người tự cảm thấy thấp kém, phải lấy lễ đãi bậc tôn trưởng mà đối xử với Long vương, vương phi.

Thật tình Long vương có nghe nói tới một con trai lớn vừa từ Nam hải trôi giạt tới, lại ở đây biến đổi vỏ trai thành cung điện, và mời yêu tinh từ bốn phương tới, thiết lập lôi đài, nhằm gây khó dễ với các vị tiên bên vỏ ốc. Long vương nói:

- Quả nhân sớm có ý định khu trục bọn chúng, không cho ở đây mà gây rối. Nhưng nghe nói trong bọn có nhiều người tài năng, giáo chủ Triệt giáo là Thông Thiên đạo nhân còn muốn đích thân tới giúp đỡ bọn đồ đệ nữa, tiểu vương tự nhận mình đạo pháp có hạn, không thể chống lại ông ta. Cũng may có nhiều tiên thiên ở đây, khó gì mà không quét sạch được bọn tà ma, nên tiểu vương tạm thời phải tảng lờ, để coi bọn bên kia gây khó dễ ra sao.

Văn Thủy chân nhân nói:

- Chúng tôi đã đến đây, không thể làm kẻ bàng quan được. Ngày mai, mọi người cùng kéo tới đó xem thử, xem chúng thay đổi cục diện ra sao, có những cao sĩ tài năng nào. Như thế mới biết rõ mà hành động, để Lý sư đệ sớm hoàn thành đàn vụ, mọi người cùng trở lại thiên tào, khỏi dây dưa ngày tháng ở đáy biển, quấy rầy Long vương.

Chúng tiên đều cười, khen là đúng lắm. Vợ chồng Long vương có ý ngượng ngùng, đều nói:

- Các vị thượng tiên tới đây, là hân hạnh cho hải giới, tiểu vương hoan nghênh chẳng hết, sao lại nói tới quấy rầy?

Hỏa Long chân nhân nói:

- Chính thế. Chỗ này thuộc quyền trị nhậm của vợ chồng anh chị, vai trò chủ nhà, anh chị phải gánh vác thôi.

Long vương đứng dậy, mỉm cười, nói:

- Đó là lẽ tự nhiên, tiểu vương có ý muốn mời các vị sư thúc, sư huynh đệ tới long cung du ngoạn một phen, nhưng thiết nghĩ các vị mắc việc đạo tràng, phải hoàn thành cho sớm, tiểu vương đành gác lại lời mời mọc. Còn việc cung đốn thức ăn cho tươm tất, người trong cung đã chuẩn bị đầy đủ, sẽ phái quan viên đưa đến tận nơi.

Các tiên đều lên tiếng cảm ơn. Phiếu Diểu chân nhân nói:

- Các vị đạo huynh, sư đệ bất tất phải khách sáo như thế. Thiết nghĩ vợ chồng Long vương bình thời ăn uống sang trọng, những món hưởng dụng đều là thứ hiếm có trong thiên hạ. Chúng ta dễ gì mà mỗi lúc tới được đây, có quấy rầy đôi chút cũng chẳng sao.

Mọi người nghe nói đều cười ầm lên.

Đang nói cười, đã thấy những người phục dịch trong cung kéo tới bày tiệc thịnh soạn. Vợ chồng Long vương mời mọi người ngồi vào bàn, tự tay cầm bình rượu rót mời. Tiệc kéo dài từ đầu giờ ngọ tới cuối giờ ngọ, vợ chồng Long vương vì mắc công vụ, xin cáo từ.

Văn Thủy chân nhân bỗng thấy máy động trong tim, quay qua nói với Thiết Quài:

- Bọn yêu nhân này cũng biết lo xa. Để đề phòng chú đi cầu viện binh, chúng đã phái người đi canh gác khắp nơi. Bây giờ chúng ta hãy tới chọc phá chúng một phen cho biết tay.

Thiết Quài hỏi nên làm thế nào, Văn Thủy cười, bảo:

- Chú là đàn chủ, không tiện rời xa chỗ này, để tôi và Văn Mỹ đạo huynh biến ra hình dạng thầy trò chú, giả bộ để chúng bắt được đem về. Ngày mai, tới lúc đả lôi đài, chúng tôi làm tay trong đánh úp, theo kế "một hồi trống, tiêu diệt địch quân", chẳng là tiện lợi lắm sao?

Chúng tiên nghe vậy, vỗ tay hoan hô, khen là diệu kế.

