← Ch.1227 | Ch.1229 → |
Tô Minh nhìn vòng xoáy tinh không trong tay, hồi lâu chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Tại thời điểm nhắm mắt, thần niệm của hắn dung nhập vào bên trong vòng xoáy, giống như xuyên qua Đạo Thần chân giới, khiến cho giới này không có chỗ nào không có ý niệm của hắn.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ dị. Đạo Thần chân giới là hắn, hắn là Đạo Thần chân giới. Mà trên thực tế, chuẩn xác mà nói, Tô Minh đã đoạt xá Đạo Thần chân giới thành một phân thân của mình.
Một phân thân Chân giới!
Phân thân này không thể nào di động, cũng không có thần thông kinh người nhưng tất cả tính mạng bên trong giới này đều bị Tô Minh nắm giữ sinh tử. Tất cả người bên ngoài lúc này ở bên trong giới này đều bị Tô Minh quản chế.
Bởi đây là giới của hắn!
Trầm mặc nhắm mắt, Tô Minh cảm thấy mấy người Đại sư huynh, cảm nhận được Hỏa Khôi lão tổ và Trường Hà đang ở bên trên một ngôi sao vắng vẻ trong tinh không, cũng cảm nhận được sự tồn tại của cô gái áo đen, thậm chí có thể nhìn rõ ràng nét mặt của cô gái này.
Cho đến khi Tô Minh thấy một một thân ảnh trong tinh không của Đạo Thần chân giới của mình, mang theo vẻ bàng hoàng, tiến không được, lui cũng không xong, lo lắng nhìn bốn phía.
Thân ảnh tràn đầy Minh khí tức. Đây không phải là tính mạng sinh ra tại Đạo Thần chân giới mà là người tới từ Minh Hoàng Chân giới. Trên người kẻ này, Tô Minh cũng cảm nhận được khí tức của Tô Hiên Y, cảm nhận được người này biết Đạo Thần đổi chủ mà nhanh chóng thu liễm sát cơ.
Thân ảnh ấy Tô Minh chẳng qua chỉ quét ý chí qua liền không để ý tới nữa, lại tiếp tục quan sát Đạo Thần chân giới thuộc về hắn.
- Phân thân Chân giới...
Hồi lâu sau, Tô Minh thì thào. Trong cảm thụ của hắn, hắn phát giác ra được tính mạng của mình từ sau khi đoạt xá Chân giới thành công, cấp bậc cũng xuất hiện một chút biến hóa kỳ dị. Những biến hóa này thúc đẩy cấp độ tính mạng của hắn không ngừng lột xác tới cao độ lớn hơn.
Ở bên trong cảm ngộ này, Tô Minh yên lặng nhận thức tất cả, cho tới khi suy nghĩ của hắn giống như biến thành hơi chậm chạp thì Tô Minh mới mở mắt ra.
Bên cạnh hắn có lão giả Thiên Linh nhìn lại. Trong nháy mắt khi hai mắt đối mặt, lốc xoáy trong tinh không bỗng biến mất, dung nhập vào trong lòng bàn tay phải của hắn, hóa thành linh hồn hắn.
- Đoạt xá một Chân giới, trở thành phân thân có cảm giác thế nào?
Lão giả Thiên Linh mở miệng hỏi.
- Đáng tiếc là cái phân thân Chân giới này ngoại trừ một chút uy áp thiên uy thì không có những thủ đoạn thần thông khác.
Tô Minh trầm mặc một chút liền bình tĩnh nói.
- Giới này bất diệt thì hồn ngươi sẽ bất diệt. Giới này chưa mất thì ý thức của ngươi sẽ là vĩnh hằng. Đây chính là tạo hóa lớn nhất. Còn về thủ đoạn thần thông thì không phải không có nhưng không phải là thứ tu sĩ có thể suy tư hiểu ra được. Có lẽ chờ ngươi trở thành Đạo Thần chân giới một thời gian dài thì sẽ tự động hiểu ra.
