Vay nóng Tima

Truyện:Cầu Ma - Chương 0974

Cầu Ma
Trọn bộ 1485 chương
Chương 0974: Ta muốn đi Đệ Ngũ Chân Giới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1485)

Siêu sale Shopee


Sâu trong biển sương mù, trên đại lục mà Trần Phần Tộc ở, trên một tòa tháp chỉ cao mấy trăm tượng có một ngọn lửa như con mắt dựng đứng. Trong con mắt này, Tô Minh đang khoanh chân ngồi không nhúc nhích.

Bốn phía xung quanh hắn tồn tại vô số biển lửa, giống như bản thân đang ở một thế giới khác.

Ở ngoài ngọn lửa hình con mắt này, lão tổ Trần Phần Tộc hình dạng như đứa trẻ đang khoanh chân ngồi.

Giờ là ngày thứ chín kể từ khi Tô Minh ở trong chiến trường sương mù rồi bị mang về đại lục Trần Phần Tộc.

- Gian ngoan mất linh giống hệt phụ thân ngươi năm đó. Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, năm đó phụ thân ngươi xảy ra xung đột với thúc thúc ngươi nên mới đi. Lúc đó ta đang ở bên ngoài, không thể vào chạy về được. Về phần ngươi... Năm đó ta đã từng gieo một quẻ cho phụ thân ngươi, quái tượng bên biểu hiện cuộc đời này hắn không có con nối dõi.

- Cho nên ngươi ở ngoài, ta mới không sai người đi ra ngoài tìm kiếm.

- Nhưng ta thừa nhận quái tượng luôn có lúc biến hóa. Đây là do ở bên ngoài, phụ thân người gặp được người có thể làm vận mệnh thay đổi. Cho nên sự xuất hiện của ngươi là do nghịch quẻ mà ra, nên tu vi của ngươi mới có thể trong mấy ngàn năm mà đi đến cảnh giới như thế, hơn nữa lại có thể thức tỉnh Lam Viêm.

Đứa trẻ nhìn Tô Minh bên trong hỏa diễm, cau mày mở miệng nói.

Hắn nhốt Tô Minh chín ngày. Từ ngày đầu tiên bắt đầu, đối phương đã không ủng hộ Trần Phần Tộc, lại càng không muốn trở thành tộc nhân. Hôm nay đã là ngày thứ chín rồi mà vẫn như cũ, thậm chí còn không nói thêm gì nữa mà lấên lặng phản kháng.

Chuyện này làm lão tổ Trần Phần Tộc vô cùng căm tức. Nếu không phải tộc nhân, hắn sẽ sớm dùng một cái tát trực tiếp giết chết rồi, căn bản là không nói nhiều lời. Cho dù là tộc nhân, nhưng nếu tư chất tầm thường thì hắn cũng không thèm để ý như trước, đã không muốn thành tộc nhân Trần Phần Tộc thì cút ngay đi, tự sinh tự diệt.

Nhưng Tô Minh trước mắt lại làm hắn vô cùng hài lòng. Tuổi còn nhỏ đã có tu vi như thế, lại còn thức tỉnh Lam Viên. Ở độ tuổi này, cho dù là huynh đệ Trách Dung thì cũng không thể làm được. Thậm chí Trần Phần lão tổ còn nghĩ, nếu bồi dưỡng tốt thì rất có thể sẽ trở thành tồn tại Chưởng Duyên Sinh Diệt thứ hai trong tộc.

Đến lúc đó, nếu mình chưa rơi vào thời kỳ suy kiệt thì có thể khiến Trần Phần Tộc huy hoàng một lần, còn có thể tranh giành với Ô Tộc.

- Ngươi... đứa nhỏ này, oán khí của ngươi Lão tổ có thể lý giải được, cũng sẽ đền bù thiếu sót những năm gần đây không được tộc nhân quan tâm. Ngươi đã về tộc, ta đã tuyên cáo xuống, ngươi chính là Thiếu Tộc trưởng!

- Ở đây không có ai có thể gây tổn thương cho ngươi được, cho dù là thúc thúc của ngươi, Tộc trưởng hiện nay thì cũng không được!

- Chỉ cần ngươi ngưng tụ được Kiếp Dương bản thân, chiến lực nâng cao thì ta sẽ lập tức phế bỏ Tộc trưởng hiện tại, để ngươi thành Tộc trưởng. Như thế ngươi cũng có thể để phụ thân ngươi mỉm cười dưới cửu tuyền rồi.

- Còn có Lão tổ ở đây, Lão tổ sẽ chỉ dẫn ngươi tu hành. Ta mong một ngày ngươi có thể đạt tới cảnh giới Chưởng Duyên Sinh Diệt, để Trần Phần Tộc lại xuất hiện huy hoàng năm đó.

Trần Phần Lão tổ trong hình dạng đứa trẻ nhẹ nhàng khuyên bảo.

