← Ch.0360 | Ch.0362 → |
Tô Minh duỗi ra đôi tay, hắn muốn thử lần nữa hấp thu lực lượng thiên địa, nhưng sau khi khí trong kinh mạch biến thành dịch thì như tạm thời bị bão hòa, không thể lần nữa cắn nuốt.
Nhưng nếu từ bỏ thì Tô Minh có chút không cam lòng. Hắn nhìn hai thần tượng sắp tán đi, mắt chợt lóe, trên người đột nhiên lượn lờ nhiều tia điện.
Những tia điện này chớp mắt phủ lên toàn thân Tô Minh, khiến ngoài người Tế Cốt giáp ầm ầm sấm sét quanh quẩn bốn phía.
‘Nếu có Phong Man, Hỏa Man vậy phải chăng cũng có Lôi Man? Đáng tiếc Hỏa Man trong ký ức của mình đã bị Man Thần tiêu diệt, không thể dễ dàng lộ ra trước thần tượng, vậy chỉ còn lại Lôi Man coi như mình phù hợp yêu cầu. Nhưng không biết dưới tay Man Thần có loại Lôi Man hay không. ’ Toàn thân Tô Minh lấp lóe tia điện, ấm đánh ầm ầm, chấn động tám hướng.
Hắn xuất hiện sấm sét khiến tất cả người dưới đất chú ý, dù đa số không nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng sét và tia chớp thì thấy rõ ràng.
"Hắn...hắn định làm gì?"
Đây là câu hỏi dâng lên trong lòng mọi người vào giờ phút này.
Còn về người nhìn thấy bộ dạng của Tô Minh thì cũng sửng sốt, khó hiểu bởi hành động hiện giờ của hắn.
‘Hãy lừa nó!!!’ Tô Minh thầm rống gầm, hóa thành ý chí của hắn, xông vào trong mảnh đá đen. Mảnh đá lóe tia sáng âm u, phủ lên người Tô Minh sau đó biến mất.
Nhưng giây phút ánh sáng đen âm u biến mất, tia chớp ngoài người Tô Minh mở rộng gấp mấy chục lần, khuếch tán lan tràn bốn phía, chớp mắt đã bao phủ gần ngàn mét!
Nhìn thì khí thế cực kinh khủng!
Nhưng Tô Minh biết đây đều là giả. Pháp bảo bổn mệnh của hắn không thể triển khai sấm sét như vậy, đây đều là ảo ảnh, không có sức sát thương.
Tim hắn ngược lại đập rất nhanh, nhìn chằm chằm thần tượng Man Hồn. Nhưng trong mắt hắn, thần tượng Man Hồn không chút tạm ngừng, dần dung nhập vào vòng xoáy trên trời, mơ hồ tán đi.
Mắt Tô Minh lộ ra thất vọng, thầm than.
"Xem ra không có loại Lôi Man rồi..."
Nhưng lúc này, thần tượng Tế Cốt vốn nên tan biến theo thì thân hình từ tan vỡ nhanh chóng ngưng tụ. Uy áp mới nãy tán đi không ít bây giờ lại hồi phục!
Thần tượng to lớn ngàn mét chậm rãi quay đầu nhìn Tô Minh.
"Ngươi là Lôi Man..."
Khoảnh khắc bốn chữ truyền ra, trong mắt Tô Minh toát vẻ mừng như điên. Nhưng khác với hắn vui sướng, khi bốn chữ truyền ra thì nguyên chiến trường dấy lên tiếng vù vù ầm ĩ!
Từng ánh mắt khó tin, từng tiếng kinh hô không thể tin tưởng dung hợp một chỗ, hình thành bão tố!
"Lôi Man. hắn chẳng phải là Phong Man sao? Tại sao trở thành Lôi Man được!?"
"Cái này...cái này...trừ phi hắn vừa là Phong Man, cũng là Lôi Man!"
"Việc này sao có thể!!!"
Trên tường thành, bảy, tám ông lão hít ngụm khí, biểu tình chấn kinh. Họ nhìn nhau, mê mang.
"Phong Man và Lôi Man là cùng một người..."
Trong lúc mọi người khó tin thì thần tượng Tế Cốt ngàn mét trên trời phát ra thanh âm hùng hồn.
"Ngươi là Lôi Man, phù hợp phép tắc thứ nhất của Man Thần đời thứ nhất, không phải lần đầu truyền thừa, ban cho ngươi lôi chi nguyên..."
