← Ch.039 | Ch.041 → |
Hà tiên cô cùng cha con lão Tuấn nghe Thiết Quài tiên sinh nói con beo và Chung Li Quyền có tình quen biết từ lâu đời, đều hồ nghi trong lòng, vội hỏi:
- Vì sao con súc vật lại có thể quen biết nhau lâu đời với con người?
Thiết Quài tiên sinh cười bảo:
- Sẽ biết ngay thôi, chẳng cần hỏi kỹ.
Mọi người không dám hỏi nữa. Một hồi lâu, mọi người đi qua nhiều địa phương, đều là những cảnh đẹp phi thường. Trước mắt thấy những loài hoa nở bốn mùa, những con chim hót cả mùa đông lẫn mùa hạ. Có những sinh vật chưa từng được nhìn qua bao giờ, tất cả đều đẹp đẽ tề chỉnh, thanh nhã, nói chung toàn là những thứ chưa từng được thấy trên thế gian. Thiết Quài tiên sinh chỉ một cây cầu nhỏ phía trước, nói:
- Bên đó có một giòng nước chảy, dưới nước đã chuẩn bị sẵn một con thuyền. Chúng ta hãy tới bên đó, ngồi thuyền dạo chơi. Chỗ đó có một căn nhà nhỏ, chính là nơi trú ngụ của bần đạo. Tôi đã sai người chuẩn bị sẵn một tiệc nhỏ, mời các vị tới uống rượu, trò chuyện, có được không?
Lão Tuấn và Hà tiên cô đều cảm kích trong lòng, Chung Li Quyền và chị là Đại Cô Nương hoan hỉ, nhảy nhót. Chung Li Quyền ôm lấy một cẳng chân của Thiết Quài tiên sinh, kêu lên:
- Sư phụ của con, sư phụ tốt của con, làm sao thầy có được chỗ ở tốt đẹp thế này? Con phải theo sư phụ ở đây một thời gian dài mới được!
Thiết Quài tiên sinh cười, gật đầu mấy cái, nói:
- Chuyện đó không khó. Chỉ cần con tu thành tiên đạo, thì đừng nói là thứ đồ chơi nhỏ nhặt này, cho dù con muốn thâu tóm cả trời đất vào trong tay nải của mình, cũng là chuyện dễ dàng thôi.
Lão Tuấn vội mắng át đi:
- Thằng nhỏ này không được lôi thôi! Mày làm quá, sư phụ chán ghét, không thu nhận mày nữa đâu.
Thiết Quài tiên sinh cùng Hà tiên cô đều cười, ngăn cản:
- Trẻ con, phải để chúng tự do hoạt bát mới tốt. Đạo gia chúng ta không một ai có cơ tâm, cũng giống như cậu bé này hiện giờ không có chút cơ tâm nào. Đó là điều mà Nho gia thường nói là hãy giữ lấy "tấm lòng của đứa con đó", và Khổng thánh nhân có câu: "Nghiêu, Thuấn thời xưa vô vi nhi trị", cũng là dựa vào đạo lý đó. Tổ sư của chúng ta là Lý Lão Quân sáng tác "Đạo Đức Kinh" ba mươi cuốn, rất tôn trọng "Vô vi". Vô vi chính là không có cơ tâm, cơ tâm một khi nảy sinh, biến trá tức thì phát ra nhiều, làm sao có thể "vô vi nhi trị". Vì thế, đạo tu tiên quý ở chỗ xuất gia từ nhỏ, thông cùng đạt huyền, dễ dàng hơn người thanh niên rất nhiều vậy!
Lão Tuấn không dám nói gì nữa. Năm người cùng nhau tiến về phía cây cầu. Cây cầu đó không rộng lớn lắm, nhưng cách kiến tạo có điều đặc biệt là liền lạc một mối, không có chỗ chắp nối nào.
