← Ch.1089 | Ch.1091 → |
"Đạo Lâm điện hạ đã giết bảy Mê Thất Giả!"
"Đạo Hàn điện hạ cũng giết ba người!"
"Đạo Quỳ và Đạo Hóa điện hạ giết hai người."
Thượng giới Đạo Thần Tông, đất hư vô sắc phong, trước mặt ngàn vạn tu sĩ, trên đài sen lớn nhất đang trôi nổi năm hàng chữ màu vàng. Năm cái tên xếp hàng, trên mỗi tên có cột sáng số lượng khác nhau. Chữ Đạo Lâm có bảy cột sáng, còn lại là hai, ba cột sáng. Chữ Đạo Không ở dưới chót, chỉ có một cột sáng.
Đa số ánh mắt các tu sĩ tập trung vào cái tên Đạo Không, nhưng đã lâu rồi mới bắt đầu xuất hiện một cột sáng, sau đó thì không xuất hiện nữa.
Một lúc sau, khi cột sáng của Đạo Lâm lên đến mười cái thì tên của gã lóe tia sáng vàng, khuếch tán, hình thành một vòng xoáy to lớn. Vòng xoáy ầm ầm lộ ra hư ảo vặn vẹo, khi vặn vẹo biến mất thì trong mắt ngàn vạn người xung quanh có hình ảnh một số người quen thuộc.
Đó là một trận chiến dịch, trạn chiến dịch xảy ra bảy trăm năm trước, giữa liên minh tiên tộc và Đạo Thần Tông, có vài chục vạn người.
Hình ảnh trong vòng xoáy lập tức hấp dẫn sự chú ý của các tu sĩ chỗ này. Khoảng mười phút sau, trừ Tô Minh ra, tên của mọi người đều hóa thành vòng xoáy, xuất hiện hình ảnh chiến dịch.
Bốn điện hạ ở trong chiến dịch nhìn như bé nhỏ không đáng kể, nhưng đợt thử thách này cần họ dùng lực lượng, cách của mình thay đổi kết quả. Thất bại, cần khiến nó thắng lợi, dù không thể thắng thì phải giảm thiểu thương tổn, dù không thể giảm bớt cũng phải khiến liên minh tiên tộc trả cái giá lớn.
Còn thắng lợi thì cần mở rộng chiến quả, làm càng hoàn mỹ thêm.
Cũng chính lúc này, cái tên Đạo Không xuất hiện cột sáng thứ hai. Hắn chậm rãi khiến các tu sĩ nổi lên suy đoán, nhưng không ai biết sự thật.
Bên ngoài Đạo Hải, Tô Minh chậm rãi rút ra Uổng Sinh thương từ một cái xác. Đó là gã đàn ông thân hình vạm vỡ, gã mở con mắt không ánh sáng, dù chết cũng nhìn chằm chằm Tô Minh. Từ khí thế còn sót lại có thể đoán ra trước khi gã đàn ông bị Tô Minh giết thì có tu vi gần như là chưởng duyên.
Tô Minh thu lại Uổng Sinh thương, biểu tình bình tĩnh, xaoy người bước vào trong sương khói, tiếp tục đi ra xa. Xung quanh Tô Minh không ngừng vang tiếng rít gào, từng bóng người như ẩn như hiện. Nhưng Tô Minh liếc một cái xem như không thấy, tu vi của những Mê Thất Giả này không đủ, không thể hoàn thành điều hắn cần.
"Chỉ có thể giết mười Mê Thất Giả, sau này sẽ tùy cơ truyền tống vào chiến dịch, nhưng chiến dịch cũng chia lớn nhỏ, mạnh yếu, làm sao phán đoán, chắc liên quan đến tu vi mình đánh chết mười người."
Mắt Tô Minh chợt lóe, trừ kẻ thứ nhất bị hắn đánh chết là hậu kỳ vị giới ra, hắn định giết hết Mê Thất Giả đại năng.
