← Ch.0499 | Ch.0501 → |
Tô Minh như bị búa đập vào lòng, lùi vài bước, vẻ mặt âm trầm. Trong đầu hắn nhanh chóng lóe ra ba hình ảnh! Cái thứ nhất là năm đó trên Hàm Sơn xích ở Hàm Sơn Thành hắn thấy Bắc lăng, Lôi Thần và cả câu kia.
[Ngươi rõ ràng đã chết, là ta tự tay chôn ngươi. ]
Hình ảnh chớp mắt biến mất, thay thế là lúc Hồng La tan biến, hắn ở quan tài núi Vu tộc đụng vào quan tài thì bóng đen xuất hiện trong ký ức như mộng.
[Năm đó hai đứa trẻ, sống là nàng, chết là ta. ]
Ngay sau đó tất cả hình ảnh vỡ nát, thân hình Đế Thiên chiếm cứ toàn bộ ký ức Tô Minh, hai chữ lạnh lùng không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, thật lâu không tán đi.
[Túc Mệnh!]
Tô Minh đứng đó, nhìn ông lão áo vàng, nhìn trời đất, thật lâu sau chua xót nói.
"Ta, chết rồi ư?"
"Có lẽ là, có lẽ không." Ông lão áo vàng liếc Tô Minh, lắc đầu nói.
"Lời này là sao?" Tô Minh im lặng một lát, từ từ hỏi.
Hắn không phải không thể nhận lời ông lão nói, chuyện như vậy kỳ thực nhiều năm trước hắn đã thấy ra chút manh mối, chẳng qua không thể liên tiếp cùng một chỗ thôi.
"Thế gian tồn tại chính và phản, nếu đem mặt chính so sánh là sống, vây mặt phản gọi là chết. Nhưng rốt cuộc cái gì là chết, cái gì là phản, có ai nói rõ đâu? Hoặc là đem chính và phản giới hạn thành một mặt gương, người ngoài nhìn trong gương, người trong gương cũng thấy bên ngoài, nhìn là mình hoặc không phải mình. Hiểu không?" Ông lão áo vàng chậm rãi nói.
Tô Minh nhíu mày, lát sau đưa mắt nhìn phía xa.
"Ý ngươi là phải chăng người trong ngươi có sinh hoạt của mình mà người ngoài gương không biết? Như ngươi, như ta là ở trong gương?"
"Ngộ tính của ngươi không sai, có thể bị Liệt Sơn Tu xem trọng tất nhiên có ưu điểm của mình." Quê nhà Âm Thánh chân giới của lão phu ở rất sớm trước kia đã bắt đầu nghiên cứu chính phản âm dương ra kết luận, vũ trụ này cũng tồn tại chính và phản! Chúng ta tương phản gọi là âm tử hư, tương chính gọi là hạo dương không." Ông lão áo vàng nói đến đây bỗng cười cười không tiếp tục.
Tô Minh im lặng, tay phải nâng lên nhìn sợi tóc trên ngón tay, biểu tình lộ ra dứt khoát.
"Làm sao giúp tộc ngươi về nhà?"
"Nơi đây là pháp khí tộc ta biến thành, năm đó pháp khí xuyên qua vũ trụ bị tổn hại nhưng giới linh này, cũng chính là hồn pháp khí chưa chết mà rơi vào ngủ say! Nó cần có đủ lực lượng mới có thể thức tỉnh, cũng chỉ có khiến nó thức tỉnh mới mở ra pháp khí được, dựa theo quỹ tích năm đó trở về Âm Thán chân giới! Mấy năm qua tộc ta đã tích lũy vật chất gần xong nhưng vẫn thiếu, nên mới hợp tác cùng Vu tộc, nên mới cần con địa khí long hồn này! Ngươi chỉ cần đem lực Liệt Sơn Tu đưa vào trong trận pháp đại điện là xem như giúp tộc ta nhiều. Cộng thêm lực lượng Liệt Sơn Tu, lão phu có bảy phần nắm chắc có thể khiến giới linh thức tỉnh trong thời gian ngắn! Một khi giới linh thức tỉnh, tộc ta và giới linh lại sinh ra liên hệ thì có thể mượn đó... về nhà!" Ông lão áo vàng hơi kích động, hồi phục nỗi lòng, lão nhìn Tô Minh, biểu tình chân thành.
