← Ch.246 | Ch.248 → |
Bá Nạp Đốn nhìn tờ thư báo trên tay, thật lâu sau mới buông ra, nói: "Quả nhiên như ta sở liệu, tư liệu thân gia người thiếu niên tất cả đều là giả tạo!"
Bối Cách tiếp nhận tờ thư báo nhìn liếc qua, trầm tư một lát, biểu tình ngưng trọng nói: "Lấy kết quả điều tra này mà nói, nơi tên Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt kia sinh ra, lai lịch, thậm chí hồ sơ tốt nghiệp cao đẳng học viện đều là giả, hơn nữa, căn cứ theo biểu hiện trong tư liệu này, người tạo ra chính là đương nhiệm viện trưởng Thiên Phong học viện, Mễ Nặc!"
"Mễ Nặc là cường giả chín sao đỉnh phong Pháp Tôn." Bá Nạp Đốn hỏi: "Bối Cách, dựa vào ngươi xem, việc này phải xử lý như thế nào?"
Suy nghĩ một chút, Bối Cách nói: "Từ khi cái tên thiếu niên Dịch Vân kia đi vào Thiên Phong học viện tới nay, vẫn có lời đồn hắn là con riêng cảu Mễ Nặc, ta vốn cũng tin tưởng như vậy, Nhưng hiện tại xem ra, điểm ấy cũng rất đáng nghi."
"Phần tư liệu này cũng chỉ là kết quả bước đầu điều tra, chỉ có thể khẳng định thân phận thiếu niên kia là giả tạo. Nhưng thân phận thật của hắn vẫn còn bí ẩn, nếu Mễ Nặc một mực bảo đó là con hắn, ai cũng vô pháp moi ra được điều gì, lùi một bước mà nghĩ, chúng ta cũng không thể đối mặt với hắn, đây đối với gia tộc ta mà nói, không có điểm tốt!"
"Cho nên, trước khi kết quả cuối cùng tìm ra, việc này chúng ta cũng đành làm như không biết thôi!"
Mễ Nặc là ai?
Cường giả chín sao Pháp Tôn, đương nhiệm viện trưởng Thiên Phong viện trưởng, mỗi một danh hiệu đều là tột đỉnh, cường giả trưởng thành trên tay hắn nhiều như nước đầu nguồn, hiện tại trong đế quốc, quân đội, triều đình, dân dã, tùy tiện hốt một cái, liền được một nắm to đệ tử tốt nghiệp từ Thiên Phong học viện.
Ân sư ngày xưa bị người ta làm khó dễ, bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn sao? Thân tình, ân nghĩa giúp đỡ nhau là nhân tính, cho dù là gia tộc Lam Duy Nhĩ cũng trêu chọc không nổi cổ thế lực khổng lồ này.
Tuy rằng hiện tại đã có chứng cớ biểu hiện hắn một tay tạo ra tư liệu giả cho đệ tử, lại đưa vào tham gia Kỳ Vũ ma đấu đại hội, đây là tội lớn xúc phạm đến luật pháp đế quốc, đã đủ làm cho Dịch Vân mất đi tư cách tuyển thủ dự thi.
Nhưng Bối Cách cũng tin tưởng, nếu gia tộc mình thực lấy việc này hành động lớn một mẻ, cáo ngự trạng lên đế vương Áo Nhĩ Ba, khẳng định đại sự hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không, cuối cùng không giải quyết được gì.
Mỗi một viện trưởng cao đẳng học viện đều là cường giả chín sao Pháp Tôn, đều là tài sản trọng yếu của đế quốc, chỉ cần não Áo Nhĩ Ba chưa có hư tuyệt sẽ không vì việc nhỏ như vậy làm khó Mễ Nặc, luật pháp tồn tại không phải duy trì quyền lợi dân chúng, mà đầu tiên phải là ích lợi cho đế quốc, đó cũng là thực nghĩa hai chữ pháp luật.
