← Ch.0813 | Ch.0815 → |
Mấy trăm cổ kiếm Âm Thánh chân giới ở đằng trước nhất, xếp hình mũi nhọn, trên ba cổ kiếm thanh đồng to ở vị trí mũi kiếm có ba người đứng.
Người chính giữa trán có ấn ký ngọn lửa, mặc áo dài đỏ, chính là người lúc trước đi bản doanh được ban cho một tia lực chúc hỏa, cửu tầng chân vệ Đạo Nhân. Mắt gã sáng ngời, ngoài người không toát ra lửa nhưng khu vực gã ở cực kỳ nóng cháy, thậm chí kiếm to dưới chân đang từ từ hòa tan.
"Mặc Tô..." Đạo Nhân híp mắt lóe sát khí, chính là Mặc Tô này khiến Âm Thánh chân giới họ mất hết mặt mũi, khiến bản doanh không vui. Nếu trong một tháng không thể giải quyết vấn đề thì chân vệ họ bị trừng phạt là cái chắc.
Hai bên gã, trên mũi cổ kiếm thanh đồng làm hình tam giác cũng có người, đang khoanh chân tĩnh tọa. Hai người này một là ông lão, người kia là Đồng Tử lùn tịt. Trên thân hai người không có chút tu vi nào tỏa ra, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ kinh hoảng phát hiện xung quanh hai người chẳng có một chút thiên địa quy tắc, như là hư vô, như là chỗ họ ở trời sao đều phải né tránh.
" Hàn Đồng Tử tiền bối, không biết người cần bao lâu nữa mới tỏa định vị trí Mặc Tô được?" Đạo Nhân ngoái đầu nhìn Đồng Tử ngồi bên phải cổ kiếm, bình tĩnh hỏi.
Tu vi của gã dù nhìn từ khí thế thì Hàn Đồng Tử cùng là đỉnh trung kỳ vị giới giống như lão tổ Triệu gia nhưng nói chuyện chuyện chẳng hề cung kính mà là bình đẳng.
Nếu là trước kia thì gã tuyệt đối sẽ không làm như vậy nhưng hôm nay thì khác rồi, vì gã không chỉ là chân vệ mà là có được thân phận trên cả chân vệ, sứ giả hỏa chúc.
" Còn cần bốn tiếng nữa là có thể tỏa định hắn." Đồng Tử mở mắt ra, ánh mắt rơi vào Đạo Nhân, bình tĩnh nói.
" Bốn tiếng... Mặc Tô, còn bốn tiếng nữa là ta sẽ khiến chắp cánh cũng khó bay!" Mắt Đạo Nhân lóe sát khí.
....... .
Bây giờ trong Tây Hoàn tinh vực, Tô Minh ngồi khoanh chân trên quan tài màu đỏ, lao nhanh khỏi một tu chân tinh. Sau lưng hắn tu chân tinh còn đang nổ ầm ầm, khí thế hung ác bùng phát, có mãnh thú bay ra khỏi tinh cầu.
" Oa oa oa!!!" Hạc trọc lông hưng phấn hú, khoảng thời gian này có cực kỳ kích động. Mỗi lần mở phong ấn của một tu chân tinh là nó như cảm thấy chính mình trả thù bốn chân giới, loại cảm giác này khiến nó rất thích.
" Tô Minh, đi tiếp đi, chúng ta phải mở hết phong ấn Thần Nguyên Phế Địa khiến bốn chân giới tức giận. Chúng càng tức thì càng có rắc rối, Hạc gia gia ta càng vui vẻ!" Hạc trọc lông kích động toàn thân run rẩy, mắt mong chờ nhìn Tô Minh.
" Treo giải thưởng kiếp bảo để truy sát ta hả." Tô Minh mặc kệ hạc trọc lông, biểu tình cực kỳ âm trầm. Từ tu chân tinh lúc trước rời đi hắn biết chuyện bốn chân giới tăng giải thưởng.
" Tô Minh, chúng ta không thể tiếp tục nữa, phải mau chóng rời đi, đi càng xa càng tốt. Ta không ngờ bốn chân giới sẽ lấy ra kiếp bảo treo giải." Xích Hỏa Hầu ở bên cạnh Tô Minh biểu tình lo lắng nhìn hắn.
" Cái gì là kiếp bảo?" Tô Minh hỏi.
Nghe Xích Hỏa Hầu giải thích xong biểu tình Tô Minh càng âm trầm, đôi tay bản năng siết chặt, ngay cả hạc trọc lông ở bên cạnh cũng không hú hét nữa, hiển nhiên bị hành động của bốn chân giới hù giật mình.
" Thật là coi trọng Tô ta, kiếp bảo... ngay cả ta cũng động tâm." Tô Minh mắt chớp lóe, đầu óc vận chuyển nhanh nhưng không thể tìm ra cách giải quyết nguy cơ này.