Thiết Quài tiên sinh nghe nhắc tới hai tiếng "thầy trò", chợt nhớ ra một việc, vội nói:

- Tiểu đệ đang muốn thỉnh giáo các vị sư huynh đây. Học trò tôi là Phi Phi, Điên Điên bị yêu nhân bắt giữ, nhốt hồn chúng trong bình nhiếp hồn. Hiện tại, bình đó tuy đã lấy được về đây, nhưng không cách gì mở ra nổi, phải làm thế nào đây?

Văn Thủy chân nhân nói:

- Chắc chắn đây là pháp bảo của một tên Thông Huyền Tử gì đó. Nó là một con ve sầu, may gặp được đại sư huynh của chúng ta là Vân Đỉnh chân nhân động lòng thương nó chí thành, đã truyền cho nó một chút đạo pháp, dè đâu nó sống lại được, nhưng chẳng biết phân biệt chính tà, đã tới đây mà khiêu chiến. Đại khái là vận mạng của nó cũng sắp hết rồi. Chú hãy lấy chiếc bình đó ra đây cho ta xem thử, nghiên cứu xem có cách gì mở được hay không.

Thiết Quài tiên sinh nghe lời, mò trong mình, lấy ra chiếc bình nhiếp hồn. Văn Thủy đặt bình trong tay, chúng tiên cũng xúm lại xem. Văn Thủy niệm lâm râm, há miệng phun ra một luồng kim khí bay thẳng tới miệng bình. Miệng bình liền vỡ ra, hai luồng linh hồn nhập vào thể xác. Bên trong, Phi Phi, Điên Điên chợt la lên: "Ui chao!", lồm cồm ngồi dậy. Nghe biết thượng tiên cứu mạng, chúng vội bước ra, tạ ơn.

Văn Mỹ chân nhân mới biến ra hình dạng Thiết Quài, Văn Thủy dùng phép phân thân, biến thành hai người: Phi Phi và Điên Điên. Ba người cùng bay lên mây. đưa mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy khắp nơi có yêu nhân canh giữ. Văn Mỹ, Văn Thủy hăng hái tiến lên, cùng một bọn yêu nhân chiến đấu một hồi, không tăng thêm khí lực, để bọn chúng bắt đi. Chúng yêu hân hoan vô cùng, khiêng ba người, trở về vỏ trai. Ba người nhìn ra xa, thấy bên trong vỏ trai lờ mờ có đám mây sắc tía bao phủ, rộng như một tấm lưới đánh cá. Ba người bỗng kinh hãi, nói:

Thì ra giáo chủ của bọn chúng, là ông lão Thông Thiên, đã tới đây phép hóa thân của chúng ta sao có thể che mắt được ông ấy? Té ra kế hay biến thành dở mất rồi?

Nói chưa dứt lời, đã bị chúng khiêng vào bạng cung. Hai vị tiên vốn có đủ tài thoát thân trốn đi ngay lúc đó, nhưng họ muốn thăm dò tin tức bên trong vỏ trai, nên cứ lặng yên để chúng khiêng vào.

Tới một phòng rất lớn ở tầng thứ hai, quả có thiết lập một lôi đài.

Trên đài tụ tập rất nhiều yêu tiên, có người thanh nhã, có người dung tục, có người đẹp đẽ, có người xấu xí. Chính giữa là một lão đạo sĩ ngồi ngay ngắn, râu tóc bạc phơ, cái mũi chè bè, đôi tai dài.

Hai vị tiên nhận ngay ra đó là Thông Thiên giáo chủ, không hiểu ông ta tới từ hồi nào. Đang lúc nghĩ kế thoát thân, chợt thấy Thông Thiên giáo chủ hé mở hai mắt, chiếu thẳng vào các đại đệ tử ngồi hai bên, cất tiếng cười sằng sặc, nói:

- Các anh coi, một đám đồ tôn đồ tử trong môn hạ của Lão Tử chẳng hiểu biết gì cả. Đã biết ta ở đây, bọn chúng còn dám dùng phép hóa thân, tới đây thử thách ta nữa chứ.

Các đồ đệ vội hỏi:

- Ba tên này không phải thầy trò Thiết Quài hay sao?

Thông Thiên cười lạt, nói:

- Khiêng bọn tiểu tử nhất thời hồ đồ tiến lại đây thứ coi. Bọn chúng quả có tài biến hóa, biết phép ngũ độn đó. Hãy cầm lá bùa của ta, dán lên đỉnh đầu chúng, thì chúng không thể trốn đi được nữa.