Lão giả Thiên Linh nhìn. Giờ phút này dù hắn trông như thường nhưng Tô Minh cũng nhận ra trong tâm thần lão già này đang hơi hâm mộ mình.
- Không dùng tư duy của tu sĩ hiểu ra được...
Tô Minh trầm mặc, cẩn thận suy nghĩ những lời này của lão già, so sáng với cảm ngộ của hắn sau khi đoạt xá Chân giới. Dù sao lão già này cũng đã sống nhiều năm rồi, chút xíu nữa là đạt tới Tiên linh, cho nên kiến thức vượt xa Tô Minh. Chẳng qua trước Tô Minh chưa có ai như hắn cho nên lão già này cũng không thể nào biết cụ thể được.
- Ta hẳn là hiểu đúng rồi...
Hai mắt Tô Minh bỗng nhiên lóe sáng, chậm rãi mở miệng. Tay phải hắn nâng lên, điểm một chỉ vào tinh không phía trước. Một chỉ này lập tức khiến tinh không kia đột nhiên có lực lượng bốn phương ngưng tụ lại, trong chốc lát liền hóa thành những viên thiên thạch khổng lồ. Những thiên thạch này vừa xuất hiện liền nhanh chóng gào thét lao về phía xa, chớp mắt đã có cả ngàn vạn viên thiên thạch tràn ngập khoảng không. Thời điểm chúng đi xa liền hóa thành cầu vồng, lộ ra ánh sáng chói mắt.
- Không thể dùng suy tư của tu sĩ để cảm ngộ phân thân cảnh giới Hóa Thần, vậy thì phải coi mình là ý chí cao nhất của giới này, từ không thành có, tất cả đều là một ý niệm.
Tô Minh thì thào, tay phải điểm về hướng khác một chỉ. Lập tức tinh không chỗ đó vặn vẹo, trong chốc lát xuất hiện một ngôi sao. Ngôi sao này to lên rất nhanh, chớp mắt đã hóa thành một ngôi sao nguyên vẹn.
Hai mắt Tô Minh tỏa hào quang càng sáng ngời, phất tay một cái. Tinh không nổ vang. Một khe hở cực lớn xoạt một tiếng liền xuất hiện, chiều dài phải tới vạn trượng, thoạt nhìn mà giật mình.
- Phân thân Chân giới, ý niệm lực, lấy ý trời xanh, dùng niệm đổi lấy vô cùng!
Tô Minh thì thào, bỗng nhiên đôi mắt lóe sáng đỏ. Lập tức một tia chớp màu đỏ ầm ầm giáng xuống trong hư vô, đánh thẳng tới ngôi sao kia. Ngôi sao kia chấn động, trực tiếp hóa thành hư ảo.
- Đây là... Kiếp!
Vào lúc Tô Minh thì thào, hai mắt lão giả Thiên Linh co rút lại mãnh liệt.
- Thiên biến vạn hóa, chỉ ở một ý niệm... Đây chính là một thần thông của phân thân cảnh giới Hóa Thần. Như vậy nếu như dung hợp với bản tôn của ta sau này, biến hóa mới...
Tô Minh trầm ngâm, khóe miệng dần dần lộ nụ cười, tay phải nhấc lên lên vung về tinh không phía xa xa. Lập tức ở trong tinh không cách Tô Minh cực xa nhưng vẫn bên trong Đạo Thần chân giới/ giờ phút này bốn thân ảnh giống như đang rút lui rất nhanh, muốn rời khỏi Đạo Thần chân giới. Đột nhiên trong tinh không nổi lên sóng gợn.
