← Ch.1237 | Ch.1239 → |
"Man Phi..."
"Bái kiến Man Phi..."
"Man Phi chí tôn, chí tôn của Man tộc."
Từng ký ức hỗn loạn lan tràn theo thần thức của Tô Minh lấy thánh đảo làm trung tâm khuếch tán, chớp mắt phủ lên toàn thế giới Man tộc. Tu sĩ Man tộc bị ý chí của Tô Minh bao phủ, hắn có được gần như mọi ký ức liên quan tới Man Phi. Nhưng ký ức này không hoàn toàn, vụn vặt, trừ phi Tô Minh tăng mạnh lực lượng thần thức, nếu vậy thì hắn sẽ có được đáp án mình muốn, nhưng cái giá là tu sĩ Man tộc có hơn phân nửa tan vỡ thần thức mà chết.
Thật lâu sau tiếng đàn cổ lại vang vọng, Tô Minh thu lại thần thức. Tô Minh thấy ký ức của nhiều người, gần như cảm giác người Man tộc với Man Phi là kính ngưỡng.
Đó là một loại tượng trưng, tượng trưng tinh thần Man tộc. Xem trong lòng tu sĩ Man tộc tôn kính Man Phi, Tô Minh thấy ra ngàn năm qua đối với Man tộc chia năm xẻ bảy, nếu không có Phương Thương Lan tồn tại thì sớm lụi tàn trong các cuộc tàn sát lẫn nhau.
Tô Minh im lặng, hắn không thấy đáp án thật sự, nhưng cũng tìm được đáp án. Tô Minh ôm áy náy nhìn Phương Thương Lan ngồi bên cạnh đàn tranh, kể ra vô tận cô độc. Tô Minh giơ tay phải vung xung quanh. Trong ý chí của Tô Minh, năm tháng đảo ngược.
Mười năm trước, Phương Thương Lan đứng bên song cửa nhìn phương xa mặt trời lặn, bóng dáng tiêu điều, lạc lõng. Sau lưng Phương Thương Lan có tu sĩ mệnh tu nhỏ giọng nói về chuyện Man tộc.
Hai mươi năm trước, Phương Thương Lan đánh đàn, khuôn mặt tuyệt trần tựa pho tượng, hoặc là cô thật sự là pho tượng sống.
Ba mươi năm trước, mỗi một đảo Man tộc phái sứ giả tiến đến tế Man, trên đảo thánh địa tràn ngập mấy vạn người bái Phương Thương Lan. Tiếng hét to Man Phi vang vọng, xuyên qua năm tháng, rơi vào tai Tô Minh.
Bốn mươi năm trước.
Năm mươi năm trước.
Mãi đến trăm năm, sinh hoạt của Phương Thương Lan trừ một số lúc xuất hiện ở trước mặt tu sĩ Man tộc ta thì tối đa là ngồi trong cung điện bên đàn tranh, yên lặng nhìn bầu trời ngoài song cửa.
Hai trăm năm trước, mưa đêm xuyên qua ánh trăng rơi trên biển cả, tựa như mảnh trăng lóng lánh rơi rụng. Phương Thương Lan ngồi bên cửa sổ, thân hình mảnh mai, mặc cho gió cuốn mưa thổi ướt người.
Một đêm mưa.
Ba trăm năm trước, Phương Thương Lan không còn vẻ bình tĩnh, thường thấy vẻ mặt cô giãy dụa, do dự, bất đắc dĩ, chỉ có đàn tranh làm bạn mới khiến cô bình tĩnh lại. Mặc kệ tuyết bay, mặc kệ mưa rơi, Phương Thương Lan lặng lẽ sống trong tù giam vô hình.
Bốn trăm năm trước.
Năm trăm năm trước. Tô Minh thấy tất cả thời gian Phương Thương Lan ở tại cung điện, hắn nhìn cô từ giãy dụa đến yên tĩnh, từ bình tĩnh đến thói quen, lại từ thói quen dần biến thành lạnh nhạt. Đó không phải là bế quan, nếu không thì thời gian ngàn năm có lẽ không phải mệt mỏi chờ trôi qua, chớp mắt qua ngay. Đây là sinh hoạt trong cung điện cả ngàn năm, thời gian đủ đánh ngã con người, đặc biệt khi cô chỉ là một cô gái.
Sáu trăm năm trước.
Bảy trăm năm trước.
