← Ch.0507 | Ch.0509 → |
Đất Nam Thần, ngoài Thiên Lam thành, tầng mây cuồn cuộn, sấm sét đánh đì đùng, mưa như trút nước. Cơn mưa kỳ lạ từ mấy tháng trước rơi xuống liên miên đến hôm nay. Trong mưa thiên địa vạn vật mông lung khiến người không thể thấy quá xa. Nước mưa rơi xuống, mùi biển tanh ẩm ướt tràn ngập tám hướng.
Thiên Lam thành năm đó nguy nga giờ tĩnh mịch, chẳng truyền ra chút tiếng động, nhưng nhìn kỹ thì hơi khác với chút, tường sơn mạch bị xây lên rất cao, nếu ở dưới thành ngẩng đầu nhìn sẽ cảm nhận rõ ràng hơn.
Đưa mắt nhìn, trên mảnh đất Vu tộc ngoài Thiên Lam thành giờ chẳng có chút bóng người, nếu từ trên trời nhìn xuống toàn Nam Thần, vậy có thể phát hiện rìa đất Vu tộc sóng dữ ngập trời, nước biển bàng bạc ầm ầm đang không ngừng nhấn chìm mặt đất, phạm vi vô biên vô hạn, xem bộ dạng dường như không bao lâu sẽ lan tràn đến Thiên Lam thành!
Ngoài nước biển, càng xa hơn trong màn mưa tử hải, một lục địa mênh mông theo nước biển tới gần. Tốc độ nhìn thì chậm nhưng nếu ở gần sẽ phát hiện nó nhanh gần như cực hạn. Đại lục đen đó chính là Đông Hoang, nó đến gần, cuồng phong thét gào cuốn nước biển rống gầm, tràn ngập đất Vu tộc, đem từng ngọn núi ở phạm vi giáp ranh nhấn nhìm, đem từng mảng bình nguyên hóa thành mặt biển vô tận.
Trận tai biến Đông Hoang này giờ đang kịch liệt tiến hành, chẳng bao lâu sau khi tai biến Đông Hoang đánh vào Nam Thần thì đối với người ở đất Nam Thần là hoàn toàn mở ra tai kiếp. Sơn băng địa liệt, di sơn đảo hải, bởi tai nạn này dù là tu vi cao thâm cũng khó đối kháng.
Không ai đoán được tai nạn qua đi thì đất Nam Thần còn sót lại bao nhiêu người.
Tất cả thế lực sẽ bị đánh loạn, Man tộc cũng tốt, Vu tộc cũng vậy, sẽ tan vỡ. Vì không còn trật tự, không còn tông môn, không còn đại bộ lạc, do đó hóa thành hỗn loạn!
Hỗn loạn bắt đầu cũng sẽ là sau tai kiếp thời đại cường giả lớp lớp
Giờ ở đất Vu tộc, giáp tranh nước biển ngập trời lan tràn có tám bóng người lao nhanh đến. Trong tám người có ba cô gái, còn nam thì ông lão tóc trắng xóa, tuổi nhỏ thì cỡ mười mấy tuổi. Tám người dù từ bộ lạc khác nhau nhưng giờ tập trung lại làm cùng một việc.
Trốn!!!
Họ đang lẩn trốn, chạy bỏ mạng, sau lưng họ không có cường giả truy đuổi nhưng biểu tình đầy cay đắng và sợ hĩa. Dù không có cường giả đuổi theo sau lưng nhưng có vô tận nước biển gẩm rống và sóng to, có sinh mệnh vô cùng cường đại đến từ nước đen trầm đục gầm rống.
Sau lưng họ ngoài ngàn mét có một ngọn núi, giờ ngọn núi tan vỡ, nguyên nhân là sóng to đập vào tạo thành. Núi vỡ và đá rơi đều bị nước biển rít gào nhấn chìm, trở thành một phần mặt biển vô biên vô hạn.
Trên bầu trời, tầng mây cuồn cuộn, mưa rơi, tồn tại một đám thú bay rậm rạp, chúng đến từ Tử Hải. Chúng sinh ra trong Tử Hải, ở trên trời sống, nếu chết còn có sức sẽ quay về trong nước.
