← Ch.1316 | Ch.1318 → |
Giới của Ám Thần trận doanh vốn không sinh ra ý chí, chẳng qua mấy năm nay bởi vì mỗi một giới chỉ có một tộc, không hỗn độn khắc nhau nên nhiều năm qua sinh ra chút ý chí yếu ớt, đơn nhất. Những ý chí này thậm chí không tính là ý chí thật sự, nó do vô số niệm lực tổ thành, nếu có đủ thời gian khiến bộ lạc trong giới càng hưng thịnh hơn, thậm chí xâm nhập giới khác. Vậy thì rồi sẽ có một ngày xuất hiện ý chí thật sự.
Chẳng qua bây giờ dù Hồn tộc dùng thiên phú đặc biệt của mình miễn cưỡng đạt được điều này, nhưng hễ sinh ra ý chí vẫn không tính hoàn chỉnh, có thể nói không thuộc về Tam Hoang, Tam Hoang sẽ không để ý tới ý chí yếu ớt này.
Đối với Tô Minh, lúc trước hắn không để ý tới ý chí yếu ớt này, phất tay là có thể xua tan nó. So với Tô Minh thì những ý chí này không chịu nổi một kích. Nhưng khi khung trời giới này bị Tô Minh phất tay thay đổi, biến chỗ này thành giới ý chí của hắn thì Tô Minh chợt rõ ràng phát hiện những ý chí bị xua tan lại tan nát, dung hợp hướng hắn, tình cảnh này khiến con ngươi Tô Minh co rút. Tô Minh không thể lại đoạt xá chân giới khác, đó là cảnh cáo của Tam Hoang với hắn. Nếu trong vòng trăm năm Tô Minh làm trái với quy tắc này thì Tam Hoang sẽ buông xuống, tai kiếp sẽ tới trước tiên.
Tô Minh không muốn thấy tình cảnh này, cho nên hắn không tiếp tục khiến Tam Hoang cảnh giác. Nhưng biến đổi nơi đây khiến con ngươi Tô Minh co rút, nghĩ ra một cách phá cục.
Khi giới này bị Tô Minh một tay che trời đổi đi, người đàn ông trung niên trợn mắt há hốc mồm, hút ngụm khí lạnh, thân thể bản năng lùi nhanh đi, ánh mắt nhìn hướng hắn tràn đầy khó tin, hoảng sợ.
- Ngươi... ngươi...
Người đàn ông trung niên chưa nói hết lời thì Tô Minh ngoái đầu lại, lạnh lùng liếc người đàn ông trung niên. Tô Minh lắc người chớp mắt đến gần, người đàn ông trung niên run run nhanh chóng thụt lùi, hai tay giang ra ấn pháp quyết, một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, gào thét.
- Tổ tiên Hồn tộc ngưng hồn ở thân ta!
Cùng với lời nói vang lên, tinh cầu ầm vang, hồn tổ tiên Hồn tộc nhiều năm ở trên đảo này chớp mắt ngưng tụ, dung nhập vào thân thể người đàn ông trung niên, khiến tu vi của gã liên tục tăng lên, khoảnh khắc vượt qua bất khả ngôn. Tu vi của gã nhanh chóng bùng phát, nhưng Tô Minh không thèm để ý. Tô Minh lắc người, mặc kệ tu vi người đàn ông trung niên không ngừng tăng cường, mặc kệ mặt gã vặn vẹo, tới gần vung tay áo phải. Trong tiếng nổ ầm ĩ, người đàn ông trung niên nhanh chóng thụt lùi phun ra một ngụm hồn khí, điên cuồng ngửa đầu gầm lên.
Xung quanh người đàn ông trung niên ngưng tụ nhiều hồn, những hồn này mỗi một người đều là tổ tiên Hồn tộc. Giờ phút này, ngưng tụ lại từ xa trông như mây đen. Mây đen cuốn động tám hướng, rít gào lao hướng Tô Minh. Nhìn như mây đen biến thành cái mồm to nuốt Tô Minh tới gần. Nhưng khi hai bên đụng chạm thì Tô Minh hừ lạnh một tiếng, tay phải hư không chộp. Trước mặt Tô Minh hư vô biến thành bàn tay to chộp hướng mây đen táp tới. Tiếng nổ vang vọng toàn Hồn giới. Trong tiếng nổ, mây đen ngưng tụ vô số hồn tổ tiên Hồn tộc phát ra tiếng rít thê lương, run rẩy muốn tránh thoát khỏi tay Tô Minh nhưng không cách nào làm được.
