← Ch.0264 | Ch.0266 → |
Tô Minh nhìn không thấu tu vi của ông lão, nhưng người này cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là một bút mạnh nhất của hắn, người này không thèm ra tay thực sự mà dùng thuật pháp thần thông Tô Minh không hiểu, lấy khói ngưng tụ ra thằn lằn không lồ.
Chỉ đụng chạm với đầu lưỡi thằn lằn này thôi, dù rằng lưỡi nó nổ tung nhưng cũng khiến một chiêu mạnh nhất của Tô Minh chỉ đánh chết một người!
Càng quan trọng là, Tô Minh có cảm giác kỳ lạ, dường như mới rồi mình vung một bút, đối phương dùng lưỡi thằn lằn do khói hợp thành va chạm trừ triệt tiêu uy lực ra càng có ẩn ý sâu xa gì đó.
Tô Minh có trực giác vô cùng mãnh liệt, lờ mờ cảm thấy giây phút nét bút của mình đụng chạm với đối phương, dường như có vô số đôi mắt vô hình trong trời đất nhìn chằm chằm tất cả cử động vung nét bút.
Như là đang...học tập!
Cảm giác đó biến thành nguy hiểm, khiến Tô Minh chẳng chút do dự bỏ chạy, chớp mắt đã xông vào rừng cây, bay nhanh đi.
Tô Minh biết nếu miễn cưỡng ra tay tại đây, dù là sử dụng hết cách bám chặt ông lão thì bởi vì có Vu nhân khiến trận chiến này hắn khó sống sót.
Thế thì mượn cơ hội bỏ chạy dẫn đến truy sát có lẽ còn cơ hội phản kích.
Ngay lúc Tô Minh rời đi, nơi này giữa không trung, sáu ngươi chưa chết dưới bút kia cùng nhìn thủ lĩnh bộ lạc chúng, Vu Công chí cao vô thượng.
Ông lão sắc mặt âm trầm, chậm rãi khép mắt, lát sau mạnh mở ra. Khoảnh khắc mở mắt, thằn lằn khổng lồ mất lưỡi bềnh bồng ngoài thân thể lão bỗng ngửa đầu gầm lên.
Trong tiếng gầm, từ xung quanh xuất hiện vô số tơ khói, đa phần tơ đều bốc ra từ cái lưỡi đụng chạm với một bút của Tô Minh, nhanh chóng ngưng tụ lại, chui vào người thằn lằn khổng lồ. Rất nhanh, trong miệng thằn lằn, đầu lưỡi nổ tung lại lần nữa xuất hiện!
Giây phút đầu lưỡi xuất hiện, thằn lằn nhẹ thè lưỡi ra, giữa không trung nhanh chóng vẽ ra hình cung. Quỹ tích hình cung này, nếu Tô Minh có mặt sẽ nhận ra, nó rất giống với một bút của hắn.
Nhưng, chỉ vẻn vẹn là tương tự mà thôi.
"Không ngờ người Man tộc lần này tiến vào đất Vu tộc của ta lại có lĩnh ngộ như vậy. Chiêu vừa rồi khác xa với Man tộc lão phu đã gặp. Man này lão phu phải đích thân bắt lấy, ta muốn sống, luyện thành vu khôi, thành người hầu thánh linh của bộ lạc ta!" Ông lão nói xong đôi mắt lộ ra hai con ngươi, tràn ngập quái dị. Khiến người liếc mắt nhìn thì sẽ hoa mắt kinh sợ, không dám nhìn thẳng.
Khóe miệng lộ nụ cười dữ tợn, việc truy đuổi khiến lão cảm thấy rất hưng phấn, nhoáng người lên, xé gió bay hướng cánh rừng Tô Minh bỏ chạy.
Mấy người còn lại nhìn lẫn nhau, thấy ra nỗi kinh sợ trong mắt đối phương. Cả đám hóa thành cầu vồng, dìu người trọng thương nhanh chóng bay hướng bộ lạc của chúng.
Trong rừng cây, Tô Minh thở hồng hộc, thân thể như ảo ảnh xẹt qua rừng cây đầy nước bùn và lá cây mục rữa. Đôi khi hắn nhảy lên xuyên qua từng gốc cây, khi rơi xuống thì đôi chân gần như không chạm đất, như bay trong không khí, tốc độ nhanh đến mắt thường khó thấy.
Tô Minh không xa lạ cánh rừng, nhưng bây giờ hắn bay nhanh thì cảm giác tim đập chân run càng thêm mãnh liệt. Hắn không cần tỏa thần thức cũng hiểu được, phía sau mình chắc chắn có kẻ đuổi theo.