"Ờ!" gật gật đầu, Bá Nạp Đốn đồng nhận thức nói: "Phán đoán của ngươi rất đúng, ý nghĩ cũng rõ ràng, đối phó với Mễ Nặc chẳng khác nào đối mặt với cả Thiên Phong học viện, hậu quả gia tộc chúng ta không có khả năng thừa nhận, việc này chỉ để trong nội tầng gia tộc chúng ta biết, tuyệt không truyền ra bên ngoài. Ờ, ngay cả đại ca ngươi, Mặc Tây, cũng không cần báo..."
"Bởi vì chuyện lần trước hắn còn ghi hận tên thiếu niên kia trong lòng. Hừ, thân là tộc trưởng làm việc không biết nắm đại cục, nếu cho hắn biết tin tức này, lấy tính tình của hắn nói không chừng làm ba cái việc nhiễu loạn."
Hôm nay là trận bài danh cường giả thứ hạng 13 đến 25, Mặc Tây thân là tộc trưởng gia tộc Lam Duy Nhĩ, có nghĩa vụ đến hiện trường xem xét, dù sao ngay cả đế vương Áo Nhĩ Ba cũng tham dự, hắn nhất đẳng bá tước không có lý do gì không đến.
"Phụ thân, việc này có quá... phải lừa gạt đại ca sao?"
Phất phất tay, Bá Nạp Đốn không kiên nhẫn nói: "Hừ! Gạt hắn thì thế nào? Biểu hiện của hắn làm cho ta thất vọng, ta bắt đầu hối hận khi trước truyền vị trí tộc trưởng cho hắn, ngươi không cần nói nữa, câm miệng ngay cho ta!"
Nhìn phụ thân đại nhân nổi giận hiếm thấy, Bối Cách cũng không dám nói thêm, trong gia tộc Lam Duy Nhĩ, Bá Nạp Đốn lão tộc trưởng bình thường mặc kệ mọi chuyện, nhưng hắn mới đích thực là người cầm quyền, lời hắn nói Mặc Tây cũng phải nghe, huống chi là Bối Cách.
"Thân phận người thiếu niên kia nếu là giả mạo, dòng họ hắn tất nhiên cũng là giả, như vậy, thận phận đích thực của hắn là gì? Có thể làm cho Mễ Nặc viện trưởng ra tay giúp đỡ, là điều ta quan nhất, mà cái tên Dịch Vân...vì sao lại có tên này..." suy nghĩ thật lâu, Bá Nạp Đốn hơi đau đầu, rõ ràng không thể suy ra thêm điều gì, hỏi:
"Phụ Á hiện tại ở đâu? Tâm tình nàng tốt hơn chưa?"
"Dạ, Phụ Á nó bây giờ cả ngày nhốt trong phòng mình, không chịu đi ra một bước." Bối Cách nhẹ giọng nói.
"Hừ, vài ngày rồi, chỉ là thua một trận, làm ra vẻ gì đây? Tâm tính yếu ớt ngay cả so với binh lính cũng còn kém." Bá Nạp Đốn nhíu mày bảo: "Lập tức mang nàng lại đây cho ta, ta đang muốn trở về quân doanh một chuyến, thuận tiện đưa nó vào quân đội rèn luyện mấy tháng đi!"
Ngoài đại sảnh, một bóng đen ẩn một nơi bí mật, vụng trộm nghe hai người nói chuyện."Là Dịch Vân?"
Buổi chiều, Dịch Vân ngồi trong một gian tửu lâu cao nhất, thời tiết tốt, ngàn dặm không mây, đầu mùa xuân giờ ngọ rất ấm áp, hắn nhìn xuống dưới phố qua cửa sổ.
Kỳ Vũ thành diện tích rất lớn, dân trong thành nhiều tới mấy trăm vạn, trong toàn bộ Khung Vũ đại lục cũng tính là một trong ba thành lớn.
Trên đường cái đầu người đông đúc, người đi đường lui tới rộn ràng nhốn nháo, tổ chức Ma Đấu đại hội làm cho thành thị phồn hoa này náo nhiệt lên thêm một cấp, cảnh tượng hơn 10 vạn người trên trăm con đường bình thường khó thấy.
