← Ch.0517 | Ch.0519 → |
Nước mưa liên miên, bầu trời vĩnh viễn không còn sáng sủa, một mảnh mây đen nặng trĩu đè ép trên vô tận biển rộng, khiến người nhiền khó tránh có cảm giác trầm buồn. Người bình thường hoặc là chết, dù may mắn thoát khỏi tai kiếp sống tiếp thì cả đời không thể thấy trời xanh nữa, thấy là một mảnh mông hung âm u. Nếu muốn nhìn trời xanh, trừ phi có tu vi nhất định, có thể bay vọt lên tầng mây cuồn cuộn, lên trên cao nhất mới thấy bầu trời bị che đậy.
Chẳng qua bay dưới mây thì đơn giản, muốn xuyên qua tầng mây tràn ngập sấm sét, xé rách thế này thì không phải chuyện dễ. Chẳng những yêu cầu rất cao với thân thể, tu vi chưa đến Man Hồn thì khó mà ở trong tầng mây chống cự sấm sét đánh trong thời gian dài.
Tầng mây dày đặc phủ lên đất Vu tộc xưa kia, cũng phủ lên Man tộc.
Trên đất, trừ nước biển mênh mông vô bờ ra, chỉ có thể thấy phương đông có mảng lớn cái bóng tồn tại trong màn mưa, như là Đông Hoang đại lục, nơi càng xa hơn thì là... đất trống.
Nam Thần, dường như không còn.
Giờ phút này, trên bầu trời âm u, mây đen cuồn trộn, trong màn mưa có ba bóng người lao nhanh, hóa thành ba vệt sáng xé gió lao trong trời đất.
Ba người biểu tình kinh hoảng, triển khai tốc độ cao nhất chớp mắt đi xa. Ba người hai nam một nữ, mặc đồ bình thường, diện mạo không có gì nổi bật, chỉ có tu vi là kha khá. Người đàn ông mạnh nhất hình như chỉ nước bước vào vào Hậu Vu, còn người đàn ông khác thì là hậu kỳ Ương Vu.
Nhưng lạ lùng là cô gái trong ba người chính là Man tộc, chẳng chút che giấu toàn thân tỏa dao động Tế Cốt. Thật rõ ràng, cô đại khái là hậu ký Tế Cốt. Lấy tu vi của ba người, đối mặt cường giả bình thường mới bước vào Hậu Vu thì cũng có thể miễn cưỡng đấu được, dù vẫn không địch lại nhưng nếu đồng tâm thì một người có thể trốn thoát. Nhưng giờ phút này, ba người tốc độ cực nhanh lao trên biển rộng, biểu tình kinh hoảng của họ, tốc độ mau lẹ, khiến người vừa thấy liền biết, họ đang lẩn trốn!
Sau lưng ba người có hai cầu vồng bám sát theo sau, đó là một già một trẻ. Ông lão biểu tình bình thản, thân thể không nhúc nhích, dưới chân hư không mà đi. Sau lưng lão là một thiếu niên, vẻ mặt kiêu ngạo khinh miệt nhìn phía xa ba người chạy trốn.
"Sư tôn, không lẽ ba người kia ngu lắm hả? Biết rõ không khả năng có đường sống mà còn liều mạng chạy trốn, nếu là ta thì thà tử chiến!" Thiếu niên nhìn ông lão bên cạnh, hỏi.
"Bởi vì ta cho bọn họ hy vọng." Ông lão lạnh nhạt nói, bộ dạng hời hợt bâng quơ, dường như thế gian này không có bao nhiêu chuyện khiến lão rung động.
"Lấy tu vi của sư tôn, muốn giết ba người này dễ như chơi." Thiếu niên nhíu mày.
"Ba người này chỉ là mồi. Vi sư không ra thì thôi, nếu đã mang ngươi đi săn bắn thì cứ săn nhiều chút. Họ bỏ chạy sẽ không ngừng kêu cứu, dẫn đến càng nhiều người Nam Thần, vậy thì có thể ở Ma La thịnh hội cho ngươi gom đủ chiến công tiến vào Ma La điện." Ông lão bình thản, dường như nắm giữ trong tay mọi thứ.
