← Ch.0085 | Ch.0087 → |
Gió bắc rít gào thổi tuyết đọng trên mặt đất trong rừng. Bông tuyết bay trong gió như không có gốc rễ, không biết đi nơi nào. Tuyết rơi vào hàng người chậm rãi rời xa bộ lạc đời đời sinh sống, lặng lẽ đi trong rừng.
Dần dần, không ai nói chuyện, dù là tiếng Lạp Tô khóc cũng rất nhanh dừng lại, hoặc là bị người thân nhỏ giọng khuyên nhủ, hoặc là cắn răng đem bi thương hóa thành kiên cường và thù hận.
Mấy trăm người, đa số là tộc nhân bình thường, còn có già yếu bệnh tật, tốc độ tiến lên không thể mau chóng được. Lại thêm gió lạnh thấm tận xương, tuyết đóng đất rất dày, khiến tốc độ càng chậm hơn.
Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc vây xung quanh, từng người bi ai vẫn không quên cảnh giác. Họ không dám thả lỏng, bởi vì tùy thời sẽ xảy ra trận chiến sinh tử. Một khi họ chết, tộc nhân không còn ai bảo vệ sẽ yếu ớt chịu không nổi một đòn.
Tô Minh ôm bé gái trong ngực, cô bé nắm áo Tô Minh, gió rất lạnh, càng lạnh là giấc mơ của bé. Nhưng có lẽ vì ôm ấp của Tô Minh ấm áp, khiến cô bé chậm rãi bình tĩnh lại, dần yên tĩnh trong mộng. Chỉ là giọt nước nơi khóe mắt vẫn thỉnh thoảng lăn dài xuống.
Nhẹ ôm bé, Tô Minh đạp lớp tuyết, tiến lên trước. Mắt hắn không ngừng quét xung quanh, khi thấy từng tộc nhân quen thuộc đi bên cạnh, hắn trông thấy đau thương, biệt ly và lưu luyến, thêm nhiều sự kiên cường và cố chấp.
Cắn chặt răng, trong mắt Tô Minh lộ thù hận, từng bước một lặng lẽ đi, đôi khi tiến lên dìu một số ông lão, giúp đỡ thân hình run rẩy đi nhanh chút trên mặt tuyết.
‘Theo tốc độ các tộc nhân ngày đêm đi không ngừng, tới Phong Quyến bộ lạc nhanh nhất cũng cần ba ngày. Ba ngày...không biết đi tới cuối cùng, có thể sống được...bao nhiêu...’ Lòng Tô Minh đang chảy máu. Hắn sợ, không phải sợ bản thân gặp nguy hiểm, mà là những khuôn mặt quen thuộc vào ba ngày sau sẽ có mấy người không thể trông thấy nữa.
Tô Minh biết, có cách nào thì A Công sẽ sử dụng hết, để các tộc nhất nhanh chóng tới Phong Quyến. Nhưng dù tốc độ rắn đen nhanh, không thể một lần cõng quá nhiều người, lại thêm bay nhanh trên trời, tộc nhân bình thường không thể chịu đựng được, cần vài cường giả giống Tiễn Thủ bảo vệ.
Nhưng bây giờ trong bộ lạc, một khi vài cường giả rời đi, người ở lại rất khó sống sót.
"Mẹ..." Tô Minh im lặng, cô bé trong ngực hắn nói mớ, ôm chặt cổ Tô Minh, giống như buông tay ra sẽ mất đi yên bình.
‘Mình đúng là nên trở về!’ Tô Minh nhẹ vỗ lưng cô bé.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi sắc trời sắp hoàng hôn, hàng người Ô Sơn bộ lạc đã rời quê hương rất xa, trong giá rét, ở sâu trong rừng cắn răng tiến lên. Bỗng phía sau đám người truyền đến tiếng rít sắc nhọn chói tai.
Tiếng huýt gió chói tai vang lên, từng tiếng hú hưng phấn cũng theo đó vang vọng. Cùng lúc đó, phương xa trong rừng, từng bóng dáng chạy nhanh tới.
Thoáng chốc, người trong toàn Ô Sơn bộ lạc chấn động, hai mắt A Công lộ tia sáng lạnh, Man Sĩ bên cạnh và đám người Tiễn Thủ đều lộ ra sát khí.
