← Ch.1206 | Ch.1208 → |
Trong sáu năm này, Đệ Cửu Phong của Đạo Thần chân giới dần dần có một tên mới. Cái tên này không phải là tu sĩ Đệ Cửu Phong tự đặt mà là hai thế lực trong Đạo Thần chân giới khác đặt cho.
Đệ Cửu tông!
Đây chính là Đệ Cửu Phong trong mắt người ngoài, đại biểu cho thế lực khổng lồ hôm nay trong Đệ Cửu tộc, gần trăm vạn tu sĩ tồn tại, cũng là một điểm truyền tống trận của Đạo Thần tông năm xưa được Tô Minh lựa chòn, phát triển sơn môn ra bốn phía. Sáu năm này sơn môn càng thêm hùng tráng.
Chín ngọn núi ngất trời, là kiến trúc rõ thấy nhất của Đệ Cửu Phong. Chín ngọn núi như kiếm, đứng vững vàng trong trời cao. Từ xa nhìn lại đều cảm thấy được một luồng khí hung sát vờn quanh, tràn ngập sắc bén, không thể nhìn thẳng.
Nó tỏa ra uy áp bao phủ tám phương, hóa thành tầng tầng sóng gợn khuếch tán ra, khiến cho phạm vi mười tám vạn dặm trở thành một vùng hư vô cấm lốc.
Chín ngọn núi là tượng trưng khiến tu sĩ Đệ Cửu Phong trong sáu năm này súng bái nhất. Nhất là Tà Sát Đại Trưởng lão hàng năm bế quan. Người này thần bí, cũng là cường giả đệ nhất Đệ Cửu Phong.
Còn Đại trưởng lão không đầu tại đệ nhất phong, người chịu trách nhiệm về hình phạt của Đệ Cửu Phong, tu vi ngập trời, sát khí bức người, khiến cho đệ nhất phong lúc nào cũng tràn ngập sát khí mãnh liệt.
So với hai người này thì trưởng lão được hoan nghênh nhất của Đệ Cửu Phong chính là Hổ Tử. Dáng vẻ thật thà của Hổ Tử, cộng thêm tích cách ngay thẳng, mấy năm trước còn mang theo rất nhiều tu sĩ đi ra ngoài chinh chiến khiến thường thường hắn ở nơi này trong Đệ Cửu Phong thì lại có một nhóm lớn tu sĩ đi theo, cũng hơi náo nhiệt.
Đau khổ nhất trên thực tế là nhị sư huynh. Bởi vì phân thân Ách Thương và Đại sư huynh không để ý đến chuyện tông chủ cho nên hắn không còn cách nào khác là phải tiếp nhân thân phận này. Sáu năm không được tự do, phải suy nghĩ tới lời nói trước mặt người khác, khiến hắn dường như bị trói buộc. Chẳng qua dần dần hắn cũng thích một chút cái thân phận tông chủ này của mình.
Vốn Đệ Cửu Phong vẫn phát triển nhưng mấy năm trước, ở phía bắc của Đạo Thần chân giới có một thế lực khác quật khởi. Đánh một trận với Tân Đạo Tông khiến Đệ Cửu Phong phải dừng bước, đồng thời Tân Đạo Tông kia cũng ngăn chặn phạm vi nhất định, không cách nào phát triển tiếp thế lực của tông môn được.
Lai lịch của tông môn này chính là rất nhiều quân đoàn tu sĩ mà Đạo Thần tông phái ra năm xưa, giao chiến với Tiên Tộc. Chẳng qua bởi một chút vận may nên bọn họ mới còn bảo tồn được trong hạo kiếp, hôm nay trở thành một trong tam đại thế lực của Đạo Thần chân giới.
Tông chủ tự xưng là Đạo Tông, tu vi rất mạnh. Chính người này đánh một trận với phân thân Ách Thương, lưỡng bại câu thương nhưng từ đó có thể nhận ra tu vi của kẻ này. Dù sao thì Ách Thương cũng không phải kẻ mạnh bình thường. Muốn đánh bại phân thân Ách Thương thì ít nhất phải có tu vi Sinh cảnh. Mà Sinh cảnh này cũng không phải đánh giá bằng tu vi của Tam Hoang đại giới mà phải là Nghịch Thánh và Ám Thần đánh giá.
Nếu đặt ở bên trong Tam Hoang đại giới, muốn đánh bại phân thân Ách Thương của Tô Minh, lại còn khiến hắn bị thương nặng, như vậy cần phải đạt tới Diệt cảnh!
Cũng chính bởi trận đại chiến mấy năm trước kia khiến cho Đệ Cửu tông và Tân Đạo Tông căm thù nhau cực kỳ. Tuy nói là đại chiến dịch không xuất hiện nhiều nhưng giao chiến nhỏ thì hầu như mỗi ngày đều xảy ra tại vùng biên giới.