Đây là một nam tử trung niên. Nam tử này mặc áo bào xám, lúc trước được Tô Hiên Y phái đi điều tra khí tức Minh chi niệm. Chẳng qua chưa đợi hắn điều tra ra kết quả, Tô Minh đã triển khai đoạt xá Đạo Thần chân giới, khiến Tô Hiên Y không thể không xuất hiện tranh đoạt. Tô Hiên Y thất bại, nam tử trung niên này còn chưa kịp rời đi. Hôm nay sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể hóa thành cầu vồng, giờ phút này ý niệm duy nhất trong đầu là dùng thời gian ngắn nhất rời khỏi Đạo Thần chân giới, trở lại Minh Hoàng Chân giới.
Nhưng theo sóng gợn âm thầm xuất hiện tại tinh không xung quanh hắn, sắc mặt nam tử này lập tức biến đổi. Ngay trong nháy mắt khi thần sắc hắn biến hóa, đột nhiên trong tinh không phía trước, vô số gợn sóng ngưng tụ lại, thình lình hình thành một Minh môn cực lớn.
Cánh cửa này to lớn, giống như có thể chống được cả trời xanh. Trong chớp mắt khi nó xuất hiện, lập tức hai mắt nam tử này co rút lại, tâm thần hoảng sợ.
- Dung hợp với bản thân ta xong, Minh môn của ta... Chính là Minh môn của Đạo Thần. Cửa này vừa xuất hiện... Hữu trong vô sinh.
Khóe miệng Tô Minh lộ nụ cười. Trong chớp mắt, Minh môn trước mặt nam tử kia đột nhiên mở ầm một tiếng. Khi Minh môn này mở ra, nam tử trong niên kia lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thân thể hắn nhanh chóng héo rũ đi, linh hồn, sinh cơ, huyết nhục, thậm chí là tất cả tồn tại của hắn đều tiêu tán trong phạm vi lớn.
Cho tới khi Minh môn này mở ra khe hở bằng ba ngón tay, nam tử trung niên mặc áo bào xám này biến mất hoàn toàn trong tiếng kêu thảm thiết. Tất cả dấu vết tồn tại của nó đều bị Minh môn kia hấp thu.
- Ý kiếp, Minh môn, còn có...
Ánh mắt Tô Minh lộ vẻ suy tư. Cho tới khi trong đầu hắn hiện lên hình ảnh trong trí nhớ kia. Trong hình ảnh đó có một đôi tay đang không ngừng dùng dây thừng bện thành con rối cỏ. Dần dần con rối cỏ hình thành, chủ nhân của đôi tay này ngẩng đầu, lộ nụ cười yêu thương.
Đó là vở hài kịch phụ thân trong trí nhớ của Tô Minh, cảnh một nhà khó quên.
Đúng là phương pháp kết cỏ này khiến Tô Minh hiểu ra lực lượng nguyền rủa. Dùng cỏ kết nguyền rủa, ngưng tụ lực lượng thiên địa giáng xuống. Thật pháp thần thông này đã trợ giúp Tô Minh rất lớn trong cả đời hắn. Giờ phút này hắn đoạt xá Đạo Thần chân giới, đã có phân thân Chân giới sau lưng. Hắn lại nhớ tới thuật nguyền rủa này. Thời gian dần trôi qua, ý niệm trong đầu hắn lập tức sinh sôi.
- Dùng lực lượng một Chân giới ngưng tụ người cỏ... Hóa thành lực nguyền rủa... Uy lực của nó không biết sẽ thế nào?
Tâm thần Tô Minh khẽ động. Trong nháy mắt, thần thức của hắn tản ra. Tinh không Đạo Thần chân giới bỗng chấn động, giống như cả tinh không trở thành một dây cỏ khổng lồ. Thời gian trôi qua, nó dần dần xuất hiện những vết bện, theo ý chí của Tô Minh vô hình kết nối một chỗ, cho tới khi hình thành một con rối Đạo Thần bằng cỏ.