Từ lúc ban đầu đã định trước đây là một tử kiếp, bốn chân giới muốn giết một người, bị dồn ép như vậy đừng nói là hắn, dù là lão quái hậu kỳ vị giới cũng khó thoát chết. Cách duy nhất là đi Hắc Mặc Tinh, chỗ đó là nơi yếu nhất của thế lực trấn giữ bốn chân giới, thông qua Hắc Mặc Tinh bước vào thần nguyên tinh hải rồi thì bốn chân giới không có cách nào truy kích, chuyện xem như dang dở. Nhưng vị trí Hắc Mặc Tinh quá xa xôi, trong thời gian ngắn không thể chạy tới, khiến con đường sống duy nhất xem như bị phong kín. Trong thời gian này Tô Minh có thử bước vào không gian mảnh đá đen dung vào linh hồn mình. Có thể dung nhập nhưng thân xác không được, chỉ linh hồn thôi. Nếu bị buộc đến mức đó, nếu Tô Minh lựa chọn cách này thì tương đương từ bỏ thân xác, mọi chuyện làm lại từ đầu. Cách này không phải là hoàn mỹ nhất để giải sát kiếp. Rồi sẽ có lúc hắn xuất hiện, khi lại hiện thân thì lộ ra manh mối, không còn thân thể, chỉ có hồn, tất nhiên hắn không có chút sức đánh lại.
Hơn nữa bị buộc từ bỏ thân thể, tu vi là điều Tô Minh không muốn lựa chọn.
Không khí im lặng, quan tài đỏ lo nhanh trong trời sao. Nửa tiếng sau, mắt Tô Minh chợt lóe, lộ vẻ dứt khoát.
'Thôi, lấy tu vi của mình vốn không thể độ qua tử kiếp này, hơn nữa mình không cần tránh mãi trong không giản mảnh vỡ. Mình không tin bốn chân giới sẽ mãi mãi đóng phong thần trận trong Thần Nguyên Phế Địa. Chỉ cần trận pháp mở ra, chỉ cần phong thần trận vận chuyển là mình có thể mượn dùng lực trận pháp thuấn di đi, phong ấn một lúc không thể vây khốn mình đâu. Tối đa là một năm, thậm chói rất có thể chỉ là mấy tháng, trận pháp chắc chắn sẽ lại mở ra, vì một mình mình mà từ bỏ phong thần trận Thần Nguyên Phế Địa căn bản là không thể. Như vậy là mình chỉ cần trốn tránh một đoạn thời gian là được. Trong khoảng thời gian này, chỉ cần thân thể an toàn thì mình không sợ bị tỏn thương! Đáng tiếc lúc trước đã thử, trừ hồn ra ngay cả túi trữ vật cũng không cách nào đưa vào không gian mảnh vỡ, ở đất Âm Tử không phải như vậy, có lẽ Thần Nguyên Phế Địa kỳ lạ chăng... ài. ' Tô Minh lắc đầu, mắt chợt lóe, quan tài đỏ dưới thân tốc độ bùng phát, chuyển hướng lao về tu chân tinh lúc trước hắn rời đi.
'Phong ấn tu chân tinh này bị mở một nửa, sẽ có nguời lại đến trấn áp, nhưng chắc ít có ai tưởng rằng mình không rời đi mà còn trong tu chân tinh này. ’ Mắt Tô Minh chợt lóe, lát sau quan tài đỏ dưới chân hắn vọt vào tu chân tinh, xé rách tầng gió, không đáp xuống mà là biến mất.
Trên tu chân tinh vô số núi hoang, bên trong có nhiều đầm lầy. Bây giờ bên ngoài một đầm lầy Tô Minh khoanh chân ngồi, hắn cẩn thận lựa chọn nhiều chỗ cuối cùng quyét định nơi này. Chỗ này không phải hẻo lánh, thường có tu sĩ tinh cầu này đến, bởi vì trong khu vực có linh thảo kỳ lạ. Nó có một tia linh lực mỏng manh, dù không nhiều nhưng đủ khiến tu sĩ tinh cầu này tìm kiếm.
" Ta có báu vật ẩn giấu dung hồn, khi hơi thở ta tan biến, trọc lông, chỉ cần ngươi bảo vệ thân thể ta, đừng ra ngoài, trốn trong đầm lầy chờ ta. Xích Hỏa Hầu, chỗ này nhờ vào ngươi, nửa năm sau ta sẽ lại xuất hiện, không còn hơi thở của ta thì..." Tô Minh đang nói chuyện bỗng biến sắc mặt.
Khoảnh khắc hắn biến sắc thì Xích Hỏa Hầu mạnh ngẩng đầu nhìn lên trời, biểu tình thay đổi.
" Đừng vào báu vật giấu hồn, chết tiệt, là con mắt kiếp dương!!!" Xích Hỏa Hầu sốt ruột nói.