Theo lời thần tượng Tế Cốt, nó nâng lên tay phải, chộp khung trời. Sấm nổ ầm ầm, một tia chớp đỏ rực xuất hiện trong tay phải thần tượng, vung hướng Tô Minh.
Tia chớp đỏ xé gió lao đến, trong nỗi kích động của Tô Minh, chớp mắt dung nhập vào trán hắn.
"Ngươi là Lôi Man, phù hợp phép tắc thứ hai của Man Thần, ban cho ngươi...thuật Sấm Dậy Cửu Diệt."
"Ngươi là Lôi Man, ban cho ngươi...Truyền Thừa Tinh..." Thần tượng Tế Cốt mới nói tới đây thì bỗng khựng lại, rơi vào im lặng.
Một lúc sau nó mới nói tiếp.
"Lôi Man đã có...phù hợp phép tắc thứ ba Man Thần định ra, chia tinh làm hai dung hợp mới hoàn thành."
Ngay sau đó, thần tượng lần nữa nâng lên tay phải chộp không trung. Cái chộp này lập tức có tinh thể cỡ nắm tay xuất hiện trong tay nó. Tinh thể có lôi lóng lánh và một ít máu tươi.
Bị vung lên, tinh thể lao thẳng tới Tô Minh. Bởi vì lúc trước Phong Man ra ngoài ý muốn, Tô Minh không chút suy nghĩ tiến lên, lập tức bắt lấy một nửa tinh thể lôi truyền thừa. Khi hắn đụng vào tinh thể này thì đầu óc có tiếng sấm ầm ầm.
Bên trong lôi tồn tại tiếng gầm đến từ xa xôi, thanh âm lộ ra điên cuồng, lộ ra oán độc và sát khí.
"Lão phu là Đông Hoang đại lục Xích Lôi Thiên, mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi dùng cách nào cướp đi nửa lôi tinh của lão phu, ngươi chết chắc rồi, ta nhất định sẽ tìm đến ngươi, lấy lại lôi tinh của ta!!!"
Thanh âm lộ ra oán hận, xuyên qua không gian khiến Tô Minh chấn động tinh thần. Mắt hắn chợt lóe, tay nắm lôi tinh siết chặt hơn, bỏ nó vào túi trữ vật.
"Ngươi là Lôi Man cũng là Phong Man, phù hợp điều thứ nhất trong chín điều kiện cần có truyền thừa Man Thần, ban ngươi một lũ lực lượng Man Thần. Lực này có thể dùng hai lần, hủy thiên diệt địa!" Thần tượng Tế Cốt nói ra câu cuối cùng khiến người trên mặt đất nghe thấy giống như bị sét đánh, tất cả biến tĩnh lặng.
Thần tượng Tế Cốt nâng lên tay phải, nguyên cánh tay phải tan biến, bên trong có một sợi tóc lao thẳng tới Tô Minh. Chỉ là một sợi tóc đã cho Tô Minh cảm giác như trời sụp đất nứt. Đầu óc hắn ù vang, cơ thể không cách nào đứng vững.
Hắn là người được ban cho mà còn như vậy càng đừng nói tới người khác. Giây phút sợi tóc xuất hiện, nguyên mặt đất, tất cả mọi người đều bất giác lại quỳ xuống. Thậm chí là cô gái tóc dài mặt biến trắng bệch, thân thể run rẩy, không thể không quỳ.
Dù là lão quái Man Hồn cũng phải làm thế!
Nguyên mặt đất không ai là không quỳ, bao gồm mãnh thú cũng thế!
Tô Minh ngây ngốc nhìn sợi tóc vòng trên ngón trỏ tay phải của hắn, như bị khắc sâu vào, vòng chín vòng.
Lực lượng khiến da đầu Tô Minh tê rần bỗng bùng phát từ ngón tay hắn. Lực lượng mạnh mẽ khiến Tô Minh có cảm giác một ngón tay này có thể rạch trời, có thể nghiền nát đất.
Đây là một tia lực lượng của Man Thần!
Cũng chính khoảnh khắc này, Tô Minh biết mình tham lớn. Dù hắn đạt được Lôi Man truyền thừa cũng chẳng ngại gì. Hắn có thể tiếp tục ở lại đây, không cần lo lắng người bên trong Man tộc có ác ý với hắn.
