← Ch.1390 | Ch.1392 → |
Trận pháp có hạt châu năm sắc trong Thất Nguyệt tông, Tô Minh khoanh chân tĩnh tọa, mắt khép, hắn cảm nhận được từ trong hạt châu truyền ra dao động hơi thở. Dao động không thuộc về nữ nhân kia, Tô Minh cảm giác vài giây sau, tầng ngoài hạt châu dần hiện ra khuôn mặt Lan Lam.
Lan Lam lên tiếng:
- Đừng lo, sư phụ của ta... Muốn gặp ngươi.
Một giọt chất lỏng chậm rãi bay hướng Tô Minh.
Tô Minh biểu tình như thường, trầm ngâm một lúc sau giơ tay phải lên, giọt nước trong phút chốc phủ lên tay hắn, chớp mắt bao trùm toàn thân, thành lực hút kéo hắn vào hạt châu. Khuôn mặt Lan Lam dần tan biến.
Thế giới trong hạt châu, giữa không trung mười ba khối đại lục, thân hình Tô Minh hiện ra, mắt liếc bốn phía, con ngươi chợt co rút nhìn khối đại lục thứ ba dưới chân. Tô Minh xuyên qua tầng tầng mây mù trông thấy trên khối đại lục thứ ba, đỉnh núi cao nhất có người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính, Lan Lam đứng cạnh người đàn ông trung niên.
Trong thấy người đàn ông trung niên này thì con ngươi Tô Minh co rút, hắn cảm giác người đó rất kinh khủng, dường như gã đứng đó cả thế giới phải cúi đầu, dường như gã xuất hiện trời đất ảm đạm, chỉ có gã sừng sững đứng. Dù gã đứng ở bình nguyên cũng cao hơn mọi ngọn núi.
Tô Minh từ xa nhìn người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính cũng nhìn Tô Minh. Khi thấy rõ mặt mũi Tô Minh thì mắt người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính chợt lóe, khóe môi cong lên nụ cười đầy ẩn ý.
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính lạnh nhạt nói:
- Đến đây.
Thanh âm rơi vào tai Tô Minh, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một vòng xoáy, bên trong là ngọn núi người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính đứng.
Tô Minh im lặng giây lát sau cất bước đi vào trong vòng xoáy, khi xuất hiện đã đứng trên đỉnh núi, trước mặt người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính.
- Mệnh hưng suy chỉ một niệm, thú vị, thú vị.
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính cẩn thận nhìn Tô Minh, nở nụ cười, bên trong ẩn chứa hiểu ra. Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính lắc đầu, hất tay áo, một khối lệnh bài màu lam lao hướng Tô Minh.
- Thôi, lão phu lại nhận một đệ tử....
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính mới nói xong thì bỗng biến sắc mặt, nhìn chằm chằm chằm trên bầu trời, mắt có tơ máu, vẻ mặt gã do dự sau đó biến dứt khoát.
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính nói nhanh chứ không chậm rãi như trước:
- Thu ngươi làm đệ tử chân truyền, chuyện liên quan tu hành thì... Lan Lam, ngươi hoàn toàn phụ trách. Vương Đào không phải sư đệ của ngươi mà là sư huynh. Ta cho phép ngươi sử dụng mọi quy tắc tông mộn để sư huynh Vương Đào của ngươi thành người mạnh nhất mạch của ngươi!
Lan Lam nghe xong trợn mắt há hốc mồm, biểu tình kinh sợ. Lan Lam vốn tưởng sư phụ sẽ nhận Tô Minh làm đệ tử ký danh nhưng không ngờ là chân truyền, thậm chí là sư huynh của cô. Điều này không phù hợp với phán đoán lúc trước của Lan Lam, cũng vì nó khiến cô hiểu ra. Chắc sư phụ chú trọng Vương Đào còn hơn cả chính cô.
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính lại biến sắc mặt, trầm giọng nói:
- Đi, pháp vương, đưa bọn họ rời đi ngay!
