← Ch.0533 | Ch.0535 → |
Trong thời gian ngắn xảy ra mọi chuyện khiến người trong đảo đối với Tô Minh sinh ra nỗi sợ không thể hình dung. Loại sợ hãi tựa ác mộng, dù chúng không chết trong tai kiếp này cũng sẽ đi theo chúng một đời, trong tĩnh tọa, trong đêm khuya bị bừng tỉnh.
Cùng thấy hình ảnh này còn có Ma La Lão Nhân trong đại điện và người đàn ông trung niên bên cạnh, Tuyệt Vu Bảo Sơn!
Hai người biểu tình khác nhau nhưng trong mắt sự chấn động thì giống hệt!
"Đây là áo giáp gì!" Con ngươi Bảo Sơn co rút, thì thào.
"Giáp này, dường như ta có thấy ở đâu rồi." Ma La Lão Nhân mặt có vết sẹo biểu tình cực kỳ nghiêm trọng.
Giây phút tát cả người trông thấy tinh thần rung động thì Tô Minh trong trận pháp màn sáng đỏ ngẩng đầu nhìn ba người trên không trung trận pháp. Hắn mạnh vọt lên, lao hướng bầu trời.
Ba người Đồng Tử biểu tình hoảng hốt, đôi tay ấn pháp quyết ấn vào màn sáng. Lập tức trong màn sáng hỗn độn, sương đỏ lượn lờ, khiến bên trong tràn ngập khói đập mắt thường nhìn không thấy!
Từng tiếng thét giết chóc, rõ ràng không còn hoang nhân, lại vang vọng trong màn sáng đỏ. Chỉ thấy trên mặt đất xác vỡ nát tổ hợp lại hình thành thân hình người chết!
Còn có máu ngưng tụ biến ảo ra huyết nhân, ở trong sương khói điên cuồng vọt hướng Tô Minh!
Đây mới là Huyết Hoang đại trận chân chính triển khai. Trận này giết chóc càng nhiều thì uy lực càng lớn. Nhìn trong trận pháp sương khói cuồn cuộn, tiếng chém giết vang lên, ba người Đồng Tử ngoài trận pháp mới yên lòng. Ba người nhìn nhau, cùng cắn đầu lưỡi phun máu, khiến máu nhỏ vào trường đao đen nằm giữa ba người.
Đao kêu vù vù, hấp thu tất cả máu tươi, lập tức có luồng khói đen từ đao biến ảo ra, bộ dạng như người nhứng không xem rõ diện mạo, chỉ có thể thấy là một cô gái.
Cô cầm trường đao đen rút ra khỏi vỏ, nhoáng người lên cầm đao lao vào trận pháp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã hai mươi giây. Trong hai mươi giây này ba người Đồng Tử cực kỳ căng thẳng, nhìn chằm chằm sương khói trong trận pháp. Không chỉ là chúng, những hoang nhân ngoài trận pháp cũng hồi hộp nhìn.
Thậm chí là Ma La Lão Nhân, Bảo Sơn Tuyệt Vu cũng như thế!
Chỉ thấy sương khói trận pháp càng lăn kịch liệt, tiếng gào giết chóc ngập trời, có tiếng sắc bén phá không gian, như đao rạch không trung vang vọng.
Ba người Đồng Tử trong trận pháp mắt dần lộ vui sướng, chúng cảm nhận được uy lực trận pháp giờ đã triển khai đến cực độ!
"Dù là hậu kỳ Man Hồn ở trong trận pháp cũng không sống nổi. Hai vị, nên là lúc chúng ta bước vào, giết người này chúng ta lập công to!"
"Chắc chắn người này là trong Nam Thần bây giờ cường giả hiếm thấy, cường giả như vậy cũng chết ở đảo Ma La chúng ta, toàn Nam Thần còn ai là đối thủ của đảo Ma La?"
Ba người cười, đôi tay cùng ấn pháp quyết, thân thể dần chìm vào trận pháp, dung nhập khói đỏ.
Nhưng khi ba người vào trận pháp chưa đếNha Mộc ười giây, trận pháp khói đỏ bỗng chấn động, ngày càng mãnh liệt, khiến hoang nhân căng thăng và biểu tình dữ tợn, mong chờ.
Bỗnng hiên, trận pháp nổ tung, trong ánh mắt mong chờ của người xung quanh, chúng thấy màn sáng đỏ trận pháp xuất hiện từng khe nứt rậm rạp. Khe nứt vừa xuất hiện dưới tiếng ầm ầm kinh thiên động đĩa bỗng nổ tung!
Theo tiếng nổ, có ba bóng người lao nhanh ra, hoang nhân bốn phía thấy không rõ quá trình, cho rằng toàn thắng, còn cất tiếng cười to. Khoảnh khắc, một tiếng hét thê lương khiến người nơi đây vẻ mặt đầy sợ hãi.
Chúng thấy ba bóng dáng lao ra chính là nhóm Đồng Tử. Tiếng hét thảm phát ra từ miệng ông lão ở hàng cuối cùng.
Vì không chờ lão chạy mấy bước, lập tức có một bàn tay bóp cổ. Ông lão hét thảm, người nổ tung, máu thịt bay tứ tung. Tô Minh bước ra một bước khỏi trận pháp tan vỡ. Hắn vung máu trong tay. Giây phút hắn xuất hiện, trận pháp nổ tung sương đỏ quét bốn phía, hắn cất bước, trường thương trong tay vung ra. Thương *ong* một tiếng rạch phá không gian đuổi theo ông lão mặt kinh khủng hoảng sợ, xuyêmn qua ngực lão.