Nhìn cảnh phố náo nhiệt ngoài cửa sổ, Môn La bỗng mở miệng hỏi: "Tiểu tử, ngày mai là vòng tranh đoạt Lục cường (6 người mạnh), ngươi lại chọn hôm nay vào thành, thật làm lão đại ta khó hiểu nha!"
Dịch Vân cười nói: "Lão đại, ngươi không phải nói ta nên thả lỏng thần kinh một chút mới tốt sao? Giờ ta đi ra thả lỏng ngươi lại nói ta!"
Dừng một chút, Dịch Vân nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Thành thị này không có lưu lại cho ta một chút ấn tượng, ta muốn nhìn chỗ này thêm một lần, sau này thi đấu xong hẳn ta không bao giờ quay trở lại nữa ...!"
Cùng lúc đó, dưới tửu lâu, một gã phục vụ đi vào một gian phòng cao nhất, trang trí xa hoa, khom người nói: "Bẩm báo, trải qua xác nhận, vừa rồi có một khách nhân đi vào là tuyển thủ 12 cường, đệ tử Thiên Phong học viện, tên là Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt!"
"Dịch Vân Tát Nhĩ Đạt? Nghe nói Thiên Phong học viện luôn luôn cấm tuyển thủ dự thi ra ngoài mà? Hắn làm sao tới đây được?" Trên ghế, một gã thanh niên kinh ngạc lẩm bẩm.
"Hắn tới một mình hả?"
"Bẩm, đúng vậy, hắn tự mình đi dùng cơm!" Gã phục vụ cung kính đáp.
"Ờ, được rồi! Ngươi hiện tại liền dẫn ta đi đến đó, cơ hội khó có, ta muốn gặp hắn!" Trầm ngâm một lát, gã thanh niên nói.
"Tam ca!" một nử tử ngồi bên cạnh nam tử, tuổi chừng 20, hỏi: "Ngươi nói người nọ tột cùng là ai? Mà ngươi lại muốn đi gặp hắn?"
"Một nhân tài mà ngay cả phụ hoàng cũng muốn mời chào! Vương muội không nghĩ muốn đi cùng ta chứ?" Nam tử cười nói.
"A, tuy rằng ta không hứng thú gì với Ma Đấu đại hội nhưng có thể đánh vào 12 cường khẳng định là người phụ hoàng muốn mượn sức, nhất định không đơn giản, ta đương nhiên cũng muốn kết bạn một phen!"
"Ha ha ha, lần này làm cho ngươi thất vọng rồi, thiên phú của hắn không tệ nhưng có thể vào vòng 12 cường không liên hệ gì đến thực lực của hắn, toàn là do vận khí hắn mới chống đỡ đến bây giờ!"
"Bằng vào vận khí đánh vào vòng 12 cường?" Nử tử hơi ngẩn ra, rồi lại che miệng cười nói: "Loại sự tình này cũng có sao? Càng làm ta hứng thú nha, ta phải đi xem hắn là ai mới được. Có thể được tam ca đánh giá vớ vẩn như vậy!"
Kỳ Vũ thành thật sự rộng lớn, so với Thiên Phong thành phải to gấp 10 có dư, nhìn cửa hàng quán xá phía dưới, Dịch Vân thậm chí không biết trang viên gia tộc Lam Duy Nhĩ ngày xưa ở hướng nào nữa. Mà cái nơi đó, hắn căn bản cũng không muốn biết.
Môn La nói: "Ngươi giải sầu là chuyện tốt, nhưng sao ta không nghĩ tới ngươi lại đi vào thành này, ta vẫn cho rằng ngươi phải bài xích nó mới đúng chứ!"
Dịch Vân nghe vậy trầm mặc, hồi lâu mới nói: "Không thể nói là không bài xích, ngôi thành này đối với ta không có ý nghĩa gì, chỉ là nơi này dù sao ta và mẫu thân đã từng sống qua, cho nên ta mới muốn đi xem một chuyến, không hơn!"
Nói tới đây, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, một hồi, hai thanh niên nam nữ, khí chất xuất phàm, nữ bận y phục xanh nhạt, nam thân hình cao ngất, uy vũ bất phàm.
