← Ch.1420 | Ch.1422 → |
Nụ cười hiền lành, có sự tốt đẹp, mang theo kỳ vọng, dọc theo ánh mắt có thể nhìn thấy trên bầu trời. Trong một chớp mắt khuôn mặt Tô Minh không thể hoàn chỉnh ngưng tụ chỉ có gợn sóng rối loạn nhưng nay... Cả bầu trời xuất hiện một khuôn mặt to lớn, đó là mặt của Tô Minh!
Khuôn mặt xuất hiện rất rõ ràng, khiến tất cả người trong Cổ Táng quốc thấy khuôn mặt Tô Minh. Khuôn này không phải Vương Đào, mà là... Tô Minh!
Tang thương, thê lương, hung tợn với vận mệnh hoàn mỹ thể hiện trên khuôn mặt.
Thời gian như đứng lặng, tiếng thở dài quanh quẩn. Cùng với khuôn mặt xuất hiện, dần khuếch tán, có một chút truyền ra Cổ Táng quốc, vào trong thương mang không biết có tồn tại hay không, dao động ngoài người thanh niên áo đen khoanh chân trên la bàn cầm lông chim đen.
Không ai biết có lẽ trong thương mang, khi Tô Minh phát ra tiếng thở dài thứ chín, thanh niên áo đen ngồi trên la bàn bị tử khí bao bọc như người chết hình như hé môi phát ra tiếng than thở giống y như Tô Minh. Khuôn mặt thanh niên áo đen trong khoảnh khắc hơi thay đổi, giống Tô Minh đôi chút.
Mãi khi tiếng thở dài thứ chín của Tô Minh trong Cổ Táng quốc dần tan biến, mặt đất ầm vang, trong tiếng nổ điếc tai dường như tồn tại giọng của hắn. Tất cả tu sĩ trong tông môn cùng tỉnh táo lại, nhưng ngay sau đó mắt họ lộ ra hú hồn và không thể tin.
- Tiếng thở dài lúc trước là... Âm thứ chín?
- Đây là... Âm thứ chín... Từ xưa đến nay không hơn năm mươi lần.
- Âm thứ chín, chỉ cần không chết thì chắc chắn sẽ trở thành đại đạo tôn.
Tất cả tông môn hoảng sợ, ầm ĩ thảo luận. Trong Tu La môn, cấm địa môn này được gọi là thế giới Tu La đạo có một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng khoanh chân ngồi trên ngọn núi cao ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trông người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng rất bình thường, không có khí thế cường giả, giống như người thường. Nhưng thật ra nguyên Cổ Táng quốc tuy không biết có bao nhiêu người thấy mặt người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng nhưng truyền thuyết về gã luôn tồn tại từ rất lâu rồi.
Người đàn ông trung niên mặc áo dài màu trắng là một trong ba cửu trọng Đạo Thần, tên gọi... Tu La.
Tu La nhìn trên bầu trời, vẻ mặt bình tĩnh. Hướng tây bắc Cổ Táng quốc tồn tại một thôn xóm bình thường, trong thôn, các người bình thường đang ngủ say. Bọn họ không nghe thấy âm đạo linh của Tô Minh, nguyên xóm làng ngủ say chỉ có một ông lão ngồi trong sân của mình, chặt khúc gỗ, tiếng bùm bùm vang vọng trong thôn yên tĩnh. Ông lão chỉ ngẩng đầu nhìn trên bầu trời lạ thường sau đó mặc kệ, vẫn đốn củi như chuẩn bị dùng cho mùa đông sưởi ấm.
Trừ Tu La, ông lão, người trong hoàng đô ra, Cổ Táng quốc còn có một người không mờ mịt trong tiếng thở dài mà giữ tỉnh táo đứng trên đài ngắm sao trong hoàng cung Cổ Táng quốc. Gió thổi bay quần áo của chắp hai tay sau lưng yên lặng nhìn trên bầu trời, chỉ thấy bóng lưng, không thấy khuôn mặt.
