← Ch.0501 | Ch.0503 → |
Bước chân của Tô Minh vẫn như cũ, từng bước một ở giữa không trung đi qua khe rãnh mặt đất, trung tất vùng Bức Thánh tộc, đi tới ngọn núi.
Ở đó hắn thấy một bia đá, bia cao ngất từ xa nhìn như đỉnh núi. Trên bia khắc nhiều chữ, dưới bia ngồi xếp bằng một ông lão.
IIng lão quần áo rách rưới, đầu rối bù thấy không rõ bộ mặt, cúi đầu như đang tĩnh tọa.
"Vài vạn năm trước Man Thần Liệt Sơn Tu sáng tạo ra đất Man tộc, tự sáng chế công pháp cho thế gian, thành tựu đại thế Man tộc, dựng Đại Ngu vương triều, vạn tộc sùng bái, thủ lĩnh các tộc sắc phong cần Man Thần đồng ý, sau đó đi tìm vị kiếp mà rời đi, để di trạch tại đế. Có người dương danh Si Sơn, tên chữ là Phách, tại Đại Ngu vương triều cảm ngộ ý Man Thần, truyền thừa thủy tu, không được pjhaan nửa, gọi là Man Thần đời thứ hai Si Sơn Phách! Tiên tà không cam lòng, hạo kiếp lại lên, có ý Đạo Thần khiến đất Man tộc ta chia năm xẻ bảy. Si Sơn Phách phân thây chôn ở năm châu." Giọng tang thương vang vọng trên ngọn núi.
Tô Minh đứng ở trước mặt ông lão cúi đầu, im lặng lắng nghe.
Theo lời ông lão nói, chữ trên bia đá dần tán đi, chữ viết thoạt trông rõ ràng nhưng nhìn kỹ thì mơ hồ, không biết viết cái gì.
Bây giờ Tô Minh có thể khẳng định phán đoán về Vạn lê Sơn trước khi đến đây là chính xác. Hắn vẫn luôn nhớ trong người Chúc Cửu Âm gặp Man tộc còn sót lại miệng thốt lời dù chỉ một nửa nhưng cuối cùng phun ra chữ vạn khiến Tô Minh nghe từ Vạn lê Sơn thì suy đoán.
"Từ nay về sau vạn năm sinh ra Đông Hoang tự cho là có ý Man Thần, trải qua nguy hiểm cuối cùng đến Đại Ngu, thấy được, nghe được, cảm nhận được, tuy nhiên không bằng phân nửa Man Thần đời thứ hai, dù xưng là đời thứ ba nhưng tự hỏi không đủ thành thần, đi tìm dấu vết tổ tiên, táng thân trong Chúc Cửu Âm. Cho đến nay tự cho là thức tỉnh nhưng cuối cùng không thành ý nguyện." Giọng tang thương dần tán đi, ông lão ngồi xếp bằng cạnh bia đá chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đó là khuôn mặt rất bình thường, chẳng qua mặt trên có dấu vết năm tháng, già nua khiến người nhìn cảm thấy thời gian trôi qua, thương hải tang điền.
"Ta biết chắc có thể gặp ngươi." Ông lão nhìn Tô Minh, bình tĩnh nói.
Tô Minh nhìn ông lão trước mắt, không nói câu nào.
"Nếu ngươi bị bắt đến hoặc tự đến, ngươi bị bắt thì không xứng được tu Man tộc ta, không đủ tọa ra Man tượng! Không bằng ở lại thành hồn Man tộc ta, vĩnh viễn trầm luân. Nếu ngươi tự đến thì sẽ được ta truyền thừa." Ông lão chậm rãi nói, mặt dần hiện văn Man tộc, văn đó ở trán trông như trăng rực cháy.
"Sau khi ý chí ta tán đi, đem hồn thân ta đưa về Đại Ngu, hồn ta quay về thành tu Man tộc, chỉ dẫn đột phá Man Hồn cảnh. Sau Man Hồn huyết mạch biến đổi, huyết, cốt, hồn tu thành, nếu trong ngoài đều viên mãn, giờ tu không phải thân mình nữa mà là mệnh cách! Đạp phá mệnh cách đi tìm bản thân khiếm khuyết, đây là mệnh khuyết! Biết bản thân thiếu sót như biến thiên địa tiếc, như hiểu thứ gian biến đổi, đây là mệnh cung! Thần chủ mệnh cung, mênh mang vô tận dẫn đến lực vị giới, đây chính là mệnh giới! Mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới, đây là sau Man Hồn con đường tu mệnh Man tộc, như bước vào con đường tu mệnh!" Ông lão nhìn Tô Minh, thanh âm khuếch tán quanh quẩn nhưng hắn vẫnđứng đó, chỉ nghe không nhúc nhích.