Nữ tử trẻ tuổi lần đầu Dịch Vân nhìn thấy nên không nhận ra, nhưng hắn biết nam tử này, là đối thủ đánh bại Ước Hàn ở vòng loại 25 cường, tam hoàng tử Cổ Lan.
Khách quý không rõ từ đâu đến, Dịch Vân kinh ngạc, nháy mắt khôi phục đứng dậy cười nói: "Tam hoàng tử như thế nào đi vào gian phòng đơn sơ của ta?"
"Không cần phải khách khí, ngồi!" Cổ Lan hào phóng ngồi xuống trước mặt Dịch Vân, nữ tử tao nhã ngồi bên cạnh hắn, chỉ nghe Cổ Lan cười nói: "Không gạt ngươi, trong khi tổ chức Ma Đấu đại hội, tất cả tửu điếm Kỳ Vũ thành đều bị vương thất ta theo dõi, vừa lúc ta và vương muội ăn cơm kế bên, cho nên mới biết ngươi tới đây!"
"Nghe tin ta cũng thuận đường đi tới!"
Thì ra là như vậy, Dịch Vân tức thời hiểu ra, nói như vậy, bên người Cổ Lan hẳn là công chúa hoàng tộc rồi.
Cổ Lan nhiệt tình giới thiệu, Dịch Vân biết công chúa tên là Điển Na, năm nay 24 tuổi, chỉ kém Cổ Lan 1 tuổi, chính là trưởng nữ, công chúa duy nhất của Kỳ Vũ vương thất.
Điển Na nhìn chằm chằm Dịch Vân, cười nói: "Ta nghe tam ca nói, ngươi là một trong những người đánh vào tiền 12 cường mới tò mò muốn đến gặp ngươi, không ngờ ngươi nhỏ tuổi như vậy, hình như không lớn hơn ta?"
Gật gật đầu, Dịch Vân không đáp, chỉ mỉm cười trả lễ.
"Đúng rồi, ngươi thế nào đơn thân vào thành? Ngày mai chính là vòng lục cường, viện trưởng Mễ Nặc Thiên Phong học viện nổi tiếng nghiêm khắc, làm sao cho phép ngươi đi ra chứ?" Cổ Lan hỏi.
"Ta xin ra giải sầu thôi, điểm ấy viện trưởng cũng có thể đáp ứng!" Dịch Vân bình thản nói.
"Ờ, điều này cũng đúng!" Gật đầu, Cổ Lan nhìn đăm đăm Dịch Vân, giống như muốn đem hắn cân đo, nhìn thấu hắn, nhưng trong lòng nghĩ, gã này là con tư sinh Mễ Nặc, có tý đặc quyền cũng là hợp lý. Một hồi sau, nói tiếp: "Ta có một chuyện vẫn cảm thấy hứng thú, chính là trận chiến ngày đó ngươi và Phụ Á, ngươi đến tột cùng dùng phương pháp gì hóa giải công kích ma pháp đỉnh phong của nàng?"
"Tam ca, ngươi làm sao đi hỏi chuyện này, thực thất lễ mà?" Điển Na chính là công chúa nhưng không có tu tập vũ kỹ ma pháp gì, thế nhưng nàng cũng biết vấn đề ma kỹ chính là bí mật bản thân, đây là điểm tối kỵ, đối phương hoàn toàn có quyền không trả lời.
Cổ Lan cười nói: "Ha ha ha, là ta thất lễ. Chỉ là nhịn không được tò mò, ngươi có lẽ còn không biết, đối với bí pháp ngày đó ngươi thi triển ra, không chỉ viện trưởng An Kiệt La khó hiểu, mà ngay cả Pháp Thánh Kiệt Mễ Đạt cũng rất có hứng thú. Trên thực tế Kiệt Mễ Đạt đã nổi lên tâm ý muốn thu ngươi làm đệ tử."
Cường giả Tinh Vực sơ giai Pháp Thánh muốn thu hắn làm đệ tử? Nhún vai, Dịch Vân nghe qua rồi thôi, không hề biểu hiện mừng hay vui, giống như không thèm để ý.
