← Ch.0478 | Ch.0480 → |
Toàn Chúc Cửu Giới đều chấn kinh, nhiều ánh mắt cùng tập trung vào trăng thứ mười trên bầu trời, nhìn bên trong từ từ bị tách ra khe hở.
Từ xa nhìn lại, cái gọi là trăng thứ mười như một con mắt giờ đang chậm rãi mở ra. Sự việc quái dị này khiến người tận mắt thấy sinh ra ảo giác, đó là một khi con mắt mở sẽ khiến trời sụp đất nứt!
Chúc Cửu Giới, trong phạm vi trăm vạn dặm Vu thành bây giờ cùng lúc trước Tô Minh bước vào nơi chôn xương Chúc Cửu Âm khác hẳn. Rừng cây quái dị lan tràn gấp mấy lần, còn có một số khu vực nguy hiểm Tô Minh phát ra bây giờ cũng khuéch tán phạm vi lớn.
Còn về Vu thành, nó...đã không tồn tại.
Thành trì năm đó cực kỳ rộng lớn, nó là nơi chiếm lĩnh cả Vu tộc và Chúc Cửu Giới giờ thành một mảnh hoang tàn, tất cả kiến trúc bị hủy diệt, khắp nơi ngổn ngang.
Còn về cái đầu khổng lồ có cột đá to chống trời đã không còn nữa, rất khó tưởng tượng rốt cuộc nơi này xảy ra kịch biến gì mà khiến Vu nhân không thể bảo vệ thành trì.
Trên bầu trời phế tích Vu thành có một cái hố to lớn, cái hố từ xa nhìn như vòng xoáy, yên lặng không động đậy, mặt trên có từng nhánh cây khô, những nhánh cây khô chọc ra giống như bầu trời là rễ của nó, lan tràn vờn quanh cả vòng xoáy, trói chặt nó như phong ấn.
Nhưng nơi này không phải không có sự sống, vẫn trông thấy một số bóng người nhấp nhoáng trong phế tích, nhanh chóng đi vào rồi lại mau chóng đi ra.
Những thân hình này nếu nhìn kỹ sẽ thấy là số ít Vu nhân.
Trong phạm vi trăm dặm Vu thành, trừ chỗ Chúc Cửu Âm chôn xương ra còn có hai thánh địa đối với Vu tộc, một là nghĩa trang Linh Môi, ở đó sẽ cảm nhận được hơi thở tử vong, nếu có tư cách đặc biệt thì có thể trở thành Linh Môi. cái khác là căn nguyên Dự Tư, đến từ tế đàn do vô số xương thú dựng lên. Tế đàn tồn tại lực lượng không kém gì Chúc Cửu Âm, lực lượng đó sẽ khiến tất cả sinh mệnh xâm nhập xuất hiện ảo giác cho đến khi chết. Nhưng nếu không chết đi ra thì sẽ có cùng loại lực lượng, cũng chính là Dự Tư.
Hiện giờ hai khu vực này bên ngoài tế đàn xương thú, trong một sơn cốc không lớn trú ngụ một số Vu tộc, những Vu nhân này gom cùng một chỗ không hơn một ngàn, ai nấy xanh xao vàng vọt, quần áo tả tơi, trông rất chật vật, mắt có cảnh giác. Chẳng qua cảnh giác này nhìn lên trăng thứ mười xuất hiện biến đổi quái dị thì thành kinh hoàng.
Trong đám người đó có một người ở trong góc sơn cốc, mặc đồ đen, che cả khuôn mặt nhưng khó che hết mùi tanh toát ra từ thân thể. Dưới lớp áo của gã, trên làn da người ngoài không thấy tồn tại chàm đen lớn nhỏ.
Những chàm đen này là căn nguyên mục rữa, cũng là nguyên nhân hành hạ khiến gã rơi vào thống khổ vô tận.
Khoảnh khắc mấy người khác đều hoảng sợ nhìn trăng thứ mười trên tời thì người áo đen cũng ngẩng đầu lên nhìn trời. Giây phút gã thấy trăng thứ mười xuất hiện biến dị thì biến sắc mặt. Người khác không biết trăng thứ mười nhưng gã thì có! Gã biết trăng này là Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới, giờ đây trăng thứ mười xuất hiện biến đổi như vậy chứng tỏ có người sắp lao ra khỏi bất tử bất diệt giới!
