← Ch.0641 | Ch.0643 → |
Dù cho chưa chuẩn bị sẵn sàng, dù cho lần này có khả năng thất bại rất lớn, dù gì loại viên mãn như Tô Minh trùng kích không phải Man Hồn bình thường mà là trực tiếp trùng kích Man Hồn đại viên mãn, vượt qua một đại cảnh giới!
Nhưng Tô Minh vẫn lựa chọn xông!
Việc này tuyệt đối không thể từ bỏ, cho dù thất bại cũng có can đảm đối diện nó!
Mắt Tô Minh chớp lóe, nhoáng người lên lao vào lòng đất sâu hơn, mãi đến chính hắn cũng không biết cách mặt đất bao xa, uy nhiếp mặt đất mênh mông. Tô Minh ngồi khoanh chân trên một linh mạch, xung quanh không có bùn đất mà là bị đè ép tản ra bên cạnh lộ một khoảnh đất trống chừng mười mét.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh chẳng có chút thanh âm, Tô Minh khoanh chân nhắm mắt lại, tu vi dốc sức vận chuyển, khí thế không ngừng tăng lên. Loại tăng vọt này chỉ chừng năm phút đã đến cực độ, trong đầu Tô Minh quanh quẩn năm đó Thiên Tà Tử nói cho mấy đệ tử bọn họ nguyên lý liên trùng kích Man Hồn.
Cái gọi là Man Hồn trọng điểm ở chữ hồn, nó là Man Văn đại viên mãn, mượn lực lượng Tế Cốt trong người thúc đẩy Man Văn, khiến nó thực chất hóa rồi hình thành một hồn! Hồn này có thể liên kết với thiên địa có thể khiến người hấp thu lực lượng thiên địa quanh quẩn làm người ta xuất hiện tiến hóa biến chất!
Cũng có thể nói là lột xác linh hồn!
Man Văn thành hồn, ngưng tụ ý chí, ngưng tụ hơi thở huyết mạch Man tộc toàn thân khung ra Man tượng thuộc về mình, dùng chiêu tương tự dung hợp thành tựu Man Hồn cảnh!
'Ô Sơn làm văn, Cửu Phong cũng là văn của ta!'
Trên mặt Tô Minh biến ảo Man Văn, thân thể hắn cũng huyễn hóa ra Cửu Phong văn. Một gốc cây ngọn cỏ, một gian một phòng, mọi thứ đều hiện rõ trên người Tô Minh.
Man Văn do tâm mà sinh, lộ ra trên người, là toàn bộ tinh thần một người!
"Ô Sơn là hồn!" Tô Minh thì thào, lập tức ngọn núi năm ngón tay tren mặt bỗng vặn vẹo, dần xuất hiện sau lưng hắn, dường như hóa thân thành một ngọn núi bị chôn vùi dưới đất!
"Cửu Phong là phách!"
Trước mặt Tô Minh hiện ra Thiên Tà Tử, Nhị sư huynh, Đại sư huynh, Hổ Tử, và tất cả Cửu Phong.
Ầm vang, trước người hắn huyễn hóa ra Cửu Phong, Cửu Phong này đối ứng với sau lưng hắn, ở sâu dưới đất dấy lên tiếng nổ ầm ầm.
"Man Hồn Tô Minh ta là đối với Ô Sơn không quên tình, đối với Cửu Phong bất diệt sư ân!" Tô Minh nâng đôi tay vung hai bên, đôi mắt lộ tia sáng ngời.
Hắn như trông thấy A Công, tất cả Ô Sơn, bên tai vang tiếng Huân khúc ồ ồ lộ ra thê lương. Hắn cũng thấy chiều tà Cửu Phong. Trong mắt hắn chúng dần dung hợp rồi chồng vào nhau làm hắn thấy không rõ. Lờ mờ trong đầu hắn truyền ra tiếng két két, dường như là loại phong ấn nào đó vào khoảnh khắc này, chớp mắt này có dấu hiệu buông lỏng!!!
"Số mệnh là trời!" Tô Minh lầm bầm, dưới lòng đất lại vang tiếng nổ, đất đá bốn phía chấn động khuếch tán hướng mép rìa.
Bên trên Tô Minh hiện ra một ảo ảnh trẻ sơ sinh, cùng lúc đó ảo ảnh không ngừng biến đổi, đôi khi hóa thân thành thanh niên tóc tím, sát khí và tử khí ngập trời đủ khiến mặt đất không ngừng run rẩy, như là đối với ảo ảnh thì ngay cả đất còn phải sợ.