Phản ứng như thế làm cho Cổ Lan và Điển Na giật mình, cơ hội làm đệ tử cường giả Tinh Vực cực kỳ khó được, ngay cả bọn họ hoàng tử hoàng tôn cũng không có phúc phận đó, mà giờ phút này Dịch Vân lại lạnh nhạt, thoải mái, biểu hiện kinh người nha!
Bọn họ không biết, cho đến lúc này, Dịch Vân gặp không chỉ 1-2 cường giả Tinh Vực, nào là Môn La, Bối Lợi Mỗ, lại còn Tạp Lỗ Kỳ, toàn là Tinh Vực đỉnh phong, trong đó Môn La và Bối Lợi Mỗ một võ một ma, đều là lão sư của hắn, trường kỳ đối diện siêu cấp cường giả tối đỉnh nên hắn cũng miễn dịch hai chữ Tinh Vực này rồi, Kiệt Mễ Đạt Pháp Thánh có tiến thêm cũng chỉ là sơ giai, đương nhiên không kích nổi hứng thú của hắn.
Chỉ nghe Dịch Vân đạm mạc cười: "Có thể hóa giải ma pháp của Phụ Á, nói đến thì đơn giản, ta cũng có thể cho tam hoàng tử biết, chỉ là bây giờ không phải thời điểm nói ra, sau này cho dù ta không nói mọi người cũng sẽ rõ!"
"Cấm ma pháp tắc" nguyên lý quả thật đơn giản, chỉ là thủy hỏa song hệ trung hòa lẫn nhau, người khác cho dù biết nguyên lý thi pháp, nhưng không có thể chất song thuộc tính như Dịch Vân thì tuyệt không làm được, cho nên hắn cũng không sợ cho người khác biết, chỉ là thời cơ còn chưa thích hợp mà thôi.
Thời cơ là khi nào? Chính là thời điểm hắn đem song hệ ma pháp biểu hiện ra trước mắt thế nhân liền bắt đầu.
"Thời cơ chưa tới? Lời này có ý tứ gì? Thật sự ta nghe không rõ!"
Chờ Dịch Vân rời khỏi một lát, Cổ Lan gãi gãi cái gáy, khó hiểu tự hỏi.
"Ta cũng không thể lý giải ý tứ của hắn. Chỉ là tam ca ngươi đánh giá hắn rất đúng, hắn quả thật đặc biệt." Cách cửa sổ, nàng nhìn bóng dáng từ từ rời đi, Điển Na nói: "Lấy thân phận hai hoàng tộc của hai huynh muội chúng ta đi qua gian phòng tìm hắn, thậm chí nói ra danh hào Pháp Thánh, hắn vẫn thủy chung duy trì bình tĩnh thoải mái, thần thái kia tuyệt không phải giả vờ, cảm giác có phần quái dị, hắn tựa hồ không đem thân phận vương thất chúng ta để vào mắt!"
"Ồ? Làm sao nói vậy được? Ta xem biểu hiện của hắn rất thuận mắt, so với mấy tên vừa thấy chúng ta liền vội vã nịnh hót tốt hơn rất nhiều." Cổ Lan nói.
Lắc lắc đầu, ở thời khắc mấu chốt, trực giác nữ nhân mẫn tuệ chính xác hơn nam nhân rất nhiều. Đây có lẽ là thiên tính, suy nghĩ một chút, Điển Na nói: "Ngày mai chính là tranh đoạt lục cường, ta có hứng thú muốn đi xem một chút!"
"Vương muội lại muốn đi xem thi đấu? Hiếm thấy nha, cũng tốt, cổ vũ tam ca ta nha!"
"Cổ vũ tam ca là chắc rồi, nhưng ta muốn xem không phải là ngươi, mà là hắn cơ!" Điển Na cười.
Nàng cảm thấy hắn thật kỳ lạ, bởi vì nhìn không thấu cho nên càng muốn xem rõ thêm chút, tò mò của nữ nhân, cũng là thiên tính.
Đi trên đường cái, Dịch Vân mặc trường bào rộng thùng thình che cả diện mạo lại. Đi bộ ra khỏi thành, trận đấu cho đến nay người nhìn thấy hắn cũng không ít, mặc như vậy có thể giảm bớt sự chú ý không cần thiết đi.