"Không thể nào...không thể là hắn!!!" Người áo đen thì thào.
Gã chính là người nắm đó lấy Túc Mệnh phù chia ra một lũ thần thức khiến Tô Minh bị nuốt vào trong bất tử bất diệt giới, phó tòng của Đế Thiên, kẻ giám thị Tô Minh tại đất Man tộc!
Bởi vì một số ngoài ý muốn, người gã trúng nguyền rủa, dù không chết đi nhưng mất cơ hội rời khỏi không thể không ở lại đây, cùng người khác không cách nào rời đi như rùa rút cổ phập phồng lo sợ sống qua ngày. Khác với mọi người tuyệt vọng, gã không có, gã tin tưởng chủ nhân giáng xuống thì sẽ đi tìm mình, sẽ cứu mình ra. Nhưng bây giờ thấy trăng thứ mười xảy ra biến đổi thì gã không thể tin tưởng được nữa. Gã sớm biết đến truyền thuyết bất tử bất diệt giới, gần như không ai ra được làm gã không cách nào tin điều trông thấy.
Trong nhóm người còn có hai kẻ nếu Tô Minh thấy thì sẽ cảm giác quen thuộc. Trong đó một người đàn ông trung niên đầu tóc rối tung, quần áo rách rưới, mặt đầy râu ria nhìn rất suy sút. Gã im lặng ngồi trên một tảng đá nhìn lên trời, biểu tình do dự.
‘Năm đó hắn biến mất trong đất Chúc Cửu Âm, tháng thứ mười này lúc trước mình nghe nói là Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới mở ra, bây giờ biến đổi như vậy có liên quan gì hắn không?’ Người đàn ông trung niên im lặng, vẻ mặt hồi ức, gã, chính là Nam Cung Ngân!
Người khác là một ông lão, mặt xám xịt, mắt vô thần nằm đó, gầy trơ xương. Lão ngơ ngác nhìn trăng thứ mười trên trời, nếu Tô Minh trông thấy thì sẽ nhìn ra đó là Hậu Vu Thiết Mộc. Ở bên cạnh từ đầu đến cuối chăm sóc lão là một thanh niên cụt tay. Thanh niên đôi khi ngước đầu nhìn trăng thứ mười, lặng im không lên tiếng.
Cùng nhìn trăng thứ mười còn có tất cả Vu tộc cư ngụ ngoài sơn cốc, đất Chúc Cửu Giới mênh mông. Trên đất này tồn tại một số gã đàn ông cao hơn mười mét trông như cây cối có đầu và tứ chi. Bộ dạng những gã đàn ông trông khá giống Âm Linh tộc, họ mặc áo giáp, tồn tại nhiều nơi trong Chúc Cửu Giới, toàn bộ nhìn thấy khác lạ từ trăng thứ mười trên trời.
Đi ra khỏi những Âm Linh tộc, phạm vi vốn thuộc về Vu tộc còn có một số bóng dáng hơi trong suốt không thấy rõ hình dạng. Những thân hình có nam có nữ, tồn tại ở mặt đất.
Trừ điều đó ra trên trời còn một chủng tộc, đó là sinh linh lưng có cánh nhưng là hình người, chẳng qua cánh trông như cánh dơi, đầu có cái sừng. chúng chiếm phạm vi vốn thuộc về Vu tộc, đem sơn cốc có Vu nhân sống sót làm trung tâm chia thành ba hướng.
Trên bầu trời trăng thứ mười biến đổi cũng khiến ba chugnr tộc chú ý nhiều, so với Vu nhân thì họ càng hiểu rõ trăng thứ mười đại biểu cái gì.
"Năm đó Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới mở ra bây giờ xuất hiện dấu hiệu bị mở, không lẽ người lúc trước bước vào sắp đi ra ngoài?"
Trong phạm vi tộc bầy lưng có cánh dơi còn có một quả bầu dục to lớn cỡ mấy vạn trượng bềnh bồng giữa không trung. Xung quanh nó có rất nhiều quả cầu bầu dục đen nhỏ xíu, một giọng âm u vang vọng bốn phái phát ra từ quả cầu này.
