← Ch.1234 | Ch.1236 → |
Khoảnh khắc ba người đứng lại thì Tô Minh bước ra từ hư vô, vẻ mặt lạnh nhạt, nhấc chân tới gần, thân hình ba người lập tức biến đổi. Tựa như năm tháng đảo ngược, lực lượng tự bạo trên người Phương Mộc bị nghịch chuyển. Phương Mộc thụt lùi lại. Phía xa, giọt nước mắt của Nhan Loan biến mất, thân hình cũng thụt lùi, lại trở về đứng cạnh Phương Mộc. Còn ông lão Chu Sơn hạ xuống tay phải, liên tục ra hơn mười mét thì lực lượng đảo ngược thời gian xung quanh mới biến mất.
Cùng với thần thông biến mất, mặt ông lão Chu Sơn hoàn toàn biến sắc, lộ vẻ hoảng sợ và khó tin, nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Đó là khuôn mặt xa lạ, nhưng nó mang đến sự kinh khủng, uy hiếp khó tả cho Chu Sơn. Chu Sơn không nhìn ra tu vi của Tô Minh nhưng mới nãy năm tháng đảo ngược, thân thể, thậm chí là linh hồn của lão đều bị không chế, khiến lão hiểu rằng tu vi của người trước mặt vượt qua mình rất nhiều, như trời với đất.
Cảm giác này còn hơn cả mấy cường giả thế hệ trước của Man tộc mà Chu Sơn từng thấy, lão nhìn đối phương đứng trên trời, trời đất như tôn vinh người đó. Chu Sơn hít thở dồn dập, lập tức chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh.
"Vãn bối tên Chu Sơn, bái kiến tiền bối."
"Chu Sơn..."
Tô Minh nhìn ông lão trước mắt, ký ức hiện lên trong đầu, nhiều năm trước khi hắn mới chỉ là man tu chưa Khai Trần, thấy ông lão buông xuống Hàm Sơn Thành, oai phong lẫm liệt, như thiên thần muốn giết Hàm Sơn lão tổ. Khi đó Tô Minh tựa như con kiến, chỉ có thể hâm mộ, khát vọng nhìn Chu Sơn giáng xuống. Bây giờ nhiều năm qua đi, khi Tô Minh lại trông thấy Chu Sơn thì hình ảnh đó theo năm tháng đảo ngược lại.
"Tả giáo của Thiên Hàn tông..." Tô Minh từ từ nói.
Chu Sơn biến sắc mặt, người run run. Chu Sơn không biết tại sao tiền bối có tu vi khiến lão không thể tưởng tượng này biết thân phận của lão tại Thiên Hàn tông. Chu Sơn không nhớ Tô Minh, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không thể đặt Tô Minh Man Thần sau này lão biết với thiếu niên trong đám người bên dưới Hàm Sơn Thành lúc trước lão giáng xuống.
Tô Minh nhìn Chu Sơn, hồi lâu sau ngoái đầu nhìn hướng Phương Mộc, Nhan Loan. Hai người rất hồi hộp, mặt trắng bệch. Khi Tô Minh liếc họ thì Phương Mộc, Nhan Loan lập tức chắp tay, cúi gập đầu với Tô Minh.
"Bái kiến tiền bối, đa tạ tiền bối trước đó đã giúp đỡ." Phương Mộc hít sâu, cung kính nói.
Nhan Loan đứng bên cạnh Phương Mộc cũng căng thẳng cúi đầu. Không còn thấy phong cách làm bộ trươngr Nhan Trì bộ lạc trên người cô nữa. Bây giờ Nhan Loan chỉ là một người phụ nữ hơi đẹp chút nhưng già rồi, rất bình thường, chỉ là một người mẹ.
Tô Minh nhìn Nhan Loan chằm chằm, làm lòng cô run lên. Nhan Loan không biết người trước mắt có ý định gì, chuyện hôm nay là có quý nhân giúp đỡ hay sẽ càng thê thảm hơn?
"Ngươi thay đổi rồi, năm đó là tộc trưởng của Nhan Trì bộ lạc, ngươi... thay đổi quá nhiều." Vẻ mặt Tô Minh cảm thán, thanh âm tang thương.
Tô Minh nhớ lại bộ dạng năm xưa của Nhan Loan, thở dài.
Tô Minh cất tiếng nói, Nhan Loan đứng ngây ra, ngước đầu ngơ ngác nhìn hắn. Nhưng Nhan Loan cố gắng lục tìm ký ức cỡ nào cũng không tìm thấy bộ dạng của Tô Minh trong ký ức quen thuộc. Nhan Loan mờ mịt, không biết nên đáp lời thế nào, không thể tưởng tượng ra năm xưa Tô Minh từng bị cô làm khó dễ.
