← Ch.1430 | Ch.1432 → |
Tô Minh thốt lời làm ông lão túm đuôi Ngũ Bạch vốn vẻ mặt buồn bực vì con chó không hợp tác, giờ lão hớn hở cười to.
- Đúng đúng, không uổng là đồ nhi ngoan của lão già ta, giọng điệu này thật bá đạo!
Ông lão thả tay túm đuôi Ngũ Bạch, chắp tay sau đít đi tới bên cạnh Tô Minh, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên áo trắng kinh ngạc nở nụ cười.
Ông lão tức giận quát:
- Thằng già kia, tới làm gì?
Người đàn ông trung niên áo trắng nhíu mày, nguyên Cổ Táng quốc chỉ có ông lão trước mắt dám ăn nói bỗ bã như vậy với y.
Ông lão trừng mắt, lớn tiếng hét:
- Ai dà, còn nhíu mày? Dù nhíu mày cũng là thằng già!
Người đàn ông trung niên áo trắng lạnh lùng nhìn ông lão, lát sau giãn chân mày ra, lạnh nhạt nói:
- Bạn cũ gặp lại, ngươi có thể đừng há mồm ngậm miệng phun ra câu khó nghe vậy không? Thằng già điên!
Ông lão trợn tròn mắt, xắn tay áo lên, rống to:
- Thằng già khốn kiếp!
Người đàn ông trung niên áo trắng lắc đầu, bình tĩnh liếc qua cửa sân, chậm rãi nói:
- Hàm Ngọc vào đi, dây là người vi sư muốn ngươi gặp mặt.
Ngoài sân có một người bước vào, là một nữ nhân, tóc dài màu đen xõa vai, mặc áo trắng, khuôn mặt thanh tú, đặc biệt trong mắt bình tĩnh cho ngươi cảm giác trang nhã. Đây là nữ nhân tính cách rất dịu dàng, da trắng nõn độ tuổi đôi mươi. Nữ nhân xuất hiện chậm rãi đi vào sân, cung kính khom lưng hướng ông lão.
- Vãn bối Hàm Ngọc bái kiến Cô Hồng tiền bối.
Tô Minh biểu tình như thường, không có thay đổi gì nhiều, tiếp tục giơ búa đốn củi. Tô Minh không quan tâm dù trong sân xuất hiện những ai, hắn đã đoán ra thân phận của người đàn ông trung niên áo trắng.
Tiếng chẻ củi quanh quẩn. Khi ông lão thấy Hàm Ngọc thì vẻ mặt bất cần đời không còn, có vẻ nghiêm túc.
Ông lão im lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Nàng chính là đứa trẻ sơ sinh năm xưa?
Giọng của ông lão khác hẳn, làm Tô Minh vừa chẻ củi vừa nghiêng đầu liếc lão.
Người đàn ông trung niên áo trắng lạnh nhạt nói:
- Hàm Ngọc, hãy giơ cánh tay phải ra.
Mặt Hàm Ngọc đỏ hồng, liếc Tô Minh, cú iđầu ván tay áo phải cho đến tận khuỷu tay. Trên làn da trắng có một khối bớt đỏ. Ông lão cẩn thận nhìn cái bớt, im lặng một lúc sau khẽ thở dài. Mặt ông lão không còn khùng điên như xưa mà biến thành bình tĩnh, nhìn chằm chằm nữ nhân Hàm Ngọc, phức tạp nhìn người đàn ông trung niên áo trắng.
- Dù ta không ủng hộ đạo của ngươi nhưng không thể không nói đạo này rất kinh người.
Ông lão lắc đầu đi tới bên cạnh Tô Minh, vỗ vai hắn.
- Đi chào thằng già kia đi, chắc ngươi cũng biết hắn là ai.
Tô Minh nghe vậy biểu tình nghiêm túc đặt búa xuống, đứng dậy chắp tay, cúi đầu hướng người đàn ông trung niên áo trắng:
- Bái kiến Tu La tiền bối!
Người đàn ông trung niên áo trắng nhìn Tô Minh, nhíu mày sau đó giãn ra.
