← Ch.053 | Ch.055 → |
Lúc tia nắng đầu tiên rọi lên mặt Độc Cô Bại Thiên, hắm chầm chậm mở mắt, "lại là một ngày đẹp trời..." Cảnh tượng đáng sợ hiện ra trước mắt khiến hắn nhảy dựng lên: cổ thụ ngât trời gục đổ, rãnh sâu dài hàng chục trượng, mỏm núi cách đó không xa bị chặt đứt.
"Trời ơi, xảy ra chuyện gì vậy?" Hắn có phần mê hoặc, nhớ lại sự tình xảy ra đêm qua, "mình đã ngất đi, nhưng trước đó có người hô hoán..." Đột nhiên trong óc hiện hiện lên bức tranh: Độc Cô Bại Thiên đứng trên không như thần linh, cương khí tung hoàng đan nhau liên tục từ trường kiếm của hắn phát ra rồi tan biến...
Sự tình đêm trước loáng qua trong óc hắn như điện, hắn chỉ kịp nhìn thấy động tác, không nghe thấy lời Kinh Thiên nói. Vậy cũng đủ kinh hoảng, vì sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, "lẽ nào thân thể mình đã phản bội lại tâm thần? Từ khi nào mình có sức mạnh khủng khiếp như vậy?" Công lực đó đơn giản là không thể tưởng tượng, "khẳng định vượt xa đế cấp, tốt thiếu cũng đạt đến thánh cấp. Trời ạ, là chuyện gì nhỉ?"
Đúng lúc đó một đoạn tâm pháp trúc trắc đột ngột hiện lên trong óc hắn, Kinh Thiên quyết. Hắn ngẩn người: "Chuyện gì đây, sao mình lại bỗng nhiên biết được thiên tâm pháp này?" Hắn vừa đọc lại Kinh Thiên quyết vừa thấp thỏm, phát hiện ra đó là tâm pháp hoàn chỉnh của kinh thiên nhất kích trong cung điện dưới lòng đất Thông Châu.
Chấn kinh chồng chất, hắn nhanh chóng bị hấp dẫn đến say mê. Tâm pháp cao thâm bác đại này không thẹn với hai chữ Kinh Thiên, nội hàm đúng là kinh thiên động địa. Hôm đó hắn còn cười Huyên Huyên không nên nảy lòng tham, vọng tưởng lấy được tâm pháp hoàn chỉnh, không ngờ hôm nay hắn lại vô tình có được. Hắn đã bảo Huyên Huyên rằng võ công phải do mình tự sáng tạo, thích hợp với phong cách bản thân mới là công phu chân chính, qua nhiều ngày cảm ngộ, hắn mới nhận ra rằng sự tình không đơn giản như hắn tưởng tượng, công lực không đạt đến cảnh giới nhất định, căn bản không nên bàn đến chuyện tự sáng tạo võ công gì hết, quan hệ giữa học và sáng tạo giống như giữa lượng và chất, không nên so sánh. Chỉ cần tích lũy đủ công lực, kinh nghiệm duyệt lịch, cảm ngộ và có cơ duyên thích hợp mới có thể sáng tạo cho mình một bộ võ công.
Hôm nay hắn may mắn có được một bản bảo điển trong mắt người võ lâm, lòng như phát cuồng. Từ từ bình tĩnh lại, hắn cảm giác hết sức bất an với sự việc xảy ra tối qua.
Những ngày sau, hắn ở lì trong núi, chăm chắm tu luyện Kinh Thiên quyết, phát hiện một việc rất kì quái, lúc tu luyện Kinh Thiên quyết thì Kinh Đào Thiên Trọng cũng tăng theo và ngược lại. Cơ hồ giữa hai môn có mối liên hệ thiên nhiên, hỗ trợ lẫn nhau.
Ở trong núi ba chục ngày liền, hắn suýt nữa biến thành dã nhân, đầu tóc bù xù, y phục rách nát. Rời khỏi vùng núi, hắn đến một sơn thôn nhỏ, may mà kim tệ trên mình chưa mất, bị người dân sở tại quan sát với vẻ kinh dị, hắn trả giá cao mua áo quần rồi ăn một bữa như hùm như hổ. Trong núi ngày nào cũng ăn thịt nhưng không có muối, thành ra hoàn toàn vô vị.
Cáo biệt những con người chân thật, hắn đặt chân đến huyện thành, trước tiên ăn một bữa ra trò, tắm nước nóng cho thư giãn rồi lơ mơ bước về phòng. Hắn không thèm nhìn kĩ, vén màn, lật chăn chui vào ngủ luôn. Đang say giấc nồng chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai: "A...."