Mãi đến khi trong ngàn năm đảo ngược, Tô Minh thấy cung điện xây dựng, thấy người Man tộc ngàn năm trước bái lạy, thấy toàn Man tộc dưới sự bình tĩnh của Phương Thương Lan từ chia năm xẻ bày thành cột trụ tinh thần như hiện giờ.
Tô Minh hiểu tại sao trong thế giới Man tộc có lực lượng duyên pháp đậm đặc như vậy, tất cả là bởi vì Phương Thương Lan.
Cho đến khi mắt Tô Minh nhìn thấy ngọn núi còn chưa xây lên cung điện, nơi này chỉ là một hòn đảo của Mệnh tộc. Tô Minh thấy Nha Man, Huyết Sát, Thiên Khải, đám người cường giả năm xưa được Tô Minh sắc phong, ban cho đất sinh sản bộ lạc. Bọn họ và Phương Thương Lan yên lặng đứng trên núi nhìn biển phập phồng.
Bên cạnh họ có một người đàn ông dịu dàng, y cũng yên lặng đứng đó, người đó là... Nhị sư huynh.
"Ta sắp đi rồi, ta muốn rời khỏi đất Man tộc đi ra ngoài, tìm tiểu sư đệ, Man Thần của các ngươi."
"Tuân theo dấu ấn ý chí nơi đây, ta không biết sau khi rời đi thì ký ức có hoàn chỉnh không, có đánh mất chút gì không. Nhưng ta có cảm giác là lần này rời đi thì ta sẽ quên vài chuyện. Ký ức với Man tộc sẽ mơ hồ nhiều, đây là cái giá, cái giá đạt được tu vi là bị ý chí nơi đây khắc ấn."
"Bây giờ ta còn tỉnh táo, ta cảm thấy Man tộc cần một tượng trưng. Dù ta không thuộc Man tộc nhưng tiểu sư đệ là Man Thần, các ngươi cần tượng trưng khiến hồn tộc ngưng tụ."
"Nàng sẽ là Man Phi, lấy thân phận phi tử của Man Thần đời thứ bốn, đứng trên tất cả, ngưng tụ hồn Man tộc rải rác, đây là đề nghị của ta."
....... .
Hình ảnh năm tháng vỡ tan tành trước mắt Tô Minh, như mặt gương bị đập vỡ, những mảnh vỡ biến mất trong hư vô như chưa từng tồn tại.
Thời gian trở lại giây phút này, Tô Minh nhìn Phương Thương Lan, bên tai văng vẳng tiếng đàn tranh xa xăm.
Tô Minh thấy mọi chuyện của Phương Thương Lan trong thời gian qua, thấy ban đêm cô tĩnh tọa thì khóe mắt vương lệ, thấy cô chờ đợi, thấy cô trả giá nhiều vì Man tộc. Đây là cô gái rất kiên cường, có thể vì Man tộc mà hy sinh tất cả, hoặc là không phải cô hoàn toàn vì Man tộc, phần lớn là vì Tô Minh.
Có lẽ ngàn năm không dài nhưng dài nhất là ngươi sẽ không biết rốt cuộc có bao lâu, trong cung điện này, trong lồng giam vô hình này ngươi sẽ chờ đợi tới khi nào.
Có lẽ... là ngày Tử Hải khô kiệt.
Trong mắt Tô Minh ảnh ngược cô gái hơi già đi, dần chồng lên bóng dáng đứng trên ngọn núi Nam Trạch đảo, ở trong gió yên lặng nhìn hắn đi xa.
"Ta... đã trở về." Vẻ mặt Tô Minh dịu dàng, trong lòng càng nhiều áy náy.
Trong ngàn năm đảo ngược, áy náy thấm sâu vào tâm hồn, không thể bôi xóa, không thể xóa nhà.
Đối với Phương Thương Lan, Tô Minh không phân rõ cái gì là cảm tình, lúc trước cũng tốt, bây giờ cũng thế, cảm tình theo thời gian lắng đọng biến thành chén rượu ngàn năm. Uống rượu này vào chỉ có người uống mới biết có vị gì, nó sẽ hóa thành ba chữ khi Tô Minh thốt khỏi môi thì dù giọng dịu dàng nhưng rất khàn.
Tiếng đàn tranh ngừng bặt, người Phương Thương Lan khẽ run, ngẩng đầu lên, chậm rãi xoay người, nhìn thấy bên cạnh chẳng biết khi nào thì xuất hiện một người. Dù bộ dạng xa lạ, hơi thở xa lạ nhưng đôi mắt kia, trong mắt dịu dàng là đôi mắt Phương Thương Lan nằm mơ không biết bao nhiêu lần.