Các đại đệ tử Tôn Hổ, Ngưu Bột, nhận lãnh bùa, bước xuống đài. Văn Mỹ đưa mắt nháy nhó Văn Thủy, Văn Thủy hiểu ý, hô to: "Đi thôi!". Hai chân vừa đụng đất, hai ông liền dùng phép độn thổ ra khỏi vỏ trai, trở về bảo doanh, khiến thầy trò Thông Thiên tức tối vô cùng.

Ngày hôm sau, Văn Thủy, Văn Mỹ, Phiếu Diểu, Hỏa Long bốn vị chân nhân, cùng Quảng Thành Tứ, Vân Trung Tử, thầy trò Thiết Quài tiên sinh, và Tuệ Thông, Trường Quả, Giác Tiên, cộng chung là hơn mười vị tiên nhân, cùng kéo tới chỗ vỏ trai. Bên kia, Thông Thiên giáo chủ cùng các đệ tứ vẫn ngồi cao trên đài, y hệt như ngày hôm qua. Văn Thủy chân nhân trông thấy, hô to lên:

- Thưa Thông Thiên sư thúc giáo phái chúng tôi cùng phe nhóm của sư thúc, tuy chẳng phải đồng đạo, nhưng đều là kẻ sĩ ở ngoài vòng nhân thế, là những người có đạo hết thảy. Vị Giác Tiên đạo hữu của chúng tôi đây nhân vì kiếp trước mắc tội nghiệt rất nặng, kiếp này mới được phép mở đạo tràng, siêu độ cho các oan hồn. Đó cũng là việc hợp tình hợp lý, không hiểu đã đắc tội với sư thúc ở điểm nào, khiến sư thúc phải vất vả tới đây, cứ như thể gặp phải đại địch. Xin hỏi duyên cớ vì sao?

Thông Thiên chưa kịp trả lời, hai tướng Ngưu Bột, Tôn Hổ ở bên cạnh đã đột ngột xông ra, hét to lên:

- Văn Thủy, Văn Mỹ không được nói nhăng. Các ngươi đã biết chúng ta đều là những người tu đạo, vượt ra ngoài cõi, lẽ ra phải tôn kính lẫn nhau, thân cận nhau mới đúng, tại sao các ngươi lại hủy báng giáo phái ta chẳng phải loài người? Những môn sinh Văn Mỹ thu nhận đều là con người hay sao? Nên biết ông Trời sinh ra con người và muôn vật, tuy có phân cao thấp, sang hèn khác nhau, nhưng loài nào cũng có thể tu hành được cả, họ có thể dựa vào chỗ xuất thân mà khinh rẻ nhau? Giáo phái ta rất rộng lượng, không tranh chấp gì với các ngươi, không dè yêu phụ La Viên không biết tự lượng, đã có ý gây khó dễ với giao huynh của bọn ta. Giao huynh tuy trước đây là con trai mụ ta, nhưng chuyện đó đã cách đây một ngàn năm rồi. Việc đời đổi thay, hà tất phải giữ mãi chuyện thù oán cũ xì đó? Vì thế tổ sư ta mở lòng từ bi, tới đây giúp đỡ anh ta. Các ngươi nên tỏ ra hiểu biết, mau mau trở về bản sơn, giao con tiện tì điền loa cho chúng ta phát lạc, thì mọi chuyện êm hết, nếu không thì e rằng các ngươi hôm nay nổi hứng kéo tới đây, không tránh khỏi mất mạng.

Văn Thủy, Văn Mỹ nghe vậy, đều cười lớn tiếng, nói:

- Dường như tên lão giao này đã tìm lời láo khoét, kể khổ với thầy trò ngươi, nên các ngươi mới tới đây để trả thù cho hắn, có đúng hay không? Tên súc sinh này đã làm toàn những chuyện ngỗ ngược, trái đạo lý. Hắn không tới tìm chúng ta chăng nữa, chúng ta cũng phải tìm hắn, giết đi để trừ hại cho trăm họ. Ai ngờ hắn lại tới tìm chúng ta trước, đủ biết khí số hắn đã hết, công tu luyện mấy ngàn năm đành tan tành. Các vị đạo hữu còn không ngại vạn dặm xa xôi tới đây giúp hắn hành nghịch, đúng là không biết thiên đạo, không hiểu đại nghĩa, chúng bần đạo lấy làm tiếc cho các vị đạo hữu.

Bọn Ngưu Bột nghe nói, nổi giận đùng đùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-100)