"Trong mệnh thiếu hỏa, vậy nên đường mệnh tu thu hết hỏa trời đất. Tuy nhiên, cuối cùng ngạc nhiên phát hiện hỏa không phải dương mà là viêm cực âm. Đây là sót lại trong viêm nguyệt cho nên bái nguyệt xưng là tu Hỏa Man! Tuy nhiên dò không thấu hỏa nguyệt, cảm nhận không được minh viêm, ý chí bản thân hóa thành âm dương, một thành Hỏa Man, một là Man Thần, như trời có đêm và ngày, cay đắng còn lại bỉ thiên giả thương, cớ gì ngươi khóc. Cuộc đời vô số tạo hóa, cuối cùng chôn xương tại Âm Thánh khí, giận, bi, ai, khổ, tham." Ông lão nhìn Tô Minh, thì thào toát ra vô tận cảm thán.
Chữ viết bia đá sau lưng lão tan biến hơn phân nửa, dường như hoàn toàn không còn chữ viết.
"Man Thần đời thứ ba, Lê Sơn Hỏa, bất ngờ nhìn lên trời, nhăm mắt còn sót lại, đời sau nếu tộc nhân ta được đừng quên đường đạo ta, bia đá sau lưng là di trạch Man Thần đời thứ nhất, nhưng đời thứ ba chưa tận."
Ông lão nói xong câu này, bia đá sau lưng hàng chữ cuối cùng biến mơ hồ, cuối cùng tan biến, nguyne bia đá bây giờ trông như trống rỗng. Theo bia đá tan biến hết, trước mặt Tô Minh, ông lão thì thào mặt xuất hiện mục rữa, dần tan thành tro trong mắt hắn.
Có gió dịu dàng thổi đến, thổi tan thân hình ông lão, cuốn tro bay phương xa. Chỉ có chỗ ông lão xếp bằng là gió không thổi tan, trên mặt đất có ba hạt châu hình tròn. Châu màu ảm đạm nhưng toát ra kỳ lạ khó miêu tả, như có thể nuốt ánh sáng, rất dễ thấy.
Ông lão sớm đã chết, còn lại có lẽ là một lũ hồn, một ý chí, hoặc là một loại gì khác. Nhưng mặc kệ thế nào, lão đã chết đi không biết bao nhiêu năm. Cho nên Tô Minh vẫn không lên tiếng, hắn sớm nhìn ra ánh mắt lão nhìn mình trong con ngươi không có bóng dáng hắn. Giây phút kia hắn hiểu, đối phương thấy là năm tháng dài dằng không biết chứ không phải mình.
Cái gọi là thức tỉnh, Tô Minh không hiểu. Nhưng khi hắn đứngtrên ngọn núi, khoảnh khắc nhìn ông lão, hắn thấy chỉ là ba hạt châu tồn tại trên mặt đất.
Còn ông lão là hư ảo, bán trong suốt bềnnh bồng trên ba hạt châu, như ảo ảnh tồn tại trong năm tháng, ước nguyện chỉ là nói ra những lời đó, truyền thừa di trạch thuộc về Man Thần.
Cùng lúc đó, khi ông lão tan biến, chữ viết trên bia đá tán đi, dưới núi, khe hở mặt đất, tộc nhân Bức Thánh tộc trong vô số khe hở đều run rẩy, thân thể dần thoái hóa, thu nhỏ lại từ hình người biến thành từng con dơi ở trên trời xoay mấy vòng như che đậy bầu trời, phát ra từng tiếng gào, thật lâu sau trở lại trong khe rãnh, thành đàn bay mất không thấy.
Theo chúng nó tán đi, ngọn núi Tô Minh ở phát ra tiếng chấn, chậm rãi trầm xuống, xem bộ dạng như muốn quay về sâu dưới mặt đất, tựa như năm đó nó xuất hiện vậy.
Tô Minh đứng trên ngọn núi, cảm nhận núi trầm xuống, mắt nhắm lại.
Hắn tới đây dù không tìm được đáp án trong lòng nhưng coi như cũng được đáp án.