Tô Minh ngồi khoanh chân trong ngọn lửa, thần sắc mang theo vẻ quật cường nhưng bốn người Huyền Thương trong tâm thần lại vô cùng hưng phấn, hận không thể để Tô Minh lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng Tô Minh làm chủ hồn, những kế hoạch bản thân của bọn họ không thể nào thành công được, cho nên cũng không dám khuyên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Minh ngồi đó không nói lời nào.

- Ngươi có thể để ta trở thành Chưởng Duyên Sinh Diệt sao?

Tô Minh im lặng vài ngày, giờ phút này rốt cục cũng mở mắt ra, mở miệng nói.

Trần Phần Lão tổ lập tức nở nụ cười. Chỉ cần đối phương nói chuyện là tốt rồi. Hắn lo nhất là đối phương quyết định im lặng. Nếu hôm nay đã mở miệng thì mọi chuyện đều dễ nói rồi.

- Dĩ nhiên. Cho dù ngươi không bước vào cảnh giới Chưởng Duyên Sinh Diệt thì chờ ta đến kỳ suy kiệt, ta cũng sẽ đưa cảm ngộ bản thân về hỏa diễm thứ mười dung nhập vào thân thể ngươi, để ngươi thành đại năng Chưởng Cảnh. Nhưng nếu vậy thì tu vi của ngươi sẽ dừng bước, cả đời này không thể nào cảm ngộ được Duyên Cảnh.

Trần Phần Lão tổ nhìn Tô Minh, hiền lành cười cười.

Nhìn nụ cười này, Tô Minh im lặng. Trong lòng hắn thấy hơi phức tạp. Nụ cười này là chân thật. Tất cả những thứ đối phương làm trong chín ngày này đều là chân thật.

Hắn thật sự coi mình là con trai của Trách Dung, trở thành tộc nhân của Trần Phần Tộc bọn họ.

Nụ cười như thế Tô Minh chỉ thấy được ở mấy người, một người là A Công, một người là sư tôn, nhưng người thứ ba này lại là Trần Phần Lão tổ trước mắt.

- Mặc, ngươi yên tâm, Lão tổ đồng ý với ngươi. Những năm qua ngươi đã chịu uất ức, ta sẽ tận lực đền bù cho ngươi.

Trần Phần Lão tổ nhìn Tô Minh, nụ cười hiền lành hơn.

Hắn lộ vẻ tán thưởng. Từng ngày từng ngày trôi qua, cùng nói chuyện với Tô Minh, càng lúc càng nồng nặc, hắn thật sự rất thích đứa bé trước mắt này.

Cơ trí nhưng có huyết tính, chấp nhất nhưng không thiếu vọng động. Mấy ngàn năm cô độc, tuy nói tâm tính hơi sai lệch nhưng lại có chuyến lịch lãm mà những tộc nhân khác không thể nào có được.

Tất cả những thứ này, Trần Phần Lão tổ cũng có thể thấy được.

Có thể đi tới ngày hôm nay, có thể đạt được tu vi như thế, có thể tìm được chỗ ở của Trần Phần Tộc, đứa nhỏ này nhất định đã trải qua thiên tân vạn khổ, đã trải qua vô số nguy cơ sinh tử.

Tất cả vết sẹo trên thân thể mà Tô Minh thao túng, Trần Phần Tộc lão tổ cũng đã nhìn rồi. Trong số những vết sẹo kia, có không ít vết sẹo đã khép lại nhưng còn rất nhiều vết sẹo đang khôi phục. Từ dấu vết phía trên, Trần Phần Lão tổ cũng có thể nhận ra nó được tạo ra từ loại thú dữ nào.

- Sau Chưởng Cảnh là Duyên Cảnh, như vậy sau Duyên Cảnh là Sinh Cảnh?

Tô Minh ngẩng đầu nhìn Trần Phần Lão tổ. Hắn không hiểu rõ về Chưởng Duyên Sinh Diệt, cho dù có Ách Thương ở đó nhưng dù sao cũng không phải tu vi, chẳng qua chỉ là cảm thụ mơ hồ, không được cụ thể.

- Chưởng Duyên Sinh Diệt, Duyên Khởi Duyên Lạc, Sinh Tâm Luân Hồi, Diệt Niệm Thương Khung, đây là bốn cảnh giới lớn.

Trần Phần lão tổ mở miệng cười, giải thích cặn kẽ cho Tô Minh. Hắn rất thích nói những thứ này để kích thích tâm tư Tô Minh, để Tô Minh quan tâm những chuyện này, do đó ở lại Trần Phần Tộc.

- Bốn cảnh giới này cũng có thể gọi là Chưởng Duyên Sinh Diệt nhưng thực tế bốn chữ này lại đại biểu cho bốn cảnh giới.

- Cảnh giới Chưởng thứ nhất, lực cực hạn.