"Hồn tại nhân gian!!!" Đôi tay Tô Minh động, ý thức tản ra, dung nhập Ô Sơn, dung nhập Cửu Phong, dung nhập Túc Mệnh, lấy ý chí của hắn làm trung tâm, lấy hồn hắn làm ngưng tụ, khiến Ô Sơn, Cửu Phong, ảo ảnh Túc Mệnh, chậm rãi tới gần xuất hiện dấu vết dung hợp!
Theo ba cái dung hợp, người Tô Minh run rẩy, hắn có thể cảm giác lực lượng lôi kéo ba cái dung hợp đến từ sức mạnh máu thịt toàn thân trong người và lực lượng Man Cốt, mượn tất cả trong thân thể khiến ba cái chậm rãi dung hợp. Một khi thành công dung hợp khiến ba cái thành một thể, hóa tành hồn, vậy tương đương với hắn trùng kích Man Hồn, hoàn thành bước đầu tiên! Bước tiếp theo là hình thành Man tượng ảnh chiếu, mở ra thân thể thiên địa, bước vào Man Hồn cảnh!!!
Trước không nói đến bước thứ hai, chỉ là bước đầu tiên là Tô Minh cảm thấy gian nan rồi. Thân thể hắn bùng phát ra tất cả lực lượng nhưng vẫn không cách nào khiến ba cái nhanh chóng dung hợp, chỉ có thể chậm rãi từ từ hợp thành một. Hơn nữa hắn cứ cảm thấy dường như còn thiếu thứ gì đó nhưng không nghĩ ra, rốt cuộc sai ở đâu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã ba canh giờ, Tô Minh toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mặt tái nhợt nhưng vẫn cắn răng cố gắng. Trong đầu hắn tiếng két két càng thường xuyên, cái cảm giác phong ấn sắp bị mở càng thêm rõ ràng.
Hắn mơ hồ có cảm giác mãnh liệt rằng một khi phong ấn trong đầu bị mở ra, vậy thì năm đó Hồng La để lại truyền vừa Vãng Sinh Đạo sẽ hoàn toàn bùng phát. Dưới sự bùng nổ, ký ức của hắn sẽ bị mở ra một phần, xem tất cả chuyện xưa bị hắn chôn vùi!
Giây phút Tô Minh thử dung hợp, phong ấn trong đầu không ngừng lỏng ra thì trong Thiên Thủy Cốc linh khí hỗn loạn, bầu trời gió mây biến đổi, sấm sét đánh ầm ầm, đôi khi có tiếng mưa rơi tí tách, đôi khí gió tuyết thét gào, có khi là mây đen giáng xuống. Các loại thiên biến làm người Tà Linh Tông ở Thiên Thủy Cốc tinh thần rung động cùng ngẩng đầu nhìn.
"Đây là... đây là có Man tộc đang trùng kích Man Hồn cảnh!!!" Thân Đông ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Gã thấy được đây tuyệt đối không phải trùng kích Man Hồn bình thường, mới chỉ bắt đầu thôi mà dẫn động nhiều thiên biến như vậy, xem tình hình thời gian trôi qua sẽ biến ngày càng mãnh liệt.
Cũng trong khoảnh khắc này, trên Đông Hoang đại lục, cách chỗ Tô Minh xa vô tận trên một dãy núi, vô số đại điện ở trên ngọn núi sừng sững.
Nhìn nơi này đại điện vô biên vô hạn, thậm chí trên trời có gần trăm cung điện bềnh bồng, từng cái tỏa ra ánh sáng chói mắt, từ xa nhìn lại sẽ phát hiện ở chính giữa có một thanh kiếm to đâm trên mặt đất, kiếm cao vạn mét, tỏa ra kiếm khí phủ lên phạm vi trong ngoài mấy ngàn dặm.
Trên chuôi kiếm to có một tòa cung điện vàng, cung điện tỏa ánh sáng trông như một mặt trời vàng.
Nơi này là đất Man tộc, chỗ tổng sơn môn Đại Diệp tiên tông!
Bây giờ trong cung điện màu vàng có hai thân hình khoanh chân đối diện nhau, bộ dạng hơi khác nhưng quần áo thì giống y đúc, đều là mặc đế bào đội đế quan, hơi thở lạnh lùng, sắc mặt lạnh lẽo.