Vẻ mặt Phương Thương Lan bình tĩnh, nhưng bên trong ẩn chứa kích động, phức tạp khó tả, biến thành giọt lệ vương nơi khóe mắt đọng ngàn năm.
"Dưới Hàm Sơn Chuông, nàng và ta kết duyên..." Tô Minh thì thào, tay phải nâng lên luồn qua tóc Phương Thương Lan.
"Trên Cửu Phong, nàng và ta gặp gỡ." Tô Minh thì thầm.
Phương Thương Lan cắn môi, ngơ ngác nhìn Tô Minh. Phương Thương Lan cố gắng khiến mình bình tĩnh, không muốn rơi lệ, nhưng cô bất lực.
"Cuộc chiến Vu Man, khi gặp lại đã là nhân hoang..." Tô Minh vuốt tóc Phương Thương Lan, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực mình.
Phương Thương Lan tựa đầu lên ngực Tô Minh, khẽ run. Tô Minh cảm nhận nhịp tim đập của Phương Thương Lan, cảm nhận trong giọt nước mắt ẩn chứa cay đắng, chờ đợi ngàn năm.
"Ở Nam Trạch đảo từ xa nhìn nhau, khi rời đi ta từng liếc nàng một cái." Tô Minh nhìn cô gái trong ngực, lòng áy náy khiến hắn không nói nên lời.
Tình, không có lời nói.
Là ai đem tương tư ngàn năm này kéo dài thật dài, từ khi thiên hoang đại lục còn đó, đi tới biển rộng thành đảo. Một phút ngắm nhìn, đó là lần đầu gặp.
Những ký ức từng gặp gỡ còn đó, nhưng trong ngàn năm gió mây thay đổi như bụi rơi vào sông dài, muốn tìm đã không có dấu vết.
Ngoài khung cửa tay áo tung bay, ánh trắng bất nhẫn khẽ khàng đi đến, tuổi xuân thổn thức, sầu biệt ly, càng thêm buồn.
Trong mộng có từng trở lại thu xưa?
Rũ mi mắt, quay đầu, vùi vào ngực, chuyện xưa còn đó, không chia rõ giờ phút này là mộng hay sầu.
Khẽ thở dài, khóe mắt rơi lệ, trong nước mắt ảnh chiếu bóng dáng từng đứng trên ngọn núi bay theo gió, bóng dáng ấy luôn đứng trong thời gian đợi đến dung nhan không còn. Dường như trong khoảnh khắc này, tiếng thở dài trút ra nỗi lòng của cô.
Chỉ than thở là khách qua đường trong sinh mệnh của nhau, vậy thì lòng không còn đau. Tiếng thở dài chỉ trong chớp mắt, không tới ba giây. Chỉ thở dài nếu như cuộc đời có thể lặp lại, vậy không bằng không gặp mặt, có lẽ sẽ không biết nhau.
Nếu như chưa từng gặp mặt có lẽ sẽ không nợ nhau, sẽ như u lan nặc cốc, nhìn thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn, lại có thể bình tĩnh, hời hợt. Đàn tranh làm bạn, trong đêm ngồi dưới ánh trăng, yêu kiều cười. Ngủ trưa đôi mắt mông lung, lừa rằng đó là giấc mộng ban ngày, dối lừa tình cảm của mình.
Tóc dài, mùi thơm, áo trắng, khuôn mặt lệ, không hỏi kiếp trước, kiếp này, kiếp sau, không muốn, không cầu, lòng bình tĩnh thì sẽ không đau.
Tô Minh ôm Phương Thương Lan, thân hình mảnh mai làm lòng hắn nhói đau, rất đau rất đau. Nhưng Tô Minh đã đến muộn ngàn năm, bây giờ cô gái trong ngực hắn không còn là gió nhẹ ngàn năm trước thổi qua bên người mà dịu dàng ấn trong lòng hắn, trở thành vĩnh hằng.
Tô Minh không thấy đôi mắt của Phương Thương Lan, hắn nhìn cửa sổ cung điện, nhìn sắc thu hoàng hôn vĩnh viễn đọng lại. ánh nắng mùa thu như xuyên qua nhớ nhung triền miên thiên cổ. Thanh âm thì thào chôn trong đáy lòng cô gái, lời nói năm đó không thốt ra được.
"Ta quên thương hải tang điền, quên chúng sinh, quên mất chính mình, nhưng vẫn không thể quên được chàng."
← Ch. 1237 | Ch. 1239 → |