Các tộc nhân run rẩy, bị ám ảnh sợ hãi và tử vong vây quanh. Họ sợ hãi, tiếng khóc vang lên, thổn thức rối loạn.
"Những người khác đừng động đậy, tiếp tục bảo vệ tộc nhân tiến lên. Tộc nhân bảo vệ bộ lạc thì theo ta giết địch!" A Công lập tức gầm lên ra lệnh.
Tô Minh đem cô bé trong ngực giao cho tộc nhân bình thường đứng cạnh. Hắn đang muốn cất bước thì nghe được lời của A Công, chợt dừng bước, cắn chặt răng, dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng, bảo vệ tộc nhân nhanh chóng tiến lên. Phía sau họ, A Công và bảy Man Sĩ bộ lạc đứng đó, trông như bức tường, bức tường ngăn cản sóng triều kẻ địch!
Khoảnh khắc, vang vọng từng tiếng gào. Chỉ thấy trong rừng đằng sau lao ra hơn hai mươi người Hắc Sơn bộ lạc. Xuất hiện nhiều Man Sĩ như vậy khiến tinh thần Tô Minh chấn động.
Nên biết rằng Ô Sơn bộ lạc họ tổng cộng chỉ có ba mươi mấy Man Sĩ. Nhưng hôm nay Hắc Sơn bộ lạc một lần tập kích, xuất động hơn hai mươi Man Sĩ, điều này khiến hắn khó thể tin.
Trong đám Man Sĩ đa số là người Ngưng Huyết tầng thứ bốn, năm, nhưng có năm người đạt tới Ngưng Huyết tầng thứ sáu. Có ba người tới tầng Ngưng Huyết thứ bảy.
Không có tầng thứ tám, nhưng đằng trước nhất là hai người đàn ông mặc áo đen. Hai người này ăn mặc khác với Hắc Sơn bộ lạc, hiện ra sự khác biệt cũng lộ ra lực lượng cuồn cuộn khiến con ngươi Tô Minh co rút.
Lực lượng khí huyết này hơn hẳn Tiễn Thủ, Sơn Ngân, hơn cả tộc trưởng. Tu vi chúng tràn ngập máu tươi, không ngờ là Man Ngưng Huyết hậu kỳ khoảng tầng thứ mười!
Tô Minh phát hiện hai người áo đen đôi mắt không có thần trí, rõ ràng khác với người thường. Nhưng hành động khs nhanh, có hai người dẫn dắt, hơn hai mươi Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc mang theo dữ tợn, hưng phấn và khoái ý giết chóc điên cuồng xông hướng đám A Công.
Trong miệng chúng không ngừng truyền đến từng riếng hú quái lạ. Thanh âm kia lọt vào tai tộc nhân bình thường khiến cơ thể họ run bần bật, cực kỳ sợ hãi.
"Nhanh đi!" A Công ngoái đầu trầm giọng nói, xoay người bước ra một bước hướng Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc.
Tay áo ông vung lên, gió đen xuất hiện vòng quanh tám hướng, khiến tuyết xung quanh bốc lên bay thẳng tới hai mươi mấy Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc.
Hai người đàn ông áo đen hậu kỳ Ngưng Huyết có mục tiêu rõ ràng. Chúng không nhìn người khác mà toàn thân bộc phát sợi máu, nở rộ ánh sáng đỏ chói mắt, xông vào gió đen, tiếng đùng đùng quanh quẩn lao thẳng đến A Công.
Man Sĩ còn lại bị gió đen quét qua, bỗng chốc có bảy, tám tên phun ra máu tươi, cơ thể run rẩy nổ tung thành thịt vụn, thoáng chốc mùi máu tanh tràn ngập bốn phương.
Giết chóc, đã bắt đầu!
Trừ A Công ra, người bảo vệ tộc nhân Ô Sơn bộ lạc phía sau chỉ có bảy người. Vẻ mặt họ lộ ra quyết tuyệt, không có ý lùi lại. Sau lưng họ là tộc nhân, thân nhân của mình. Họ không thể lùi, quyết không thể thụt lùi!
Mang theo thê lương, kiên quyết, bảy người ngửa đầu rống to, xông hướng mười mấy Man Sĩ. Họ liều mạng bám chặt đám người đó, tranh thủ thời gian cho tộc nhân phía sau!