Người đàn ông trung niên áo trắng bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn mượn người này trảm đạo sao? Nhưng người này trừ huyết mạch ra không có điểm gì đặc biệt, dù có gõ chín tiếng âm đạo linh cũng không làm người hứng thú thu làm đệ tử, chứng tinh thần như vậy.
Người đàn ông trung niên áo trắng lạnh nhạt nói:
- Chỉ cần ngày nào ngươi chưa chém đạo thì không có khả năng bước vào đạo nhai, hôm nay là lần cuối cùng Tu ta đến đây. Mục đích của ta không phải vì đồ nhi của ngươi mà tới để chứng minh thiên hạ Cổ Táng quốc này Tu La đạo của ta đã được chứng thực, ta có đi hoàng đô.
Người đàn ông trung niên áo trắng liếc nữ nhân tên Hàm Ngọc, ánh mắt hiền hòa.
Ông lão im lặng một lúc sau chậm rãi nói:
- Lão phu thừa nhận đạo của ngươi nhưng không ủng hộ, lão phu luôn cho rằng đây là con đường lạc lối.
Người đàn ông trung niên áo trắng mỉm cười nói:
- Lạc lối? mấy vạn năm nay Tu ta thu dưỡng mấy Hàm Ngọc, mỗi người đều không có xuất hiện sai lầm, đây không phải lạc lối mà là đạo của ta!
Tô Minh nghe đoạn đối thoại giữa ông lão và người đàn ông trung niên áo trắng như có điều suy tư, ánh mắt nhìn Hàm Ngọc trang nhã đứng, nhìn kỹ một lúc sau từ từ nhíu mày.
Ông lão liếc Tô Minh, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi cũng nhìn ra?
Một lúc sau Tô Minh chậm rãi nói:
- Nàng... Chắc là đàn ông.
- Hắn vốn là người đàn ông, chẳng qua từ nhỏ bị nuôi như nữ nhân, cho nên chính hắn đều cho rằng mình là nữ.
Giọng ông lão bình tĩnh rơi vào tai Tô Minh làm con ngươi hắn co rút.
Người đàn ông trung niên áo trắng liếc Tô Minh cuối cùng chuyển sang ông lão:
- Điều này chứng minh đạo của Tu ta mới là đại đạo!
- Đạo của Tu ta như sinh tử, vận mệnh của chúng sinh. Tất cả đều là không tồn tại, nên có sinh tử, vận mệnh khác nhau, đó là ý chí thiên địa lừa gạt chúng sinh. Nó nói với chúng sinh cần có sinh tử thế là xuất hiện sinh tử. Nó nói chúng sinh cần có vận mệnh, thế là xuất hiện vận mệnh khác nhau.
- Sự thật là chúng sinh có thể trường sinh, tồn tại mãi mãi, vốn khi hình thành sinh mệnh liền là đạo nhai. Nhưng tất cả bởi vì ý chí thiên địa lừa gạt làm chúng sinh tin rằng mình có sinh tử, tin mình có vận mệnh, tin khi hình thành sinh mệnh thì cả đời này là con đường không ngừng lần mò cầu chân.
- Như Hàm Ngọc là một ví dụ, là lão lấy một ví dụ trong hàng vạn ví dụ. Ta nuôi nấng hắn từ nhỏ đến lớn, giao cho hắn mọi thứ của nữ tính, thế thì hắn chính là nữ. Nếu tất cả nữ nhân xung quanh hắn có kết cấu thân thể giống như hắn thì ai nói hắn không phải là nữ? Nếu toàn bộ nữ nhân đều bị thay đổi thì về kết câu thân thể, khác biệt giới tính sẽ bị trao đổi ngược lại. Tất cả chứng minh đạo của lão phu!
Giọng người đàn ông trung niên áo trắng quanh quẩn, từng câu rơi vào tai Tô Minh làm tinh thần hắn chấn động. Đạo khác biệt, cố chấp với tầm đạo thế này Tô Minh từng thấy trên người ông lão, giờ lại cảm nhận được từ chỗ Tu La Đạo.