Chung Li Quyền đứng trên cầu, đưa tay sờ mó thành cầu, cười giỡn nói với cha:
- Cây cầu này thưởng ngoạn thật thú vị.
Nói chưa dứt lời, đã nghe Thiết Quài tiên sinh hét lên:
- Sao lại có chuyện thưởng ngoạn? Ngắm nghía đồ vật tuy là chuyện nhỏ, nhưng phải động đến tâm. Một khi tâm động, ắt có trở ngại cho việc tu đạo, làm sao có thể chuyên tâm xuất gia?
Chung Li Quyền nghe mắng, giật nẩy mình, vội thụt tay lại, nghiêm sắc mặt, nói:
- Thưa sư phụ, đệ tử trước nay không ưa ngắm nghía đồ vật. Lần này vì thấy cây cầu đẹp, chưa từng được thấy bao giờ, bất giác mở miệng nói càn, xin sư phụ dung tha.
Thiết Quài tiên sinh tươi cười, nói:
- Vừa rồi, ta không có ý trách lỗi con đâu. Nhưng tu đạo lấy việc không động tâm làm căn bản, tâm một khi động thì yêu ma bên ngoài nẩy sinh, suốt đời chẳng thành tựu gì. Con nói rằng thấy một vật chưa từng được thấy, thế tức là con cho đó là điều kỳ lạ đó là điều mà người tu đạo không nên làm. Từ nay về sau, con phải cảnh giới mới được.
Hà tiên cô đứng một bên, gật đầu thán phục, nhân đó đưa tay vỗ nhẹ lên cần cổ, Chung Li Quyền, tươi cười, nói:
- Những lời tiên sinh vừa nói là những lời chí ngôn về việc tu đạo. Cậu bé ngoan, cậu đã muốn học đạo, phải nên ghi nhớ kỹ những lời vừa rồi, sẽ rất tốt cho cậu.
Thiết Quài tiên sinh nghe vậy, gật đầu tán thưởng.
Mọi người kẻo nhau lên thuyền. Trên thuyền có hai cô gái cầm bình rượu đứng hầu. Năm người vừa xuống thuyền, các cô liền rót rượu mời, và thuyền hướng phía hạ lưu lướt nhanh như bay. Một hồi sau, tới chỗ mà Thiết Quài tiên sinh đã chỉ tay, nói là nhà của mình. Căn nhà đó tuy không rộng rãi lắm, nhưng cách kiến tạo cũng liền lạc như cây cầu, đẹp đẽ phi thường, và không thấy dấu vết chỗ nối kết. Thiết Quài tiên sinh đóng vai chủ nhà, mời bốn người bước vào. Tức thì có một đám người phục dịch, nam và nữ kéo nhau ra chào. Thiết Quài tiên sinh bảo các gia nhân dẫn mọi người vào một thư phòng nho nhỏ, xinh xắn, trần thiết bằng những đồ cổ ngoạn thanh nhã.
Đợi mọi người ngồi yên chỗ, tiên sinh bắt đầu lên tiếng, nói với Chung Li Quyền:
- Con muốn hiểu vì sao con beo và con là chỗ quen biết lâu đời, hãy lại đây mà coi thử.
Chung Li Quyền nói:
- Thật tình con vẫn hoài nghi, không hiểu vì sao một người lại có thể có mối quen biết lâu đời với con nghiệt súc đó.
Thiết Quài tiên sinh không trả lời, rút trong tay áo ra một bầu hồ lô nhỏ, phía trên hồ lô có hai cái lỗ, có thể ghé mắt nhòm vào bên trong. Thiết Quài tiên sinh mới nói:
- Bé con, con hãy lại đây nhòm thử, coi bên trong có thứ gì.