Tu vi của họ không cao, một người mạnh nhất là Ngưng Huyết cảnh tầng thứ bảy. Những người còn lại khoảng tầng thứ năm. Nhưng giờ đây, trên người họ có khí thể khó tả. Khí thế này chính là bảo vệ quên hương, bảo vệ tộc nhân, cho dù tử vong cũng không thể xóa nhòa, dù có tan xương nát thịt cũng không cho phép kẻ địch đạp qua một bước!
Đây là bức tường người họ dùng máu thịt dựng lên, là dùng sinh mệnh vạch đường ranh, là dùng linh hồn bùng phát điên cuồng. Đây là lựa chọn của họ!
Mắt Tô Minh đỏ rực, không chỉ hắn, Man Sĩ xung quanh đều phát điên, thậm chí là tộc nhân bình thường cũng có không ít người gào thét, muốn chiến đấu!
"Đừng nhìn, nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ tộc nhân tiến lên, chúng ta...đi!!!"
Ngay lúc đám Tô Minh sắp không thể khống chế chính mình muốn xông lên chém giết, tộc trưởng đi ở trước nhất lên tiếng, trong mắt lộ ra dứt khoát, chỉ là sâu trong dứt khoát có bi thương.
Gã là tộc trưởng Ô Sơn bộ lạc, nhiệm vụ của gã là để càng nhiều người Ô Sơn bộ lạc sống sót, để Ô Sơn bộ lạc có thể kéo dài.
Tô Minh siết chặt nắm tay, mắt đỏ rực. Hắn không thể kiềm chế sát khí. Nhìn bảy tộc nhân ở hơn mười mét phía sau lưng, bị mười mấy Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc quái kêu tựa như sóng thần ập tới. Theo từng tiếng chấn quanh quẩn, Tô Minh nhìn thấy rõ ràng một tộc nhân hộc máu, cánh tay phải nổ tung, thân thể lảo đảo lùi ra vài bước cứng rắn ngừng lại, nhưng hai chân đã vỡ. Thế mà gã hung tợn gầm lên, gầm một tiếng đầu đánh vào kẻ địch đang hưng phấn khát máu tới gần. Mở miệng cắn vào cái cổ Man Sĩ Hắc Sơn bộ lạc hoảng sợ hét thảm, xé xuống một miếng thịt to.
Người đàn ông Hắc Sơn bộ lạc vẻ mặt kinh sợ, trên cổ thịt nhầy nhụa, hét thảm đánh một đấm vào ngực Man Sĩ Ô Sơn bộ lạc, khiến Man Sĩ phun ra máu tươi, nhưng hung tợn nuốt xuống miếng thịt trong miệng. Biểu tình tàn nhẫn, hành động điên cuồng khiến người đàn ông Hắc Sơn bộ lạc thầm run sợ.
Giờ đây, tộc nhân Ô Sơn bộ lạc nuốt xuống miếng thịt ngoái đầu lại, nhìn hàng người phía xa, dường như thấy trong đám người Tô Minh nhìn gã, khóe miệng lộ ra nụ cười hiền hòa. Gã là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong mắt gã, Tô Minh chỉ là đứa trẻ.
Nụ cười kia hiền lành như trưởng bối, hoàn toàn khác với sự hung tàn trước đó. Sau khi mỉm cười, người này ngoái đầu lại, khoảnh khắc nhắm mắt, sợi máu toàn thật chợt bùng nổ khiến thân thể tan vỡ. Tiếng chấn vang dội điếc tai. Giây phút thân thể nổ tung, người đàn ông Hắc Sơn bộ lạc cách gã gần nhất cổ bị cắn mất khối thịt mắt lộ nỗi sợ tột cùng, muốn lùi ra sau nhưng đã muộn.
Đây là...sợi máu tự nổ!!! Là dùng máu thịt phát ra thanh âm cuối cùng trong sinh mạng, thanh âm này nói cho tất cả tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc đuổi theo, muốn diệt Ô Sơn bộ lạc, các ngươi phải trả cái giá khó thể tưởng tượng!
Trong tiếng nổ, người đàn ông Hắc Sơn bộ lạc hộc máu, đôi tay vỡ nát, miễn cưỡng lùi lại, đã mất hết ý chí chiến đấu. Tâm gã run rẩy, gã sợ hãi.
---o0o---
← Ch. 0085 | Ch. 0087 → |