- Cho nên Tu ta cần làm là sau khi hiểu ra đem ý chí thiên địa từ khi sinh mệnh ta hình thành thì giao cho ta thân thể, nói với ta có sinh tử, cho ta biết nhân sinh có vận mệnh, nói ta là yếu ớt cần từng bước tu luyện mới cường đại chém khỏi người ta. Sau khi chém xuống, ta chính là đạo nhai... Thậm chí ta sẽ vượt qua đạo nhai!
Người đàn ông trung niên áo trắng vung tay áo, biểu tình tràn đầy tự tin, tự tin như là đạo của y, cực kỳ bá đạo. Điều người đàn ông trung niên áo trắng truy tìm ngoài chém xuống bản thân bị ý chí lừa gạt ra còn có dùng nó khống chế chúng sinh.
Người đàn ông trung niên áo trắng mỉm cười nói:
- Đạo thế giới là thật hay giả của ngươi, đạo khí vạn của Cổ đế, đạo lừa gạt ý chí của lão phu, ba chúng ta, ba cửu trọng Đạo Thần của Cổ Táng quốc, ba đạo khác nhau. Ba đạo này không thể nào đều là đại đạo. Chỉ có một tồn tại, đạo đó đều thuộc về Tu ta. Nếu ngươi đã thu tam hoàng tử làm đệ tử, như vậy người này liên quan đến đạo của ngươi. Thôi được, Tu ta sẽ nhận Nhị hoàng tử làm đệ tử, để người này truyền thừa đạo của ta. Chắc Đại hoàng tử được Cổ đế chú trọng nhất lựa chọn Nhất Đạo tông là vì Nhất Đạo tông và đạo của Cổ đế vốn cùng một mạch khí vận.
- Sau khi Tu ta về Tu La môn sẽ bế quan ngàn năm, sau khi xuất quan nếu ngươi còn giống như bây giờ thì sẽ chết, nếu Cổ đế vẫn do dự thì sẽ chết, Cổ Táng quốc có lẽ không còn cần mạch hoàng tộc nữa. Cổ Táng tông hay Cổ Táng môn, ngươi thấy hai chữ này như thế nào?
Người đàn ông trung niên áo trắng lướt qua người Tô Minh đi hướng sân, Hàm Ngọc cúi đầu theo sau, vẻ mặt trang nhã. Mãi khi hai người ra khỏi cửa sân, biến mất, trong sân tĩnh lặng.
Tô Minh không lên tiếng, ông lão ngơ ngác nhìn trời đêm thật lâu không nói.
Yên tĩnh kéo dài khoảng nửa tiếng sau ông lão lắc đầu, nói:
- Trảm đạo thì dễ nhưng nếu chém sai thì sẽ sai một đời, quá trình do dự không phải chần chờ mà một loại truy tìm và vấn đạo, cần gì vội vã chém? Cần gì một người trảm đạo khiến hai người kia không thể không chém?
Ông lão vẻ mặt mệt mỏi xoay người đi hướng gian nhà.
Tô Minh ngồi trên ghế gỗ, mắt lộ suy tư. Dù là ông lão hay người đàn ông trung niên áo trắng đều là đứng đầu Cổ Táng quốc trong mắt Tô Minh. Tô Minh suy tư về đạo của họ, bất giác nghĩ đến đạo của mình.
Tô Minh chậm rãi nói:
- Đạo của ta là gì?
Tô Minh nhỏ giọng nói:
- Nói đến thì hơi giống với Tu La Đạo, nhưng cũng gần với ông lão, còn vạn khí thì vì cảm nhận trong thế giới Tang Tương nên cũng thừa nhận.
Tô Minh nhắm mắt lại, quay đầu nhìn cuộc đời, hắn phát hiện không thể tìm ra đạo của mình.
- Có lẽ ta không có đạo, tồn tại trước mặt của ta chỉ có một con đường, con đường khiến những khuôn mặt quen thuộc trong ký ức, làm họ sống lại, làm họ mỉm cười. Vì điều này, ta bất chấp tất cả!
Tô Minh mở mắt ra lộ tia cố chấp.
← Ch. 1430 | Ch. 1432 → |