Độc Cô Bại Thiên bật dậy, bên giường là một tuyệt sắc giai nhân, có thể coi là chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường. Càng kinh ngạc hơn là nàng chỉ mặc mỗi áo lót, vừa đủ che khuất những bộ vị trọng yếu, cặp chân ngọc thon dài tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt, vòng eo không đầy một chét tay, cặp mông và hai quả tuyết lê nõn nà vươn lên ngạo nghễ.
Độc Cô Bại Thiên thiếu điều ngất xỉu, hắn chưa bao giờ được thấy giai nhân nào "dụ hoặc’ đến vậy đứng trước mặt. Thiếu nữ tuyệt sắc nhanh nhẹn xoay người lại, mặc áo khoác vào rồi vươn tay vớ lấy một thanh bảo kiếm, lao thẳng vào hắn."Sắc lang, ngươi quả nhiên lớn mật, dám có ý đồ xấu xa với bản cô nương mà vẫn trấn tĩnh như vậy." Mặt nàng dỏ bừng, không hiểu vì giận hay xấu hổ.
Độc Cô Bại Thiên hoàn toàn mù mờ, lại là chuyện gì đây."Ồ, mĩ nhân định làm gì vậy? Vô duyên vô cớ xông vào phòng ta còn vung kiếm cái gì? Thấy ta đẹp trai, muốn đến hiến thân cũng không cần phải vậy. Ồ, cô đừng qua đây, nếu không ta kêu lên đó."
Mĩ nữ giận đến phát điên: "Tên hạ lưu xấu xa, nằm trên giường của ta còn vô sỉ như vậy, chết đi." Nói rồi cây kiếm đâm ngay vào tâm tạng Độc Cô Bại Thiên.
Hắn giật nảy người, thiếu nữ quả nhiên tàn độc, muốn lấy tính mạng hắn, vội nghiêng người tránh đi, thốt lên: "Ối, dừng tay lại, có gì nói cho rõ ràng đã, dừng tay..." Hắn hết tránh lại né, chật vật vô cùng.
Thiếu nữ vừa vung kiếm đâm hắn vừa nói với vẻ độc địa: "Sắc lang đáng chết, ngươi đợi chết đi, dám trèo lên giường của ta, còn gì để nói nữa."
"Trời ạ, đây không phải phòng số bảy sao? Ta lí nào lại lên giường của cô được, rõ ràng đây là phòng ta."
"Mở to con mắt mà xem đi, là phòng số mấy." Mồm nói nhưng tay thiếu nữ không dừng, "soạt", cắt đứt một đoạn tay áo Độc Cô Bại Thiên. Hắn ướt đầm mồ hôi lạnh, cảm giác cây kiếm của cô nương này nhanh đến đáng sợ, tuy hắn chưa trả đòn nhưng hình như nàng ta cũng chưa xuất ra toàn lực.
"Hảo, coi là ta đi nhầm phòng, cô cũng không cần phải hung hăng như thế. Lẽ nào nhất định phải lấy mạng ta...." Vì nói câu này, động tác của hắn hơi chậm một chút, "soạt", mũi kiếm rạch một vết dài trên áo hắn, da thịt lộ hết ra ngoài. Hắn giận dữ: "Úy, tiểu nha đầu lừa đảo ngươi hơi quá rồi đó. Chẳng qua chỉ nhìn một chút, có gì to tát đâu, thích thì ngươi cứ nhìn lại ta đi."
Thiếu nữ càng giận: "Đồ vô sỉ, hôm nay không giết được ngươi, ra sẽ rút kiếm tự vẫn." Thân kiếm loáng thoáng hào quang. Độc Cô Bại Thiên biết nàng ta đã nổi nóng, hắn không muốn tranh đấu vô vị kiểu này làm gì, lách tránh đến gần cửa sổ, dùng kình lực đẩy mạnh, lao ra sân, thân hình không hề dừng lại, búng lên đỉnh phòng rồi lướt đi. Thoáng sau đã ra ngoài thành, định dừng lại lấy hơi một chút nhưng ngoái lại liền hít sâu một hơi lạnh, thiếu nữ đang lao tới như bay.
"Úy, xin hỏi đại tỷ hay tiểu muội gì đó sao cố chấp vậy. Chúng ta không có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua không cẩn thận vào nhầm phòng, hà cớ phải khổ thế? Tại hạ hành lễ có được không? Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ không cố ý."
Lúc đó thiếu nữ đã mặc y phục chỉnh tề nhưng thân hình bốc lửa và khuôn mặt hoàn mĩ như nữ thần vẫn khiến người ta nghĩ ngợi linh tinh. Đặc biệt nghĩ đến thân thể tuyệt diệu gần như không một mảnh vải che thân của nàng lúc ở trong khách sạn, toàn thân Độc Cô Bại Thiên nóng bừng.
← Ch. 053 | Ch. 055 → |