Một hướng khác, trong khu vực khác, nơi tồn tại nhiều thân hình trong suốt, trên mặt đất có một tòa tế đàn. Những tế đàn rất kỳ lạ, hình dạng ở giữa chân thực và ảo ảnh khiến người không rõ nó có tồn tại hay không.
"Kẻ có thể đi ra khỏi tử vong Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới, người này chắc chắn có chỗ đặc biệt, trước thử thu làm tộc nhân của tộc ta xem."
Hướng cuối cùng cũng là khu vực cách chỗ chôn Chúc Cửu Âm xa nhất, vô tận rừng cây, là chốn Âm Linh tộc thân thể như cây khô mặc áp giáp khổng lồ ở. Trong rừng cây vô tận có từng cung điện to lớn, những cung điện nếu nhìn kỹ sẽ thấy bộ dạng chúng giống như đúc cung điện trong Vu thành, hoặc nên nói là...cùng khuôn!
Bên ngoài những cung điện ngồi một pho tượng to lớn không nhúc nhích. Trong đó bộ dạng một pho tượng rõ ràng gã đàn ông Âm Linh năm đó Tô Minh định khế ước!
Thân hình hóa thạch của gã không động đậy nhưng đầu ngẩng lên nhìn trăng thứ mười trên trời, mắt lộ phức tạp.
Phương xa hơn, trong đó một tòa đại điện ngồi xếp bằng một ông lão. Ông lão không ngẩng đầu nhìn trời mà khẽ thở dài.
"Không ngờ hắn thật sự có thể ra khỏi đó."
Giây phút người bên ngoài nhìn chăm chú, trong Chúc Cửu Âm bất tử bất diệt giới, trên đầu pho tượng long xà, Tô Minh nửa đầu màu tím nửa màu trắng thân thể nhỏ bé đối mặt Chúc Cửu Âm khổng lồ do vô tận khói trắng tổ thành, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
Tay trái từ ấn hướng mặt đất nâng lên. Khoảnh khắc Chúc Cửu Âm gầm rống đến thì ngón trỏ tay phải vẽ nửa vòng tròn trước mặt hắn.
"Đây là quá khứ."
Tay phải hắn tùy theo phương hướng ở ngoài nửa vòng tròn hoàn chỉnh vẽ ra còn lại nửa hình cung.
"Đây là tương lai."
Một vòng tròn hoàn chỉnh bị vẻa xong tay trái Tô Minh lại ấn lên mu bàn tay phải, mạnh đẩy hướng vòng tròn trước mắt.
"Đây là hiện tại...cũng là...Túc Mệnh!"
Cái đẩy này vòng tròn phát ra ánh sáng chói mắt, vô hạn phóng đại lao hướng Chúc Cửu Âm, chớp mắt va vào Chúc Cửu Âm khổng lồ, hình thành tiếng nổ kinh thiên động địa. Trong tiếng nổ này, lực trùng kích cường đại ập hướng Tô Minh, nhưng khoảnh khắc đến gần thì hắn mở miệng mạnh hút.
Trong cái hút này, trùng kích ẩn chứa khói trắng lấy trình độ kinh người trjwc tiếp bị hắn hút vào miệng. cùng lúc đó đôi tay hắn lại đẩy một trên một dưới, mạnh ấn hướng trời và đất!
Cái ấn này không trung phạm vi lớn tan vỡ, mặt đất rung rinh, tồn tại nhiều khe nứt trong trời đất như bị bàn tay to vô hình bắt lấy mạnh xé ra!
Khoảnh khắc xé ra, từng tiếng ầm ầm vang vọng, trời và đất xuất hiện khe hở to lớn!!! Thân thể Tô Minh vọt lên trên, chớp mắt biến mất trong khe hở.
"Bất tử bất diệt, nuốt tức bất tử, không nuốt tức bất diệt, nhưng dù là nuốt hay không, ở trong hai cực đoan thì không tính dung hợp. Chân chính dung hợp là nuốt trong không nuốt, không nuốt trong nuốt." Giây phút Tô Minh bước vào trong khe hở khẽ nói, mắt có lĩnh ngộ.
"Này như nhân sinh."
← Ch. 0478 | Ch. 0480 → |