"Giới linh thức tỉnh rồi lão phu có thể mở ra đường hầm một truyền tống trận trong pháp khí. Tuy rằng trận này vì lực lượng pháp khí không thể dùng nhiều nhưng có thể đem ngươi và những tộc nhân của ngươi đưa rời khỏi đây, quay về thế giới các ngươi! Mặt khác có liên quan giữa âm tử hư và hạo dương không, lão phu sẽ nói cho ngươi vào lúc đó, hy vọng có thể giúp ích cho ngươi. Nếu ngươi muốn chân chính nhìn thế giới này, nếu dám liều một phen, vậy có thể cuối cùng rời khỏi trận, khi ấy ngươi sẽ thấy vũ trụ và thương khung." Ông lão áo vàng nói đến đây thì lùi mấy bước, chắp tay cúi gập người hướng Tô Minh.
"Lão phu nói đều là lời thật, hy vọng người giúp đỡ. Nếu một ngày kia người có thể rời khỏi Đạo Thần chân giới đi Âm Thánh chân giới thì có thể tìm Linh Thánh địa lục, chỗ đó có Âm Linh tộc ta. Lão phu hy vọng có ngày gặp lại ngươi tại Âm Thánh chân giới!"
Tô Minh im lặng nhìn ông lão trước mắt, hắn gật đầu.
Tất cả điều ông lão nói khiến Tô Minh có cảm giác như ảo mộng, liên kết phán đoán bản thân và lời đối phương nói có lẽ không phải nói bậy. Nhưng mặc kệ thế nào, vì đáp án trong lòng, Tô Minh sẽ đồng ý điều này. Dù ông lão nói tất cả là lừa gạt, dù cho mọi thứ là giả dối nhưng Tô Minh thà tin tưởng lời lão nói là thật.
Thấy Tô Minh gật đầu, ông lão áo vàng hít sâu, tay áo vung. Lập tức đại điện trên núi lão đứng chớp mắt vặn vẹo, dần tan biến, bên trong tám pho tượng to lớn cũng tán đi, dường như tất cả đều là hư ảo, chỉ có xích long rời đi trên mặt đất để lại trận pháp là còn ở!
"Xin hãy đem lực Liệt Sơn Tu rót vào trong trận pháp!" Ông lão lại chắp tay cúi đầu.
Tô Minh im lặng, chậm rãi đi hướng trận pháp, mãi đến khi đứng ở trong trận pháp ánh mắt rơi vào đó, thật lâu sau hắn nâng lên tay phải, sợi tóc trên ngón tay vào khoảnh khắc này phát ra ánh sáng mãnh liệt và khí thế áp lực ngập trời. Khí thế quanh quẩn, khiến bầu trời nổ vang khiến hư không bốn phía như không thể chịu đựng xuất hiện dấu vết nứt rạn. Khoảnh khắc ngón tay Tô Minh sắp rơi xuống thì hắn bỗng quay đầu, mắt nhanh như chớp nhìn mặt ông lão áo vàng.
Hắn thấy là kích động, là cay đắng, là nhớ nhung, là tưởng niệm muốn về nhà.
"Ta tin ngươi một lần!"
Tay phải Tô Minh nhanh chóng hạ xuống, chỉ vào trận pháp. Chớp mắt sợi tóc trên ngón tay nhanh đốt cháy. Lực lượng khổng lồ không thể tưởng tượng theo đốt cháy bùng phát, dọc theo ngón tay hắn xông vào trong trận pháp. Cùng lúc đó, ngọn núi Tô Minh đứng sụp xuống từng mảng, hóa thành tro bụi tan biến. Nhưng trận pháp vẫn còn đó bềnh bồng giữa không trung, có ánh sáng dần sáng ngời!
Ngay sau đó, ngoài ngọn núi biến mất, tất cả đại điện và pho tượng trong thời gian ngắn tan thành tro bụi, những pho tuượng như bị tịch diệt phong quét qua ngã xuống thành một phần mặt đất. Mãi đến khi gió lốc tán đi, trận pháp tỏa ánh sáng chói mắt, bốn phía không có bất cứ núi và đại điện nào, pho tượng người Âm Linh tộc biến thành giờ đâm xuống mười cái!
