← Ch.1216 | Ch.1218 → |
Giờ phút này bảy vòng Cự Mộc hình thành Thất Tuyệt Hoá Âm Trận xoay tròn dựa theo quy tắc bất đồng, hoá thành tinh tuyền, đóng băng ngàn trượng, bao phủ Tô Minh ở bên trong. Theo mỗi một lần Cự Mộc chuyển động một vòng, đều có một luồng lực lượng phong ấn bỗng nhiên xuất hiện rồi hoá thành sợi tơ quấn quanh tầng băng, như muốn biến khối băng ngàn trượng này thành một cái kén, muốn hoàn toàn trấn áp phong ấn Tô Minh.
Thần sắc lão giả gầy còm lộ ra vẻ chờ mong, càng có một tia dữ tợn. Khi hắn chủ trận khiến trận pháp này có thể hoàn toàn bộc phát được uy lực. Hắn có một ít tự tin, cho dù Tô Minh là Linh Tiên thì hôm nay cũng phải bị phong ấn bên trong.
- Lão phu không tiếc hiến tế thọ nguyên, không tiếc dùng pháp bảo bổn mạng đã bồi dưỡng vạn năm, hoá thành hàn khí có thể phá vỡ thiên không, không tin còn không phong ấn được ngươi!!
- Lão phu không cầu có thể đóng băng ngươi lâu dài. Nhưng chỉ cần có thể phong ấn nửa khắc, đợi Thất Tuyệt Hoá Âm Trận này hoàn toàn vận chuyển xong, lúc đó chính là lúc ngươi bị phong ấn vĩnh viễn!!
Thần sắc lão giả gầy còm lộ ra vẻ dữ tợn. Cho dù giờ phút này thân thể suy yếu, tu vi cũng hao tổn hơn phân nửa nhưng hắn vẫn không chút do dự tiếp tục bộc phát ra toàn bộ tu vi bản thân, dung nhập vào trong trận pháp, điều khiển trận pháp, tập trung lực lượng năm mươi vạn tu sĩ và trận pháp, đánh một trận sinh tử với Tô Minh.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Bảy vòng Cự Mộc hình thành Thất Tuyệt Hoá Âm Trận không ngùng chuyển động. Những sợi tơ tràn ra càng ngày càng nhiều, lực lượng phong ấn càng ngày càng mạnh. Tầng băng ngàn trượng bao phủ trong đó chẳng những không xuất hiện dấu hiệu bị hoà tan, ngược lại hàn khí càng thêm nồng nặc. Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm kia vui vẻ trong lòng. Chẳng qua là vì hàn khí của tầng băng càng đậm khiến trong đó xuất hiện cảm giác đục ngầu, cho dù thần thức hay ánh mắt cũng không thể nào xuyên thấu qua lớp đục ngầu, cho nên lão giả gầy còm này không thể nào thấy rõ cụ thể trong tầng băng.
- Người này hẳn là thân thể thuộc tính hoả nên mới bị áp chế gắt gao, bằng không thì thế nào cũng phải xuất hiện một ít phản kháng mới đúng.
Hai mắt lão giả sáng ngời, cho dù hơi chần chờ nhưng cũng bị hắn nhanh chóng bỏ qua, trở thành cười to.
Chẳng qua là lão giả này khong nhìn thấu trong tầng băng ngàn trượng kia, giờ phút này Tô Minh đang mở to hai mắt. Trong mắt hắn lộ ra quang mang yêu dị, thoạt nhìn không giống bị đóng băng, nhưng thực tế trong mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được hàn khí trong tầng băng này đã đậm đặc vượt qua tất cả hàn khí mà Tô Minh từng gặp. Cái này khác với Cực Minh Quang, đó là hàn khí thực chất, lực lượng có thể đóng băng thiên không. Nhưng hôm nay, hàn khí trong tầng băng này lại tới gần hắn, vờn quanh hắn, dường như có sẵn linh động nào đó, muốn chui vào trong thân thể hắn.
Nếu chỉ là như thế thì thôi, Tô Minh cũng không suy nghĩ quá nhiều mà cho rằng đây là pháp thuật do đối phương bố trí, không thể để hàn khí này nhập vào thân thể. Nếu không hắn sẽ thật sự bị đóng băng.
Có lẽ lúc phân liệt linh hồn khi thăng tiên lại để cho khi Tô Minh hầu như mất phương hướng lại tìm được một tia quen thuộc trong linh hồn. Trong chớp mắt này, linh hồn Tô Minh hoàn toàn sôi trào, không ngừng trùng kích ra, như muốn lao ra khỏi thân thể Tô Minh để tiếp xúc với những hàn khí kia. Đây là khát vọng bản năng. Nếu không phải Tô Minh luôn áp chế bản năng này, sợ rằng nó sẽ lập tức nhảy ra ngoài hàn khí.
- Bản năng...
Thần sắc Tô Minh lộ ra vẻ chần chờ, nhưng rất nhanh hai mắt hắn loé lên, lộ ra ý quyết đoán.