Nhưng hắn không ngờ nổi đạt được Lôi Man truyền thừa còn dẫn ra lời nói khiến bất cứ người Man tộc nào phải điên cuồng, truyền thừa Man Thần!
Truyền thừa Man Thần đại biểu cho cái gì? Có thể nói bất cứ người Man tộc nào đều hiểu rõ, nó đại biểu cho tân Man Thần!!!
Đặc biệt là đám lão quái Man Hồn cảnh, hai chữ Man Thần hấp dẫn họ có thể nói là trên tất cả. Có lẽ là vì sau khi Man Thần trước kia chết, trong năm tháng lâu dài chưa từng xuất hiện qua một người có thể cùng lúc đạt được hai loại truyền thừa chân thần, vậy thì không có ai phù hợp điều thứ nhất truyền thừa Man Thần.
Cho nên không ai biết, thì ra Man Thần có để lại truyền thừa!
Đây là tin tức chấn động cả Nam Thần, sẽ bị tất cả cường giả Nam Thần nghe thấy, thậm chí là tại Vu tộc trong thời gian rất ngắn dấy lên xao động.
Điều này đại biểu cho Tô Minh sắp đối mặt tình cảnh hắn không thể nào hình dung!
Loại cái giá này sơ xảy một chút là dính đến sống chết, càng nguy hiểm hơn chém giết trên chiến trường vô số lần. Vu tộc nhất định phải giết hắn, để phòng ngừa!
Man tộc muốn bắt Tô Minh cũng không ít. Dù sao Tô Minh là người duy nhất đạt được một trong chín điều kiện truyền thừa Man Thần. Có lẽ từ người hắn có thể tìm được manh mối gì.
Dù chỉ là manh mối thôi cũng đủ khiến người điên cuồng.
Cái giá như vậy nhưng cũng khiến Tô Minh được đáp lại khá phong phú. Lực lượng Man Thần, dù chỉ có hai ngón nhưng bây giờ ngón trỏ tay phải của Tô Minh truyền đến cảm giác, cho hắn tin chắc rằng dù là Man Hồn cảnh, chỉ sợ dưới cái chỉ này cũng sẽ tan xương nát thịt, hồn phách tan biến!
‘Huyết tinh truyền thừa, đây là một loại rèn luyện cho người thừa kế, rèn luyện tàn khốc!’ Tô Minh vẻ mặt chua xót, nhưng hắn tuyệt không hối hận. Cho dù bây giờ hắn cảm giác được, dưới mặt đất từng ánh mắt nhìn mình đầy tham lam.
‘Không thể quay về Thiên Lam thành. ’ Mắt Tô Minh chợt lóe. Bây giờ trong người hắn có bốn khối Man cốt, thân thể bởi vì kinh mạch hóa khí dịch đạt tới đỉnh điểm, cảm giác mỏi mệt đã tan biến, trạng thái hoàn toàn hồi phục.
‘Đất Man tộc trong thời gian ngắn không thể quay về. Dù là Cửu Phong, việc này quá lớn, rất có thể đem đến phiền phức cho họ. Vu tộc, mình phải đi đất Vu tộc, ở đó rèn luyện bản thân, khiến tu vi không ngừng tăng cao, mãi đến khi tai biến Đông Hoang đến, cả Nam Thần thành hỗn loạn thì người chú ý đến mình sẽ thiếu rất nhiều. ’ Tô Minh lập tức ra quyết định.
‘Mình cần cơ hội, một cơ hội rời khỏi đây. ’
Cả chiến trường giờ một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề. Trên bầu trời, bên cạnh Tô Minh, thần tượng Tế Cốt mất đi cánh tay phải đang dần tan biến, trở thành nửa trong suốt, như sắp biến mất trong bầu trời.
Giây phút nó sắp biến mất, bầu trời như sắp hòi phục lại bình thường thì đột nhiên, hướng Vu tộc, chân trời xuất hiện khói đen đậm đặc liên tiếp trời và đất.
Khói cuồn cuộn truyền đến tiếng gào sắc nhọn kinh người. Chỉ thấy trong sương khói bỗng bắn ra thanh trường mâu. Trường mâu mang theo khí thế khai hoang trời đất bắn ra, mục tiêu không phải Tô Minh, mà là bên cạnh hắn, sắp tan đi, thần tượng Tế Cốt!!!
← Ch. 0360 | Ch. 0362 → |