← Ch.0901 | Ch.0903 → |
Câu này không phải Tô Minh nói mà khi cửa phòng lặng lẽ mở ra, thanh niên áo trắng ngồi bên cạnh bàn phức tạp nói.
Thanh niên khá đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, từ trong xương phát ra vẻ kiêu ngạo. Giống như lần đầu tiên Tô Minh nhìn thấy Diệp Vọng thì tư thế của y cô độc mà kiêu ngạo, bây giờ y vẫn như vậy. Giống như lưỡi kiếm sắc bén sắp rút ra khỏi vỏ, mũi nhọn lộ rõ cân bằng với nội liễm, loại khí chất này đủ khiến bất cứ tu sĩ nào trông thấy Diệp Vọng sẽ không kiềm được chú ý, chăm chú nhìn vào ý.
Đây chính là Diệp Vọng, thiên tài có tư chất mạnh nhất của tiên tộc mấy vạn năm nay, càng được Đạo Thần Tông chú trọng, thậm chí trưởng lão tông này nhận làm đệ tử đích truyền.
Y là kiêu ngạo của tiên tộc, giống như y, cả đời sống trong kiêu ngạo và cô độc. Y kiêu ngạo là bởi vì cô độc, y cô độc là vì bản thân có ánh sáng quá chói lòa, bên người không ai có thể so sánh.
Ở trong lòng Diệp Vọng, tất cả điều y trải qua chỉ có một thứ duy nhất khiến y nhớ là năm đó tham gia kế hoạch kia, trên đất Man tộc trông thấy thiếu niên ấy. Đó là lần đầu tiên Diệp Vọng đấu ngang tay với người, thậm chí có thể nói lần kia y đã thất bại. Lấy sự kiêu ngạo của Diệp Vọng, trong đời trừ thất bại là chiến thắng, không có cái gọi là ngang tay.
Mãi đến ở trong Thần Nguyên Phế Địa, Diệp Vọng lại trông thấy Tô Minh, nhưng y không nói tin tức của hắn cho ai, đây là bí mật trong lòng y. Sau khi Tô Minh bị buộc vào dị địa Tây Hoàn Diệp Vọng từng đi tới đó, lặng yên nhìn thật lâu.
Giữa Diệp Vọng và Tô Minh có thù hận, nhưng lòng y có sự cố chấp, cố chấp bởi vì y kiêu ngạo, nên y phải tự tay đánh chết đối phương, xóa đi lần ngang tay duy nhất trong đời với người cùng thế hệ. Cố chấp này là bởi vì y cô độc, trong cuộc đời đơn điệu y cho rằng chỉ có một người mới đủ tư cách thành bạn của y. Tuy nhiên, Diệp Vọng không hiểu rõ lắm về hai chữ bạn bè.
"Đã lâu không gặp." Tô Minh khẽ nói.
Tô Minh đi vào trong gian phòng, cùng Diệp Vọng nhìn nhau, ngồi xuống. Hai người cách nhau cái bàn, trên bàn đặt một bình rượu, đó là khi Diệp Vọng một mình thì cô đơn nhấm nháp vị rượu.
Tô Minh nhìn Diệp Vọng, trong ký ức của hắn người này luôn được tất cả chú ý, dù là ở đâu, dường như y đã quen được chú ý. Dù là tu vi hay tư chất, hoặc diện mạo thì y giống như được ông trời yêu thương, điều này khá giống với Đạo Không, chẳng qua khác là một người lạnh, một kẻ âm trầm.
Tô Minh cầm bình rượu rót cho mình và Diệp Vọng, nhẹ nâng ly rượu lên, nhìn y.
Diệp Vọng im lặng, phức tạp trên người y không biến mất, y nhìn Tô Minh, hồi lâu sau cũng nâng ly rượu lên.
"Ly rượu này kính cho lần đầu tiên ngươi và ta gặp ở Man tộc." Tô Minh uống cạn ngụm rượu.
Diệp Vọng yên lặng giơ ly lên uống cạn, đặt sang bên. Trong mắt y càng phức tạp, nhìn Tô Minh, thật lâu không nói tiếng nào.
Tô Minh cũng không nói chuyện. Hai người yên lặng ngồi trong phòng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài không có chút thanh âm lọt vào. Khu vực này như bị xóa đi khỏi Tinh Phàm thành.
Mãi đến một tiếng đồng hồ qua đi, Diệp Vọng khẽ thở dài.
" Ngươi thay đổi rất nhiều, lần đầu tiên gặp ngươi còn chưa biết nhân qua, lần thứ hai gặp lại đã ở Thần Nguyên Phế Địa."
" Ngươi cũng thay đổi nhiều, bây giờ đã là trung kỳ vị giới, xem bộ dạng thì ngươi cách trung kỳ vị giới viên mãn chỉ khoảng ngàn năm nữa." Biểu tình của Tô Minh từ từ lộ ra tang thương mà hắn không biết.