- Cảnh giới Duyên thứ hai, lấy lực cực hạn, nắm trong tay nhân duyên ngoại vật, dó đó cảm ngộ được nhân duyên bản thân, trong ngoài dung hợp, đạt thành chính là nắm giữ Duyên Khởi Duyên Lạc.

- Thứ ba là Sinh Tâm Luân Hồi. Đây là cảnh giới có thể nói là có thọ nguyên vĩnh hằng. Nhưng người có thể đạt tới thật sự quá quá ít, cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ ràng lắm.

- Còn thứ tư là Diệt Niệm Thương Khung. Đây là cảnh giới cuối cùng của Chưởng Duyên Sinh Diệt.

Âm thanh Trần Phần lão tổ tang thương, lộ ra khí tức năm tháng vang vọng bốn phía, thần sắc nhớ lại.

- Nhưng trong từng cảnh giới đều tồn tại một kỳ suy kiệt. Đây là kiếp, vượt qua thì mới có cơ hội bước vào cảnh giới mới, nhưng cũng chỉ là có cơ hội mà thôi. Nếu không vượt qua thì sẽ bị hình thần câu diệt.

Nói tới chỗ này, Trần Phần Lão tổ thở dài.

- Sau Chưởng Duyên Sinh Diệt thì sao? Còn nữa không?

Tô Minh trầm mặc một lúc, trong thần sắc lộ ra vẻ chấp nhất, nhìn về phía Trần Phần lão tổ rồi nói.

- Có!

Trần Phần Lão tổ gật đầu.

- Sau Chưởng Duyên Sinh Diệt là Hiên! Đây là cảnh giới mà ta không rõ ràng lắm. Trong truyền thuyết, người đạt tới cảnh giới Hiên được xưng là Hiên Tôn, có thể đứng đầu một phương. Nhưng đây là Hiên Tôn ở thời kỳ viễn cổ, hiện tại bọn họ đều đã bị diệt vong trong Hiên kiếp rồi.

- Hiện tại, ngoài Thần Nguyên Tinh Hải thì trong bốn Đại Chân Giới cũng có Hiên Tôn, nhưng chắc là không ai có thể đạt tới cảnh giới Hiên Tôn chân chính, chẳng qua chỉ là thứ Hiên mà thôi.

Trần Phần Lão tổ bình tĩnh mở miệng nhưng những lời này lại đánh sâu vào trong tâm thần Tô Minh, càng làm cho bốn người Huyền Thương và Hứa Tuệ trong tâm thần chấn động hơn.

Bọn họ phát hiện ở cạnh Tô Minh thì hình như có thể biết được một số chuyện mà trước đó bọn họ không thể biết được, ví dụ như Tam Đại Cổ Quốc, ví dụ như Oán Ngụy, ví dụ như 361 Đại Giới này.

Lại ví dụ như phân chia trong cảnh giới Chưởng Duyên Sinh Diệt hiện tại, Hiên Tôn trong truyền thuyết.

- Sau đó thì sao?

Thần sắc chấp nhất của Tô Minh càng thêm mãnh liệt.

- Sau đó... không thể nói!

Trần Phần Lão tổ nhìn Tô Minh, lắc đầu.

- Không thể nói. Đây là cảnh giới, cũng như ba chữ kia, không thể nói. Nếu không đến tu vi này thì không thể nói được, nếu không thì sẽ xảy ra đại họa. Đây là cảnh giới vượt qua khỏi sức tưởng tượng của chúng ta.

Tô Minh trầm mặc. Đây là lần đầu tiên hắn được nghe cặn kẽ về các cảnh giới. Giờ phút này, thần sắc của hắn nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng lớn. Những cảnh giới này như những khe rãnh đang mở ra trước mặt hắn, giống như kích phát chấp nhất của Tô Minh. Hắn khát vọng một ngày nào đó mình có thể bước qua những khe rãnh này để đát tới cảnh giới không không thể nói, hoặc là... không dám nói!

- Có lẽ, đây chính là chân ý không thể noô Minh trầm mặc một lát, ánh mắt chuyển đến người Trần Phần Lão tổ trước mặt.

- Ta muốn đi Đệ Ngũ Chân Giới.

Tô Minh vừa nói xong, Trần Phần Lão Tổ bỗng nhiên trừng lớn hai mắt.

- Nguyên n 27A hân gì?

Trần Phần Lão tổ nhìn Tô Minh mấy lần, bình tĩnh nói.

- Báo ân.

Tô Minh và Trần Phần Lão tổ khẽ nhìn nhau, khẽ nói.

Trần Phần Lão tổ im lặng, không hỏi cụ thể nữa mà đứng lên, thâm ý sâu sắc nhìn Tô Minh, không nói gì mà vung tay áo lên, xoay người đạp không mà đi rồi biến mất trong thiên địa.

Trong tòa tháp cao trăm trượng chỉ còn Tô Minh trong hỏa diễm, hai mắt nhắm nghiền.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1485)