← Ch.0400 | Ch.0402 → |
Đối mặt lời nói trong bình tĩnh toát ra bá khí của Đế Thiên, tựa như thiên uy vừa ra thì giống ông trời đang chất vấn, thêm vào quần áo đế quan cực kỳ đặc biệt của Đế Thiên, dường như bây giờ Đế Thiên chính là một bá chủ thống trị thế giới vô tận, nắm giữ sống chết cả vũ trụ, lấy uy nghiêm cao thượng nhìn xuống Tô Minh, giọng không cao nhưng tồn tại không cho phép nghi ngờ, không cho phép phản bác, phải tuân theo ý chỉ. Dường như tất cả sinh linh trong cõi trời đất sau khi nghe câu nói của y phải run rẩy, không kiềm được muốn quỳ xuống bái lạy, trong lòng dâng lên vô tận kính sợ và hãi hùng.
"Nhảm nhí!" Đối mặt lời của Đế Thiên, Tô Minh đáp chỉ có hai chữ! Tô Minh tóc đỏ mắt lóe ánh đỏ, nhìn chằm chằm Đế Thiên, từ từ nói.
"Ngươi có thể vá lỗ hổng trời đất thì liên quan gì đến lão tử? Cái loại việc vá sửa này chỉ là tốn công sức. Ngươi cần gì phải tự hào? Ngươi tẩm nhật nguyệt có liên quan gì đến lão tử? Không lẽ tắm kỳ cho trăng trời là khiến ngươi tùy theo biến thành cao quý chắc? Nhưng nếu ngươi muốn hưởng thụ loại thân phận này thì lão tử thành toàn ngươi!" Tô Minh tóc đỏ nhìn Đế Thiên không ngừng tiến tới, khi nói thì tay phải nâng lên bấm ấn quyết, ngón trỏ và ngón cái chạm nhau thành vòng tròn, hư không chộp mặt đất.
Cái chộp này đất xuất hiện rung động kịch liệt.
Ngay lúc này, hai ngón tay phải Đế Thiên nâng lên, tùy ý chỉ hướng Tô Minh. Khoảnh khắc ngón tay hạ xuống, thân thể Tô Minh chấn động, dường như đằng trước hắn có lực trùng kích vô hình ấp đến, đẩy người ra sau liên tục lùi mấy trăm mét, từ phạm vi núi Vu tộc bị buộc ra ngoài.
Tô Minh hoa mắt, ngọn núi biến mất, còn lại là sông dài dưới đất chảy xuôi, tất cả trở về hình ảnh hắn thấy ngoài núi.
Tô Minh biểu tình âm trầm, thân thể rút lui thì đôi tay bấm pháp quyết cách không lại chộp mặt đất, khuôn mặt gồ gân xanh phát ra tiếng gầm.
Cùng lúc đó, thân hình Đế Thiên bước ra một bước không khí trước mặt Tô Minh, hiển nhiên đã ra khỏi phạm vi đỉnh núi Vu tộc. Vẻ mặt y vẫn luôn bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động. Y nhìn Tô Minh, tay phải lại nâng lên, lần này không phải hai ngón mà bốn ngón cùng chém.
Cái chém này bầu trời đằng trước Đế Thiên bỗng phát ra tiếng két két. Chỉ thấy bốn khe hở to lớn xuất hiện trên bầu trời. Trong khe hở tối đen có nhiều khí âm lãnh tản ra. Rõ ràng bầu trời bởi bốn ngón Đế Thiên chém xuống không thể chịu đựng xuất hiện nứt vỡ. Bốn khe hở như bốn con rồng đen vặn vẹo, tốc độ cực nhanh xông hướng Tô Minh.
Khoảnh khắc bốn khe hở tới gần Tô Minh chưa đến mười mét thì hắn mạnh ngẩng đầu, tay cách không chộp đất theo đầu ngẩng lên mà mạnh lật lên trời.
"Nhổ đất!" Mắt Tô Minh lộ tia sáng kỳ lạ.
