← Ch.1375 | Ch.1377 → |
Ngoán tay kia mang theo táng diệt rạch phá hư vô, xé cánh Tang Tương lộ ra thương mang, xuyên thấu sương oán khí do Diệt Sinh lão nhân ngưng tụ xuất hiện ở trước mặt Tô Minh. Một ngón tay nhẹ nhàng ẩn chứa hủy diệt, chứa lực lượng nghiền nát tất cả ý chí đụng vào Tô Minh.
Tô Minh không ngoái đầu lại, giơ tay phải chém xuống vong xuyên. Nhưng thân thể Tô Minh run rẩy, phun ngụm máu, hắn cắn răng đứng im như tượng, mặc kệ hủy diệt sau lưng nhấn chìm. Mắt Tô Minh lóe tia sáng cố chấp, hắn muốn chính mắt nhìn vong xuyên bị chém đứt, nhìn vong xuyên không thể đảo ngược, người Cửu Phong có thể trở về thế giới kia. Bởi vậy Tô Minh không thể để ngón tay sau lưng vượt qua vị trí hắn đứng, không thể để người Cửu Phong xảy ra một chút ngoài ý muốn nào.
Tô Minh cố chấp, Đế Thiên trong vòng xoáy âm tử run run, hộc máu không ngừng duy trì mệnh cách hoàn chỉnh, nhưng mệnh cách đã vỡ ra từng mảng. Mắt Đế Thiên đỏ rực, phát ra tiếng gào trong sinh mệnh, thân thể nháy mắt héo tàn, ngưng tụ hết thảy sinh cơ đưa vào trong mệnh cách.
Nhưng tu vi của Tô Minh không thể chống quá lâu, nguyện vọng của hắn không thể hoàn thành. Đôi chân Tô Minh trong chớp mắt này dường như không cách nào chịu đựng lực lượng hủy diệt kia, tan vỡ, cùng với đôi chân Đế Thiên trong vòng xoáy âm tử.
Khi thân hình Tô Minh sắp bị lực lượng hủy diệt phá hủy thì có gió màu xanh phút chốc xuất hiện bên cạnh hắn, vòng quanh, chịu đựng nhiều điều thay cho Tô Minh, kéo thân thể hắn ra khỏi ngón tay kia.
Gió xanh là Tam Hoang.
Không còn Tô Minh ngăn cản, ngón tay đụng vào sông vong xuyên ngay khi sông vong xuyên bị chém đứt, vòng xoáy sắp tan biến.
Vỡ nát.
Tô Minh nhìn thân thể Đại sư huynh chợt biến thành tro bụi. Thấy Nhị sư huynh khẽ thở dài nhìn Tô Minh, khóe môi mang nụ cười nhưng đầu bay lên, thân thể tan vỡ, thành hư vô. Tô Minh thấy Hổ Tử rít gào, thấy Vũ Huyên nhìn chăm chú, thấy mắt Thương Lan ngấn lệ, thấy Hứa Tuệ mím môi, đôi mắt chua xót nhắm lại.
Còn có A Công, Trường Hà, Nam Cung Ngân, tất cả khuôn mặt bị ngón tay Huyền Táng thay thế tầm mắt, cho đến khi sông vong xuyên vỡ nát, vòng xoáy biến mất. Tất cả đã thành... Ký ức.
Trong vô tình hoảng hốt rét cắt da cắt thịt, tiếng cung đàn nốt nhạc thê lương, trong mộng tiếng tiêu xa xôi u buồn, qua thời gian dài dặc, trở thành vĩnh hằng, hóa thành lá thu, mang theo tiêu điều, cô độc rơi trước mi mắt Tô Minh.
Lá thu xuất hiện phủ lên mắt Tô Minh, ký ức như núi cao nước chảy, theo tiếng động đi hướng cuối đường, rơi xuống trước mắt Tô Minh, lộ ra trong đôi mắt ẩn chứa tịch liêu núi non, cô độc cùng trời cuối đất.
Thời gian như đứng lại trước mắt Tô Minh, khóe mắt hắn từ khi nào vương giọt lệ như máu. Nước mặt chảy xuống chân, nhỏ giọt trong trời sao, không biết nếu có kiếp sau thì nơi giọt máu nhỏ xuống có nở ra một đóa hoa tên gọi Cửu Phong?