Chỉ nghe Môn La bên người cười nói: "Từ câu chuyện của hai người kia liền biết hiện tại không chỉ hoàng thất hứng thú với ngươi, mà ngay cả cái tên Pháp Thánh phiền chết người kia cũng muốn ngươi rồi, ai nấy đều muốn cắn ngươi một ngụm nha, ha ha!"
Nhìn cảnh phố náo nhiệt bốn phía, đám đông qua lại không ngớt, Dịch Vân cười yếu ớt nói: "Bọn họ cảm thấy hứng thú không phải ta, mà là Cấm ma pháp tắc mới đúng, nhưng mà muốn học bí pháp từ ta đây phải đợi vài hôm nữa vạch trần chân tướng, sợ rằng làm bọn họ thất vọng rồi!"
"Ờ, chắc vậy, cả đại lục to lớn nhưng có thể thi triển Cấm ma lĩnh vực chỉ duy nhất ngươi mà thôi. Những người khác chỉ có si tâm vọng tưởng, ha ha ha!" Môn La cười to nói.
Lúc này, đam người trên đường cái hoảng hốt dạt ra hai bên, mở ra một lối đi, một chiếc xe ngựa to gấp hai bình thường từ đối diện chạy lại, sáu con ngựa kéo, thùng xe trang trí xa hoa chói mắt. Ở trong thủ đô Kỳ Vũ có thể phô trương cỡ này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
Thân thế người ngồi bên trong phải sang quý phi thường.
Toàn bộ mọi người tự giác đứng ở hai bên, hâm mộ sùng kính nhìn xe ngựa đi qua, Dịch Vân cũng đứng trong đám đông.
"Dừng xe!" Khi xe ngựa đi qua mặt hắn, trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng hô uy nghiêm, xe ngựa nhất thời dừng lại.
Cửa xe mở ra, một lão giả mặc quân trang chỉnh tề, tóc hoa râm từ trên xe bước xuống, đi vào đám người, mọi người tự giác nhường đường, lão giả này có một loại uy nghiêm không thể tả, nhìn thấy hắn mọi người không tự chủ sinh ra cảm giác kính ngưỡng.
Chỉ một thoáng, biển người dày đặc như thủy triều tách ra, hai chân mang giày sắt vang lên mặt đường âm thanh "leng keng" có quy luật, hắn chậm rãi tiêu sái, mục tiêu chính là thiếu niên trong trang phục đỏ thẫm rộng thùng thình.
Khuôn mặt anh tuấn ẩn sau mũ chụp, vài sợi tóc đen lộ ra ngoài, nhìn rõ nhất chính là hai mắt hắn, như sao mai buổi sớm đang nhìn tới. Lão giả bên kia người như lão tùng, cả người khí thế bừng từng mà nghiêm nghị, cũng đang nhìn hắn.
Một người như vậy tuy ở trong đám đông cũng tự động phát sáng, một cái áo rộng làm sao che lấp phong thái thiên sinh của hắn?
Đám đông chung quanh cho dù hàng nghìn hàng vạn người, Bá Nạp Đốn liếc mắt cũng nhận ra thiếu niên này.
Cách Dịch Vân ba bước chân, hắn dừng lại.
Một lão một thiếu, ánh mắt hai người đối diện nhìn nhau, thanh âm hùng hậu từ Bá Nạp Đốn vang lên: "Đây hẳn là lần đầu tiên gặp mặt chính thức, nên gọi người là Tát Nhĩ Đạt hay là Dịch Vân?"
Dịch Vân hơi hạ thấp người theo lễ tiết tiêu chuẩn đáp: "Gọi Dịch Vân đi, lần đầu tiên gặp mặt, Bá Nạp Đốn tướng quân!"
"Lên xe nói chuyện, thế nào?"
Hắn và hắn, một già một trẻ, bọn họ từng cùng dòng họ, hiện giờ mới gặp nhau, xa cách suốt 7 năm, quan hệ lương duyên kỳ lạ, thân tình buồn cười, trở thành hai người xa lạ.
← Ch. 246 | Ch. 248 → |