Giây phút đôi tay lật lên, đất dưới chân hắn rung động dữ dội, nhanh chóng xuất hiện từng khe hở, khiến sông dài như sắp tan vỡ, nhiều nước sông ùa vào trong khe. Cái này chưa tính là gì, quan trọng nhất là động đất xuất hiện cảm giác chồng chất. Xuất hiện chồng chất như là linh hồn đất thoát khỏi thân thể, bay bềnh bồng ra ngoài. Trong tầm mắt phạm vi vạn dặm mặt đất đều giống vậy. Dù là sông dài hay bình nguyên, chớp mắt khi ảnh chồng chất lộ ra, khi đôi tay Tô Minh lật lên thì bay bổng, xuất hiện ở trước mặt hắn, hình thành lục địa to lớn. Lục địa này như tấm chắn khổng lồ ngăn chặn bốn khe hở kia!
Dù chỉ là hư ảo nhưng từ xa nhìn lại, lục địa này nhìn thấy ghê người!
Đất bên dưới như mất đi linh hồn, sông dài khô héo, bề mặt có nhiều khe hở rạn nứt. Chỉ cần đi lên trên đó rất có thể sẽ lún sâu vào. Bình nguyên cỏ khô khiến nguyên mảnh đất có cảm giác mục rữa.
Giây phút hồn đất hình thành lục địa tấm chắn trước mặt Tô Minh thì tiếng nổ ngập trời. Bốn khe hở trực tiếp đụng chạm với hồn đất, hóa thành tiếng vang vô tận truyền tám hướng. Bốn khe hở nhìn như bình thường kỳ thực trong đó ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh người. Sau khi đụng chạm với hồn đất hóa thành lục địa tuy có ba cái biến mất, nhưng khe hở cuối cùng trực tiếp ấn vào hồn đất, khiến lục địa hư ảo ầm ầm không ngừng lùi, thúc đẩy người Tô Minh từng bước lùi.
Nhưng Tô Minh tóc đỏ biểu tình không chút kinh hoảng, ngược lại âm trầm cười. Miệng hắn phát ra hai tiếng như sấm đánh.
"Toái thiên!" Lời vừa thốt ra, lục địa ảo ảnh do hồn đất hình thành bỗng tăng tốc độ lùi, đẩy người Tô Minh lùi nhanh mấy ngàn mét. Sau lưng hắn phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Tiếng ầm ầm truyền ra, như là thân hình Tô Minh bị đại lục hư ảo đụng vào hư vô. Hư vô này không phải vô tận mà là một bình chướng, va chạm thì trên bầu trời bị đụng ra cái hố lớn!
Hố vừa xuất hiện thì hồn đất rít gào trực tiếp xông vào trong, tê liệt và tan vỡ, khiến cái hố trên trời bị đụng ra mở rộng, hóa thành gần ngàn mét, từ xa nhìn lại, bầu trời như rớt mất, thật nhiều khí lạnh từ trong động thoát ra ngoài, lan tràn hướng mặt đất. Còn có lực hút vô cùng lớn từ trong đó khuếch tán ra, khiến vô số bụi đất bên dưới lượn vòng lên, bị hố to nuốt lấy. Thậm chí là ngọn núi bị giấu đi mắt thường khó thấy từ vị trí ẩn núp vặn vẹo, hiển nhiên trước lực hút này nó chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng.
"Lấy tu vi hiện giờ của ta làm không được khiến bầu trời vỡ ra lỗ hổng, nhưng mượn lực đất khiến hồn đất trùng kích thiên phách, coi như miễn cưỡng làm được điều này. Ngươi muốn vá trời chứ gì, vậy thì vá đi! Ảnh xạ phân thân của ngươi có thể ở lại thế giới chưa biết này, chắc chỗ này rất quan trọng với ngươi. Nếu vậy thì ta xem coi ngươi có vá hay không!"
Tô Minh tóc đỏ nhoáng người lên, xuất hiện ở hướng khác, đôi tay lại hư không chộp mặt đất. Đất rung động, lại có hồn đất hư ảo biến thành lục địa xuất hiện giữa không trung. Khi Tô Minh lùi thì mượn lực đánh vào hư không, khiến hư không phát ra tiếng tê liệt, xuất hiện cái hố to thứ hai cỡ ngàn mét!