"Còn ngươi nữa."
Tô Minh nhìn người cuối cùng, Phương Mộc. Tô Minh nhìn Phương Mộc, trong mắt có tia hiền từ, như là trưởng bối nhìn vãn bối. Tô Minh cảm thấy lúc xưa Phương Mộc chỉ là đứa con nít, đứa bé ngây thơ gúp đỡ Tô Minh khá nhiều.
Bây giờ đứa trẻ lớn lên, nhìn hình dạng có thể thấy sự quen thuộc. Nụ cười của Tô Minh rất vui vẻ, hắn giơ lên tay phải sờ đầu Phương Mộc.
"Ngươi trưởng thành." Tô Minh khẽ nói.
Tinh thần Phương Mộc run lên, ngơ ngác nhìn Tô Minh. Phương Mộc giống như Nhan Loan, không thể nghĩ ra bóng dáng Tô Minh tồn tại trong ký ức, vẻ mặt mờ mịt. Phương Mộc thấy ánh mắt hiền từ của Tô Minh, bên trong có chân thành, cảm thán, ánh mắt này làm lòng gã run lên, như có gì đó quen thuộc.
"Hai người này là cố nhân của ta." Tô Minh ngoái đầu nhìn Chu Sơn, lạnh nhạt nói.
Giọng Tô Minh không lớn, không lộ ra vẻ gì nhưng lấy tu vi như hắn, đặc biệt là sau khi đoạt xá Đạo Thần chân giới, giờ phút này dù chỉ hắn chỉ đứng đó vẫn khiến cả khung trời này chấn động. Chu Sơn chỉ là tu sĩ Man Hồn bình thường, trong lòng cảm thấy Tô Minh như là bầu trời. Lòng Chu Sơn rất căng thẳng, không kiềm được người run run. Đặc biệt là tu vi của Chu Sơn ở trước mặt Tô Minh không cách nào thi triển ra, sự kính sợ khó tả vô hình hiện ra trong lòng lão.
Chu Sơn nghe Tô Minh nói vậy thì vội vàng lấy ra nhiều nguyên hoa từ túi trữ vật, cung kính đưa cho Tô Minh.
"Vãn bối không biết hai vị tộc hữu này là cố nhân của tiền bối, xin tiền bối đừng trách tội, ta... Ta..."
Tô Minh nhận lấy những nguyên hoa đưa cho Phương Mộc.
Tô Minh nhìn Nhan Loan, hỏi.
"Nhiêu đây đã đủ chưa? Đứa bé làm sao vậy?"
"Đủ rồi, đủ rồi, khuyển tử có thể chất yếu ớt, lại túng nọc rắn trong Tử Hải. Nguyên hoa này là dược thảo chính trong thuốc giải độc, đa tạ tiền bối!" Phương Mộc lộ vẻ mặt kích động lại bái Tô Minh.
Nhan Loan đứng cạnh Phương Mộc, lòng mờ mịt và cảm kích cúi đầu hướng Tô Minh.
Tô Minh lộ vẻ mặt tươi cười, lại liếc Phương Mộc một cái, hình ảnh con nít trong đầu chậm rãi chồng lên gã bây giờ. Tô Minh lắc đầu, xoay người cất bước vào hư vô, bóng dáng biến mất trong mắt ba người.
Dù Tô Minh đã đi nhưng cho Chu Sơn một vạn lá gan cũng không dám xuống tay với hai người Phương Mộc, Nhan Loan. Chu Sơn lúng túng chắp tay với Phương Mộc, Nhan Loan, lập tức xoay người đi xa.
Trên bầu trời, Tử Hải, chỉ còn lại Phương Mộc, Nhan Loan. Hai người nhìn mơ nguyên hoa, nhìn Chu Sơn chật vật đi xa, cảm giác như nằm mơ. Phương Mộc, Nhan Loan nhìn nhau, thấy sự mờ mịt trong mắt đối phương.
"Vị tiền bối kia... Hắn... Là ai?" Nhan Loan ngập ngừng một lúc, khẽ hỏi.
"Ta cũng chẳng có một chút ấn tượng..." Phương Mộc trầm mặc giây lát, thở dài.
Phương Mộc vẫn không nghĩ ra mới nãy sự quen thuộc là đến từ đâu.
"Nhưng là việc tốt, có mấy nguyên hoa này thì Lâm nhi được cứu rồi." Vẻ mặt Nhan Loan đầy tình thương của mẹ, khẽ nói.
Nhan Loan và Phương Mộc thành hai cầu vồng lao hướng hòn đảo họ cư ngụ.
