← Ch.1328 | Ch.1330 → |
Khi những xác khô biến thành bụi phấn, trong con đường thịt tràn ngập sương khói mông lung, ẩn chứa mùi kích thích tình dục. Người bình thường chỉ ngửi một chút thì người đã run rẩy, phát ra dục vọng đốt cháy linh hồn đã chết. Mùi cỡ này đã không phải là thúc giục tình dục mà biến thành kịch độc có thể ăn mòn thể sinh mệnh.
Dù là Tử Nhược cũng không ngờ sẽ như vậy, dù tu vi của cô là bất khả ngôn nhưng giờ phút này chỉ có thể giãy dụa, mắt dần mê ly, thời gian tỉnh táo ngày càng ít. Người Tử Nhược đầy màu hồng như ngọn lửa có thể đốt cháy, nếu chỉ là như vậy thì thôi. Vấn đề là Tử Nhược mua dây buộc mình, bên ngoài, trong Thiên Hồ tộc các tộc nhân không ngừng múa, nở rộ ra nhiều thiên phú hơn, khiến mùi trong con đường thịt ngày càng đậm. Mãi khi mùi bao phủ bóng dáng Tử Nhược, một tiếng rên rỉ rung động tim gan, dấy lên mọi dục vọng trong người các thể sinh mệnh vang khắp đường thịt. Thanh âm kia mất hồn khó tả, hấp dẫn khiến người miệng lưỡi khô khốc, khát vọng khó nói, như đang tìm đồng bạn để phát ra kích tình sinh mệnh.
Khi thanh âm phát ra từ miệng Tử Nhược thì đầu óc bọn họ ù vang, không thể chống cự sương mù mông lung chớp mắt mất đi lý trí, nhưng sâu trong lòng cô có chút tỉnh táo giãy dụa muốn thoát ra. Tuy nhiên, mắt Tử Nhược không tỉnh táo nữa, chỉ thấy càng mê ly hơn, người cô hồng hào, không biết từ khi nào cô đã xé rách quần áo. Thân thể mềm mại bị sương mù che đậy nửa người trong chớp mắt hình thành quyến rũ dụ dỗ mọi sinh mệnh trong khung trời, dù là bất khả ngôn cũng khó giữ tỉnh táo trong nọc độc dục vọng nguyên thủy nhất này.
Người Tử Nhược ngày càng hồng, tiếng thở hổn hển văng vẳng, thân hình bản năng lắc người muốn đi tìm Tô Minh, biến thành cầu vồng lao nhanh. Tử Nhược không thể không đi tìm, dù mất ý thức nhưng sâu trong lòng tồn tại chút tỉnh táo biến thành bản năng nói cho cô biết nếu không thể tìm ra hắn, nếu không thể thoát khỏi trạng thái dục vọng thì hôm nay cô sẽ bị lửa trong người đốt cháy, dù không bị đốt, trúng độc dục vọng thời gian dài không thể hóa giải, vậy... Tử Nhược sẽ trở thành con rối không có ý thức chỉ biết tình dục. Nếu Tử Nhược rời khỏi đường thịt với hình dạng như vậy sẽ là bi thương lớn nhất đời cô, thậm chí là thảm nhất Ám Thần.
Tử Nhược không muốn như vậy, dù chết cũng không muốn. Nhưng Tử Nhược đã mất lý trí, một chút tỉnh táo trong lòng trước khi bị xóa hết kích thích tuyến lệ, giọt nước mắt rơi. Giọt nước mới ứa ra đã thành hơi nước, trừ Tử Nhược ra không ai biết.
Đây là giọt lệ cuối cùng trong ký ức mơ hồ của Tử Nhược, cùng với nước mắt biến mất, cô hoàn toàn mất đi ý thức, thân thể bị dục vọng khống chế, thành con thú cái.