Lực hút càng mạnh tỏa ra, chỗ ngọn núi ẩn trong Vu tộc vặn vẹo, trực tiếp tan vỡ, khiến ngọn núi vô số năm qua mắt thường không thấy hiếm khi lộ ra! Đặc biệt là trước lực hút này, núi chấn động, như bị hút khỏi mặt đất, như bị hút vào cái hố đó.
Đế Thiên mặt không biểu tình, đứng giữa không trung nâng lên tay phải, bấm pháp quyết, năm ngón tay mạnh nắm lại. Khoảnh khắc y nắm tay lại, quần áo Tô Minh bay phần phật, tóc màu đỏ như bị gió mạnh thổi qua. Hắn lập tức phát hiện lực lượng thiên địa bốn phương tám hướng đang nhanh chóng từ xa xôi rít gào đến. Đây không phải do cái hố trên trời hút mà vì Đế Thiên nắm tay hấp dẫn nó tới. Phạm vi lực lượng thiên địa rộng lớn khiến con ngươi Tô Minh co rút.
‘Chỉ là một ảnh xạ phân thân đã có tu vi như vậy. Đáng chết, rốt cuộc đã bao nhiêu năm? Trong cảm giác của ta, Đế Thiên tuyệt đối không mạnh như vậy!!! Rốt cuộc đã bao nhiêu năm...’ Mắt Tô Minh tóc đỏ hoảng hốt nhưng chớp mắt hồi phục lại, chợt lóe sát khí.
‘Mặc kệ thế nào, nếu không thể giết được cả ảnh xạ phân thân của hắn thì nói gì đến giết người thật!’ Tay phải Tô Minh nhanh chóng nâng lên, hư không chộp nắm. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một con mắt mang theo máu.
Nó, chính là hắn mới có được, con mắt ẩn chứa Tử Hình Nhãn Tàng thuật của ông lão Tàng Long Tông.
Nhân lúc Đế Thiên nắm tay hút thật nhiều lực lượng thiên địa, thả tay ra ấn vào cái hố đen thứ nhất trên bầu trời, khiến lực lượng thiên địa ngưng tụ thì cùng ùa hướng cái hố như định lấp đầy nó. Tô Minh quăng con mắt trong tay ra, đôi tay nhanh chóng bấm pháp quyết, không ngừng đánh ra từng ấn ký dung nhập vào con mắt. Biểu tình của hắn cực kỳ nghiêm túc, ấn ký biến hóa nhiều gấp mấy lần ông lão Tàng Long Tông làm.
Mặt đất, núi Vu tộc chấn động càng dữ dội, thật nhiều bụi đất bị hút lên trời, thậm chí tận cùng núi cũng run rẩy như bay khỏi mặt đất vài tấc.
Ngay lúc này, theo lòng bàn tay Đế Thiên ấn, theo lực lượng thiên địa không ngừng ùa vào, khe hở thứ nhất đang cực nhanh xuất hiện dấu vết khép lại. Khi Tô Minh đánh ra nhiều ấn ký vào con mắt thì cái hố đen thứ nhất đã biến mất, hoàn toàn bị lấp đầy, không lộ ra chút dấu vết, xem thì không khác gì bình thường. Ngay sau đó, Đế Thiên mặt không biểu tình dùng cách tương tự chỉ vào cái hố đen thứ hai. Theo lực lượng thiên địa ùa qua, Đế Thiên quay đầu nhìn Tô Minh, nhấc chân đi hướng hắn.
Bóng dáng y biến mất. Giây phút y biến mất thì Tô Minh ở phía xa mắt chợt lóe, thân thể không chút do dự cùng con mắt lùi lại. Khoảnh khắc lùi ngàn mét thì vị trí lúc trước hắn đứng, không khí *Oành* một tiếng, rạn nứt vô số, như có nắm tay vô hình đánh tại đó.
Những dấu vết nứt rạn xuất hiện rồi biến mất. Bóng dáng Đế Thiên từ đó bước ra, lần nữa nhấc chân hướng Tô Minh.
Nhưng lúc này, giây phút Đế Thiên cất bước thì Tô Minh ngoài ngàn mét đột nhiên ngẩng đầu, mắt lóe sát khí, đôi tay mạnh đẩy ra trước, đem con mắt đẩy tới chỗ Đế Thiên.
"Tử Hình, Nhãn Tàng!"
← Ch. 0400 | Ch. 0402 → |