Cùng lúc đó, trên bầu trời vốn nên là trời đêm nhưng vào giây phút này đêm biến mất, trở nên âm u, có bỗng tuyết đen lất phất, màn trời nhạt nhòa. Trong nhạt nhòa có mặt trời đen hư ảo xuất hiện!
Nó là hư ảo, bởi vì không phải chân chính kiếp dương, nó là mặt trời ảo kiếp nguyệt cảnh, hoặc nên nói nó là trăng!
Mặt trời đen hư ảo như trăng như trời xuất hiện trên bầu trời, trong trời đất bông tuyết đen rơi. Giây phút này trong mặt trời đen xuất hiện một con mắt!
Đó là con mắt ẩn chứa trí tuệ cùng tang thương, khi con mắt xuất hiện thì trên trời vô số tuyệt đen rơi đều xuất hiện mắt đó.
Mỗi một bông tuyết là một con mắt!
"Kiếp nguyệt cảnh, không chỉ một, có ít nhất hai người cùng thi triển, bản thân có kiếp bảo uy lực cường đại mới có thể thi triển ra cự ly xa con mắt kiếp dương, có thể tỏa định tất cả khu vực nhìn thấy! Tô Minh, mau từ bỏ ẩn giấu thân thể, ta không biết thủ đoạn giấu hồn của ngươi nhưng nếu ngươi đã có tự tin có thể giấu hồn thì mau lên!!! Không cần để ý chúng ta, thân thể của ngươi, ta, còn có... nó, chúng ta không thể chạy ra đối phương tỏa định. Ngươi là hy vọng của tộc ta, ngươi phải nhớ kỹ lời hứa tìm ra mệnh phiên của tộc ta, khi ngươi có tu vi có thể Tố Minh thì phải sống lại tộc nhân tộc ta! Đừng lưu luyến thân thể của ngươi nữa, na di dù có rời đi cũng vô dụng. Trước con mắt kiếp dương thì dù chúng ta chạy trốn tới bất cứ nơi nào, nó có thể trong khoảnh khắc lại tỏa định chúng ta. Trước khi chết ta sẽ dùng lực na di còn thừa tự bạo thần thức giúp ngươi che giấu để tàng hồn, Tô Minh... bảo trọng!" Xích Hỏa Hầu gần như gầm lên.
Bầu trời nổ ầm ầm, vô số bông tuyết măt bay múa, khí thế cường đại giáng xuống, tám hướng phát ra tiếng két két. Có thể thấy rõ khu vực trong tầm mắt như bị đóng băng.
Trong trời sao hình ảnh này càng rõ ràng, một mảnh trời sao đều trở thành băng tầng, cùng lúc đó từng cổ kiếm thanh đồng na di xuất hiện, từng bóng người nhảy ra. Trong khu vực Âm Thánh thế lực trấn giữ bốn chân giới có tiếng nổ ngập trời vang vọng. Vô số sóng gợn khuếch tán, hình thành trùng kích quanh quẩn, một viên nhân tinh cực khổng lồ từ từ bay ra khỏi khu vực Âm Thánh, đó là vô số năm nay nhân tinh lần thứ hai xuất động.
Lần đầu tiên, là biến cố Hắc Mặc Tinh.
Khi nhân tinh xuất hiện nó lập tức hư ảo, khoảnh khắc biến mất. Cùng lúc đó, bên ngoài tu chân tinh Tô Minh ở, trời sao ầm ĩ, xung quanh bị đóng băng và một khu vực không khí bị xé rách, nhân tinh giáng xuống.
Như là thang vặn vẹo do do vô số tinh thần tổ thành thiên thạch khổng lồ, đang nhanh chóng lộ ra, đã xuất hiện một nửa. Theo nó xuất hiện, lực phong tỏa cường đại chớp mắt khuếch tán, đây là Âm Thánh chân vệ sợ Tô Minh làm na di nên chuẩn bị. Một khi nhân tinh hoàn chỉnh xuất hiện, như vậy phong tỏa sẽ hoàn mỹ, dưới kiếp dương không thể na di chút nào. Trước khi tìm ra chỗ đối phương thì nhân tinh giáng xuống phong tỏa đối phương na di, như vậy có thể không cần lo kẻ đó chạy thoát.
" Tô Minh, ngươi còn đắn đo cái gì, mau lên, ta cảm nhận được chiến nhân thiên thể của bốn chân giới đã xuất hiện! "
Trời vặn vẹo, có ảo ảnh kiếm to xuất hiện, còn có vô số cầu vồng biến ảo, Xích Hỏa Hầu rống to định vọt ra thì trong mắt Tô Minh lộ điên cuồng.
" Xích Hỏa Hầu, hết sức mang ta na di đi!" Mắt Tô Minh điên cuồng nhưng thanh âm thì bình tĩnh đến đáng sợ.
" Cái gì?" Xích Hỏa Hầu mạnh ngoái đầu, biểu tình sốt ruột định nói gì.
"Na di... Tây hoàn tinh vực... Dị địa!!! "
← Ch. 0813 | Ch. 0815 → |