So với Tân Đạo Tông, phía nam của Đệ Cửu tông, ở bên ngoài lỗ hổng Tam Hoang đại giới còn có một tông môn mênh mông hơn nhiều. Nếu như coi lỗ hổng của Tam Hoang đại giới là một đường ranh giới của Đạo Thần chân giới thì Tân Đạo Tông và Đệ Cửu Phong ở một bên, còn tộc quần của liên minh Tiên tộc tạo thành Nam Minh ở một bên!
Bởi vì phía Nam Minh kia ngoài nó ra cũng không có thế lực nào khác đối kháng cho nên nó phát triển cực kỳ nhanh chóng, có thể nói là vô địch, quét ngang một nửa Đạo Thần chân giới, khiến cho lực lượng nó tích lũy được vượt qua cả Đệ Cửu Phong và Tân Đạo Tông.
Chẳng qua bởi cơn lốc bạo phát tồn tại, khiến cho Nam Minh dù nhìn chằm chằm nhưng cũng vẫn chần chờ chưa tới gần. Từ từ, tam đại thế lực của Đạo Thần chân giới tạo thành sự thăng bằng yếu ớt.
Sự thăng bằng này kéo dài cũng chỉ được một năm rưỡi, bị sự mạnh mẽ đột ngột của Tân Đạo Tông đánh vỡ...
Thời gian nửa năm đối với Đệ Cửu Phong mà nói đúng là một cuộc phản kháng và giãy dụa đau khổ. Sự thăng bằng bị chiến tranh đánh tan. Tu sĩ tới từ Tân Đạo Tông điên cuồng tiến công về phía Đệ Cửu Tông.
Loại tiến công điên cuồng này vốn Đệ Cửu Phong cũng không để ý. Bởi vì thực lực giữa hai tông môn gần như nhau, cường giả hay đệ tử nếu đánh thật thì cũng không có người thắng chân chính, kết cục cuối cùng nhất định là lưỡng bại câu thương.
Nhưng tháng đầu trong nửa năm giao chiến này, Tân Đạo Tông xuất hiện ba tu sĩ mặc áo vàng. Ba tu sĩ này toàn thân tỏa khí tức âm hàn, trong mắt đầy vẻ khát máu. Khi ba người bọn họ ra tay, cuộc chiến thăng bằng không thể đánh vỡ một năm rưỡi giữa Đệ Cửu Phong và Tân Đạo Tông cuối cùng sụp đổ. Cường giả bị trọng thương đầu tiên là Đại sư huynh!
Đó là một cuộc chém giết cực kỳ thảm thiết. Đại sư huynh bị trọng thương, suýt nữa bỏ mình. Phân thân Ách Thương của Tô Minh ra tay. Hắn giết chết một người áo vàng, cứu được Đại sư huynh về. Trận chiến này khiến bước chân xâm lấn của Tân Đạo Tông càng điên cuồng hơn. Mặc dù phân thân Ách Thương của Tô Minh giết được một người áo vàng nhưng ngay sau đó trên chiến trường lại xuất hiện ba người khác.
Tổng cộng năm người áo vàng, từng người đều có tu vi không kém Duyên cảnh. Đó là Duyên cảnh chân chính.
Chỉ có một tháng, phạm vi thế lực của Đệ Cửu Phong đã rút lại hơn phân nửa. Hai tháng từ đó về sau, phân thân Ách Thương của Tô Minh không bế quan nữa mà không ngừng xuất chiến, mang theo tu sĩ Đệ Cửu Phong, dựa theo mưu kế của nhị sư huynh, triển khai phản kích Tân Đạo Tông.
Cuộc chiến kéo dài tới tháng thứ ba thì phân thân Ách Thương của Tô Minh trong một ngày bị năm người áo vàng của Tân Đạo Tông ép phải đánh. Trận chiến đó khiến phân thân Ách Thương vốn đã mang theo thương thế lại bị trọng thương lần nữa, nhưng người chết trong tay hắn cũng có ba người áo vàng. Ngay cả Đạo Tông cũng bị thương. Nhưng phân thân Ách Thương của Tô Minh lần đầu tiên gần tử vong.
Tuy nói phân thân Ách Thương bỏ chạy, trở lại Đệ Cửu Phong nhưng thân thể hắn trực tiếp hóa thành một đại thụ gần như sắp vỡ vụn.
Chiến tranh lại không kết thúc như vậy. Về phía Tân Đạo Tông, chết đi ba người áo vàng nhưng tháng sau, chính là tháng thứ tư của cuộc chiến này, tu sĩ bên bọn họ lại xuất hiện người áo vàng, tu vi vẫn vậy nhưng nhân số tăng vọt, trực tiếp biến thành tám người.
Một cuộc quyết chiến triển khai. Mấy chục vạn tu sĩ dưới sự hướng dẫn của Tân Đạo Tông, cùng cường giả triển khai một cuộc đại chiến như không chết không thôi với Đệ Cửu Phong!
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi. Nhưng khiến nhị sư huynh tiều tùy là đồng thời vào lúc Tân Đạo Tông công kích mạnh, thám tử hắn sắp đặt cạnh cơn lốc phía nam cũng đã truyền tới tin tức khiến hắn phải trầm mặc.
