← Ch.0528 | Ch.0530 → |
Hướng đi của Đại sư huynh!
Trên mặt biển, theo đảo Nam Trạch xuất hiện, nước biển lăn hướng bốn phía. Trong đảo, dưới màn sáng, hai tộc Vu Ma tại. Tất cả im lặng nhìn Tô Minh và Tông Trạch trên trời.
Tông Trạch nâng lên tay phải, lập tức trong tay xuất hiện một cái ngọc giản vung hướng Tô Minh. Ngọc giản biến thành cầu vồng chớp mắt xuất hiện trước mặt hắn. Tô Minh đón lấy, tập trung nhìn, bên trong có bản đồ đơn giản, trên bản đồ hướng Nam Thần có ba khối đại lục nhỏ, bị Tử Hải phân cách, nói là đại lục chứ thật ra là đảo to cỡ thành thị.
Bên ngoài, vị trí gần Đông Hoang là vô số đảo nhỏ, còn Đông Hoang, mép lục địa khổng lồ cũng có không ít đảo, trong đó có một khối to gấp mấy lần Nam Trạch viết hai chữ Ma La.
"Tông Trạch khó rời khỏi cố thổ, không thể đi cùng người, việc này chỉ đành cúi đầu." Tông Trạch nhìn Tô Minh, mắt có phức tạp dần biến thành cảm thán, chắp tay cúi đầu với hắn.
"Xin Tông Trạch cho biết Đại sư huynh của ta phải chăng năm đó đi đến Vu tộc?" Ánh mắt Tô Minh rời khỏi ngọc giản, nhìn Tông Trạch, bỗng hỏi.
"Trước khi tai kiếp đến thiếu chủ có tới Thu Hải bộ lạc ta nhưng không đến Vu Thần Điện mà là... khi ra tai kiếp thì đi Đông Hoang." Tông Trạch trầm giọng nói.
Tô Minh nhướng mày.
"Theo lão phu biết, thiếu chủ đi Đông Hoang là bởi vì sư tôn. Nhiều năm trước có đi Đông Hoang chưa về, dường như xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Tông Trạch suy tư một lúc, vẫn là nói ra.
Y biết quan hệ giữa Tô Minh và Cửu Lê thiếu chủ, những lời này y không thể che giấu.
Tô Minh mạnh ngẩng đầu, nhìn Tông Trạch.
"Xin Tông Trạch tiền bối nói rõ hơn."
"Tình hình cụ thể là vì hai tộc Vu Man tranh chấp, ta không tìm hiểu kỹ lắm, nhưng được biết Thiên Tà Tử tiền bối một mình vượt Tử Hải đi Đông Hoang, muốn ngăn trận kiếp nạn này, nhưng vừa đi không về, tuy nhiên ngày tai kiếp đến đúng là chậm rất nhiều. Ta nhớ năm ấy thiếu chủ trước khi đi Đông Hoang đứng trên ngọn núi một đêm, tay cầm một mộc bài tổn hại, biểu tình rất bi thương." Tông Trạch nhìn Tô Minh, khẽ nói.
Tô Minh người mạnh chấn động, đầu óc ù vang, hắn thấy ra được Tông Trạch không nói dối, mà chuyện này cũng không cần nói dối. Trước mắt hắn hiện ra một hình ảnh. Bên trong biển cuồn cuộn, một ngọn núi chọc trời, Đại sư huynh lặng yên đứng, nhìn Tử Hải phía xa rống gầm, nhìn nơi xa xôi, Đông Hoang khổng lồ va chạm. Biểu tình của y đầy bi thương, trong tay cầm một mộc bài, trên viết ba chữ Thiên Tà Tử!
Một bài có từng khe nứt như tùy thời vỡ ra.
Nước biển rồng gầm, Đông Hoang va chạm, thân hình Đại sư huynh cô độc mang theo bi ai đạp hư không lao hướng Đông Hoang!
"Sư tôn! Đại sư huynh!" Tô Minh ngoái đầu nhìn hướng Đông Hoang, trong mắt lộ ra sát khí điên cuồng.
Hắn không muốn nghĩ nhiều, hắn sợ càng nghĩ, càng được đáp án rõ ràng thì sẽ mất đi càng nhiều. Hắn bỗng nhiên hiểu Tử Yên từng nói Nhị sư huynh ra khỏi Cửu Phong chưa từng trở về. Lúc trước nghe hắn hơi khó hiểu, Nhị sư huynh thích Cửu Phong, Cửu Phong là nhà của y, trừ phi có chuyện trời sập, không thì y tuyệt đối không rời khỏi Cửu Phong!