Tu vi của Diệp Vọng là trung kỳ vị giới, loại tu vi này có thể nói là làm tư chất hoàn toàn lộ ra. Thời gian Diệp Vọng tu hành không dài, tuổi của y không lớn, vậy là thời gian ngắn như thế đã dựa vào sức bản thân tu luyện đến trung kỳ vị giới, điều này là Tô Minh không thể sánh bằng.
Nếu như không có Ách Thương phân thân, không có Phệ Không phân thân, thậm chí nếu Tô Minh không phải là tộc nhân Tố Minh tộc, vậy bây giờ hắn không có tư cách ngồi trước mặt Diệp Vọng. Dù sao tu vi thật sự của Tô Minh chỉ là đỉnh thiên tu.
Mặc dù Tô Minh cố gắng hơn Diệp Vọng gấp nhiều lần, dù hắn gặp phải khúc chiết hơn y rất nhiều, dù hắn trả giá vượt rất xa Diệp Vọng thuận buồm xuôi gió, nhưng tư chất có lúc dù có đổ mồ hôi nhiều hơn cũng không thể xóa đi.
" Không nhỏ sao... so với ngươi thì tốc độ tu luyện của ta vẫn quá chậm." Diệp Vọng cầm lấy bình rượu, đổ đầy ly cho y và Tô Minh, sau đó uống cạn một hớp.
"Ta vẫn cảm thấy thế giới này là công bình, kẻ yếu thì nên là kẻ yếu, dù có tu luyện như thế nào đều không thể thành cường giả. Cường giả thì là cường giả, luôn đi lên đỉnh. Đây là khung thế giới mà ta hiểu, tư chất của ngươi rất... bình thường, nhưng ngươi lại đi tới trước mặt ta, đây chính là chim ngốc bay tới trước sao? "
Diệp Vọng lại uống cạn ly rượu, nói tới câu cuối lộ ra tính tình kiêu ngạo ngăn cách với người khác, trong giọng nói thậm chí mang chút khiêu khích.
Tô Minh mỉm cười, cầm lấy ly rượu uống hớp rượu, mắt sâu thẳm.
"Cái gọi là chim ngốc bay tới trước, đó là lời nói dối, trò đùa buồn cười nhất. Bởi vì thế giới này có quá nhiều người bình thường, chúng ta cần một niềm an ủi, động lực, tốt đẹp, một loại tốt đẹp khiến người không thể thoát ra, chỉ muốn chìm đắm bên trong. Ta đúng là một con chim ngốc, không giống như ngươi khiến người kinh diễm nhìn chăm chú, đây chính là không công bình." Tô Minh đặt ly rượu xuống, lạnh nhạt nói.
Diệp Vọng im lặng, mắt lộ suy tư, lát sau đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.
" Ngươi thật sự đi tới trước mặt ta, cái này không liên quan gì đến công bình hoặc không, nhưng ta rất muốn nghe ngươi có cao luận gì về cái gọi là công bình dưới vòm trời này." Diệp Vọng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn vào mặt Tô Minh, sáng ngời.
Tâm kế của Diệp Vọng rất sâu, nếu tu vi không thể bằng tu vi thì có lẽ có thể mở ra lỗ hổng trong lòng đối phương, một sai lầm về cảm ngộ và hiểu ra thường khiến tu vi vĩnh viễn tạm dừng ở cảnh giới nào đó.
Lỗ hổng này cần từ trong ngôn ngữ đi tìm sơ hở tâm linh của đối phương, do đó phóng lớn sơ hở lên, đây là một loại thuật pháp thần thông của Đạo Thần Tông, Diệp Vọng từng trông thấy.
"Từng có người hỏi ta vấn đề này, hắn hỏi ta tại sao người ngoài bất công với hắn." Tô Minh ngẫm nghĩ, nhìn ly rượu rỗng, bình tĩnh nói.
"Thế gian này vốn là không công bình, vọng tưởng theo đuổi công bình chỉ có thể rơi vào kết cuộc thê thảm."
" Ồ? Vậy tại sao còn có mong chờ về tốt đẹp?" Diệp Vọng mắt chợt lóe, những lời của Tô Minh khiến y suy tư, cảm giác có ẩn ý khác.
"Lời nói dối tốt đẹp là phải tồn tại, bởi vì dù có lẽ mọi người cả đời truy tìm không có kết quả, nhưng vẫn phải đi tìm, chỉ cần tiếp tục tìm liền có một chút khả năng biến mục nát thành thần kỳ. Bởi vì chỉ cần tiếp tục truy tìm có lẽ sẽ phát hiện mình mạnh hơn người khác. Dù tư chất tu luyện của ta không được, nhưng có lẽ về mặt xử sự thì ta vượt trội hơn người khác, dù không biết cách xử sự thì có lẽ về mặt sáng tạo ta có sở trường riêng. Luôn sẽ có mặt nào đó thích hợp ta, luôn sẽ có một sở trường mà ta cao hơn người khác, nhìn từ điểm này thì ông trời cũng công bình." Tô Minh nhìn ly rượu, hắn nghĩ đến thân phận Tố Minh tộc của mình, nghĩ tới thiên phú đoạt xá phân thân của hắn.