Chung Li Quyền vâng lời, đặt mắt nhìn qua hai cái lỗ, nhòm vào bên trong. Chợt thấy một ngọn núi cao, trên đó có một tòa cung điện. Chung quanh cung điện là một vườn hoa rất rộng. Cảnh vật ở đó còn đẹp hơn cảnh vừa thấy trong vò rượu, lại có rất nhiều vị tiên nhân cưỡi mây đi lại không ngớt. Căn chính điện trong tòa cung điện có một ông tiên già đang ngồi, mặt trông quen quen, nhưng không nhớ nổi là đã nhìn thấy ở đâu. Lão tiên ngồi chính giữa, chung quanh có nhiều vị tiên nhân đứng hầu, để nghe lời dạy bảo. Thiết Quài tiên sinh cũng có mặt trong đám tiên nhân đó. Vị lão tiên bảo Thiết Quài tiên sinh hãy mau đi xuống biển một phen; và hứa rằng chẳng bao lâu ngài cũng xuống đó. Lúc lâm biệt, lão tiên dặn dò một đồng tử hãy quan tâm săn sóc cho con trâu xanh, và canh giữ nó cho cẩn thận. Nào ngờ đồng tử đó đợi mọi người đi khỏi, liền ra ngoài vườn hoa, cùng một đám tiểu đồng bày trò chơi, nô đùa cùng nhau. Một lúc sau, cậu ta lại giắt con trâu vào vườn hoa. Bọn trẻ lại hò nhau lôi kéo con trâu để làm trò chơi. Con trâu không chịu nghe theo sự điều khiển, đồng từ liền cầm roi đánh nó một chập. Con trâu ức lắm, rình lúc bọn trẻ bận nô đùa, mới trốn xuống chốn phàm trần, gây ra nhiều tai họa. Điều kỳ quái là chỗ mà con trâu tới trước nhất so với thôn làng mà Chung Li Quyền đang ở chẳng sai nhau bao nhiêu. Cũng có một ngọn núi cao, chung quanh là thôn xóm. Không hiểu tại sao con trâu lại làm quen được với một con beo cái, cùng nó ở chung chỗ, thời thường cùng ra ngoài, cùng về, cùng thức, cùng ngủ, luôn luôn có nhau. Về sau, beo cái sinh một beo con, con trâu mới bỏ đi chỗ khác. Sau nó lại tới một nơi khác, hóa thành hình người, dẫn dụ đàn bà con gái. Thậm chí nó còn bắt chồng của người đàn bà, đem giấu đi một nơi, dùng phép biến ảo hóa ra người chồng, cùng với một đám đàn bà, con gái uống rượu làm vui. Nhân đó, nó đã gây phẫn nộ cho một cô gái tu đạo đã mạnh dạn tiến lại, gây chuyện với nó. Điều kỳ lạ là đạo cô này có tướng mạo và cách ăn mặc giống hệt như Hà tiên cô, ở ngay trước mắt. Chung Li Quyền kinh hãi quá chừng, kêu lên một tiếng. Thiết Quài tiên sinh thấy vậy, bất giác mỉm cười, hỏi Chung Li Quyền đã nhìn thấy điều gì? Chung Li Quyền ngửng đầu nhìn lên, đưa mắt ngó tiên cô đăm đăm. Sau đó, cậu ta lại ghé mắt nhòm vào đạo cô trong hồ lô. Thiết Quài tiên sinh cười, hỏi:
- Trong đó có tiên cô hả?
Chung Li Quyền không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào bên trong hồ lô. Cậu thấy đạo cô đánh không lại con trâu, sau may mắn có một vị tiên nữ tới cứu giúp. Đồng thời, chủ nhân của con trâu là vị lão tiên phái một đồng tứ khác tới dẫn con trâu về điện, và đem cậu mục đồng cũ đày xuống hạ giới, đầu thai ở một nhà nọ.