Bị Tô Minh bắt lấy, trong mây đen phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, xuất hiện vô số cái bóng. Những cái bóng này thi nhau chạy khỏi mây đen nhưng không thể làm được, chỉ đành mặc kệ Tô Minh bắt lấy, cùng hắn đáp xuống, đứng trước mộ bia trắng.
Tô Minh giơ tay phải túm đoàn mây đen bàn bạc, giơ ngón trỏ lên, lấy mây đen làm mực khắc trên bia đá trống.
[Mẫu thân, mộ Trần Tô. ]
Mỗi chữ viết ra đều có tiếng rít gào thê lương quanh quẩn. Mỗi một chữ ngưng tụ nhiều hồn tổ tiên Hồn tộc, nhưng linh hồn rít gào thê lương, không ngừng tan biến. Đây là Tô Minh đang dùng hồn của họ ngưng tụ thành chữ để tế bái mẹ mình. Đoàn mây đen không ngưng thu nhỏ, các hồn tràn ngập tuyệt vọng, đặc biệt là người đàn ông trung niên run rẩy, tiếng hét thê lương nhất. Loại đau đớn này rất khó hình dung nhưng đối với những Hồn tộc tổ tiên thì có thể so với mọi thứ trên đời này. Người đã chết một lần có hai loại, một là xem thường cái chết, nhưng đa số là càng sợ chết hơn. Những tổ tiên hồn tộc là loại người đó, bọn họ rít gào thê lương. Tô Minh lại khắc.
[Con, Tô Minh lấy hồn tổ tiên Hồn tộc, kính dâng. ]
Viết xong tất cả, mây đen trong tay phải của Tô Minh phút chốc tan biến. Hồn cuối cùng tan biến chính là gã. Hồn của người đàn ông trung niên bị Tô Minh nghiền nát viết ra một chữ cuối, nỗi thống khổ tuyệt vọng làm người đàn ông trung niên muốn điên lên. Trước khi tan biến, người đàn ông trung niên như trở lại năm xưa, nhìn thánh nữ trong tộc cùng một người ngoại tộc sinh ra nghiệt tử, loại ghen tỵ, điên cuồng đó khiến gã xóa đi sự tồn tại của đối phương sau khi đã chết.
Đó là hình ảnh cuối cùng trong ký ức của người đàn ông trung niên, sau này trống rỗng. Những chữ hao phí hồn các tổ tiên của Hồn tộc trong nhiều năm qua, nếu chỉ trừng phạt một tộc công thì Tô Minh không cam tâm. Thánh nữ đời này năm xưa không ngăn cản còn phải chịu trừng phạt, càng đứng nói những tổ tiên Hồn tộc từng đứng nhìn bia mẹ Tô Minh bị xóa đi, tán hồn.
Bọn họ không có ngăn cản, đối với Tô Minh việc này là sai.
Tô Minh thả tay ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Tô Minh im lặng nhìn mộ bia, hồi lâu sau quỳ ba ngày trời.
Ba ngày sau, Tô Minh đứng dậy, lại lần nữa liếc mộ bia, xoay người đi hướng hư vô.
Trong trời sao hư vô tràn ngập ý chí của Tô Minh, vô số ý chí của giới này mỏng manh dung nhập, ngưng tụ trong ý chí của hắn, khiến ý chí của hắn dần được tẩm bổ, mạnh hơn trước một chút.
Tô Minh đi trong trời sao Hồn tộc, hạc trọc lông theo sau lưng hắn, không nói một lời. Hạc trọc lông thấy hành động của Tô Minh ở tinh cầu đó, thấy hắn quỳ trước mộ bia. Giờ phút này, hạc trọc lông đi bên cạnh Tô Minh, lặng lẽ, nó không biết hắn muốn đi đâu, nhưng nếu hắn không nói thì nó sẽ không hỏi.
Mãi khi trước mặt Tô Minh xuất hiện một tinh cầu rất bình thường, không có nhiều linh lực, thật thê lương, hiếm có tu sĩ.