- Đã là bản năng trong linh hồn ta, như vậy cứ để xem rốt cục như thế nào. Dù sao A Công bộ lạc Thiên Linh cũng sẽ không trơ mắt nhìn ta bị nạn. Hắn muốn khiêu chiến Hoang Kiếp, nhất định phải bảo vệ ta an toàn.
Tô Minh cắn răng, lập tức bỏ hàng phòng hộ ngăn cản hàn khí xâm nhập. Theo thân thể kia buông lỏng, hàn khí đang nhanh chóng xoay tròn xung quanh hắn dường như tìm được chỗ thoát nước, uỳnh một phát liền đồng thời dũng mãnh tiến vào trong thân thể Tô Minh.
Trong nháy mắt hàn khí dũng mãnh tràn vào, Tô Minh lập tức cảm giác toàn thân băng hàn mãnh liệt. Cảm giác huyết nhục bị đóng băng lập tức lan tràn toàn thân. Hàn khí này dường như có thể đóng băng ý thức nhưng không thể nào đóng băng linh hồn Tô Minh được. Nguyên nhân là do linh hồn của hắn là niệm Linh Tiên, trừ phi gặp được Linh Tiên, bằng không thì khó có thể bị phong ấn.
Tô Minh cảm nhận được hàn khí kia đang dung nhập thân thể chẳng qua là huyết nhục mà thôi, phương hướng của bọn chúng đúng là linh hồn. Cũng chính trong nháy mắt này, những hàn khí liền uỳnh một pháp, chạy thẳng tới gần linh hồn Tô Minh, lập tức đụng vào nhau. Từng cái từng cái chui vào trong linh hồn Tô Minh, giống như đang dung hợp với linh hồn Tô Minh vậy.
Hàn khí tràn ngập như vô biên vô hạn từ trong tầng băng ngàn trượng không ngừng tới gần, nhảy vào trong thân thể Tô Minh, dung nhập vào linh hồn. Cảnh tượng này khiến Tô Minh chấn động tâm thần. Nhưng hắn không ngăn cản chút nào, tuỳ ý để những hàn khí kia tiếp tục dung hợp. Tất cả tinh lực của hắn đều đặt ở quan sát linh hồn.
Hắn thấy rõ sau khi linh hồn hắn hấp thu những hàn khí tràn ngập này, dường như mỗi một bộ phận thức tỉnh, dần dần có lý giải với hàn khí. Tô Minh dần dần không còn cảm giác huyết nhục lạnh như băng, ngược lại mơ hồ cảm giác bản thân chính là một bộ phận của hàn băng này.
- Đây là...
Lúc Tô Minh thì thào, hắn lập tức quan sát thấy hàn khí đang ngưng tụ trong linh hồn hắn dần dần tạo thành một cái hạch. Cái hạch này vừa hư ảo vừa chân thật, hình như có một tính mạng kỳ dị nào đó đang chuẩn bị ra đời.
Cảnh tượng này vốn dĩ khiến Tô Minh cả kinh trong lòng, nhưng tính mạng trong cái hạch kia khiến Tô Minh có cảm giác kỳ dị, dường như vật sắp sinh ra đời này vô cùng quan trọng với hắn, là linh hồn biến hoá thực chất.
Trong trầm mặc, hàn mang trong mắt Tô Minh loé lên, dứt khoát không để ý tới mà tiếp tục quan sát, đồng thời để hàn khí xung quanh tiếp tục dũng ãnh tiến vào. Cũng chính trong thời gian mấy hơi thở, tầng băng ngàn trượng bên ngoài thân thể Tô Minh nhanh chóng thu nhỏ lại, đảo mắt liền ít đi gần như ba thành.
Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm kia mạnh mẽ co rút hai mắt lại, thần sắc dự tợn gầm nhẹ một tiếng.
- Thất Tuyệt Hoá Âm Trận, Đệ Nhất Tuyệt Phong!!
Âm thanh gầm nhẹ của lão giả vang vọng. Bảy tầng Cự Mộc đang vờn quanh Tô Minh đồng thời chấn động, mãnh liệt đình chỉ xoay tròn. Trong nháy mắt dừng lại liền hình thành một vòng xoáy vô hình như xuyên thấu hư vô, chạy thẳng tới tầng băng của Tô Minh, nháy mắt liền bao phủ phía trên, hoá thành nổ vang, càng toả ra hàn khí ngập trời.
Cùng lúc đó, lão giả gầy còm kia giống như vẫn chưa yên tâm, cắn chót lưỡi phun ra máu tươi. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết rồi điểm một chỉ về phía tầng băng kia. Lập tức những máu tươi kia nhanh chóng bay đi, trực tiếp hoá thành huyết tinh giữa không trung, đụng vào tầng băng liền đồng thời vỡ vụn, nhưng hàn khí phóng xuất ra lại càng khổng lồ.
Đây là lão giả kia dùng bổn mạng huyết tinh hoá thành bổn mạng hàn khí kia. Có thể thấy được hắn phải phong ấn Tô Minh là tình thế bắt buộc.