Thời gian trôi qua, tiếng nổ ầm ầm vang vọng, tất cả đệ tử tông môn trong Cổ Táng quốc tỉnh táo lại, Bọn họ hoảng sợ hét lên khắp nơi. Bên ngoài Thất Nguyệt tông, đám người vòng quanh tại đây đều rung động nhìn Tô Minh trên bầu trời.
Vẻ mặt Cổ Thái đại trưởng lão lộ ra kích động nhìn Tô Minh như thấy tương lai của Thất Nguyệt tông, thấy hy vọng của mọi người. Giờ phút này, dù là dưới đất hay trên bầu trời, tất cả đệ tử Tu La môn đều im lặng, phức tạp nhìn Tô Minh.
Đặc biệt là trên bầu trời, những cường giả Tu La môn lúc trước vì tôn trọng nênn không ra tay giờ nhìn Tô Minh thì vẻ mặt tôn kính. Bọn họ tôn kính thái độ tu hành của Tô Minh, tôn kính nếu hắn không chết thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành đại đạo tôn.
Trận chiến này đã không còn ý nghĩa, trong tĩnh lặng, những cường giả Tu La môn lập tức thụt lùi. Các cường giả thụt lùi, đệ tử Tu La môn trên mặt đất cũng lùi lại cho đến khi hóa thành từng cầu vồng rời khỏi đây. Tô Minh ở giữa không trung, thân thể héo tàn chợt ngẩng đầu, đôi mắt sắp vụt tắt nhìn khuôn mặt mình tràn ngập trên bầu trời. Tô Minh há to mồm hút mạnh.
Trên bầu trời xuất hiện mấy tiếng nổ lan khắp Cổ Táng quốc. Khuôn mặt Tô Minh trên bầu trời lập tức lao hướng hắn, dung nhập vào người hắn khiến sự sống dạt dào. Động đất ngừng, những tiếng động ầm ĩ như bị đảo ngược rít gào lao hướng Tô Minh, chớp mắt bị hắn hấp thu. Ý chí của Tô Minh trở về, tu vi hồi phục, sự sống còn dào dạt hơn trước. Ba đạo thân trong con mắt thứ ba trên trán Tô Minh dung hợp chồng lên nhau, tỏa ánh sáng bạc rực rỡ.
Ánh sáng bạc này là màu đạo linh chỉ người gõ âm đạo linh thứ chín mới có, đạo tiên cảnh khác không có được. Màu sắc này là dấu hiệu rõ ràng Tô Minh là đạo linh hoàn toàn khác hẳn với mọi người.
Ánh sáng bạc truyền khắp Thất Nguyệt tông, ảnh chiếu nguyên Cổ Táng quốc khiến mọi tông môn rõ ràng cảm nhận được, khiến bầu trời đêm trong ánh bạc hóa thành màu sắc kỳ dị.
Khi ba đạo thân dung hợp hoàn chỉnh, ánh sáng bạc xuất hiện, tu vi của Tô Minh bỗng tăng vọt, từ lúc trước chuẩn đạo tiên cảnh bước vào đạo tiên cảnh. Thậm chí đạo linh của Tô Minh có bóng chồng mơ hồ thứ bốn, đó là đệ tứ trọng đạo linh, chẳng qua hiện giờ chỉ là vừa mới thành hình, vẫn không có hoàn toàn ngưng tụ!
Nhưng, giờ phút này tu vi, sức chiến đấu của Tô Minh mạnh hơn trước rất nhiều.
Toàn Cổ Táng quốc biết mặt hắn, sự tồn tại của Tô Minh ở trong Cổ Táng quốc như như nhất minh kinh nhân! Loại chuyện này dù là Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử đều rất khao khát nhưng không thực hiện được.
Tô Minh đứng giữa không trung, hít sâu, mắt lộ ra cố chấp mãnh liệt, nhưng sâu bên trong che giấu bi thương. Đó là vì Tô Minh nghĩ tới sư môn Cửu Phong, nghĩ A Công, Hạc trọc lông, Thương Lan, Vũ Huyên, Hứa Tuệ.
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Trong đêm tối, mệnh cách thở dài, là ta... Nghĩ đến các ngươi."
← Ch. 1420 | Ch. 1422 → |