Ngón tay của Huyền Táng chậm rãi giơ hướng Tô Minh, nhìn như chậm rãi nhưng kèm theo ý diệt sát lao đến. Tô Minh là tế phẩm của Huyền Táng, mỗi khi y cắn nuốt một con Tang Tương thì sẽ nhấm nháp tế phẩm trước tiên.
Bên cạnh Tô Minh, gió xanh biến thành Tam Hoang. Tam Hoang đứng bên Tô Minh, nhìn ngón tay đến gần, khóe môi lộ nụ cười cay đắng, mặt lại có biểu tình thản nhiên.
- Tô Minh, ta đã sai, những gì ngươi từng nói đều chính xác.
- Nhưng ta không hối hận, ta cắn nuốt Tang Tương, trở thành chủ một giới này, biến thành tồn tại vừa là tu sĩ vừa là Tang Tương.
- Ta không biết sống bao nhiêu năm rồi, cho rằng đã quên quá khứ, ta vẫn nhớ cây kia, nhớ người thân, bạn bè. Tô Minh, ta trở thành Tang Tương là kiếp của ta, nhưng nó không gọi là Tang Tương kiếp, nó chỉ có một cái tên...
- Tam Hoang kiếp!
- Đây là kiếp của ta, kiếp có tên của ta thì đời Tam Hoang này đã đủ rồi.
- Ngươi thì khác, ngươi hiểu rõ một chút cảnh đạo nhai, tương lai của ngươi rất xa. Rời khỏi đây đi, nếu có ngày nào đạo thành thì ngươi nhớ... Báo thù cho ta, vậy thì không uổng ta và ngươi gặp nhau.
Tam Hoang quay đầu nhìn Tô Minh, mỉm cười nói, trong nụ cười có cố chấp và tôn nghiêm.
- Ta vẫn cảm thấy nếu chúng ta sinh cùng một thời đại thì sẽ thân như tri kỷ.
Tam Hoang giơ tay phải vỗ hướng Tô Minh, thân thể hắn lùi ra sau. Tam Hoang thì xoay người, mắt lộ rõ chiến ý lao hướng ngoan tay Huyền Táng.
Từ xa nhìn lại ngón tay như lửa, Tam Hoang thì biến thành bươm bướm.
Nếu không là bướm dập tắt lửa thì chính là lửa đốt cháy bươm bướm. Loại cố chấp này, bóng dáng kia vào giây phút này bùng phát ra rực rỡ nhất Tam Hoang đại giới.
Chết không có gì đáng sợ, ta lấy đắc đạo có ngại gì chết?
Cái chết của ta là chứng đạo, ta chết không phải vì trời diệt mà đổi một cuộc vấn đạo hoa lệ.
- Tam Hoang kiếp, Tam Hoang kiếp, có kiếp nạn này Tam Hoang đã ngậm cười!
Tiếng cười dai văng vẳng bên tai Tô Minh, năm xưa như nước. Bàn tay giơ lên khỏi mặt nước, có nước trong chảy qua kẽ tay, biến mất. Nghe năm tháng trôi qua khe hở nức nở, dường như ký ức chìm nổi trong lột xác, lòng mai táng trong hiện thực, mộng thành bi thương cạn nước mắt đếm bóng đêm.
Tô Minh bật cười, cười thật to, cười cười huyết lệ không ngừng rơi. Tiếng cười của Tô Minh thê lương, tiếng cười vang vọng khắp thế giới, cả khung trời trong. Tiếng cười kia có điên cuồng, cố chấp mạnh liệt của Tô Minh.
- Tang Tương, ngày nào Tô Minh ta còn sống nếu không diệt toàn tộc của ngươi, đồng loại của ngươi thì chết không nhắm mắt!
- Diệt Sinh, hôm nay Tô ta đau đớn, nếu không cho ngươi cảm nhận gấp trăm ngàn lần, nếu không xẻo thịt ngươi ra, nghiền xương thành tro, rút hồn cắn nuốt, nghiền vạn năm thì Tô Minh ta... Từ nay không thấy ánh sáng!
- Ám Thần, Nghịch Thánh, hai trận doanh này, ba trăm sáu mươi giới, thù này không đợi vùi thân tai kiếp, Tô ta sẽ diệt sạch các ngươi!