Nhưng, y vẫn đi, vẫn không trở về. Tô Minh còn đang suy nghĩ y đi đâu, nhưng hôm nay thì hắn hoàn toàn khẳng định, Nhị sư huynh... đi Đông Hoang!
Y đi tìm sư tôn!!!
Đại sư huynh theo sau đi, cũng giống nhau tìm sư tôn, hoặc là đang tìm Nhị sư huynh của mình!
"Hổ Tử thì sao? Hắn còn ở Cửu Phong không..." Tô Minh thì thào.
Hắn bỗng rất muốn quay về Cửu Phong, nhìn xem Hổ Tử còn ở hay không, sau đó đi Đông Hoang đại lục, lần theo dấu vết Nhị sư huynh và Tam sư huynh, đi tìm bọn họ, tìm sư tôn của hắn!
Tông Trạch nhìn Tô Minh, thanh niên ba lần gặp mặt cho y cảm giác khác nhau, khiến y nghĩ đến Cửu Lê thiếu chủ, nghĩ đến một bóng hình đi Đông Hoang, cũng nghĩ tới Thu Hải bộ lạc giờ sụp đổ, tộc nhân đa số ly tán, nghĩ mình không còn sống bao nhiêu năm, nghĩ lúc y còn trẻ hào hùng.
Dần dần, Tông Trạch mang theo buồn phiền xoay người rời đi.
Sắc trời dần tối đen, mặt biển có tiếng sóng vỗ. Tô Minh đứng trên một ngọn núi sơn mạch nhìn hắc ám phía xa, lặng im không nói.
Không biết khi nào thì sau lưng hắn, Phương Thương Lan bước ra từ trong hắc ám đứng bên cạnh Tô Minh, dịu dàng nhìn hắn. Cô không nói lời nào mà ngồi cạnh hắn.
Nước biển đập, trời đất tối đen, không có lời nói, không có ánh mắt nhì nhau, Phương Thương Lan yên lặng làm bạn bên Tô Minh qua một đêm trên núi.
Mãi khi bầu trời bắt đầu xám mông lung có ánh sáng xuyên qua tầng mây, Tô Minh ngồi một đêm, nghĩ rất nhiều, trước mắt toàn là về Cửu Phong, đôi mắt nhắm chặt.
"Cảm ơn." Tô Minh khẽ nói.
Phương Thương Lan không lên tiếng, cô nhìn bầu trời phía xa tuy tối tăm nhưng sáng hơn đêm nhiều, lắc đầu.
"Nếu nàng không muốn ở lại đảo Nam Trạch thì có thể cùng Tử Yên đi đảo Mệnh tộc, vị trí thì cô ấy biết!" Tô Minh mở mắt ra, nhìn cô gái làm bạn mình một đêm, nhìn nửa bên mặt cô, khuôn mặt rất đẹp.
"Huynh không cần lo cho tôi, dù tu vi của tôi không cao nhưng mấy năm nay chuẩn bị con đường sau này rất kỹ càng, sẽ không gặp nguy hiểm không thể tiêu trừ. Ngược lại là huynh, đảo Ma La..." Phương Thương Lan quay đầu, đôi mắt xinh đẹp không chút né tránh nhìn thẳng Tô Minh.
"Tôi biết Vân Lai tế luyện một pháp bảo, pháp bảo này hắn cần thần thông của ta mới hoàn toàn triển khai, lai lịch nó khó lường, nếu huynh đi lấy thì..." Phương Thương Lan vội nói, biểu tình thân thiết và lo lắng rơi vào mắt Tô Minh.
"Không cần, nếu là phải thần thông của cô mới hoàn toàn thi triển thì chắc cô cũng có thể dùng."
"Nhưng mà..." Phương Thương Lan sốt cuộc, định nói tiếp thì mặt Tô Minh lộ ra nụ cười, nụ cười rất nhạt nhưng ẩn chứa tự tin.
"Nàng xem ký ức hai mươi năm nay của ta chỉ là đoạn ngắn, không phải toàn bộ." Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, cười cười.
Phương Thương Lan ngây ra, nhưng rất nhanh nghĩ đến Vân Lai cường đại vậy mà ở trước mặt Tô Minh không có sức đánh lại, mạnh đến mức này đã vượt qua cô hiểu biết.
"Bây giờ... tu vi của huynh là gì?" Phương Thương Lan im lặng một lúc, khẽ hỏi.