Trong cơn lốc có rất nhiều dao động mơ hồ tồn tại. Dao động này chỉ có một khả năng, đó là Nam Minh bị vây bên kia gió lốc. Bọn họ giờ cũng triển khai xâm lấn Đệ Cửu Phong.
Đây là lần đầu tiên Nam Minh ra tay nhưng mấy năm bọn họ không hành động, hiển nhiên lần này ra tay là một kích lôi đình. Cũng may mà từ sóng gợn thì thấy, bọn họ muốn xuyên qua cơn lốc này cũng cần mấy tháng. Nếu là lúc bình thường, có lẽ Đệ Cửu Phong còn có thể chuẩn bị nhưng hôm nay đối mặt với thế công điên cuồng của Tân Đạo Tông, Đệ Cửu Phong căn bản không có cách nào chuẩn bị gì cả.
Cũng vì vậy, Hổ Tử đành bỏ việc phá giải trận pháp. Lấy thực lực của hắn, ít nhất cần thời gian một năm mới có thể phá giải trận pháp này. Nhưng thời gian một năm này, đối với Đệ Cửu Phong mà nói căn bản là không có khả năng.
Dựa theo chiến tranh hôm nay để phán đoán thì dù bọn họ có thể kéo dài với Tân Đạo Tông một năm nhưng kết quả là đệ tử tử vong, thậm chí mấy sư huynh đệ bọn họ cũng nhất định có người chết đi. Quan trọng hơn đó là bọn họ không thể nào có thời gian một năm được. Hai ba tháng sau, khi Nam Minh tới thì tất cả sẽ kết thúc.
Không nghiên cứu trận pháp nữa, Hổ Tử lập tức dùng thiên phú trận pháp của mình điên cuồng dùng để phòng hộ Đệ Cửu Phong. Hắn không ngừng hoàn thiện trận pháp cường đại mà hắn bố trí lúc trước, cũng tự mình dung hợp với trận pháp, hóa thành trận linh, ngăn cản mấy chục vạn tu sĩ Tân Đạo Tông và mấy chục cường giả nửa tháng.
Nhưng đây cũng là cực hạn rồi. Cùng một tiếng nổ vang, khi tất cả trận pháp bên ngoài Đệ Cửu Phong sụp đổ, Hổ Tử phun một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo lui về phía trước. Lúc này hắn nhấc chiến phủ của Đại sư huynh, hai mắt đỏ ngầu. Mặc dù bởi trận pháp sụp đổ mà hắn bị thương hồn phách nhưng giờ phút này hắn nhất định phải đánh.
Bởi vì phía sau hắn là Đại sư huynh trọng thương. Bởi phía sau hắn là phân thân duy nhất tiểu sư đệ lưu lại sau khi mất tích. Phân thân này không thể chết được. Bởi Hổ Tử không biết phân thân này có phải là tọa tiêu duy nhất để một ngày nào đó Tô Minh trở về hay không. Một khi phân thân này tử vong thì hắn sợ là tiểu sư đệ sẽ không tìm được nhà mình nữa.
Tu sĩ Đệ Cửu Phong trong trận chiến nửa năm này cũng tử vong không ít. Hôm nay còn lại chỉ không tới hai mươi vạn. Bọn họ vờn quanh tông môn Đệ Cửu Phong, trầm mặc nhìn trận pháp sụp đổ phía xa xa, nhìn tu sĩ Tân Đạo Tông đang gào thét lao tới. Phía trước bọn họ, nhị sư huynh than khẽ.
- Đệ Cửu Tông... Đã tới ngày diệt tông!
Giọng nói lạnh lùng tử một tu sĩ bỗng truyền tới. Mấy tiếng gào chói tai vang lên. Một nam tử trung niên mặc áo tím sải bước chạy tới phía nhị sư huynh. Phía sau hắn có tám tu sĩ áo vàng. Dáng vẻ bọn họ bất đồng nhưng khí tức âm lãnh trên người bọn họ, vẻ vô tình khát máu trong mắt bọn họ lại giống nhau như đúc.
- Diệt cái con bà tổ tông nhà ngươi!
Hổ Tử hét lớn một tiếng, cầm chiến phủ của Đại sư huynh, mạnh mẽ lao ra. Phía sau hắn là thân thể Đại sư huynh, khí tức mỏi mệt và suy yếu. Nhị sư huynh cũng kéo áo bào tông chủ xuống, mặt mũi vặn vẹo, có mặt quỷ giữ tợn trùng điệp, toàn thân quỷ khí âm trầm, cất bước đi theo. Ba sư huynh đệ bọn họ hóa thành ba đạo cầu vồng, lao thẳng về phía nam tử mặc áo tím của Tân Đạo Tông.
Đúng lúc này thì phân thân đại thụ Ách Thương của Tô Minh bỗng mở bừng đôi mắt. Ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng, còn là lệ khí nồng đậm. Dường như trên người nó vào giờ khắc này xuất hiện khí tức rõ ràng bất đồng với trước kia. Đó là một luồng khí tức Linh tiên, mơ hồ xuất hiện trên người!
← Ch. 1206 | Ch. 1208 → |