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính vung tay áo, có cuồng phong rít gào. Đằng sau núi, người khổng lồ lông màu xanh gầm rống, túm lấy Tô Minh, Lan Lam vọt lên trời.
Khi người khổng lồ lông màu xanh bước lên trời liền phá hư vô, khoảnh khắc biến mất. Trước khi biến mất, mắt Tô Minh chợt lóe cúi đầu nhìn, thấy khóe môi người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính trào máu.
Khi Tô Minh bị người khổng lồ lông màu xanh kéo rời khỏi thế giới này thì người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính đứng trên ngọn núi chợt hộc máu, thân thể nhanh chóng biến già nua, có dấu hiệu héo rút. Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính liên tục thụt lùi vài bước, ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn, cất tiếng cười to.
- Mệnh đoạt khí vận thiên địa, ở trên đỉnh mọi sự tồn tại, hắn là hoàng tử của Cổ Táng quốc nhưng cũng không phải! Mặc kệ như thế nào, người này quý không thể nói, lão phu trở thành sư phụ của hắn là có hy vọng thành đại đạo tôn, thậm chí trở thành Đạo Thần không còn là hư ảo! Nhưng khí vận của người này mạnh mẽ, lấy tu vi của lão phu không thể chịu được mệnh cách phản phệ trở thành sư phụ của hắn!
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính già nua ngửa đầu cười to, lại hộc máu, thụt lùi, mặt trắng bệch, dường như sự sống sắp đứt đoạn.
- Hưng suy trong một ý niệm, có lẽ... Thất Nguyệt tông sắp thịnh thế! Mười một vị đạo hữu, các ngươi đừng ngủ say nữa, thức tỉnh đi!
Người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính đã biến già nua chợt giơ tay phải lên ấn xuống dưới núi. Núi ầm vang, mang theo đại lục run bần bật, ảnh hưởng hư hải, ảnh hưởng các đại lục xung quanh. Trừ khối đại lục thứ ba ở biên duyên không nhúc nhích ra, còn lại đại lục đều run lên. Cùng lúc dó, mười một khối đại lục chấn động, mười một hơi thở già nua bùng phát từ mỗi đại lục.
Giọng ông lão vang vọng:
- Đây là cơ hội trở thành mệnh sư, đế phó, là cơ hội cuối cùng của mười hai người chúng ta!
Mười một hơi thở chợt bùng phát, hóa thành mười một vệt đỏ lao hướng ngọn núi ông lão đứng, giáng xuống, hóa thành mười một nam nữ thân thể từ héo tàn nhanh chóng biến đổi. Bọn họ không nói nhiều, khi xuất hiện lập tức khoanh chân ngồi, vòng quanh ông lão mặc áo đạo bào lam, hợp thành một trận pháp. Trận pháp tỏa ánh sáng trắng chói lòa, tản mát phủ lên cả thế giới, biến nơi này thành hư ảo trắng xóa.
Cùng lúc đó, trong trận pháp Thất Nguyệt tông, bên ngoài hạt châu, thân hình Tô Minh, Lan Lam hiện ra.
Lan Lam nhìn kỹ Tô Minh, nhỏ giọng nói:
- Sư huynh thật là có tạo hóa, nếu sư phụ đã thu sư huynh là truyền nhân dòng chính thì nên trở về sơn tông mạch sư phụ.
Lan Lam lên tiếng, giơ tay phải lên, trong tay có một khối lệnh bài màu lam. Trên lệnh bài vẽ hình dãy núi vòng quanh, nhẹ chạm vào thân hình lập tức biến mất, lệnh bài chợt lóe, cũng mất theo.
Tô Minh suy tư, ngoái đầu nhìn hạt châu giờ không tỏa ánh sáng năm sắc nữa, trầm ngmâ lấy ra lệnh bài màu lam của mình, nhìn một lúc sau vỗ lệnh bài. Trong phút chốc thân hình Tô Minh biến mất trong Thất Nguyệt tông, khi xuất hiện đã ở trong một ngọn núi cao. Núi cao đâm mây, trông giống hệt như khối đại lục thứ ba người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu lam cổ kính ở.
