← Ch.1292 | Ch.1294 → |
Ý chí Tam Hoang nhìn thấy, Tô Minh không chọn lùi bước mà là nhìn nhau hồi lâu, chờ đợi Linh Tiên Kiếp phủ xuống. Nhưng Tô Minh còn chưa đợi được kiếp này đến, ý chí Tam Hoang ngủ say ngắm nhìn Tô Minh một lát, dần dần biến mất.
Thần sắc Tô Minh lạnh nhạt. Hắn vốn không có ý định giấu diếm sự tồn tại của hắn. Hiện tại Ám Thần Nghịch Thánh nhất định đã biết hắn, cũng đến lúc để Tam Hoang biết tới.
Trở lại Đệ Cửu Phong, lúc đấy đã qua một tháng. Tô Minh chọn rời đi. Lần này hắn rời đi không phải vô thanh vô tức mà là được ba người Đại sư huynh tiễn đưa, dần dần đi xa trong sự yên lặng ngắm nhìn của Phương Thương Lan và Hứa Tuệ. Hắn đi hoàn thành chuyện thứ hai, đi giải quyết ân oán kéo dài ngàn năm.
Cũng là đi phá vỡ cảnh tượng Thiên Cơ đã mang đến bóng ma cho Tô Minh.
- Cũng nên đến hồi kết. Tô Hiên Y, thê tử ngươi ở Đệ Ngũ Hỏa Lò, ngươi thật sự không muốn cầm lại chút nào mà vẫn để ở chỗ này của ta...
Tô Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người trong Đệ Cửu Phong, xoay người tiến về phía trước một bước, biến mất vô ảnh trong tiếng lẩm bẩm.
Lúc xuất hiện, Tô Minh đã ở ranh giới giữa Đạo Thần Chân Giới và Miinh Hoàng Chân Giới. Cách hắn nơi xa có một viên tinh cầu bị tổn hại, là chỗ Đức Thuận ở.
Không để ý đến người này, Tô Minh nhìn giới cách tồn tại giữa Đạo Thần Chân Giới và Minh Hoàng Chân Giới. Đây là bức tường cản trở. Bức tường cản trở bên trong là Minh Hoàng, bức tường cản trở bên ngoài là Đạo Thần. Chính vì có bức tường cản trở tồn tại nên vô số năm qua, tứ đại chân giới cũng không thật sự xuất hiện quá kịch liệt.
Năm đó Tô Minh hắn không có tư cách phá vỡ bức tường cản trở. Vũ Huyên cũng là vì có Minh Long, mượn lực phá giới nên mới có thể từ Minh Hoàng Chân Giới đi tới Đạo Thần Chân Giới.
Nhìn chân giới, Tô Minh liền vung tay phải lên. Nhất thời có hai đạo cầu vồng bay ra từ trong túi trữ vật, một là Minh Long, một là Hạc Trọc Lông.
Thương thế của Minh Long đã khôi phục không ít. Giờ phút này, sau khi xuất hiện, nó đang muốn mở miệng thì lập tức bị Hạc Trọc Lông bên cạnh tát một cái. Hạc Trọc Lông nhìn Tô Minh bằng vẻ mặt u oán. Ánh mắt u oán của nó đã biến thành oán phụ nơi thâm khuê, oán Tô Minh thật lâu thật lâu không cho nó xuất hiện từ trong túi trữ vật chết tiệt kia.
Lúc trước kia, Hạc Trọc Lông chỉ cần nghĩ là bản thân có thể xuất hiện. Nhưng theo tu vi Tô Minh cường đại lên, ý chí mênh mông, Hạc Trọc Lông không thể tự ý xuất hiện, chỉ có thể bị động chờ đợi Tô Minh gọi ra. Trong khoảng thời gian này, cảm giác như vậy đã khiến Hạc Trọc Lông cảm nhận sâu sắc bản thân như trở thành oán phụ.
Cuộc sống mỗi ngày của nó chính là đếm tinh thạch, ngủ, đánh Minh Long, sau đó đếm tinh thạch, ngủ dậy lại đánh Minh Long, vòng đi vòng lại, một ngày lại một ngày. Dần dần Minh Long không chịu được. Nó kịch liệt phản kháng giãy dụa nhưng vẫn khó có thể thoát khỏi vận mệnh. Giờ phút này, nước mắt Minh Long chảy xuống từ hai mắt. Nhưng không đợi nó mở miệng thì đã bị Hạc Trọc Lông đánh một cái, trong lòng ủy khuất đã đến cực hạn.
- Tô Minh!!!
Hạc Trọc Lông hét lên một tiếng. Nếu nó có lông vũ, như vậy giờ phút này lông vũ toàn thân nhất định là đều dựng đứng lên, dáng vẻ ý chí chiến đấu hiên ngang. Hiện tại dù có lông vũ hay không, trên người nó vẫn xuất hiện cơn tức giận mãnh liệt, tức giận vang vọng tạo thành Hạc Trọc Lông hình tượng khổng lồ.
- Ngươi ngươi ngươi... ngươi giết ta bao nhiêu ngày rồi? Trời ạ! Đây là bao nhiêu ngày? Ta đã quên bao nhiêu ngày rồi! Ta không nhìn thấy ánh mặt trời, không nhìn thấy tinh không, không nhìn thấy tinh thạch của người khác! Đây là hành hạ, là hành hạ lớn nhất đối với ta!