Tô Minh là con chim ngốc, nhưng nếu không có truy cầu tốt đẹp, không cam lòng với hiện tại thì hắn sẽ không ở trên đường truy tìm có được sở trường của mình.
" Ngươi muốn nói cái gì?" Diệp Vọng im lặng, một lúc sau ngẩng đầu nhìn Tô Minh.
Trong mấy lời này Diệp Vọng không tìm thấy sơ hở từ tâm linh của đối phương, ngược lại y bị dẫn vào suy nghĩ của đối phương.
" Ở Đạo Thần chân giới, năm đó ngươi tham gia kế hoạch đối với ta, là cái gì?" Tô Minh mỉm cười, bình tĩnh hỏi.
" Ngươi sẽ không muốn biết." Diệp Vọng lạnh lùng nói.
"Đây cũng là đáp án của ta." Tô Minh cười.
Diệp Vọng con ngươi co rút, nhìn Tô Minh, dần lộ suy tư.
"Ta kể câu chuyện cho ngươi nghe, đó là ta thấy từ ký ức của một người. Trên một vùng đất phàm trần, có một nhà giàu xây gian phòng, hắn tìm một người thợ mộc. Tên nhà giàu xem thường thợ mộc, bởi vì hắn có vô số gia đinh, có thể tùy ý quyết định chết sống của người thợ mộc. Bởi vì thân phận hèn hạ nên người thợ mộc chân chất đã quen với ánh mắt và từ ngữ khinh thường, gã lặng lẽ giúp nhà giàu xây xong nhà, nhưng khi kết thúc, gã dựa theo học thức của mình giữ lại mũi nhọn đồ gỗ trong nhà, dưới đất xây nhiều thứ ngưỡng cửa, trông rất hoa lệ. Phong thủy cũng tốt, ẩn giấu nguy hiểm cũng thế, người thợ mộc cũng không mong có thể lấy được tiền công. Sau khi gã đi, mười năm sau tên nhà sau một lần té ngã đập vào mũi nhọn đồ gỗ, đã chết." Tô Minh buông ly rượu trong tay, đứng dậy.
"Câu chuyện này, còn có lời ta đã nói trước đó, nếu ngươi hiểu thì làm giúp ta một việc, nếu không hiểu thì Tô ta xin từ biệt." Tô Minh nói, xoay người đi hướng cửa phòng.
Diệp Vọng ngây như phỗng, trong đầu vang vọng lời Tô Minh nói. Khoảnh khắc Tô Minh một chân bước ra cửa phòng, Diệp Vọng mạnh ngẩng đầu.
" Ngươi muốn nói cho ta cái gì mới là mạnh? Tư chất thiên tài chưa chắc là cường, có vài lúc, một số người cũng có thủ đoạn mạnh mẽ khiến người trí mạng? "
" Quay về tiên tộc rồi đi đất Âm Tử một chuyến giúp ta, chăm sóc những sư huynh của ta." Tô Minh không quay đầu, đi ra khỏi phòng, biến mất trong bóng đêm.
Tô Minh đi trong ngân hà yên tĩnh, mới nãy ở trong phòng Diệp Vọng hắn từ bỏ ý định đoạt xá y. Người như vậy không nên bị đoạt xá chết.
Y sống mới khiến khung trời này càng đặc sắc.
Y sống thì những lời Tô Minh gieo vào lòng Diệp Vọng sẽ chậm rãi trưởng thành, mãi đến khi thay đổi cuộc đời của Diệp Vọng.
"Cái gì là mạnh, tìm ra sở trường của mình, bền bỉ kiên trì, không để ý người khác ở mặt nào đó vượt trội mình, vậy thì sẽ có một ngày trong lĩnh vực khác nhau đứng ở vị trí ngang nhau, đây mới là ý nghĩa thật sự của chim ngốc bay tới trước. Diệp Vọng, cứ làm như vậy thì ngươi không tự cao mình là thiên tài, ngươi cũng là một con chim ngốc."
Tô Minh chậm rãi đi, mặt nở nụ cười nhìn không thấu. Hắn đi qua từng ngân hà, đi qua từng bóng người núp trong bóng tối cung kính cúi đầu hương hắn, đi ra Tinh Phàm thành.
Giây phút đi ra, Tô Minh ngoái đầu nhìn không khí.
"Ta không thích bị người nhìn chằm chằm, hy vọng giữa chúng ta không có lần tiếp theo."
← Ch. 0901 | Ch. 0903 → |