Trừ việc trên ngọn núi có nhiều lầu các tinh mỹ, bên trong tồn tại nhiều tu sĩ. Đưa mắt nhìn đỉnh núi xa xa thấy một mảnh tuyết trắng tinh tồn tại một tòa cung điện to lớn. Tô Minh nhìn cung điện nửa ngày, thu lại tầm mắt nhìn chân núi.
Tô Minh thấy Thất Nguyệt tông nằm dưới chân núi, nhưng khi nhìn qua như cách tầng mông lung, dường như Thất Nguyệt tông biến mơ hồ trong mắt hắn. Hay nói chính xác hơn là bóng chồng, có vài kiến trúc Thất Nguyệt tông chồng lên nhau. Thất Nguyệt tông là một lòng chảo, xung quanh nó là dãy núi, ngọn núi Tô Minh ở nằm trong số đó.
- Thất Nguyệt tông có tổng cộng bảy tầng thiên ngoại thiên, tầng thứ nhất là thế giới ngoại tông lúc trước ngươi ở, bao gồm quảng trường nội tông và những gì người đang thấy nằm ở tầng thứ nhất.
- Thế giới sư phụ ở là tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, còn về tầng thứ sáu thì chỉ có đại trưởng lão các đời chấp chưởng tông môn mới có được, xem như là chí bảo. Bây giờ chúng ta đang ở tầng thứ năm, đây là nơi đệ tử mạch dòng chính của các đại trưởng lão mới có tư cách cư ngụ, tu hành. Tầng thứ bốn thì dựa theo bối phận đệ tử tông môn, có sắp xếp và phân công riêng. Ví dụ đệ tử của ta đang ở tầng thứ bốn, đệ tử của mấy trưởng lão khác cũng như vậy.
Lan Lam bước ra đứng cạnh Tô Minh, nhìn Thất Nguyệt tông dưới núi, bình tĩnh nói:
- Tầng ba và hai là phân phối dựa theo tu vi đệ tử nội tông, tầng thứ nhất trừ ngoại tông cũng là Thất Nguyệt tông hướng phía ngoài.
- Cửu Phong Thất Nguyệt tông là thuật tu thất mệnh, thất mệnh thành thì ngồi tầng thứ bảy thiên ngoại thiên, có thể biến ảo ảnh đài ngoại thất, tu đến mức tận cùng thành tựu nhất trọng Đạo Thần có thể chồng bản thân ngưng tụ thất trọng Đạo Thần.
- Sư phụ cho ngươi lệnh bài tồn tại Cửu Phong chân truyền của Thất Nguyệt tông, sư huynh có thể tự tìm hiểu suy ngâm. Tu vi của ngươi còn thấp, nếu có điều gì không hiểu thì có thể tìm ta, trước khi sư huynh chưa trở thành bất khả ngôn thì để sư muội cai quản thay sơn tông mạch sư phụ.
Lan Lam nhìn chằm chằm Tô Minh, khom lưng, cúi đầu, xoay người bước vào hư vô, xuất hiện trong cung điện bị tuyết trên đỉnh núi phủ trùm.
Chỉ có thanh âm lạnh nhạt còn văng vẳng bên tai Tô Minh trong gió tuyết.
- Nếu sư huynh thích bất cứ chỗ nào trong núi này đều có thể lấy nó làm động phủ tu hành tùy thích.
Tô Minh biểu tình thản nhiên, mắt nhìn Thất Nguyệt tông mông lung bóng chồng dưới núi, lát sau mắt chợt lóe.
- Cái gọi là sư phụ chắ đã phát hiện ra điều gì, nhưng điều này hợp với ý ta. Muốn chứng kiến sự thật thì ta cần xem người khác hành động, vậy mới chứng minh suy đoán của ta là chính xác.
← Ch. 1390 | Ch. 1392 → |