Chúng nó thành quần kết đội rít gào trong bầu trời, số lượng vô tận có thể tính, như phủ lên bầu trời, đi qua đâu là đất tầm tã mưa!
Loại chim bay không nhìn dưới đất và nước biển, nhưng đối với không phải đồng loại cùng bay trên trời thì công kích rất mãnh liệt, một khi gặp gỡ sẽ thành đàn đi, không chết không ngừng!
Nhưng số lượng của chúng nó giống như vô tận, dù là chết nhiều nhưng trong nước biển vẫn lao ra mảng lớn chim bay mới!
Chỗ này chỉ là một phần biển rộng, giờ ở giáp ranh đất Vu tộc Nam Thần đã nguy hiểm như vậy, khắp nơi đều như thế.
"Không thể bay, chỉ có thể ở dưới đất đi nhanh, nhưng chúng ta làm sao nhanh hơn Tử Hải phía sau chứ!!!" Dưới đất trong tám người chạy nhanh có một người đàn ông trung niên cay đắng nói.
"Dù không nhanh cũng phải liều mạng, chỉ cần đến Lâu Hoàn sơn là có cơ may sống!"
"Lâu Hoàn sơn là nơi cứu viện gần chúng ta nhất, chỗ đó có truyền tống trận khoảng cách ngắn toàn Vu tộc, chỉ cần trước khi nước biển nhấn chìm chúng ta thông qua trận pháp rời đi, vậy thì có thể đối lấy phút cuối thoát khỏi Vu tộc!" Lên tiếng là một cô gái trong tám người, mặt tái nhợt vội vàng nói.
"Rời khỏi thì Vu tộc có tác dụng gì? Bộ lạc của ta đã sụp đổ, tộc nhân còn lại cũng tan tác, dù đến Man tộc thì đời này sợ là không có ngày thấy mặt trời." Thiếu niên mười mấy tuổi luôn im lặng bỗng cười khổ nói.
Khi họ nói chuyện thì sau lưng có tiếng nổ trầm đục, thanh âm xuất hiện khiến tám người biến sắc mặt, không nói chuyện nữa cắn răng tăng tốc nhanh chút.
Sau lưng họ ngoài mấy trăm mét biển lớn rít gào ập lến. Sóng biển cuốn cao, như có lực lượng cường đại từ sau ập đến, nơi đi qua phủ một phần nước biển. Trên mặt biển có một cái đầu to nhô ra, vị trí đôi mắt lạnh lùnng hìn chằm chằm tám người ngoài mấy trăm dặm trước mặt. Đôi mắt vô tình và lạnh lùng khiến dù tám người không ngoái đầu nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
"Tử Hải cự nhân!"
Tám người bỏ chạy lòng run rẩy, lao nhanh, sau lưng họ nước biển phu lên càng nhanh. Cái đầu ở mặt biển chậm rãi trầm xuống, đường như biến mất nhưng rất nhanh ngoài mấy trăm dặm càng tới gần mấy người trên mặt biển lại ló đầu ra.
Nước biển lan tràn, cách tám người ngày càng gần, từ mấy trăm mét lát sau kéo gần trăm mét. Biển ầm ầm, mùi tanh nước biển như gần sát tám người. Khi một đợt sóng to dấy lên, rơi xuống khiến nước biển ngày càng nhanh lan tràn, trong tám người cô gái lúc trước nhắc đến Lâu Hoàn sơn nghiến răng, bỗng nhảy lên không còn ở dưới đất mà nhanh chóng bay lên giữa không trung, hộc búng máu, thân hình lập tức biến thành sương đỏ lao phía xa.
Còn lại bảy người do dự rồi lục tục biến thành bảy cầu vồng, ở không trung gào thét, phía xa cách họ mấy trăm mét có một ngọn núi cao ngất.
Sơn mạch này liên miên thành vòng tròn, vị trí đỉnh núi không phải mũi nhọn mà như bình đài, xem là vòng tròn, nơi này chính là Lâu Hoàn sơn trong miệng họ!
Tám người trên bầu trời mặc kệ cùng nhau, dốc hết tốc độ lao nhanh hướng ngọn núi. Nhưng giây phút họ bay lên thì có vô số chim bay rít gào từ bốn phương tám hướng đến gần họ.