Hai người bay ra khoảng nửa tiếng thì Phương Mộc bỗng chấn động tinh thần, trong nửa tiếng này gã luôn suy nghĩ Tô Minh là ai.
Bây giờ Phương Mộc lờ mờ nghĩ ra cái gì, nhưng đáp án làm gã khó tin tưởng. Phương Mộc khựng lại, vụt ngoái đầu, sắc mặt liên tục biến đổi, hít thở dồn dập chưa từng có.
"Ta, ta nên nghĩ ra, nhưng chuyện này là không thể, không thể nào. Hắn... Hắn trở lại? Hơn nữa bộ dạng cũng khác. Nhưng... trừ hắn ra không thể là ai khác!"
Nhan Loan khựng lại, nhìn hướng Phương Mộc.
"Hắn là ai?"
"Lúc ta còn nhỏ từng ở ngoài Hàm Sơn gặp một tiền bối. Hắn... chắc nàng cũng có ấn tượng, đi Hàm Sơn Xích, lấy Hàm Sơn Chuông.
"Tô Minh!" Người Nhan Loan run lên, không chờ Phương Mộc dứt câu đã thất thanh kêu lên.
"Man Thần đời thứ bốn... Tô Minh!" Vẻ mặt Phương Mộc kích động, liên tục lặp lại, gã nhớ tới cô cô của mình.
....... .
Tô Minh không biết chuyện Phương Thương Lan làm cho Man tộc mấy năm nay, hắn đi trên bầu trời, hướng tới Nam Trạch đảo từng ở Tử Hải.
Tô Minh còn nhớ trên Nam Trạch đảo có nhiều cố nhân. Nơi đó có Tử Yên kết làm vợ chồng với Nha Mộc. Có Tử Xa lúc trước muốn đi theo nhưng bị Tô Minh kêu ở lại. Còn có Uyển Thu từng là thánh nữ của Hải Thu bộ lạc. Có cô gái từng đứng trên đỉnh núi, vạt áo bay trong gió, yên lặng nhìn Tô Minh như chờ đợi cả đời, Phương Thương Lan.
Tô Minh đi tới trước, vượt qua từng hòn đảo, mãi khi tới bên trên một hòn đảo thì hắn khựng lại. Trong ký ức của Tô Minh thì chỗ này cách Nam Trạch đảo không xa, hắn thấy trên đảo nhỏ có pho tượng to lớn.
Tô Minh nhìn pho tượng, nghĩ đến Mệnh tộc, tộc nhân trong đó, những mệnh tu.
Đây không phải là thánh địa của Mệnh tộc, chỉ là một đảo hải vực mà Mệnh tộc ở bên ngoài trán thủ, tộc nhân mệnh tu trên đó khoảng tám ngàn người. Giờ những người này vòng quanh pho tượng, phía xa ánh hoàng hôn da cam rơi rụng, họ bái lạy.
Bọn họ cuồng nhiệt, bọn họ sùng kính, bởi vì pho tượng kia là lão tổ, thần linh của họ, là ý chí tối cao ban đầu dẫn dắt Mệnh tộc trở thành mệnh tu.
"Mệnh tu." Tô Minh nhìn pho tượng.
Bộ dạng pho tượng là lúc hắn từng ở đất Man tộc, giống y như đúc. Đôi mắt pho tượng nhìn ra xa toát ra tia sáng trí tuệ và sắc bén, như đang nhìn trời. Tô Minh nhớ lại năm xưa mang theo những mệnh tu lao ra khỏi Cửu Âm giới.
Tô Minh im lặng nhìn những mệnh tu, trên mặt dần nở nụ cười, trong ánh chiều tà chất chứa tang thương, hồi ức, kỳ vọng với Man tộc, và quyết tâm lần này trở về phải bồi dưỡng Man tộc.
"Man tộc không phải là hoàng hôn xế chiều, nó sẽ là mặt trời mọc vào ngày mai!" Tô Minh thì thào.
Đây là hứa hẹn của Tô Minh, là khi hắn trở thành tiền linh thì chắc chắn hứa với ức vạn hồn đại man đang ở trong cơ thể mình.
Khi Tô Minh thốt lời, bỗng trời đất Man tộc phát ra tiếng nổ điếc tai vang vọng. Dù ở nơi nào trong đất Man tộc, bất cứ người Man tộc nào đều mãnh liệt cảm nhận được, họ sẽ phát hiện huyết mạch đang sôi sục.
Cùng lúc đó, hoàng hôn trên trời bỗng ngừng lại, mọi thứ đảo ngược, từ xu hướng mặt trời lặn bỗng vọt lên, chậm rãi thăng cao, thay đổi màn đêm sắp buông xuống, khiến mặt trời vĩnh viễn không lặn.
← Ch. 1234 | Ch. 1236 → |