Dù sao theo Tô Minh phán đoán thì chiến dịch hắn muốn đi không phải bình thường. Đầu tiên là quy mô, đó là trên trăm vạn tu sĩ. Còn chưa phải trọng điểm, quan trọng là trong chiến dịch này, liên minh tiên tộc xuất động một người áo đen, thuật pháp mạnh mẽ như hía trăng trong giếng có thể quyết định hướng đi của chiến dịch, khiến Đạo Thần Tông tùy theo xuất động Đài Sơn lão tổ.
Nhưng Tô Minh vẫn cảm thấy trừ Đài Sơn lão tổ ra, chắc chắn trong chiến dịch còn có cường giả Đạo Thần Tông khác.
Tô Minh hơi tò mò về điều này, hắn đi qua, khoảng nửa tiếng sau, con ngươi co rút. Trong sương khói trước mặt Tô Minh có một bóng dáng toát ra tu vi dao động là chưởng cảnh.
Tô Minh không chút do dự lắc người, lao hướng bóng dáng kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vài tiếng đồng hồ sau, ngàn vạn tu sĩ bên ngoài nhìn thấy cái tên Đạo Không xuất hiện bảy cột sáng. Cột sáng tăng rất chậm nhưng mọi người không biết tại sao, khi thấy bảy cột sáng thì có cảm giác áp lực. Dường như trong bảy cột sáng trừ cột thứ nhất ra, toàn bộ đều khác với cột sáng của các điện hạ khác.
Nhưng rốt cuộc khác ở chỗ nào thì mắt thường không thể thấy ra.
Bọn họ không nhìn ra nhưng ông lão sinh cảnh Bối Bang, ông lão mặt đen đứng sau lưng, hai tông lão khác thì cực kỳ rõ ràng.
‘Hắn đánh chết đại năng trong Mê Thất Giả. ’ Ông lão mặt đen biểu tình âm trầm, ánh mắt độc ác.
‘Thật nhạy bén, nhanh như vậy đã đoán được chỗ khác biệt chiến dịch khác nhau, tìm ra cách có thể đơn giản tiến vào chiến dịch quy mô loại nào. ’ Ông lão sinh cảnh Bối Bang nhìn chăm chú bảy cột sáng trên cái tên Đạo Không, thầm nhủ.
Thời gian lại bốn tiếng đồng hồ, khi Đạo Lâm và ba điện hạ khác ở trong chiến dịch lấy được thành tích nhất định. Đặc biệt là Đạo Lâm, dù xem như chỉ là tu sĩ bình thường nhưng đã dựa vào giết chóc, trở thành đầu lĩnh nhỏ nửa đường cho phe mình. Có mấy trăm tu sĩ đi theo Đạo Lâm, nhìn như đơn giản nhưng có thể quấy nhiễu chiến cuộc.
Chính lúc này, cái tên Đạo Không rốt cuộc xuất hiện cột sáng thứ mười. Khoảnh khắc cột sáng xuất hiện, cái tên Đạo Không tỏa ánh sáng vàng lan tràn ra ngoài, khi ánh sáng khuếch tán thì thật chói mắt, loại chói mắt này lúc trước đám Đạo Lâm không có. Chỉ là khoảnh khắc đã khiến ngàn vạn tu sĩ xung quanh quát ra tiếng kinh kêu.
Bởi vì chẳng những là ánh sáng vàng vượt qua bốn người Đạo Lâm, thậm chí vòng xoáy cũng to hơn mấy điện hạ khác gấp vài lần, cực kỳ bắt mắt trong hư vô, khổng lồ cỡ ngàn mét.
Tiếng ầm ầm vang vọngvòng xoáy bắt đầu chuyển động, có tiếng các tu sĩ thắc mắc.
"Tại sao vòng xoáy của Đạo Không điện hạ lớn hơn các điện hạ khác nhiều như vậy. Cùng là đánh chết mười Mê Thất Giả, vì sao chênh lệch lớn đến thế?"
"Đúng vậy, không lẽ có người âm thầm giúp đỡ? Nếu không thì tại sao khác lớn đến vậy?"
Trong tiếng xì xầm, giọng ucar ông lão sinh cảnh Bối Bang uy nghiêm, già nua chậm rãi khuếch tán. Ông lão sinh cảnh Bối Bang dùng một câu nói đè ép tất cả tiếng xì xầm.