Đứa bé này có tướng mạo giống hệt như Chung Li Quyền, không sai nét nào. Ngay cả cha mẹ, và người chị của đứa bé đó cũng là cha mẹ Chung Li Quyền, và cô chị là Đại Cô Nương. Chung Li Quyền kinh hãi quá chừng, lại kêu lên một tiếng, chiếc hồ lô trong tay rơi xuống đất. lão Tuấn và con gái, cùng với Hà tiên cô, đều ngạc nhiên, vội hỏi Chung Li Quyền đã nhìn thấy điều gì, mà kinh sợ như thế? Riêng Thiết Quài tiên sinh chỉ mỉm cười, không nói một câu. Chung Li Quyền đưa tay lượm bầu hồ lô lên, không nhòm vào trong đó nữa, cũng không nói tiếng nào, trong lòng hồi hộp.
Lát sau, cậu chợt hiểu rõ mọi chuyện, liền khóc như mưa, phục xuống dưới chân Thiết Quài tiên sinh, không chịu đứng dậy. Thiết Quài tiên sinh mỉm cười, đỡ dậy, an ủi mấy câu:
- Con đã hiểu xuất thân của mình chưa? Đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao con tới chốn nhân gian chứ?
Chung Li Quyền lau nước mắt, nói:
- Đệ tử đã hiểu rõ. Đệ tử trước kia đã từng ở chốn thiên cung, tự mình bất cẩn đã gây nên tai họa lớn lao, hối sao kịp nữa? Xin tiên sư nhủ lòng thương cứu vớt, khiến đệ tử có ngày được trở lại thiên đình, là đệ tử mãn nguyện.
Thiết Quài tiên sinh cười, bảo:
- Con hãy tới hỏi vị sư phụ trước đây của con, nói rõ cho cô biết tình hình con đã thấy trong hồ lô, hỏi cô coi có sự việc đó hay không?
Chung Li Quyền đem sự tình đạo cô thu phục con trâu kể lại cho Hà tiên cô nghe, tiên cô ngạc nhiên, không biết đường nào trả lời Thiết Quài tiên sinh lại bảo Chung Li Quyền nhòm thử vào trong hồ lô, coi có chuyện gì hay không? Chung Li Quyền nói:
- Đệ tử còn có một việc chưa rõ. Có phải con trâu đó đã sinh ra con nghiệt súc bị bắt ngày hôm nay hay không?
- Không phải nó, sao có thể nói là chỗ quen biết lâu đời?
Chung Li Quyền nghe vậy, tươi cười trở lại. Hà tiên cô nghe câu chuyện đã sáng ra phần nào, vội hỏi Chung Li Quyền:
- Con beo mà cậu thấy tôi thu phục vừa rồi nhất định là do con trâu sinh ra, phải vậy không?
- Chính là do con thú đó sinh ra.
Hà tiên cô không tiện hỏi nữa. Chung Li Quyền lại cầm bầu hồ lô, ghé mắt nhòm thử. Lần này cậu thấy con beo con theo sát bên beo mẹ, ở trên núi. Beo mẹ bị người ta giết chết, beo con phải tự tìm lấy cách sống. Lớn lên, nó thường bắt những con thú mập mạp để ăn thịt, nhưng không hề ăn thịt người lần nào. Chung Li Quyền xem đến đó, bất giác nói một mình: "Hèn chi hôm nay nó đã thoát chết. Con súc sinh này được sư tôn thương tình dẫn đi, chắc hẳn cũng vì lý do đó".
Mọi người thấy cậu ta nói một mình, chẳng hiểu ra sao.
Chung Li Quyền lại chăm chú nhìn vào hồ lô, thấy rõ chuyện của mình, từ lúc trưởng thành đến chuyện hôm nay đánh beo, gặp được tiên cô, cùng tiên cô dẫn beo về nhà, giữa đường gặp Thiết Quài tiên sinh. Đến đây, hồ lô đem ngòm, không thấy gì nữa.
Thiết Quài tiên sinh thu lại hồ lô, giao cho tiên cô, nói:
- Đạo hữu thử nhìn xem, coi trong đó có điều gì nói cho cô biết về một chuyện cũ hay không?