Thân thể xinh đẹp xuyên qua trong sương khói mông lung, tìm tất cả sinh mệnh có thể làm cô giải tỏa độc dục vọng trong người. Giờ phút này, dù Tử Nhược gặp bất cứ ai đều sẽ bất chấp tất cả nở rộ ra xinh đẹp nhất. Có lẽ đây là bi ai nhưng nếu không phải Tử Nhược muốn làm như thế thì đã không có kết quả ngày nay.
Tử Nhược đi trong sương khói mông lung thì Tô Minh ở bên dưới con đường, người như tia chớp lao nhanh đi. Quanh Tô Minh dấy lên gió rét, gió không thể thổi tan sương mù trong đường thịt, tác dụng của nó là thổi người Tô Minh để hắn luôn tỉnh táo. Mắt Tô Minh đã đỏ nhưng suy nghĩ của hắn rất tỉnh táo, dường như không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Giờ phút này, Tô Minh đã sớm đoán ra Tử Nhược gây ra biến đổi trong đường thịt này. Thông minh như Tô Minh rất nhanh đoán ra dù Tử Nhược là cường giả bất khả ngôn nhưng tuyệt đối không thể nào chế tạo ra độc dục vọng sinh mệnh ảnh hưởng cả Tô Minh. Chắc chắn bên trong có bàn tay âm thầm thúc đẩy, là người này phóng đại độc sinh mệnh, khiến độc nơi này ảnh hưởng Tô Minh.
Mà có thể làm được điều này, Tô Minh đoán trừ Diệt Sinh lão nhân ra thì chính là Tam Hoang!
Ám Thần cũng tốt, Nghịch Thánh cũng thế, đều thuộc về Tam Hoang, bởi vậy Tam Hoang có tư cách lặng lẽ bày ra bố cục mà Tô Minh không hay biết. Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, hắn và Tam Hoang từng gặp một mặt, người này có lực lượng đoạt xá Tang Tương, muốn tiêu diệt hắn thì không nên dùng cách này mới đúng.
Mắt Tô Minh chợt lóe:
- Trừ phi bên trong có phe thứ ba.
Tô Minh cảm giác độc dục vọng sinh mệnh nơi đây càng lúc càng mãnh liệt, nhưng tận cùng đường thịt còn rất xa xôi.
Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, hắn hừ lạnh, chợt khựng lại, giơ tay phải cào vách thịt. Xung quanh vang tiếng nổ điếc tai, vách thịt run rẩy, ở trước mặt hắn huyễn hóa ra một bàn tay to, nhưng khi đụng vào đường thịt thì bị lực lượng nhu hòa đối kháng. Trong tiếng nổ, bàn tay Tô Minh biến ra đã biến mất.
- Tam Hoang!
Mắt Tô Minh lóe tia sáng, lực lượng nhu hòa phát ra từ đường thịt là thuộc về Tam Hoang.
Bàn tay do Tô Minh biến ra đã tan biến thì độc dục vọng sinh mệnh càng đậm đặc phát ra từ vách tường, sương mông lung có màu hồng che đi tầm mắt của hắn.
Tô Minh im lặng, đứng yên không thụt lùi, khẽ thở dài nói:
- Ngươi muốn tiêu diệt ta đến thế sao? Dù ước hẹn trăm năm rồi vẫn muốn ra tay với ta khi có thời cơ? Nơi đây trên không nối trời, dưới không liền đất, không phải hư vô, không là trời sao, không có lối vào, khó tìm lối ra. Chắc ngươi đã hoàn toàn phong ấn, là đất diệt sát ta.
Tô Minh thở dài lắc đầu, hắn biết mình đã sơ sẩy. Từ lúc đi tới Ám Thần trận doanh, Tô Minh bị thanh niên áo đen ở trong quá khứ nuốt một con bươm bướm, bị tin tức Diệt Sinh lão nhân tồn tại đến từ thương mang, các sự việc rối loạn tinh thần nên đã lơ là Tam Hoang.