"Tế Cốt." Tô Minh nhìn Phương Thương Lan.
"Điều này không thể nào..." Phương Thương Lan mở to mắt, chợt lóe tia sáng âm u, tay phải nâng lên, trong tay xuất hiện ngọc xương, bàn tay ấn lên trên, tay phải kéo tay Tô Minh, mắt khép.
Tô Minh không từ chối, lát sau người Phương Thương Lan run rẩy, mắt mạnh mở ra.
"Chúc Cửu Âm chúc phúc... toàn thân Tế Cốt..." Cô thì thào nhìn Tô Minh, ánh mắt lộ ra khó tin.
Tô Minh không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Qua thật lâu Phương Thương Lan mới bình tĩnh lại, đôi mắt nhìn Tô Minh càng sáng ngời, nhưng chần chờ một lúc, cắn môi dưới, biểu tinh nghiêm túc khẽ nói.
"Tô Minh, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, lần đó huynh từ chỗ ca ca tôi rời đi, tôi... nhìn ký ức của huynh."
Tô Minh biểu tình bình tĩnh, sao hắn có thể quên việc này chứ. Đó là lần đầu tiên hắn sinh ra nghi ngờ với mình, mọi thứ là vì năm đó Phương Thương Lan biểu tình thowng hại là nói lời hắn không hiểu.
"Túc Mệnh ư..." Tô Minh lạnh nhạt nói.
"Huynh... biết?" Trong mắt Phương Thương Lan lại trồi lên thương hại năm đó, khẽ nói.
"Tôi nhìn thấy huynh trong một hư động, qua năm mươi năm, tôi còn thấy huynh bị dây xích trói, mãi đến khi chết...." Trong lòng Phương Thương Lan giữ bí mật hơn hai mươi năm giờ nói ra với Tô Minh.
"Tôi thấy họ gọi huynh là Túc Mệnh, tôi thấy huynh chết mấy trăm lần. Tôi còn thấy một nơi gọi là Ô Sơn, đang lúc tôi định xem tiếp thì bị lực lượng từ bên ngoài đánh vỡ. Lực lượng ấy quá mạnh, tôi không thể kháng cự. Tôi cảm giác được lực lượng đó vốn định hủy diệt tôi, bởi vì tôi thấy điều không nên thấy. Nhưng không biết vì sao, phút cuối lực lượng định tiêu diệt tôi thì tan biến." Phương Thương Lan thì thào, cô kéo tay Tô Minh, lại nhắm mắt.
Giây phút cô khép mắt, đầu Tô Minh ù vang, hiện ra hình ảnh, những hình ảnh đó xuất hiện chính là mọi thứ năm đó Phương Thương Lan thấy.
"Hai mươi năm nay tu vi của tôi tăng lên rất nhanh, nguyên nhân chủ yếu là vì năm đó khi tôi thấy những ký ức của huynh, lực lượng định hủy diệt tôi, tôi phát hiện nó không tán đi mà đọng trong người. Tôi muốn giúp huynh, tôi muốn để huynh biết rốt cuộc huynh mất đi cái gì, ký ức thật sự của huynh có bao nhiêu bị sửa đổi, hay bị phong ấn. Cho nên tôi cố gắng tu hành, dung hợp với lực lượng kia, tôi muốn đem thần thông đặc biệt này tu luyện đến mức tận cùng, tôi tin một ngày nào đó có thể giúp được huynh."
"Nếu huynh tin tôi, hãy để tôi nhìn xem, nhìn quá khứ của huynh..."
Thanh âm thì thào của Phương Thương Lan vang vọng bên tia Tô Minh. Tô Minh im lặng, dần mở tinh thần, bị Phương Thương Lan dẫn dắt trở lại dòng chảy thời gian.
Trước mắt hắn hiện ra hố đen, xuất hiện mình bị xích sắt trói, xuất hiện thân hình ngồi xếp bằng trên cái đầu to và câu nói.
[Ngươi khiến ta... rất thất vọng... ]
Không biết qua bao lâu, Tô Minh mạnh mở mắt ra. Trước mặt hắn người Phương Thương Lan run lên, khóe miệng tràn tơ máu. Tay trái Tô Minh kéo Phương Thương Lan ra sau người, tay phải nâng lên đánh một đấm vào nơi lúc trước cô ngồi, không chút do dự đánh xuống.
Nắm đấm này không khí vặn vẹo, từ xa xôi không gian truyền ra tiếng hừ lạnh!
← Ch. 0528 | Ch. 0530 → |