"Đây chính là câu cá?" Thiếu niên mặt lộ nụ cười tàn nhẫn, nhìn ba người đằng trước bỏ chạy, cười càng vui vẻ.
"Ma La thịnh hội..." Thiếu niên vẻ mặt mong chờ, bốn chữ này đối với gã có sức hấp dẫn rất lớn.
"Nửa năm sau, trước Ma La thịnh hội sẽ có nhiều tộc nhân đến Nam Thần hoang trạch thu lấy linh nơi này, cho nên chúng ta phải tránh thời gian, đến trước tiên."
Sư đồ hai người đang nói chuyện thì thấy mặt biển dưới thân ba người bỏ trốn bỗng bắn tung, nước biển văng khắp nơi, có bốn cái bóng xé gió lao lên. Bốn cái bóng tốc độ cực nhanh, lao lên trời, hiện ra bốn người.
Bốn người đều là trung niên, trong đó có ba là Man tộc, một là Vu tộc. Bốn người xuất hiện đều bùng phát tu vi của mình. Giây phút bốn người xuất hiện thì ba người bỏ chạy khựng lại, không chút do dự đảo ngược, cùng bốn người vọt hướng già trẻ.
"Tế Cốt, Ương Vu bình thường cũng dám phản kích trước mặt lão phu?" Ông lão lạnh nhạt nói, trong mắt lộ khinh thường, tay phải nâng lên ấn mặt biển bên dưới.
Cái ấn này nước biển ầm ầm, dấy lên sóng to. Sóng to ngập trời, chớp mắt bao phủ bốn phía. Từng tiếng nổ và hét thảm vang vọng, khi sóng to tán đi, trong bảy người có năm thân hình nổ tung, biến thành máu thịt rơi xuống mặt biển. Hai người một nam một nữ khác hộc máu, mang theo bi thương vội vàng rút lui, lại dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy.
Ông lão đứng tại chỗ, lắc đầu.
"Người Nam Thần yếu ớt không chịu nổi một kích, đi đi, lại giết ba trăm là ngươi có thể đạt đủ chiến công." Ông lão lạnh lùng nói, tiếp tục từ từ đuổi theo hai người phía trước.
Thiếu niên vẻ mặt bái lạy nhìn sư tôn mình, vội vàng theo sau.
....... .
Cách nơi đây một khoảng, dưới đáy Tử Hải, một mảnh tối đen có ánh sáng rực rỡ chợt lóe. Chỗ ánh sáng tắt đến từ đáy biển, từ một cánh cửa tràn ngập cảm giác mục nát.
Cửa gần như sắp tan vỡ, ánh sáng tán đi xuất hiện một bóng người.
Người ấy chính là Tô Minh!
Tô Minh chìm trong tận cùng Tử Hải, ngáoi đầu nhìn cánh cửa, qua một lúc nhoáng người vọt lên mặt biển lao nhanh đi. Tử Hải không có nhiều ánh sáng, bên trong tồn tại nhiều hung vật. Nhưng khi Tô Minh bay ra, từ người hắn tỏa ánh sáng tím khiến tất cả hung vật xung quanh cùng chấn động, nhanh chóng tránh đi, tựa như bây giờ Tô Minh trở thành cực kỳ đáng sợ với chúng.
Tô Minh im lặng lao nhanh trong nước, tốc độ cực nhanh, trong đáy biển mở ra một vòng xoáy. Vòng xoáy ầm ầm động, mang theo mặt biển chậm rãi xoay tròn. Lát sau, mặt biển bỗng nổ tung, tiếng nổ ầm ầm, bóng dáng Tô Minh vọt ra khỏi đáy biển.
Nước biển bắn lên dung hợp với màn mưa trên trời, lại rơi xuống đất. Tô Minh đứng trên mặt biển, nhìn bốn phía, một mảnh trống trải vô tận khiến Tô Minh im lặng thật lâu.
"Nam Thần, chắc là không còn." Ánh mắt Tô Minh hướng phía nam, chỗ ấy là Man tộc, chỗ ấy cũng có Cửu Phong.
Nhìn nhìn, mắt Tô Minh tràn ngập tưởng niệm, hắn nhớ Cửu Phong, nhớ sư tôn, nhớ Đại sư huynh, nhớ Nhị sư huynh, còn có Hổ Tử.