Theo Đệ Nhất Phong của Thất Tuyệt Hoá Âm Trận và bổn mạng hàn khí kia khiến khối băng phong ấn Tô Minh lúc trước rút nhỏ xuống ba thành, trong tích tắc lại mãnh liệt bạo tăng, từ bảy trăm trượng lúc trước trực tiếp hoá thành 1100 trượng. Tầng băng càng dày, hàn khí càng nhiều hơn.
Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm phát ra tiếng cười lạnh đắc ý. Trong vòi rồng nơi xa sau lưng lão giả kia, nữ tử thuỷ chung ẩn giấu nơi này lại khẽ thở dài một tiếng.
- Lão giả này có ngu ngốc không? Trận pháp này vốn là một loại trận pháp Thiên Địa Chí Âm hoá hàn, vốn dĩ có thể tạo ra tác dụng trợ giúp rất lớn. Lão giả này lại không tiếc bổn mạng hàn khí.... Loại tạo hoá này, tiểu tử này... Hừ!
Nữ tử này tự thì thào, trong giọng nói xuất hiện một tia ghen ghét hiếm thấy. Nàng ghen ghét không phải bổn mạng hàn khí của lão giả kia mà là lực lượng trận pháp này. Nàng biết trận pháp này là do năm mươi vạn tu sĩ tạo thành nhưng còn có những Cự Mộc kia đều là hàn tính. Như vậy thì mới khiến cho tu sĩ Nam Minh có thể mượn nó xuyên thẳng qua vòi rồng.
Hàn khí ngập trời, Tô Minh lập tức cảm giác hàn khí xung quanh lập tức bạo tăng, dùng tốc độ nhanh hơn chui vào trong thân thể, dung nhập vào trong linh hồn, khiến hạch trong linh hồn thoáng cái biến lớn. Khí tức của tính mạng sắp ra đời trong đó lại gia tăng thêm không ít.
Tô Minh cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời lý giải của bản thân về hàn khí cũng tăng lên không ít. Thậm chí giờ phút này Tô Minh còn cảm giác hàn khí này không còn là địch nhân mà là trở thành một bộ phận trên thân thể hắn.
Không có chút đau đớn nào, ngược lại có cảm giác thoải mái không thể nào hình dung khiến Tô Minh không khỏi hi vọng hàn khí này sẽ càng đậm thêm nữa.
Hàn khí gia tăng, tốc độ hấp thu cũng nhanh hơn. Cảm giác thoải mái càng ngày càng mãnh liệt, tầng băng 1100 trượng liền thu nhỏ lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy lần hô hấp, trực tiếp rút xuống hơn bốn phần.
Cảnh tượng này lập tức khiến lão giả bên ngoài trợn mắt há hốc mồm. Thần sắc hắn lộ ra vẻ điên cuồng, phát ra tiếng gào rú không cam lòng. Lúc bộc phát tu vi, âm thanh gầm nhẹ vang vọng.
- Thất Tuyệt Hoá Âm Trận, Đệ Nhị Tuyệt Phong!
Âm thanh lão giả mang theo vẻ điên cuồng. Lúc hô lên, hắn giơ tay phải lên rồi vỗ mạnh vào lồng ngực. Dưới cái vỗ mạnh này, lập tức trong miệng phun ra đại lượng máu tươi. Hắn hất những máu tươi này đến thẳng khối băng.
Âm thanh nổ tung vang vọng. Theo vòng Cự Mộc thứ hai dừng lại, vòng xoáy vòng thứ hai liền nhanh chóng tới gần khối băng. Vô số sợi tơ bao phủ phối hợp với bổn mạng hàn khí khiến khối băng chứa Tô Minh bạo tăng chỉ trong chốc lát, biến thành gần hai ngàn trượng.
Hầu như trong lúc vừa vặn trở thành hai ngàn trượng, khối băng này lập tức thu nhỏ lại lần nữa. Lúc này đây nó rút nhỏ lại năm thành. Mặc dù là năm thành nhưng vẫn còn khoảng ngàn trượng. Cảnh tượng này khiến lão giả gầy còm vui mừng và hi vọng, lại khiến hắn có cảm giác tất cả đều không uổng công, khiến hắn cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục thi triển thì vẫn có hi vọng hoàn toàn phong ấn Tô Minh.
- Hừ! Cho dù ngươi có thể làm tan hàn băng của lão phu nhưng tốc độ tan rã của ngươi tuyệt đối không thể so sánh với trận pháp của lão phu!
Lão giả chấn động tinh thần, tay phải vỗ vào túi trữ vật, lại lấy ra hơn phân nửa đan dược rồi nuốt vào, dáng vẻ hôm nay phải tử chiến một trận.
Một tiếng than nhẹ truyền đến từ trong vòi rồng phía xa sau lưng hắn, trong tiếng thở dài kia mang theo vẻ bất đắc dĩ.
← Ch. 1216 | Ch. 1218 → |