Tiên cô nhận lấy hồ lô, mỉm cười, ghé mắt nhòm thử. Thì ra đó là chuyện riêng của cô, khiến cô ngạc nhiên. Cô thấy một đoạn sự tình hiển hiện trước mắt: từ lúc chia tay cùng cô, Lý Huyền vì sao bỗng trở thành Thiết Quài, sự việc cứ liên tiếp diễn ra.
Tiên cô hiểu rõ lai lịch của Thiết Quài tiên sinh rồi, mới quay lại nhìn tiên sinh mà cười, nói:
- Thì ra là Lý sư huynh. Hèn chi sư huynh cứ nhắc nhở rằng chúng ta là chỗ thâm giao từ hai kiếp. Đáng lẽ tôi phải đoán ngay ra sư huynh mới đúng, vì ngoài sư huynh ra, đâu còn người thứ hai biết được chuyện này? Nhưng sư huynh biến ra hình dạng kỳ khôi thế này, thật tình tôi nhận không ra.
Thiết Quài tiên sinh bất giác cười lớn. Hà tiên cô và Chung Li Quyền mới đem những điều hai người đã nhìn thấy trong hồ lô, nói rõ cho lão Tuấn và con gái được biết. Thiết Quài tiên sinh mới nói:
- Vậy là mọi người đã hiểu rõ, không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Chúng ta hãy trở về thôi.
Tiên sinh vừa nói, vừa đưa cao chiếc nạng trong tay đập vào hồ lô. Liền nghe một tiếng sấm nổ vang giữa trời, khiến mọi người đều kinh hãi. Chừng định thần nhìn lại, thấy mình đang ở căn phòng chính, trong nhà Chung Li Quyền. Nhớ lại tình hình đã thấy trong vò rượu. tưởng chừng như vừa qua một giấc mơ, mọi người lại hướng về phía Thiết Quài tiên sinh mà lạy tạ ơn chỉ dẫn.
Thiết Quài tiên sinh ở lại nhà Chung Li, cùng tiên cô và Chung Li Quyền sớm chiều đàm đạo. Tiên cô nhiều lần nhắc tới chuyện cứu Lưu pháp sư, và tìm kiếm Phí Trường Phòng, Thiết Quài tiên sinh đều nói:
- Cứ thong thả, không sao đâu.
Ba ngày sau, tiên cô không hỏi tới nữa, tiên sinh lại đột nhiên tươi cười, nói với cô:
- Sư muội muốn tìm Phí Trường Phòng, thì hôm nay anh ta nhất định sẽ tới. Cô muốn gặp anh ta để làm gì?
- Thật tình cũng không có chuyện gì quan trọng. Chẳng qua là lần đó tôi bị tên Triệu công tử quấy nhiễu, Phí Trường Phòng đã từng dùng phép rút đất giúp đỡ tôi. Việc tuy nhỏ, nhưng tình đáng trọng. Vả lại còn có một đồng đạo của anh ta, là Lưu pháp sư, bị giặc bắt đi, hiện nay sống chết chưa biết ra sao, nên tôi muốn thông báo cho Phí Trường Phòng một tiếng. Hơn nữa, tai họa đó là do tôi gây ra, nếu tôi buông xuôi tay áo, không hỏi tới, làm sao lương tâm có thể yên ổn?