Tô Minh biến mất, xuất hiện thì đã ở trước người Đồng Tử. Đồng Tử con ngươi co rút, gã vĩnh viễn không thể quên trông thấy hình ảnh trong sương khói.
Gã thấy... cô gái cầm trường đao, đao bị Ma La Lão Nhân cung phụng là thần binh lại run rẩy trước mặt Tô Minh. Còn có cô gái mơ hồ run rẩy quỳ xuống trước Tô Minh.
Gã cũng không thể quên, khi bước vào sương khói, chỉ một ánh mắt của đối phương, hình thành uy nhiếp, khiến tất cả sự vật trong sương khói chớp mắt tan vỡ. Gã cảm nhận được trong mắt kia tồn tại ý niệm hoàn toàn khác với trước!
Đó là giận!!!
Gã nhớ rõ, người này dù là trước khi đến hay bước vào trận pháp rồi biểu lộ ra đều là lạnh lùng và giết chóc. Nhưng mới nãy trong mắt hắn, gã tuyệt đối không nhìn lầm, là giận!
Giận dữ ngập trời!
Trong giận dữ, toàn trận pháp tan vỡ, sương khói đảo vòng. Ba người chúng hoảng sợ lập tức rút lui, nhưng chớp mắt chết hai người. Gã chưa chạy bao xa thì trước mặt xuất hiện bóng dáng Tô Minh, bước ra một bước.
"Lão tổ cứu ta!!!" Đồng Tử hét chói tai, bất chấp tất cả thụt lùi, nhưng không tránh khỏi Tô Minh mặc giáp tím chỉ một cái.
Đồng Tử vừa mới hét chói tai thì đột nhiên ngừng, trán gã, ngón trỏ tay phải Tô Minh đã đâm sâu vào, khiến toàn thân Đồng Tử bị lực lượng Tô Minh rót vào tan vỡ. Áo trắng trên người Tô Minh bị nhuộm thành màu máu.
Dưới đất, sương đỏ trùng kích, bốn phía những hoang nhân sợ hãi bất chấp tất cả chạy tán loạn. Tô Minh giết chóc làm lòng chúng dấy lên bão tố sợ hãi. Trong đầu chúng suy nghĩ duy nhất là không giả bộ không sợ chết nữa, phải chạy trốn!!!
Chúng hung ác chỉ dám đối với kẻ yếu, kinh khủng giờ đây như thủy triều nhấn chìm tinh thần chúng.
Tô Minh không nhìn hoang nhân điên cuồng chạy trốn bốn phía mà nhìn đại điện trên ngọn núi đảo Ma La máu chảy thành sông.
Giây phút hắn đến đây liền cảm nhận trong đại điện tồn tại hơi khí thế cực kỳ cường đại. Hắn vung máu dính trên trường thương, bình tĩnh đạp không khí từng bước một đi đến. Còn những người bỏ trốn tán loạn, có Chúc Cửu Âm gầm rống truy đuổi, Tô Minh không để ý nhiều.
Bước chân Tô Minh không nhanh, từng bước một, chậm rãi tới gần đại điện trên núi. Đất dưới chân hắn tràn ngập máu tươi, mùi máu gay mũi khuếch tán, khiến mặt biển Tử Hải quanh đảo sóng gợn cuồn cuộn, dường như bị mùi máu hấp dẫn vô số mãnh thú.
Tuy nhiên, những mãnh thú chỉ vòng quanh đảo chứ không dám đến quá gần. Mặc dù chúng nó linh tính không cao nhưng cảm nhận được trên cảo căn nguyên tạo thành dòng sông máu tỏa ra sát khí khiến chúng sợ hãi.
Trời âm u, mưa vẫn rơi, có lẽ giống như Tô Minh nói, khi hắn rời đi, đảo này máu chảy thành sông, cảnh cáo Đông Hoang!
Theo Tô Minh đi đến, đảo Ma La mấy ngày trước kịch kỳ náo nhiệt giờ một mảnh tĩnh mịch, chỉ có mặt đất trận pháp sương khói tán đi để lại thân hình cô gái đang quỳ tại đó, bên cạnh cô là trường đao. Cô gái bộ dạng không rõ ràng nhưng người run bần bật, tinh thần giãy dụa và chống cự, trên người cô từ từ xuất hiện phù văn khắc ấn, phù văn dần vỡ nát.
Tô Minh biểu tình âm trầm, mắt lộ giận dữ. Đồng Tử trước khi chết nhìn không lầm, Tô Minh đích thật tức giận, cơngiận đến từ cô gái mơ hồ.
Thân hình cô gái hắn rất quen thuộc, hắn biết! Hắn không ngờ ở đây có thể thấy cô!
Từng bước một tiến tới, khi Tô Minh đi đến trước cửa đại điện, hắn lạnh lùng nhìn trong điện ông lão mặt sẹo ngồi xếp bằng, âm trầm nhìn mình. Bên cạnh lão có người đàn ông trung niên biểu tình phức tạp.
Tô Minh không nói lời nào, tay phải cầm trường thương chậm rãi nâng lên, mũi thương chỉ hướng hai người trong điện.
Ông lão trong đại điện mặt càng âm u, tay phải siết chặt, đứng lên. Ông lão rất cao to, đứng dậy thì uy nhiếp tản ra, mắt lộ sát khí.
"Bảo Sơn vu hữu, giết người này, lão phu cho ngươi tự do!"
← Ch. 0533 | Ch. 0535 → |