Con rối này người ngoài không nhìn thấy. Nó tồn tại trong tâm thần Tô Minh. Thuật này tập hợp niệm, tập hợp lý giải về thuật pháp nguyền rủa của Tô Minh, dùng Đạo Thần làm gốc, lấy ý niệm làm dây thừng, dùng nguyền rủa kết lại. Khi nó vừa xuất hiện dấu hiệu hoàn thành, hai mắt Tô Minh bỗng mở bừng ra.
Trong nháy mắt khi hai mắt hắn mở ra, đột nhiên toàn bộ Đạo Thần chân giới chấn động mạnh một cái, giống như tất cả trong chớp mắt này đều hóa thành nguyền rùa, theo tay phải của Tô Minh nâng lên mà hướng về phía tinh không xa xa, chỉ về phía Minh Hoàng Chân giới. Tô Minh lập tức cảm nhận rõ, ý chí của phân thân Chân giới này, kể cả thiên ý Linh tiên của hắn đều trong tích tắc này trở thành màu đỏ thẫm, mang theo lực nguyền rủa ăn mòn mãnh liệt, trở thành một sợi tơ màu đỏ. Sợi tơ này dùng một tốc độ không cách nào hình dung được, trong nháy mắt đã đi rất xa.
Trong đó ẩn chứa ý thức của Tô Minh, ẩn chứa tất cả của Đạo Thần chân giới, cũng tỏa ra khí tức khiến tâm thần Tô Minh chấn động, khiến lão giả Thiên Linh bên cạnh sắc mặt đại biến.
- Đây là... Ý chí của Tam Hoang!
Lão giả Thiên Linh nghẹn ngào nói nhưng lập tức phát hiện ra chỗ bất đồng. Sợi tơ đỏ nguyền rủa mà Tô Minh ngưng tụ ra này không phải là ý chí của Tam Hoang mà cực kỳ tiếp cận với nó mà thôi!
- Tô Minh, mau thu hồi thuật này đi!
Lão giả Thiên Linh vội vã nói, cũng tỏa ra thần thức, hóa thành thiên ý, lao thẳng tới sợi tơ màu đỏ kia, muốn ngăn cản nó lại.
Tâm thần Tô Minh máy động. Cũng trong lúc này, hắn có một loại cảm giác mãnh liệt là ngoài hắn ra thì trong Tam Hoang đại giới còn có ba ý chí của Chân giới khổng lồ khác. Ngoài ba ý chí này còn có một tồn tại không cách nào hình dung nổi, dường như chỉ một ý niệm có thể phong ấn hắn và ba ý chí khác!!
Ý chí đó giống như đang ngủ say, nhưng trong lúc nó ngủ say lại khiến Tô Minh cảm nhận được, cấp độ tính mạng của nó là... Chủ nhân của Tam Hoang!
Nhưng ý chí này trong nháy mắt khi lực lượng nguyền rủa của Tô Minh tràn ra, xuất hiện dấu hiệu một tia tỉnh lại. Điều này khiến tâm thần Tô Minh chấn động, cũng lập tức thu hồi thuật nguyền rủa, khiến nó tiêu tán trong hư vô.
- Ngươi cũng cảm nhận được hả?
Lão giả Thiên Linh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thần sắc lộ vẻ phức tạp, đồng thời không cách nào tin được với thuật pháp của Tô Minh.
- Đó là... Ý chíuẩ Tam Hoang sao?
Tô Minh trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói.
- Không sai. Đó chính là ý chí đang ngủ say của Tam Hoang! Nó liên quan tới tất cả. Ngươi không nên hỏi. Sau khi Hoang Kiếp của ngươi giáng xuống, khi ta xác định được suy đoán của mình thì ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án. Nhưng trước đó, nó quyết không thể thức tỉnh!
- Thuật pháp vừa rồi ngươi thi triển... Nhớ kỹ là ngàn vạn bất đắc dĩ thì quyết không thể dùng, thuật này có thể rung động Không thể nói!!
Lão giả Thiên Linh lộ vẻ ngưng trọng nhìn Tô Minh.
← Ch. 1227 | Ch. 1229 → |