‘Không biết đuổi theo mấy người...’ Mắt Tô Minh chợt lóe, trong tay xuất hiện một thạch tệ vàng.
Hắn do dự một chút, lại đổi thành thạch tệ trắng. Nắm lấy thạch tệ, nó nhanh chóng biến tối tăm giây lát tiêu tán. Nhưng thần thức của Tô Minh lan rộng gấp mấy lần, đầu óc đau đớn, mạnh lan tràn ra sau.
Trăm mét, ngàn mét, mấy ngàn mét...quét một vòng.
Nửa tiếng sau, con ngươi Tô Minh co rút, khi hắn khuếch tán thần thức đến tận cùng, lại dùng vài thạch tệ, mới ở đằng sau lưng nhìn thấy một cái bóng âm u.
‘Chỉ có một mình lão...’ Tô Minh dựng đứng lông tơ, vẻ mặt cảnh giác. Hắn nhìn người đuổi theo mình chính là ông lão đó. Ông lão này quen thuộc cánh rừng hơn cả mình, cái này không tính là gì. Khiến lòng Tô Minh trầm xuống là ông lão chẳng những quen cánh rừng, thuật truy tung cũng cực kỳ huyền diệu.
Tô Minh một đường chạy nhanh, thiết kế vài dấu vết đánh nhiễu đối phương truy tung, nhưng đối phương không thay đổi phương hướng, vẫn luôn đuổi theo hắn. Điều này khiến Tô Minh vừa cảm giác nguy hiểm ngày càng mãnh liệt, vừa cảm nhận rõ ràng, khi thần thức đạt tới mức tận cùng quét qua thì cũng thấy rõ.
‘Tu vi ngươi này tất nhiên là Tế Cốt cảnh, nhưng xem khí thế thì không phải Tế Cốt bình thường. Rất có thể là hậu kỳ Tế Cốt! Nhưng mới nãy thần thức mình quét qua, lão chẳng có dấu hiệu phát hiện ra, không biết là thật sự hay cố ý giả bộ...’ bản thân Tô Minh không tới Tế Cốt cảnh nên không có phân tích chính xác, chỉ có thể đoán đại khái. Suy đoán này dù hắn đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng lòng vẫn trầm xuống.
Sau lưng Tô Minh, cách mấy ngàn mét, ông lão gầy gò khóe miệng treo nụ cười tàn nhẫn, đi trong cánh rừng. Từ nhỏ lão đã sinh tồn trong rừng, dù bây giờ thành Vu Công bộ lạc, trong bộ lạc rất hiếm có người quen thuộc từng gốc cây ngọn cỏ trong rừng hơn lão.
Đối với việc thông qua dấu vết trong rừng truy đuổi dã thú là hoạt động lão thích nhất. Gần như cách một đoạn thời gian là lão sẽ tự mình dẫn tộc nhân bộ lạc tiến hành một lần.
Bây giờ lão một mình đuổi theo con mồi, việc này đối với lão chẳng chút khó khăn.
‘Xem ra tiểu Man Tử này cũng hiểu thuật truy tung trong rừng, dấu vết thiết trí ở mấy chỗ cũng khá tinh diệu, nhưng...vẫn quá non. ’ Ông lão liếm môi, cất bước nhoáng người lên, liên tiếp lao ra mấy trăm mét.
‘Chạy đi, chạy nhanh chút nữa. ’ Nụ cười của ông lão càng thêm tàn nhẫn. Chỉ là lão không hề phát hiện thần thức của Tô Minh quét qua.
Tô Minh ở trong rừng cây mặt trắng bệch, ngực thấm máu. Loại chạy nhanh liên tục khiến hắn mệt mỏi, sát khí trong mắt ngày càng đậm.
Hắn mấy lần lấy ra đan dược, nhưng mắt chợt lóe thì kiềm nén không sử dụng.
"Còn chưa đến lúc. Mình đã yếu hơn đối phương, bây giờ lại thêm vào bị thương, trong cảm nhận của lão ta thì mình càng yếu." Tô Minh thì thào, tốc độ đang dần chậm lại.
Tốc độ vừa chậm thì trong thần thức lập tức phát hiện, ông lão đuổi theo tốc độ chợt biến nhanh, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo gần.