Trong đó một người mặc áo vàng, một người mặc áo xanh. Mặc dù đều là đế y, dù là màu sắc khác nhau nhưng hai người toát ra khí thế cực kỳ giống nhau.
Người mặc áo xanh nếu Tô Minh trông thấy sẽ nhận ra ngay, chính là Đế Thiên cùng hắn chiến trên Tử Hải!
Người mặc áo vàng cũng là... Đế Thiên!
Hai người này chính là hai phân thân Đế Thiên giáng xuống đất Man tộc!
Khi Tô Minh trùng kích Man Hồn, phong ấn trong đầu buông lỏng thì Đế Thiên áo xanh mở mắt ra, lóe tia sáng kỳ lạ nhìn chằm chằm ngoài đại điện, chân mày cau.
"Ta cảm nhận phong ấn của hắn buông lỏng..."
"Ta không thể tìm ra hắn giấu ở đâu!" Câu này đến từ phân thân Đế Thiên áo xanh, cũng mở mắt ra trầm giọng nói.
"Hắn đã vượt qua khống chế...."
"Việc này bản tôn đã biết nhưng không truyền đến ý chí, như là do dự."
"Kế hoạch nhiều năm vì Hồng La mà sinh ra ngoài ý muốn, hệ hoàng tộc tiên tộc này chết chưa hết tội!"
"Phong ấn của hắn buông lỏng chắc do trùng kích tu vi, không thể để hắn thành công!"
"Nếu bản tôn không truyền đến ý chí thì không bằng chúng ta làm theo ý mình đi. Bản tôn vô số lần luân hồi phong ấn không phải dễ dàng bị phá..." Hai phân thân Đế Thiên bình tĩnh nói.
Đế Thiên áo xanh nâng lên tay phải ấn vào trán mình, lát sau nhấc ra, từ trong người lấy ra một cục đá xanh đen.
Trên tảng đá toát ra tử khí cực đậm, lượn lờ quanh đá, khiến tảng đá như ngưng tụ hoàng tuyền. Hình dạng của nó giống Hạo Dương Thạch, nhưng hơi thở thì hoàn toàn trái ngược!
Quan trọng là trên tảng đá có chút mạch lạc vẽ thành một hình người, người đó khá giống Tô Minh!
"Người này không dám lộ mặt, không dám xuất hiện trước mặt ta, không dám lại cùng ta chiến đấu, che giấu nhiều năm. Mặc dù ta không tìm thấy được hắn nhưng có thể khiến phong ấn càng vững chắc!" Đế Thiên áo xanh bình tĩnh nói, tay trái nâng lên, năm ngón thành chưởng mạnh ấn vào tảng đá xanh đen. Cú ấn này tử khí trên tảng đá bỗng run lên.
Cùng lúc đó, dưới lòng đất Thiên Thủy Cốc, sâu vô tận Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa đang khiến Ô Sơn, Cửu Phong, Túc Mệnh dung hợp thành hồn, phong ấn trong đầu liên tục thả lỏng người bỗng run lên. Đau đớn bùng nổ trong đầu hắn, đau nhức khiến đôi mắt hắn đỏ rực, có lực lượng tự nhiên ập đến làm phong ấn trong đầu hắn chớp mắt gia cố, khiến dấu vết thả lỏng khoảnh khắc biến mất.
Đau đớn đến rất đột ngột, làm người Tô Minh run lên. Dung hồn ba cái trước mặt hắn trực tiếp tan rã, trong phút chốc tan vỡ.
Theo nó tan vỡ thì Ô Sơn biến mất, Cửu Phong biến mất, Túc Mệnh cũng biến mất lại trở vào trong người Tô Minh, khiến hắn lại thất bại trùng kích Man Hồn.
Tô Minh hộc máu, mặt tái nhợt cố nén đầu đau đớn, mạnh ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu toát ra sát khí điên cuồng.
"Đế Thiên!!!"
Thanh âm toát ra giết chóc khiến bây giờ tổng Tô Minh sát khí ngập trời. Nỗi lòng muốn giết Đế Thiên tăng đến cực độ, trong đầu hắn vào giây phút này phát ra ý niệm cực kỳ mãnh liệt.
"Giết Đế Thiên!"
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nảy ra ý niệm giết Đế Thiên chứ không phải bị động trốn tránh và che giấu, đang nhưỡng thù hận biến to lớn!
← Ch. 0641 | Ch. 0643 → |