Tô Minh nhìn tinh cầu, im lặng một lúc. Trong sơn mạch liên miên phía đông bắc bộ trên tinh cầu này, Tô Minh đứng đó nhìn thôn xóm dưới chân núi. Đó là nơi mẹ hắn sinh ra, Tô Minh nhìn thấy ký ức trong lũ tàn hồn.
Nhìn thật lâu sau, Tô Minh lạnh nhạt nói:
- Hoặc là cút, hoặc là chết.
Sát khí của Tô Minh chưa tán đi, không thể chỉ xóa hết hồn tổ tiên Hồn tộc tế bái mẹ mình là mất. Dù Tô Minh chưa từng thấy người mẹ này nhưng, đó là mẹ của hắn!
Giờ hồn tán đi, mọi thứ chỉ vì tộc công đời trước của Hồn tộc, Tô Minh không diệt toàn Hồn tộc đã là từ bi. Sát khí trong lòng hắn khó tan biến, nếu lúc này có ai mắt mù chọc phải thì sẽ đối diện Tô Minh sát khí ngập trời.
Nhưng đúng là có người mù mắt xuất hiện.
- Thật cuồng vọng!
Thanh âm lạnh lùng âm trầm vang vọng. Trên một ngọn núi cách sau lưng Tô Minh không xa, bóng dáng Thương Tam Nô xuất hiện. Thương Tam Nô đứng đó nhìn Tô Minh, trong mắt tràn ngập chiến ý.
Thương Tam Nô vung tay áo, lạnh lùng nói:
- Lão phu là thần hoàng bất khả ngôn, Thương...
Thương Tam Nô mới nói tới đây, chưa kịp nói tên ra thì Tô Minh vụt quay đầu, biểu tình lộ ra dữ tợn và sát khí.
- Cút!
Một chữ thốt ra, trời đất chấn động, cả tinh cầu run lên, toàn giới run rẩy, như sấm sét ầm ầm vang vọng khắp giới này. Không khí trước mặt Tô Minh vặn vẹo, Thương Tam Nô biến sắc mặt. Sơn mạch dưới thân Thương Tam Nô tan vỡ, không phải vỡ thành bốn, năm mảnh mà là nháy mắt hóa thành tro bụi. Máu liên tục ọc ra từ miệng Thương Tam Nô, lão hộc ra bảy ngụm, thụt lùi bảy ngàn trượng, khó khăn lắm mới dừng lại. Thương Tam Nô vụt ngẩng đầu, biểu tình hoảng sợ.
Khi giọng Tô Minh vang vọng toàn Hồn giới, Thương Tam Nô rung động tinh thần thì trong Hồn giới có ba người áo đen xuất hiện trong Hồn giới, người họ vòng quanh sương khói. Ba người nhanh chóng tách ra, đi qua đâu là ý chí của Tô Minh va đụng vào như trong suốt, dường như không thể phát hiện ba người áo đen này, bọn họ có thứ kỳ lạ nào có thể tránh đi ý chí của hắn. Bọn họ chia ba hướng, lắc một cái biến thành vô số tiến vào trong Hồn giới, gần như trên mỗi một tu chân tinh tìm ra cường giả thấp giọng nói một câu.
- Ý chí bản giới của Hồn giới ngươi đã bị người cướp đi, tính cách người này thị sát, tàn nhẫn, lạnh lùng, sau khi cướp đi ý chí của giới các ngươi thì trong năm trăm năm sinh mệnh giết này sẽ chết, tai kiếp buông xuống. Thậm chí sau này toàn bộ tu sĩ trong giới của ngươi không thể tăng tiến tu vi nữa, bởi vì người đó cướp đi mọi thứ thuộc về các ngươi. Tính cách người này như quỷ, tu vi như gỗ, nhiều gỗ thì thành rừng, không thể chém đứt, không thể hủy diệt, chỉ có phong ấn. Chúng ta đến từ... Diệt Sinh Điện!
Ba người áo đen ở trong Hồn giới nói lời giống hệt vậy với các cường giả gặp phải. Những cường giả im lặng, vốn không dễ tin nhưng ba chữ Diệt Sinh Điện dường như khiến mọi chất vấn biến thành vững tin.
← Ch. 1316 | Ch. 1318 → |