‘Nếu mình đột nhiên ngoái đầu, đối phương sẽ cho rằng mình liều mạng một phen. Mình càng tỏ ra yếu ớt, đối phương tự tin về tu vi sẽ càng không thèm để vào mắt!’ Sát khí lấp lóe trong mắt Tô Minh, thân thể tạm dừng chuyển hướng, không bỏ chạy mà lao nhanh nghênh đón ông lão.
Dù hai người ở trong rừng không thể nhìn thấy đối phương, nhưng trực giác vẫn tồn tại. Giây phút Tô Minh quay đầu lao nhanh thì ông lão lập tức có cảm ứng, khóe miệng lộ nụ cười tàn nhẫn, tốc độ càng nhanh hơn.
‘Muốn liều mạng một phen? Lão phu thành toàn cho ngươi!’ Ông lão lao nhanh, khoảng cách với Tô Minh từ mấy ngàn mét bỗng nhiên giảm bớt.
Mãi đến khi khoảng cách giữa hai người, tại cánh rừng không thấy ánh nắng, từng gốc cây, vô tận lá cây, còn cách chừng mấy trăm mét, Tô Minh phóng người qua một thân cây, mắt chợt lóe sát khí, khi đáp xuống thì tay phải nâng lên mạnh vỗ xuống mặt đất.
Cái vỗ này bỗng chốc xuất hiện một tấm da thú giữa tay phải Tô Minh và mặt đất. Da thú mạnh lan tràn ra ngoài, khoảng cách trong mười mét lập tức hóa thành mặt cỏ đỏ. Mặt cỏ trong mắt Tô Minh là màu đỏ, nhưng người ngoài thấy thì chỗ này giống như rừng cây xung quanh, chẳng khác chút gì.
Khi bãi cỏ xuất hiện thì Tô Minh chợt ngừng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lấy ra một ít đan dược chữa thương, nhanh chóng nuốt vào miệng. Đan dược hóa thành dòng nước ấm, tẩm bổ trong người Tô Minh.
Nuốt đan dược xong, ánh mắt Tô Minh lộ tia sáng lạnh, nâng lên tay phải. Trong tay hắn xuất hiện cái vảy trắng.
Vật này là Bạch sư thúc tặng cho, bên trong ẩn chứa lực một kích của đối phương, đó là đòn sát thủ cuối cùng của Tô Minh.
Kiếm ấn xanh giữa trán hắn chớp động, tia chớp lượn lờ quanh người hắn. Trên người hắn khói đen sinh ra giáp Thần Tướng bỗng nhiên biến ảo, cùng lúc đó, trong người hắn, Hàm Sơn Chuông như ẩn như hiện!
Bên cạnh Tô Minh, Đoạt Linh Dược bị hắn lấy ra. Viên châu đan dược bềnh bồng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng yêu dị, như tồn tại vô tận lực hút, như là nếu động đậy thì ngay cả hơi thở của Tô Minh cũng sẽ bị hút lấy.
Trên bầu trời dày đặc mây đen. Đã là hoàng hôn, có ánh trăng nhàn nhạt và hoàng hôn cùng xuất hiện. Ánh sáng không rơi nhiều nhưng khó thể xuyên qua lá cây lớn trong rừng để rọi vào. Nhưng dù vậy thì trong mắt Tô Minh, trừ sát khí và lạnh lẽo ra còn có một vầng trăng như đang bốc cháy.
Ánh mắt Tô Minh lộ tia sáng lạnh, lại lấy ra một vật, đó là Thiên Lam Mộng tặng, một khối thạch tệ vàng. Vật đó bị Tô Minh nắm trong tay trái, linh lực mênh mông nhập vào người, thuận theo kinh mạch bị mở ra di chuyển hóa thành thần thức cường đại của Tô Minh, súc thế không phát!
Hô hấp của Tô Minh dần bình tĩnh, đến cuối cùng gần như không thể nghe thấy. Đôi mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, sát khí ẩn giấu trong đáy mắt trái, như đang chờ tới lúc mấu chốt sẽ trí mạng xuất ra.
Khi Tô Minh bước vào bãi cỏ đỏ thì khí thế chợt biến mất, ông lão Vu Công chạy nhanh tới lộ biểu tình ngây ngẩn.
Chỉ là khoảng cách giữa lão và Tô Minh đã đạt đến hai trăm mét.
Giây phút ông lão ngẩn ra thì lực lượng thần thức cường đại, dẫn theo kiếm khí kinh người lấy khí thế quyết tuyệt, lãnh tĩnh lộ sát khí rít gào lao đến trước mặt lão.
← Ch. 0264 | Ch. 0266 → |