Thiết Quài tiên sinh gật đầu, nói:
- Nói thật cho cô biết, phép rút đất của Phí Trường Phòng do tôi dạy cho. Vì thấy mục đồng bị đày xuống phàm trần, tôi mới thỉnh mệnh tổ sư, nguyện vì tình đồng môn mà xuống cõi trần để thành toàn cho cậu ta về đường đạo hạnh. Nếu quả thật cậu ta có thể tinh tiến, không biếng nhác, thì sau này công hạnh viên mãn, cậu ta sẽ có địa vị ngang với chúng ta, há chỉ là một mục đồng mà thôi? Nếu được như vậy, thì đúng là chuyện tái ông thất mã, mất ngựa đã chắc gì không phải là phúc? Trong nỗi bất hạnh vẫn thường ẩn giấu điều đại hạnh. Tất cả đều trông vào bản thân cậu ta tu hành ra sao mà quyết định. Nếu không tập theo chính đạo, cam lòng xu hướng theo phàm tục, vướng vít vào thất tình, lục dục để tính linh mờ tối, thì khoan nói là tu đạo chẳng thành, đến chừng tội nghiệt đầy dẫy, e rằng cầu chết cũng không được, là sau khi chết còn đọa vào đường súc vật, không thể trở lại là người, há chẳng đáng sợ lắm sao? Vì nghĩ tới những điều trở ngại như thế, tôi phải vội vã tới đây, xem tình hình cậu bé ra sao, tùy cơ chỉ dẫn, đưa cậu vào con đường chính.
Thiết Quài tiên sinh lại nhìn tiên cô, nói tiếp:
- Chuyện của sư muội là điều ta quan tâm nhất. Trước khi sư muội tới đây, lệnh sư có từng đề cập tới ngu huynh điều gì hay không?
- Sư tôn có nói là đã từng gặp sư huynh. Nhưng bà chỉ nói là Lý Huyền, chứ chưa hề nói tới chuyện sư huynh thay đổi hình dung và tên gọi. Vì thế lúc thấy mặt sư huynh, tôi không thể nhận ra. Nếu không nhờ bầu hồ lô của sư huynh biểu thị rõ chuyện nhân quả, đến giờ tôi vẫn mơ hồ.
Thiết Quài tiên sinh cười lớn tiếng, nói:
- Ta đến đây đã lâu, đã xét thấy cậu bé nhà Chung Li quả là dũng hiệp, hiếu hữu, đúng là rất dễ thành tiên, nên ta rất vui mừng. Lại liệu định rằng chẳng bao lâu cô cũng tới, nên ta ở ở đây đợi cho hai cô cháu gặp nhau, sau đó ta mới ra mắt, lại thuận tiện cứu con beo, đem đi. Con vật này chẳng những có mối quen biết lâu đời với Chung Li Quyền, mà ta còn tra xét, thấy nó chưa hề ăn thịt người bao giờ, nên có thể kể là điều khác thường. Khác thường, bất luận là ở người hay vật, đều là quí cách. Vì thế ta đặc biệt lưu ý đến nó, đem nó nhốt vào trong vò rượu, dự bị huấn luyện nó, để sau này có thể dùng làm con vật cưỡi, không chừng. Cũng có thể cho nó một con đường tiến lên, không uổng tấm lòng tốt của nó.
Mọi người nghe vậy, đều gật đầu tán thưởng, lão Tuấn ở bên cạnh lên tiếng than thở:
- Loài vật mà có nhận thức, không giết người, được sư tôn dìu dắt cũng phải. Còn tôi là con người, mà có dã tâm, giết dã thú nhiều vô kể, không biết mai sau còn chịu tội gì nữa đây?
Nói rồi, đặt tay lên vai con trai, nói:
- Con ngoan, nếu con biết hiếu thuận với cha, hãy mau mau khẩn thiết tu đạo, hãy thay cha lập được thật nhiều công đức, để chuộc lại những tội ác cha đã làm trước đây.
Chung Li Quyền nhận lời cha dạy, liền nghiêm sắc mặt nói:
- Xin cha hãy yên tâm. Con tuy chỉ là một đứa trẻ, nhưng chí khí ngang với người lớn. Đã lập chí xuất gia, cho dù bị chặt đầu, moi tim, con cũng không sợ, quyết tu đạo tới thành công, mới còn mặt mũi mà về thăm cha. Nếu con lười biếng, lập chí không bền, giữa đường bỏ dở, xin sư phụ cứ dùng sấm sét đánh chết con, con cũng không một lời oán thán.