Mười pho tượng hoang tàn lộ ra mục nát như trải qua năm tháng trôi qua.
Giữa không trung ánh sáng trận pháp càng sáng ngời, cuối cùng thành cột sáng chói mắt bùng phát từ trong trận pháp vọt hướng tận cùng bầu trời.
Giây phút cột sáng xông lên trời, mặt đất phía xa lại có cột sáng lao ra tầng mây, ngay sau đó, cột sáng không ngừng xuất hiện trong Chúc Cửu Giới vô biên vô hạn.
Dù Tô Minh không thấy hết nhưng hắn có thể cảm giác được trời đất chấn động!
Sợi tóc trên ngón tay Tô Minh đốt cháy một ít, thân thể khi cột sáng bùng phát thì bị lực lượng bắn ra, liên tục lùi mấy trăm mét, mặt xanh xao hộc búng máu. Hắn ngây ngốc nhìn bốn phía, nhìn đại điện tán đi, nhìn từng pho tượng mất đi, tất cả cho hắn cảm giác cực kỳ chân thực, chứng minh ông lão vừa nói không phải giả dối.
"Đại ân ghi nhớ!" Ông lão áo vàng sắc mặt kích động chắp tay với Tô Minh, nhoáng người lên lao hướng cột sáng trận pháp.
"Trận pháp lục tục bị mở ra, lão phu sẽ dốc sức kêu gọi giới linh thức tỉnh, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, Chúc Cửu Giới sẽ nghiêng trời lệch đất, xin ân công mau tập trung tộc ngươi, khi giới linh thức tỉnh thì ta sẽ mở đường hầm cho ngươi!"
Tô Minh nhìn bóng dáng ông lão áo vàng biến mất trong cột sáng, đứng tại chỗ im lặng giây lát, vẻ mặt chua xót từ bỏ muốn không tiếc mọi thứ lại hóa thân thành số mệnh. Đây là hắn đề phòng vạn nhất, làm ra chuẩn bị cuối cùng. Nếu là đối phương nói đều giả dối thì Tô Minh có thể mượn mười lăm giây thay đổi.
Nhưng dù là bốn phía biến đổi hay hành động của ông lão áo vàng, tất cả đều chứng minh đối phương không có ác ý, như vậy tính ra lời lão nói độ tin cậy có thể gần với sự thật!
Đây là điều Tô Minh nhất định phải biết cũng không muốn đối mặt.
Tô Minh im lặng thu lại xích long, khiến nó hóa thành đồ đằng trên tay trái. Con rồng hao tổn quá nhiều, giờ rơi vào ngủ say, không biết bao lâu mới tỉnh dậy.
Tô Minh mang theo độc thi, rắn nhỏ xoay người đi hướng sơn cốc Mệnh tộc cư ngụ.
Bóng lưng hắn tiêu điều lộ ra mờ mịt dần khuất xa. Sau lưng hắn cột sáng ngập trời, dưới chân đất rung động, trên đầu hắn tầng mây cuồn cuộn, tất cả đều biểu thị biến đổi nghiêng trời lệch đất đang diễn ra.
"Nửa tháng... một tháng... tất cả đáp án, giây phút rời đi sẽ dược đáp án." Tô Minh thì thào, mắt hắn dần lộ ra kiên quyết, mặc kệ đáp án như thế nào hắn đều phải đi tiếp.
Mặc kệ đáp án đại biểu cái gì, có một số việc Tô Minh cảm thấy mình nhất định phải biết!
Thân hình hắn biến mất phương xa, đi trên bầu trời thần thức tỏa ra, phủ phía xa. Mãi đến khi hắn thấy trong phế tích Vu thành, một du hồn trôi nổi, là hồn A Hổ.
Còn có ngoài phế tích Vu tộc, trong một đám phù du hồn mắt thường không thấy có một cô gái khiến Tô Minh quen thuộc.
"... năm đó không rời đi ư." Tô Minh khựng
← Ch. 0499 | Ch. 0501 → |