- Tô Minh, ngươi thật là quá đáng! Những năm gần đây, Hạc Trọc Lông ta đều cùng ngươi nam chinh bắc chiến, cùng ngươi vượt qua bao nhiêu lần hung hiểm. Ta ta ta... ta thậm chí cứu ngươi không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng ngươi đâu rồi? Ngươi...
Toàn thân Hạc Trọc Lông run run, tức giận rống to. Tô Minh sờ sờ lỗ mũi, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng. Hắn thật sự đã quên mất Hạc Trọc Lông. Dù sao ở trong Tang Tương Đại Giới, Tô Minh biết được chân tướng sự việc đã chấn động tâm thần. Một đống chuyện tập trung lại khiến hắn chợt quên đi rất nhiều chuyện khác.
Cho đến giờ phút này, thấy Minh Hoàng Chân Giới, hắn mới đột nhiên nhớ tới Hạc Trọc Lông đã ở trong túi trữ vật rất lâu.
- Hạc gia gia ngươi! Ngươi...
Hạc Trọc Lông tức giận gào thét. Tô Minh lập tức giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên tinh thạch.
- Ngươi... ngươi đừng mơ tưởng dùng một viên tinh thạch dụ dỗ ta! Hạc Trọc Lông vĩ đại ta tuyệt đối sẽ không khuất phục vì một viên tinh thạch. Ta...
Trong nháy mắt Hạc Trọc Lông nhìn thấy tinh thạch trong tay Tô Minh, lập tức sáng mắt lên. Đây là viên tinh thạch đầu tiên của người khác mà hắn nhìn thấy mấy ngày nay. Mặc dù chỉ là một viên nhưng cũng là của người khác. Chỉ cần là của người khác, cho dù chỉ là một viên, Hạc Trọc Lông cũng sẽ không cảm thấy ít.
Cho nên ngoài miệng nó gào thét nhưng cặp mắt đã bán đứng nó. Nó nhìn chằm chằm, dường như chỉ cần Tô Minh dám cất viên tinh thạch này đi, nó sẽ dám liều mạng lao tới.
- Ngươi... ngươi thật là quá đáng! Một viên tinh thạch, tinh thạch này...
Hạc Trọc Lông vừa nói, thần sắc lộ ra vẻ đấu tranh mãnh liệt. Tiếng gào thét của nó cũng lập tức yếu đi rất nhiều. Trong mắt nó lại càng lộ ra vẻ hỗn loạn và giãy dụa, dường như ý thức của nó đang chia làm hai, đang kịch liệt chiến đấu.
- Ta muốn đi Minh Hoàng Chân Giới. Ta đồng ý với ngươi, tinh thạch của thế giới này đều cho ngươi hết thì sao?
Tô Minh nhìn thấy Hạc Trọc Lông đang đấu tranh. Dường như không nhìn thấy tinh thạch của người khác quá lâu rồi nên trong vẻ đấu tranh này xuất hiện lung tung, hắn lập tức mở miệng.
- Ngươi mơ đi... Hạc nãi nãi nó! Ngươi nói gì? Ngươi nói cho ta tinh thạch của một giới sao? Ta... ta... Hạc Trọc Lông vĩ đại ta tuyệt đối sẽ không khuất phục...
Hạc Trọc Lông đã chảy nước miếng ra. Thân thể theo bản năng bước ra mấy bước, thần sắc dường như đang muốn lộ ra vẻ a dua theo tiềm thức. Nhưng nó nhanh chóng ngừng lại, đang muốn cường điệu khinh thường bản thân trước rồi sau đó mới miễn cưỡng đồng ý. Tô Minh liền thở dài.
Tô Minh thở dài, đồng thời trong lòng Hạc Trọc Lông cũng lộp bộp một tiếng, nhất thời nóng nảy, sợ Tô Minh đổi ý. Trong nháy mắt đang muốn lao tới, nó liền thấy được cảnh tượng khiến nó rung động vĩnh viễn không thể nào quên được.
Đối với ý chí của một chân giới mà nói, tinh thạch là cái gì chứ? Đó là ý chí quét qua một thần niệm thì sẽ khiến vật xuất hiện trong hư vô. Đó là thứ có thể so với biến đá thành vàng của phàm nhân, đó là lấy ý hóa tinh!
Tô Minh chỉ quét qua một ý chí. Lập tức xung quanh hắn, xung quanh Hạc Trọc Lông, trong phạm vi lớn tinh không này liền xuất hiện vô số tinh thạch, những tảng đá sáng trong. Trong chớp mắt này, Hạc Trọc Lông ngay dại. Khiến nó hoàn toàn rung động nhất là những tinh thạch này không phải do Tô Minh lấy trong túi ra. Bởi vì Tô Minh có bao nhiêu tinh thạch, trên thực tế nó còn rõ hơn cả Tô Minh.
- Này... này... này thế nào mà có?
Hạc Trọc Lông theo bản năng ngơ ngác hỏi.
- Ta biến ra.
Trong tích tắc Tô Minh trả lời vấn đề này, Hạc Trọc Lông liền hét lên một tiếng, trực tiếp lao về phía Tô Minh, ôm chặt bắp đùi hắn.
- Bắp đùi à, từ nay về sau ngươi sẽ là bắp đùi của ta. Cho dù ngươi nhốt ta một vạn năm ta cũng nhận, tuyệt đối không có chút oán hận. Bắp đùi, thay đổi ta một chút đi... Ngươi, ngươi có thể biến ta thành một con hạc tinh thạch không?
← Ch. 1292 | Ch. 1294 → |