Lão Tuấn nghe con thề thốt như vậy, bất giác động mối thương tâm, nhỏ xuống mấy giọt nước mắt anh hùng. Thiết Quài tiên sinh cười lớn tiếng, nói:
- Con đã biết lập chí như vậy, lẽ nào lại không thành công? Tuy nhiên, con cương quyết nói rằng trẻ con trở thành người lớn, thì đó là câu nói mâu thuẫn. Xưa nay chỉ có chuyện giữ vững con tim của đứa con đỏ để cầu đạo thần tiên, chứ sau khi thành người lớn, trí thức phong phú, ngoại vật dẫn dụ ngày một thịnh, trở lại thành chướng ngại thứ nhất cho việc chứng đạo. Vì vậy, ta mong rằng con vĩnh viễn giữ được con tim đứa trẻ, khiến sau khi thành nhân vẫn không biến đổi con tim của đứa con đỏ mà con hiện có. Như vậy, chỉ làm phân nửa sức của mình mà thành công gấp bội. Con vốn là người có tiên duyên, lại biết chuyên nhất như thế, tinh tiến như thế, bảo đảm chỉ trong vòng năm năm, con đã có công hạnh ở mức trung bình trở lên. Lúc đó, con có thể về nhà, độ cho phụ thân con thành địa tiên.
Cha con nhà Chung Li nghe vậy, vui mừng hết sức. Thiết Quài tiên sinh lại nói:
- Nay ta nói rõ cho mọi người được biết, Phí Trường Phòng tình cờ gặp ta giữa đường. Ta thấy anh ấy tư chất rất tốt, ta muốn sai đi làm một việc công, nên đã truyền thụ cho phép rút đất.
Hà tiên cô nghe vậy, vội hỏi:
- Không biết sư huynh phái anh ấy đi làm việc công gì?
- Sư muội đã ở chỗ đó hai ngày, chắc có nghe chuyện Tần Thủy Hoàng tàn bạo chứ? Với những hành động đó, lẽ ra ông ta không được chết già. Ông ta lại nhiều tham vọng, không biết tự mãn, luôn luôn đòi hỏi, cầu cho được kim đan đại đạo. Lần thứ nhất ông ta tuần du phương Đông, tới núi Thái sơn, ta mới sai đệ tử Phi Phi trộm mất ngọc tỉ. Lần sau, ông ta lại phái người tới tế thần sông Hoàng hà, ta mới sai Phí Trường Phòng đem trả lại ngọc tỉ, kèm theo một câu cảnh cáo: "Làm mất nhà Tần là Hồ". Câu này không phải nói tới người Hồ, nhưng vì đây là việc thiên cơ, không thể tiết lậu ta mới nói mí mí thế thôi. Không dè ông ta lại giải thích sai lầm lời sấm truyền. Trong số người Hồ chỉ có Hung Nô là mạnh nhất, hiện sống đời du mục, tung hoành suốt một dải đất miền Bắc. Thủy Hoàng liền phái đại tướng Mông Điền, huy động đám trai tráng trong nhân dân, cơm vắt nước mang, phải dựng cho được một dải trường thành, dài hơn bốn ngàn dặm, miền Đông bắt đầu từ Đông Hải, miền Tây kéo dài tới chân núi Côn Luân, còn gọi là núi Thiên sơn. Vì thế khắp nơi nổi lên những tiếng than oán, dân chúng không sao sống nổi.
Thiết Quài tiên sinh nói tới đây, tiên cô bất giác gật đầu, than thở:
- Thì ra có thứ ngược chính đó. Hèn chi lúc tôi vừa tới kinh thành, đã thấy người ta trợn mắt, nhăn mày, lộ vẻ vô cùng sầu khổ, oán giận. Chắc cũng do việc này gây ra đấy thôi!
Thiết Quài tiên sinh gật đầu liên tiếp, và cất tiếng kể thêm.
← Ch. 039 | Ch. 041 → |