- Còn Huyền Táng nữa, ta vốn chỉ muốn sống, sống sót chờ có một ngày tìm ra bọn họ bị đưa đi thế giới khác. Nhưng nếu ngươi đã ngăn cản tất cả thì ngươi chính là mục tiêu ta đoạt xá. Cả đời ta sẽ có ngày đoạt xá ngươi, chỉ có đoạt xá ngươi thì ta mới mở ra minh môn, tìm ra dấu vết của bọn họ trong năm tháng, sống lại họ!
Tóc Tô Minh không biến thành màu trắng như hình ảnh trong thiên cơ, vẫn là màu tím, nhưng trong sắc tím toát ra bi thương thành vĩnh hằng trong lòng Tô Minh. Đây là màu sắc vĩnh hằng như khung trời, vào giây phút này, Tam Hoang đại giới sụp xuống trước mặt Tô Minh, đó là hư không bên trên đè ép, là từng tinh cầu nổ tung, là từng sinh mệnh chết đi, tan biến. Đó cũng là bóng dáng Tam Hoang hóa thành bươm bướm cùng ngón tay Huyền Táng trong Tam Hoang kiếp đốt cháy thân hình.
Thiên cùng địa, thương cùng khung, hư cùng tinh không, vào giây phút này như có hai bàn tay to chạm vào nhau, đánh nát mọi dấu vết chân giới, nghiền nát tất cả sinh mệnh, bao gồm cường giả kỷ trước có thể bình an. Bọn họ đã phát hiện tai kiếp này khác với trước kia, không thể thoát khỏi, chỉ có điên cuồng trong chết chóc, phát ra tiếng gào thê lương bị nhấn chìm trong hủy diệt.
Tô Minh xoay người, hắn đã không còn hai chân, tay trái của hắn cũng chỉ còn lại tay áo, nhưng trong người phát ra điên cuồng, tà ác đến cực độ, đó là ám màu tím.
Ngoài người Tô Minh hình thành hơi thở ám tím, hơi thở vòng quanh người hắn biến thành đôi chân, tay trái, màu sắc khác với làn da trên người. Mắt Tô Minh lộ sát khí, tinh thần điên cuồng hóa thành cầu vồng bước vào Ám Thần, Nghịch Thánh trận doanh khi Tam Hoang sụp xuống.
Nếu ba trăm sáu mươi giới cho rằng Tô Minh từng ra tay vậy hắn thật sự làm, cướp đoạt sinh mệnh với tai kiếp, vì oán khí của họ từng ngăn cản hắn, như thiên cơ đã định, nếu Tô Minh đã bị định trước vậy bọn họ cũng không thoát khỏi!
Tô Minh bước vào Ám Thần, Nghịch Thánh, khiến trời sao nơi này bị thế giới bên trên nghiền ép, khe hở giữa trời và đất, Tô Minh hóa thành làn gió tím. Trong gió có bóng dáng Tô Minh, đi qua đâu là từng giới, tộc hình thần đều diệt.
Tô Minh giết chóc mang theo cố chấp, chỉ có trong Thiên Hồ tộc, Tử Nhược ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy bóng dán Tô Minh trong sắc tím. Mắt Tử Nhược sâu thẳm nhìn, Tô Minh đi qua không ngừng lại, không khó xử Thiên Hồ tộc, trừ nơi này và giới có hồ nước mà Hạc trọc lông từng nhìn trăm năm trong Nghịch Thánh trận doanh, còn lại đều biến thành gió tanh mưa máu.
Sau lưng Tô Minh từng giới không còn sinh mệnh nghênh đón bầu trời nghiền áp, thành hư vô. Tô Minh cất bước xé gió lao tới trước, xuyên thấu hư vô, xông vào giới cánh thứ bốn, đầy sát khí hướng tới chỗ Diệt Sinh lão nhân.
Một đường đi qua như gỗ khô năm tháng nghiền nát cộng nước thời gian thành ngón tay trong suốt, mặc kệ từng có màu gì, bị dính giọt mực nhuộm sắc màu lưu ly nhưng đã không thể quay về phút ban đầu.
← Ch. 1375 | Ch. 1377 → |