"Sau Man Hồn là mệnh cách, mệnh khuyết, mệnh cung, mệnh giới đây là đường tu mệnh." Tô Minh vung tay áo phải, cuốn lấy ba hạt châu dưới đất, còn có bia đá, cất chúng nó vào túi trữ vật. Hắn mở mắt ra nhìn mặt đất ông lão ngồi trước khi tan biến, xoay người, cất bước hướng bầu trời.
Hắn rời khỏi ngọn núi, núi ầm ầm trầm xuống, cuối cùng biến mất trên mặt đất, từng khe rãnh dần khép lại, chậm rãi mặt đất không còn cái khe nào.
Tô Minh ở giữa không trung vẻ mặt mờ mịt, thật lâu sau mới tỉnh táo lại.
Hắn thấy là Man Thần đời thứ ba trước khi chết để lại một đonạ ảo ảnh, đoạn lời nói. Đoạn lời này có lẽ Man tộc trong người Chúc Cửu Âm từng nghe qua, nhưng tại sao người đó xuất hiện trong thân Chúc Cửu Âm, tại sao không lấy đi ba hạt châu Man Thần đời thứ ba? Câu đố này Tô Minh không giải ra được.
"Di trạch Man Thần đời thứ nhất, đờithứ ba tận, chứ viết trên bia đá tan biến có ;ẽ là vì nguyên nhân này. Chỉ truyền ba đời ư." Tô Minh xoay người đi hướng sơn cốc Mệnh tộc, ở giữa không trung đặt bước chân có thể thấy ra lòng hắn nặng nề.
"Ba đời tận." Tô Minh thì thào. Hắn có thể tưởng tượng ra năm tháng vô tận trước đó, khi đất Man tộc còn chưa chia năm xẻ bảy, trên bầu trời Đại Ngu vương triều thân hình cao to mang theo thuộc hạ đi hướng không trung, trước khi đi ngoái đầu nhìn mặt đất.
"Ba đời tận!"
"Tu vi đến trình độ như Man Thần đời thứ nhất, cái gọi là Đại Ngu vương triều, con dân Man tộc đều đã không quan trọng. Ngài mang Man tộc vùng lên, để lại Man Thần Ca được hậu nhân ca tụng, nhưng ngài không khả năng vĩnh viễn bảo vệ Man tộc, chỉ để lại di trạch ba đời có lẽ là lưu luyến cuối cùng. Nếu trong ba đời có người vượt qua ngài thì di trạch sẽ còn kéo dài, nếu không người có thể thì Man tộc suy bại, không còn là vùng đất tân thiết của ngài." Mắt Tô Minh dần sáng, hắn bỗng hiểu Man Thần đời thứ nhất e rằng không quay về Man tộc nữa.
Tô Minh lắc đầu, biến mất trong đêm đen.
Giờ phút này, ngoài Chúc Cửu Giới, đất Nam Thần Man tộc và Vu tộc đang xảy ra tai kiếp kinh hoàng. Tai kiếp đã không thể che giấu, những năm gần đây bị tu giả toàn đại lục biết.
Tai biến Đông Hoang!
Tai này vốn nên đến vào mấy năm trước, bị Vu tộc và Man tộc dụng hết cách kéo dài, nhưng hôm nay tất cả cách đều không khả năng ngăn cản tai nạn giáng xuống.
Phía đông Nam Thần nước biển rống gầm, sóng to ngập trời, thật nhiều nước biển nhấn chìm phân nửa đất Vu tộc. Dưới nước biển vô số ngọn núi từ nay chìm xuống biển, có nhiều sinh linh trong tai nạn mất hết tất cả. Trong nước biển tồn tại vô số thú hung thần, còn có người khổng lồ ở trong biển lộ nửa cái đầu, theo nước biển từng bước một đạp hướng đất Vu tộc.
Nước biển rống gầm, vô biên vô hạn, nếu đứng ở mép đại lục Vu tộc bị nhấn chíp, đưa mắt nhìn lại sẽ thấy phía xa xôi có cái bóng khổng lồ đen thui, cái bóng như không có tận cùng, đó là một khối đại lục mênh mông, đại lục bị gọi là Đông Hoang!!!
Nó, rốt cuộc đến!
Chờ đợi Nam Thần sẽ là tai nạn nghiêm trọng hơn nước biển lan tràn vô số lần, thậm chí không thể so sánh được, hai khối đại lục va chạm!!!
Nhất định sẽ có một khối tan vỡ, phân liệt!
← Ch. 0501 | Ch. 0503 → |