"Số lượng đánh chết giống nhau, nhưng Đạo Không giết chết trừ người thứ nhất ra, chín người còn lại đều là Mê Thất Giả chưởng cảnh đại năng!"
Các tu sĩ im lặng, cùng lúc đó, bên trong Đạo Hải, Tô Minh giơ lên tay phải ấn một cái xác. Khi Tô Minh giơ tay phải lên thì thi thể kia lập tức héo tàn, hóa thành tro bụi.
"Kết cấu đặc biệt, giống như là bị người cải tạo rồi." Măt Tô Minh chợt lóe.
Bây giờ Tô Minh có lực lượng diệt sinh chủng để phân tích tại sao Mê Thất Giả điên cuồng. Tô Minh trầm ngâm thì chợt xung quanh hắn xuất hiện một vòng xoáy to lớn, vòng xoáy ầm ầm chuyển động, dưới chân Tô Minh có sóng gợn như màn nước, tựa như hắn đứng trên mặt nước. Tô Minh cúi đầu nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trên mặt nước.
Hình ảnh đó là cuộc chiến, số người tham gia gần năm trăm vạn, là chiến dịch lớn. Ánh mắt Tô Minh liếc qua, nhíu mày, đây không phải là chiến trường hắn muốn đi.
Đó là chiến dịch trên trăm vạn tu sĩ tham gia, phe liên minh tiên tộc thì Tô Minh thấy một thân hình to khổng lồ, đó không phải vạn mét mà gần mười vạn mét. Bóng người đó đứng ở trời sao, tu sĩ dưới chân y tựa như con kiến. Người khổng lồ hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn trăm vạn tu sĩ dưới chân. Khóe môi cong lên lộ ra nụ cười nhạt, uy nghiêm cao cao tại thượng. Trán y có bảy ngôi sao vòng quanh toát ra ánh sáng âm u quái dị.
Bên cạnh người khổng lồ, trong tu sĩ liên minh tiên tộc trôi nổi một người nhìn không chút bắt mắt, mặc áo đen, mặt bị che phủ. Người này đứng yên đó, dù không nhìn thấy hình dạng nhưng khi Tô Minh thấy người nọ thì nghĩ ra lúc trước tại Ô Sơn, người áo đen xuất hiện bên ngoài bộ lực của họ. Cảm giác giống y như đúc, nhưng rõ ràng người áo đen cường đại hơn người lúc trước rất nhiều, cảm giá giống đom đóm và mặt trăng.
"Chính là trận chiến dịch này, không đúng!"
Tô Minh con ngươi co rút, hắn cảm thấy chuyện này không đúng. Trong ký ức của Tô Minh thì người áo đen, người khổng lồ trán có ngôi sao không cùng xuất hiện trong chiến dịch. Nhưng hôm nay hai người đứng chung, chỉ có một lời giải thích là không phải đại chiến mọi người biết rõ, chắc bên trong không có Đài Sơn lão tổ.
Tô Minh liếc mắt sơ qua đám người trong hình ảnh, quả nhiên không trông thấy Đài Sơn lão tổ.
Tô Minh con ngươi co rút, hơi do dự một chút, nhấc chân định bước vào mặt nước trước mắt thì người bỗng khựng lại, run run. Trong mắt Tô Minh lộ ánh sáng kích động chưa từng có, nhìn chằm chằm mặt nước. Trong liên minh tiên tộc một người ngửa đầu rống to, biểu tình bất cần đời, bên cạnh gã đàn ông có khá nhiều tu sĩ đi theo.
Gã đàn ông bộ dạng chân chất nhưng giờ biến dữ tợn, đôi mắt trợn to như chuông đồng, không ngừng gầm rống, lớn tiếng quát. Gã đàn ông thường nhanh chóng xâm nhập vào đám người rồi quay về mau, khí thế không thèm để ý quân đội dần hình tành trên người gã.
"Hổ Tử!!!" Ánh mắt Tô Minh lộ ra kích động.
← Ch. 1089 | Ch. 1091 → |