"Hai mươi năm..." Thiên Môn thì thào.
Hắn rời khỏi Cửu Phong đã hai mươi năm, giờ phút này hắn từ thế giới băng trở về rất khát vọng đi đất Man tộc, đi Cửu Phong, nhìn mọi thứ đã qua.
Trong thương nhớ, Tô Minh nhoáng người lên, hóa thành cầu vồng lao nhanh trong trời đất, xé gió lao hướng đất Man tộc.
Hắn chẳng chút che giấu tu vi tản ra, khí thế xông trời, tốc độ kinh người, còn có khí lạnh tồn tại mấy năm trên người Tô Minh, khiến hắn bay đi thì đủ khiến người phát hiện chấn động tinh thần.
Dù tu vi đến cảnh giới Man Hồn, Hậu Vu, nếu cảm giác khí thế trên người Tô Minh sẽ có loại áp lực, loại cảm giác này biến thành tim đập chân run!
Tô Minh lao nhanh đi, không tạm dừng, ánh mắt hắn rơi vào mặt biển bên dưới, hắn thấy từng hòn đảo bềnh bồng trên biển!
‘Nam Thần trong va chạm chia năm xẻ bảy, hoặc tan vỡ chìm vào đáy biển, hoặc biến thành nhiều đảo. Địa thế nguyên Nam Thần hoàn toàn bị thay đổi. ’
Tô Minh lắc đầu, người nhoáng lên, chướp mắt biến mất, khi xuất hiện đã ở nơi rất xa, hướng tới Man tộc xưa kia. Hắn định tiếp tục tiến lên bỗng khựng người, nghiêng đầu nhìn mặt biển phía xa.
‘Chỗ đó là... ’ Tô Minh ngây ra, đổi hướng.
.........
Trên Tử Hải có một hòn đảo, đảo này trông rất nhỏ, tràn ngập đá núi, không có bất cứ thảm thực vật, trông thì trụi lủi. Nơi này vốn không có đảo, thậm chí bốn phía Nam Thần năm đó không có đảo. Nhưng tai kiếp qua đi, từng tòa đảo dần xuất hiện. Trên đảo cư ngụ chưa đến hai mươi người, có một màn sáng nhạt bao phủ đảo, hình thành phòng hộ đơn giản. Trong đảo có hơn mười người xây dựng mấy động phủ đơn giản ở lại đây. Động phủ của họ trông như một sơn cốc, trên sơn cốc chỗ vách đá có một pho tượng. Pho tượng kia bị người điêu khắc ra, có thể lờ mờ thấy là một người đàn ông mái tóc dài.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn phía xa, tay cầm thanh cung lớn, diện mạo mơ hồ thấy không rõ.
Bên dưới pho tượng người đàn ông, trên tảng đá đang ngồi xếp bằng hai ông lão. Hai người quần áo tả tơi, dung nhang tang thương, đang nhắm mắt tĩnh tọa, từng làn khói bếp từ động phủ bên dưới sơn cốc tản ra. Người trong tộc đang chuẩn bị thức ăn.
Đối với bộ lạc nhỏ gần hai mươi người mà nói, từ khi họ tụ tập trên hòn đảo này thì sinh hoạt cứ thế trôi qua từng ngày.
Không lâu sau, trong động phủ từng người bước ra, có nam có nữ, có già có trẻ, cùng đi lên trên sơn cốc, quỳ xuống trước pho tượng, thấp giọng bái lạy.
"Mệnh tộc ta sinh tại thiên hoang, vốn không có tương lai, tương lai cần chúng ta sáng tạo. Cung phụng Mặc tôn, mãi đến khi Mệnh tộc không còn."
"Mặc tôn là trời, chúng ta là linh, cung phụng ngôn, cả đời này đến đời khác không thay đổi."
"Dưới Thiên Hà sơn, nơi tập kết, người Mệnh tộc đời đời nhớ kỹ, tìm... Thiên Hà sơn."
Loại bái lạy mỗi ngày tiến hành trong mấy năm nay họ mưa gió không ngại, tất cả mọi chuyện không thể đánh gãy nghi thức thành kính của họ.
← Ch. 0517 | Ch. 0519 → |