- Ngươi nắm giữ Ám Thần, Nghịch Thánh vậy nên biết con đường này liên tiếp đến đâu, phải chăng ngươi cũng biết Diệt Sinh lão nhân đến từ thương mang? Phải chăng ngươi biết trong thương mang có một thanh niên áo đen chuyên nuốt bươm bướm Tang Tương?
Tô Minh vung tay áo, sương mông lung tán loạn, cùng lúc đó, trên vách thịt xuất hiện thanh niên biểu tình ôn hòa. Thanh niên mặc áo trắng, thân thể hư ảo xuất hiện trong mông lung nhìn Tô Minh. Tô Minh thấy thanh niên đó, dù không giống người dưới cây nhưng hơi thở này, ý chí này chính là Tam Hoang.
Thanh niên lên tiếng:
- Ta không biết ngươi nói thanh niên áo đen là ai, cũng không muốn biết. Còn về Diệt Sinh lão nhân, ta có quan sát người này rồi, đúng là đến từ thương mang nhưng không gây ra sóng gió gì được. Đối với ta thì ngươi mới là tồn tại có uy hiếp lớn nhất.
Mắt thanh niên chợt lóe, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, trong đường thịt, độc dục vọng sinh mệnh vô biên vô hạn dùng tốc độ khó tả biến cực kỳ đậm đặc.
- Chỉ cần ngươi là sinh mệnh thì không thể trốn thoát thất tình lục dục, dù không còn thì vẫn có bản năng sinh sản. Ý chí của ngươi và tay ở mức đó, nhưng ta không còn vật dẫn, chỉ có ý chí. Ngươi thì vì không nỡ bỏ thân thể nên có sơ hở, đó là dục vọng sinh mệnh, lấy dục diệt sinh. Khi ngươi mất đi ý thức, mất ý chí, không còn thần trí thì không thể đối kháng với ta. Ta chỉ cần một ý niệm là ngươi sẽ chết.
Giọng Tam Hoang vang vọng chất chứa ý kiên quyết không tha nghi ngờ truyền vào tai Tô Minh. Hắn nhìn bóng dáng Tam Hoang hư ảo bị sương mông lung che phủ, im lặng lắc đầu.
Về thanh niên áo đen, Diệt Sinh lão nhân hiển nhiên Tam Hoang không thèm để ý, nếu người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng y có tự tin, thậm chí biết thứ duy nhất mình y biết nên mới nắm chắc như vậy, mới bỏ qua. Nhưng Tô Minh tương đương với Tam Hoang, lúc này hắn cảm nhận được Tam Hoang thật sự không biết thanh niên áo đen, hoặc hiểu chút manh mối nhưng tự kiêu, càng xem thường Diệt Sinh lão nhân.
Tô Minh khẽ thở dài nói:
- Thật ra thì ngươi và ta có thể không đối địch.
Mắt Tô Minh lóe sát khí, thụt lùi vài bước, giơ tay phải vung trước mặt. Ý chí bùng phát hình thành vòng xoáy to lớn, ầm ầm chuyển động.
Tô Minh hừ lạnh một tiếng:
- Cục tất sát bày ra với Tô ta này phải chăng tồn tại phe thứ ba? Tô ta rất tò mò, nếu có phe thứ ba thì ta muốn nhìn xem là ai mà chú ý ta đến vậy!
Tô Minh cười nhạt, giơ tay phải ấn pahsp quyết chỉ vào trán, con mắt thứ ba ở trán biến thành khe hở chợt mở ra. Mắt thứ ba bắn ra luồng sáng đen, ánh sáng biến chói mắt, con mắt hoàn toàn mở lộ ra con ngươi. Cùng lúc đó, vòng xoáy trước mặt Tô Minh ầm ầm chuyển động, cuốn độc dục vọng xung quanh dạt ra xa. Con mắt thứ ba trên trán Tô Minh chợt lóe, thế giới phóng to vô hạn.
← Ch. 1328 | Ch. 1330 → |