Tốc độ chim bay vượt rất xa họ, xem như những chim bay biến thành bàn tay to lớn, càn quét hướng tới tám người. Khoảnh khắc chim bay tới gần, tám người tự thi triển thần thông, ngũ quang thập sắc chớp lóe, ầm ầm vang vọng. Trong tám người có bốn lao ra khỏi chim bay bao vây, nhưng còn lại bốn người vĩnh viễn ở lại trong bầy chim. Từng tiếng hét thê lương, chia năm xẻ bảy, tàn phá trong miệng nhiều chim bay.
Bốn người dùng hết sức thật không dễ lao ra ngoài, bên tai truyền đến tiếng đồng bạn hét thảm, ai nấy sắc mặt càng tái nhợt, trong sợ hãi không chút ngừng lại lao hướng ngọn núi. Khoảng cách bốn người vốn đã không xa, rất nhanh tới gần ngọn núi kia chưa đến mấy trăm mét, giờ phút này, nước biển bên dưới cũng đang lan tới núi chưa đến ngàn mét!
Cùng lúc đó, nhiều chim bay lại gào thét đến, lát sau trong bốn người lại có một bị chim bao vây không thể bay ra, chôn vùi trong đó. Ba người còn lại rốt cuộc đứng trên ngọn núi.
Ba người hai nam một nữ, nữ là người lúc trước nói ra Lâu Hoàn sơn, còn hai nam một là người đàn ông trung niên, một là ông lão.
"Ta biết trận này nên mở ra thế nào, hai ngươi hộ pháp cho ta!" Cô gái rất nhanh đi tới vài bước, vào trong trận pháp khắc trên đất núi.
Đang lúc cô loay hoay định để nó vận chuyển thì nước biển đã tới gần chân núi, ầm ầm va chạm vào ngọn núi. Đứng trên đỉnh có thể thấy rõ bên dưới vị trí chưa tới mười mét trở thành biển vô tận.
Núi run rẩy, từng khe hở sinh ra, dường như không thể chịu đựng nước biển va chạm sắp tan vỡ. Mặt biển ngoài núi toát ra cái đầu to, theo tiếng biển gầm, một bàn tay to đen từ sâu trong biển chộp hướng ba người trên núi.
Từ xa nhìn lại trong biển tồn tại một người khổng lồ đang giơ tay lên như muốn hủy diệt tất cả.
Trừ cô gái ra, ông lão và người đàn ông trung niên biểu tình hoảng sợ, tinh thần chấn động. Trong đó ông lão lập tức đi hướng người đàn ông trung niên một bước, tay phải nâng lên mạnh ấn vào như muốn đẩy gã hướng tới bàn tay, để mình thoát khỏi tai họa. Nhưng lão vừa ra tay thì người đàn ông trung niên né sang bên, tay phải nâng lên túm ông lão, cũng có cùng ý định.
Khoảnh khắc hai người tính kế nhau, cô gái trong trận pháp khóe miệng lộ âm độc, trận pháp dưới thân vào giây phút này bỗng phát ra ánh sáng rực rỡ, và cả lực đẩy bùng phát, đẩy ông lão và người đàn ông trung niên ra ngoài núi, nghênh đón bàn tay to chộp đến.
"Tiện nhân!!! Ngươi..." Ông lão và người đàn ông trung niên biến sắc mặt, nhưng chưa kịp nói gì đã hóa thành hét thảm, bị bàn tay túm lấy trực tiếp bóp nát thành cục thịt.
Trên bầu trời, Tử Hải cự nhân bóp nát ông lão và người đàn ông trung niên, giữ nắm đấm đánh hướng trận pháp ngọn núi.
"Cảm ơn hai ngươi." Cô gái cười nhạt.
Trận pháp vận chuyển, cô chớp mắt biến mất, nhưng khoảnh khắc biến mất bỗng lại xuất hiện, khóe miệng cười nhạt biến thành ngơ ngẩn. Cô mạnh xoay người, mắt thấy bên cạnh theo trận pháp vận chuyển xuất hiện một thân hình!
Một người mặc áo trắng, tóc đen, mặt tái nhợt, biểu tình âm trầm, hắn, là Tô Minh!
← Ch. 0507 | Ch. 0509 → |